Chương
Có điều, nghĩ một chút thì Mộc Mai liền bình thường trở lại rồi.
Tất cả vốn là do chuyện liên hôn mà ra, cô và Cố Văn đúng là vẫn chưa tới mức yêu không thể tách rời.
Mộc Mai cũng không buồn như vậy nữa.
Đến tối, Mộc Mai đã làm xong thủ tục xuất viện rồi.
Cô không thích không khí trong bệnh viện, vì thế, sau khi đi thăm mẹ xong thì liền về nhà.
Mộc Mai về tới phòng rồi mới phát hiện cửa phòng sách của Cố Văn đang khép hờ, bên trong, hình như Cố Văn còn đang xử lý công việc.
“Đã muộn thế này rồi còn chưa nghỉ sao?” Mộc Mai mở cửa phòng sách, mà Cố Văn đang tập trung tinh thân vào công việc, không nghe thấy câu hỏi của Mộc Mai.
Thấy Gố Văn không nhúc nhích, Mộc Mai đành phải quay về phòng mình.
Sau đó nghĩ một hồi, lại đi tới phòng bếp chuẩn bị ít đồ ăn, chờ Cố Văn xử lý công việc xong.
Khi Cố Văn làm xong việc thì đã là nửa đêm rồi.
Cố Văn vươn vai một cái, đi ra khỏi phòng sách mới phát hiện đèn trong phòng khách còn sáng.
Cố Văn ngồi xe lăn đi vào phòng khách, thấy Mộc Mai lại ngủ trên bàn ăn mất rồi, đồ ăn đã sớm nguội.
“Mộc Mai, dậy đi, về phòng ngủ.” Cố Văn nhẹ giọng nói.
Mộc Mai mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, nhìn Cố Văn: “Anh xử lý xong chuyện công ty rồi à? Tôi chuẩn bị ít đồ ăn cho anh, nhưng không ngờ anh làm việc lâu vậy.
Mấy món ăn này cũng nguội cả rồi.”
“Không sao đâu, hâm nóng chút đi, vừa hay tôi cũng đói rồi.
Em ăn với tôi đi.” Cố Văn không muốn lãng phí ý tốt của Mộc Mai.
Mộc Mai đứng dậy, đem mấy món ăn đó đến phòng bếp hâm nóng rồi lại bưng về bàn ăn: “Anh mau nếm thử đi xem có hợp khẩu vị của anh không.”
Cố Văn cầm đũa lên, nếm thử: “Rất không tồi.” Ba chữ đơn giản, là sự khẳng định với Mộc Mai, không chút nghỉ ngờ.
Mộc Mai nghe được lời khen, vô cùng vui vẻ: “Nếu anh thấy ngon thì ăn nhiều chút.”
“Ừ”” Cố Văn nói xong, vừa ăn vừa nhìn cô gái trước mặt mình, sau đó lại như nghĩ tới chuyện gì đó: “Chuyện bên phía công ty, em xử lý thế nào rồi?”
“Ngày đầu tiên tôi đi làm, họ chỉ để tôi xử lý ít tư liệu của năm trước, để tôi tìm hiểu lịch sử công ty.”
“Em có nhận xét gì?” Cố Văn hỏi.
Sau khi Mộc Mai nói ra hết tất cả những ý nghĩ của mình, ánh mắt Cố Văn có chút khen ngợi: “Không ngờ răng tôi thực sự nhặt được báu vật.”
“Có chuyện gì vậy?” Mộc Mai không hiểu tại sao Cố Văn lại nói lời này.
Cố Văn mỉm cười, đặt bát đũa trong †ay xuống, nghiêm nghị nói: “Em có biết quỹ của nhà họ Gố những năm gần đây đã xảy ra thay đổi rất lớn.”
“Quả thực là như vậy, hẳn là bởi vì nhu cầu cung cấp hàng hóa mấy năm nay lớn hơn nên mới xảy ra vấn đề như vậy, nhưng tình hình cụ thể vẫn cần phân tích cụ thể”
“Những người đó có bắt nạt em không?” Cố Văn bất ngờ hỏi.
“Hả, cũng không phải là bắt nạt, có thể bởi vì em là người mới, một khoảng thời gian nữa sẽ tốt hơn.”
Mộc Mai biết quy tắc của công ty, người mới như họ tự nhiên sẽ trở thành chủ đề tán gầu của những người làm trước vào giờ rảnh rồi.
“Em có từng nghĩ đến phản kháng lại khi họ bắt nạt em không?” Cố Văn cau mày.
Thế nhưng Mộc Mai chỉ cười hờ hững: “Nhãn nhịn một thời gian không có nghĩa nhãn nhịn cả đời.”
Cố Văn lại lộ ra ánh mắt khen ngợi: “Em rất thông minh.”