Những ngày tháng không có chị Linh, tôi vẫn thường leo lên khúc ban công quen thuộc ngồi. Và tình cờ, 3 tuần sau khi chị Linh bỏ đi, tôi biết lý do mà cô nàng biến mất, không, là tạm thời rời bỏ tôi. Hôm ấy, tôi leo vào ban công nhà chị Linh như mọi hôm, nghịch ngợm chiếc chuông gió mà tôi hay lúc lắc báo hiệu, không may, à may thay, một thanh trên chuông rơi xuống, lăn qua khe cửa. Lần mò một lúc, tôi tìm được, một mảnh giấy, một bức thư, một bức thư thật tâm trạng nữa:
"Gấu à, nếu gấu đọc được dòng chữ này, có lẽ gấu vẫn chưa quên chị phải không? Chị vui lắm, nhưng chị xin lỗi, chị không còn cách khác nữa. Mẹ chị bị bệnh, nặng lắm, phải ra Hà Nội, ở đó chị còn nhiều người thân thích, có thể sẽ còn có cách, chị không biết, nhưng chị sợ lắm, rất sợ.
Thật may là anh Mạnh đã sắp xếp cho mẹ gặp một bác sĩ giỏi, mẹ vẫn còn hy vọng, dù rất mong manh. Chị từ nhỏ đã vô tư quá, có lẽ cũng đã đến lúc chị phải chăm lo cho bố mẹ thật nhiều. Chị biết anh Mạnh đã gây khó dễ cho Vân và Ly, chị xin lỗi, tại chị mà gấu khó xử như vậy.
Nếu mẹ qua khỏi chị sẽ ở lại Hà Nội, nếu không may, chị sẽ về lại thành phố. Chị muốn gặp gấu, muốn gấu ôm lấy chị và che chở chị mỗi ngày, chị sẽ nhớ gấu lắm. Nhưng chị biết chị không được ích kỷ quá, chị không thể khiến gấu phải chờ đợi chị một cách mập mờ như vậy.
Nếu một ngày nào đó, gấu đọc được những dòng chữ này, chị xin gấu hãy tha thứ và nếu được, hãy quên chị đi, bắt đầu một cuộc sống mới, còn rất nhiều người quan tâm đến gấu đấy, hứa với chị nhé?
Thôi, chị phải đi ngủ đây, ngày mai còn đi sớm nữa. Chắc là lâu lắm nữa chúng ta mới gặp lại. Cho chị hôn gấu một tẹo, chị yêu gấu lắm, tạm biệt. À, chị hứa, chị sẽ không lấy một ai đâu, cô Linh bé tẹo này vẫn mãi mãi là của gấu, mãi mãi."
Và một lần nữa, tôi lại gục xuống, tôi òa khóc như đứa trẻ con, tại sao tôi lại chẳng biết gì cả, tại sao chị Linh không kể mọi chuyện cho tôi, tại sao???
...
Đã lâu lắm rồi tôi không rủ Vân vẹo đi chơi, sau chuyện của tôi với chị Linh, Mạnh đao cũng biến mất, vậy nên nó biết, nó không hỏi han gì tôi cả, chỉ thỉnh thoảng xã giao rủ tôi cafe các kiểu. Bữa nay tự nhên thấy nhớ nó, mà quên nữa, Tiểu Ly và Vân vẹo hai đứa hợp nhau kinh khủng, cứ như trời sinh một cặp ấy, làm gì cũng cười phọt trĩ:
- Tiểu Ly, đi ăn sáng không, có chị Vân này?
- Dạ đi chớ, Ly rảnh mà, mà không rảnh cũng đi, hihi.
Tiểu Ly dạo này đã mạnh dạn thể hiện tình cảm với tôi hơn, cũng ôm ấp rồi kéo tay kéo chân các thứ:
- Phong Nhi ơi, rủ nhóc Chưn đi với, em mua cho nó mấy bộ đồ.
- Mua chuộc em gái sếp à, tin báo cáo không?
- Đâu có, nhóc Chưn bạn tui bộ, vô duyên.
- Liên quan vãi đái luôn ấy, bạn cô thì cô tự đi mà rủ.
- Ông im đi, ông ngang như cua.
- Ứ im ứ im, Ly lì như ch... trâu.
Chả là buổi sáng cuối tuần, tôi có hay đi chạy bộ, dạo này Tiểu Ly cũng la liếm theo, mà chạy tầm 10p thì đi bộ nửa tiếng, đã vậy còn bắt tôi cõng nữa. Mà con nhỏ Ly xinh xắn, da trắng bóc, vòng nào ra vòng nấy, lại còn mặc đồ bó khiến tôi không tài nào mà tập tành được, cả mấy ông bác công viên cũng vậy, tập dưỡng sinh mà muốn hộc cả máu mồm ra vì Tiểu Ly:
- Định mệnh, từ giờ về sau đừng mặc đồ bó nữa, ngứa quá.
- Ngứa gì, tui mặc chứ ông mặc đâu.
- Người ta nhìn Tiểu Ly của tôi, tôi không thích, âu kay?
- Hihi, có người ghen nè, yayyy.
- Vui lắm à, tét đít bây giờ.
- Cho tét, của Phong Nhi mà, pleuu.
Tiểu Ly chả bao giờ hết nhí nhố, chỉ được cái nghe lời là nhanh, tôi thương cô bé nhất ở điểm đó:
- Về thay đồ tắm rửa đi rồi anh qua chở.
- Muốn Phong Nhi tắm cơ, hông biết đâu.
Tiểu Ly mếu máo làm nũng tôi:
- Tắm con chị có khi chưa xong thì con em lại dơ.
- Thôi đi, bậy bạ vừa thôi.
- Thử xem, đang ngứa đây, hè hè.
- Aaaaaaa, hiếp dâm nè.
Cô nàng nhí nhố chạy vào nhà trong ánh mắt hình viên đạn của một lô một lốc các anh soái ca ngôn lù bên cạnh tôi:
- Đâu có gì đâu, người yêu tôi đó.
8h sáng, nhỏ Trân vẫn ngủ chổng cả phao câu lên trời. Theo thói quen, tôi cầm chiếc gối ôm dài đập thẳng vào đít con nhỏ khiến nó búng như tôm, đùa đấy, như tép:
- Đi chứ, nhưng đợi chút, tôi đi ỉa đã, không rắm tụt quần mất.
- Mẹ con chó dơ, cút.
Anh em tôi vẫn luôn như vậy, vẫn cãi nhau chí chóe mọi lúc mọi nơi. Thế nhưng, nhóc Trân bây giờ đã thành một cô thiếu nữ rồi, cơ mà vẫn bựa như Tàu khựa. Đùa đấy, mỗi lần nhớ chị Linh, tôi đều bắt con nhỏ đánh đàn cho nghe. Nhỏ Trân bây giờ được mẹ tôi chỉ dạy những ngón nghề cao siêu hơn, nói không ngoa thì trình độ của con em tôi có khi cũng ngang ngửa chị Linh rồi chứ không vụng như trước nữa. Mà chuyện này thì liên quan quái gì đến việc tôi rủ nó đi chơi nhỉ?
Nhân tiện chuyện nhỏ Vân, tôi muốn nói một chút. Đó là sau khi chị Linh rời đi, Mạnh đao cũng biến mất. Điều này làm tôi chắc chắn được sự vô tình của chị Linh chắc chắn có liên quan đến Mạnh đao, có thể là nó lấy hai cô bạn tôi để đe dọa chị Linh. Tính chị Linh thì hiền xưa đến nay, lại hay nghĩ cho người khác, vậy nên chả có gì lạ nếu cô nàng chịu hy sinh để tôi và những người xung quanh tôi được hạnh phúc... nhưng thôi, bỏ đi, tôi không muốn nghĩ đến chị Linh nữa, qua rồi:
- Ê đầu cứt, nghĩ gì đấy?
- Không... tao đang... đau trĩ.
- Cc, bố xiên cái nĩa vào đít mày bây giờ.
Nhỏ Trân thì không quan tâm lắm, nó cắm cúi vào điện thoại:
- Ê Trân, nhắn tin với bồ à, cười gì?
- Ơ, con đâu có loạn luân đâu, thầy tha cho con đi mà.
- Mả cụ mày thích đùa không?
Trong lúc bọn tôi vẫn còn đang cãi nhau như mổ lợn, Tiểu Ly đã thấy một thứ gì đó trên TV và rối rít gọi tôi:
- Phong Nhi, chị kia đánh đàn hay kìa!
Và vâng, tôi không muốn nhắc đến không phải là tôi không nhớ cô ấy, mà đơn giản bởi vì tôi sợ nếu nghĩ đến người con gái đó, tôi sẽ không làm chủ được bản thân mình. Hình ảnh một cô gái - với một sự say mê thường thấy cùng cây đàn bầu của mình, đang xuất hiện trong chương trình giao lưu văn hóa Việt Trung. Cô gái xinh đẹp, cười rất tươi, khiến tôi bất giác lại nghĩ đến chị Linh. Chỉ hy vọng bác gái và chị Linh vẫn khỏe mạnh, tôi sẽ mừng, nhưng có thể tôi không vui, vì chị Linh sẽ không trở về tìm tôi nữa. Tôi nhớ Linh, thực sự rất nhớ Linh, nhưng tôi không thể làm được gì để tìm cô ấy. Tôi cảm thấy mình bất lực và vô dụng.
Tiểu Ly nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi rồi ngả đầu tựa vào vai tôi, thì thầm:
- Đừng nghĩ nữa, có em đây gòi.
- Em thì làm được gì hả cô bé?
- Tiểu Ly sẽ bảo vệ Phong Nhi mà.
- Hahaa, ừ, anh biết, thương lắm cơ.
Tôi nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của Tiểu Ly khiến cô nàng nhắm tịt mắt lại. Có thể Tiểu Ly không bằng chị Linh, cơ mà cô bé sẽ không bỏ tôi vì bất cứ lý do nào, đó là điều khiến tôi đôi khi cũng thấy giận chị Linh. Nhưng thôi, mặc kệ, tôi cũng cần phải có cuộc sống riêng. Chị Linh vẫn hạnh phúc với đam mê của mình, tôi yên tâm rồi. Không thể vì một người đã mãi xa mà bỏ quên những người luôn quan tâm đến tôi, không được đâu:
- Tiểu Ly của tôi lớn thật rồi.
- Hông có đâu, Tiểu Ly mãi là cô bé của Phong Nhi, hì.
- Cười tít mắt cái coi nào!
- Hì hì.
Tiểu Ly vẫn hồn nhiên và cực kì đáng yêu, tôi nghĩ là đã đến lúc cần cho cô bé một sự đảm bảo thật chắc chắn, dù sao tôi cũng thương Tiểu Ly nhiều.
Đuổi được hai con của nợ kia đi chỗ khác, tôi chở Tiểu Ly đi vòng vèo lung tung. Và, tôi dừng xe ở một nơi thật vắng vẻ... trước cửa nhà chị Linh. Căn nhà vẫn lặng im và gai góc, vẫn chẳng có cô nàng hay cười chờ tôi, chẳng còn nữa.
Tôi lôi trong túi áo ra, một chiếc nhẫn kim cương mà tôi đã chuẩn bị, rất lâu rồi, tôi quỳ xuống, đeo nó lên tay của Tiểu Ly khiến em ấy bật khóc:
- Tiểu Ly bé nhỏ, có thể anh chưa phải là một người đàn ông tốt, có thể anh chưa quan tâm em thật nhiều, vì những lý do không đâu. Nhưng em yên tâm, kể từ giờ phút này, anh sẽ luôn là một chỗ dựa của em, sẽ bảo vệ và che chở cho em mọi lúc, sẽ không để ai bắt nạt em và anh hứa, sẽ luôn yêu em thật nhiều... Tiểu Ly à, làm người yêu anh nhé?
Tiểu Ly ôm chầm lấy tôi, òa khóc nức nở. Hai đứa tôi cũng đã lớn, cũng nên nghĩ đến chuyện tương lai là vừa. Tôi yêu Tiểu Ly, em ấy cũng thế, vậy nên, tôi muốn cho em ấy một danh phận, để không ai được phép chọc ghẹo em ấy nữa, không một ai cả:
- Dạ, vâng... huhuh... em đồng ý mà... hức.
- Nín đi nào, làm bồ sếp mà khóc là xấu lắm nghe chưa.
- Em... em...
- Đừng nói gì cả.
Tôi cúi xuống và đặt lên môi Tiểu Ly một nụ hôn, thật sâu. Nụ hôn như giải tỏa biết bao nỗi niềm, nụ hôn của sự biết ơn, của tình yêu mà tôi muốn gửi đến em, người con gái luôn ủng hộ và yêu thương tôi biết nhường nào:
- Cám ơn Tiểu Ly.
- Hức...
Tiểu Ly vẫn khóc mếu máo khi tôi ôm em vào lòng. Đã lâu rồi tôi mới có cảm giác như vậy, có một người con gái để tôi sẻ chia, để tôi yêu thương và che chở. Tiểu Ly ngoan lắm, chỉ có biết nằm im trong vòng tay tôi, em nhắm mắt và níu tôi thật chặt:
- Phong Nhi ơi... hức...
- Sao nào cô bạn nhỏ?
- Dạ không, hì hì.
- Vừa khóc vừa cười là ăn mười cục cứt.
- Ly sẽ chia cho Phong Nhi một nửa mà, hihi.
- Nằm yên nào.
Tiểu Ly chẳng nói gì, chỉ một mực nghe lời. Cô nàng bắt đầu nghịch ngợm trên người tôi, từ véo mũi, véo má đến hôn môi túi bụi. Cứ được vài giây là lại hôn lén tôi một cái:
- Này này người yêu cô không phải máy hôn đâu nghe chưa?
- Pleuuu ứ sợ. Bồ Ly thương Ly lắm, nói cho mà nghe, đừng có trêu Ly là bồ Ly đánh đó nha.
- Bướng như quỷ.
- Bé con của Phong Nhi mà, hihi.
Tôi nghĩ kĩ lắm, nhưng vẫn khá bồng bột, không phải, đó là tại vì, tôi không dám nghĩ đến một ngày, chị Linh sẽ trở lại, không dám đâu.
Khoảng thời gian đó, tôi và Tiểu Ly đi đâu làm gì cũng có nhau, cô nàng luôn ngoan ngoãn và nghe lời, không bao giờ cãi tôi một câu, chỉ là hay mè nheo thôi:
- Tiểu Ly, ngủ thôi!
- Nhưng em chưa coi xong mà.
- Đi ngủ, nhanh lên.
Tiểu Ly mỗi lần như vậy là đều bí xị chui lên giường với tôi, tay chân thì ôm, môi thì vẫn hôn đấy cơ mà mặt mũi thì cau có nhìn đến tội:
- Nhăn nhó gì đấy, thích ăn đòn không?
- Không có mà.
- Thơm má anh coi, đây này.
- Chụt.
- Bên này nữa cho cân.
- Chụt.
- Ngoan ghê, thương em, muoahz.
Kể từ ngày chính thức yêu nhau, Tiểu Ly không đi bar đi bủng, cũng không đi chơi lung tung nữa, chỉ tập trung làm và khi rảnh rỗi, tôi dạy cô bé đánh guitar. Tiểu Ly thích đánh guitar lắm, kể từ lúc tôi dạy cho đệm hát đến giờ, tối nào cũng mang ra hát cho tôi nghe. Mà được cái Tiểu Ly hát hay, nên dù một bài nghe có độ chục lần, nhưng vẫn không chán... không chán:
- Hôm nay có bài mới chưa?
- Chưa, từ từ Ly tập, đừng hối Ly, Ly sợ.
- Bỏ cái đàn đấy, lại đây!
- Làm gì ạ?
- Ôm cái nào, nhớ quá.
- Cách nhau có 5m cũng đòi, dâm quá đi.
Cô nàng nói vậy chứ vẫn tí tởn chui vào lòng tôi, nhắm tít cả mắt lại:
- Ngủ chôi ngủ chôi.
- Định mệnh, mới 7h30.
- Chồng ơi, Tiểu Ly muốn ngủ mà.
- Làm nháy nhỉ, thèm quá.
- Thôi đi, trêu hoài.
- Thật mà, lớn rồi, làm phát cho quen, đau lần đầu thôi.
- Im đi, aaaaaaaaaaa.
Tiểu Ly chui lên giường trùm chăn kín mít, la hét ỏm tỏi:
- Ê la nhỏ thôi mẹ anh chửi giờ.
- Hông. Aaaaaaaa...
Tôi chụp lấy Tiểu Ly và hôn cô bé thật nhanh chóng và nồng nhiệt. Đã lâu rồi, tôi mới có một người con gái để yêu thương và hôn hít đủ kiểu như vậy, phê lòi:
- Dê!
Tiểu Ly đỏ mặt, thẹn thùng đánh vào ngực tôi, y như... chị Linh vậy:
- Anh yêu em, chụt.
- Ghét, hông cho tui hôn.
- Này, chu chu.
- Muoahhhh.
Đôi trẻ vẫn cứ phè phỡn như vậy mỗi tối, thiệt chả biết nói thế nào, tôi vẫn thấy có một cảm giác gì đó không đúng, tôi thấy mình vẫn chỉ đang yêu Tiểu Ly một cách vô thức, tức là mọi hành động chỉ mang tính bản năng mà thôi. Hy vọng là không phải, tôi chỉ sợ Tiểu Ly tổn thương, tôi sẽ thấy có lỗi lắm.
Nhưng ông trời có lẽ không muốn tôi hạnh phúc được quá lâu, cả hai cô gái ấy đều là những người tôi thương, nhưng vì sự mập mờ không dứt khoát mà tôi vô tình làm cả hai tổn thương, một lần nữa...
Chap 24:
Tôi đã từng nghĩ, tình yêu không có lỗi, lội tại bạn ngu. Đúng vậy đấy, tình cảm con người đến và đi không ai có thể ép buộc được. Hôm nay bạn yêu cô này, mai bạn yêu cô khác, chẳng sao hết, mỗi tội khi ấy người ta sẽ nói bạn là... đĩ đực.
Tôi không phải thể loại đấy, nhưng tâm tư của tôi lúc này thì loạn nhịp lắm. Một mặt tôi nói yêu Tiểu Ly, vẫn luôn bên cạnh em ấy, còn mặt khác, tôi vẫn nhớ đến chị Linh, một người con gái hoàn hảo trong mắt tôi, một người mà có lẽ, suốt đời này, tôi cũng không tìm ra được người như thế.
Bên ngoài, tôi vẫn tự nhủ phải quên chị Linh đi, thế nhưng đã nửa năm trôi qua, nỗi nhớ ấy vẫn chẳng hề thuyên giảm, mà trái lại, càng mạnh mẽ và da diết hơn. Tôi thực sự muốn bỏ hết tất cả để đi tìm chị Linh, tôi chẳng cần gì hết, chỉ cần chị Linh trở về với tôi, tôi sẽ có cả thế giới... Ôi, lại có lỗi với Tiểu Ly rồi, haiz:
- Thằng đầu cứt này, mày không thấy tội con bé Ly à, mất dạy vừa chứ, trêu ghẹo nó hay sao?
- Mày biết mà, tao đâu muốn, chỉ là... vẫn nhớ Linh.
- Bố biết là Linh của mày xinh xắn đáng yêu, nhưng người ta không biết có trở về hay không, cớ gì lại làm tổn thương con bé Ly, nếu không yêu thì đừng lừa dối nó nữa.
Nhỏ Vân ít khi nói chuyện triết lý, nhưng tôi không phủ nhận, lần này nó nói đúng, thực sự tôi phải dứt khoát, không thể vì quan tâm một người đã đi mất mà làm tổn hại đến người xung quanh mình:
- Ừ, hiểu mà.
- Tùy mày, nhưng đừng làm con bé Ly khóc, nó mà kể với bố, bố cắt trym mày.
- Cc nhé.
- Thì trym là cc còn gì, ngu.
- Con gái con đứa mở mồm là chửi bậy.
- Bố mày quen rồi, nhớ đấy, bố đi làm đây, bái bai con trai.
Mỗi lần stress, tôi chỉ muốn về nhà, gặp con bé Trân, nó sẽ trêu tôi, dù nghe hơi khắm nhưng cũng rất vui, em gái tôi, nó đặc biệt mà.
Lê Bảo Trân, 17t, nó là em gái tôi, hình như biết rồi. Nó đáng yêu, nó nghịch ngợm và tôi thương nó nhất nhà. Nhưng nói đi cũng nói lại, tôi chỉ thương nó lúc nó không quậy, còn lúc mà nó quậy lên tôi chỉ muốn nhét quả rắm vào mồm nó, nó là một con quỷ, thật đấy.
Ngày còn nhỏ, nhóc Trân luôn bắt tôi phải mua kẹo cho nó, kẹo chỉ kẹo tơ gì đấy, cái loại mà giống như mạch nha rồi người ta vùi vào bột mì, kéo qua kéo lại ấy, ăn cũng được, đỡ hơn cứt. Mỗi ngày nó đều được mẹ cho 5k để ăn quà vặt, nó đưa cả cho tôi mua 2 cái kẹo, cơ mà hồi đó tôi nhớ chỉ có 1k một cái, tôi mua 5 cái, ăn 4 và mang hẳn 1 cái về cho nhóc Trân, anh gì mà thương em dễ sợ:
- Hai ơi, cái bà này đóng JAV phải không?
Con nhỏ đang lục lọi gì một mớ ảnh trên máy tính của tôi:
- Định mệnh mày, mày lục lọi gì thế, biến biến!
- Bắt quả tang xem JAV một mình mà giấu tôi, mở xem với nào, bà này này.
Con nhỏ chỉ vào cô nàng... AJ của tôi:
- Mày ngu lắm, JAV là phim Nhật, đây là Mỹ, *** cụ mày.
- Cụ ông với cụ tôi như nhau mà, sư thầy Thích Loạn Luân lại nhập gòi.
Tôi tét mông con nhỏ, đuổi nó ra khỏi quả máy tính thân yêu:
- Mày bựa như chó ấy, bị thằng nào chịch rồi đúng không, khai mau?
- Chưn cũng gạ mấy thằng gòi mà nó không dám, hihi.
- Chưa có kinh đã mất... trinh.
- Có gòi, đau bụng gòi, có kotex nè, có cánh, lấy cho xem nè.
- Thôi thôi cái đậu má mày, mày méo biết ngại à, rồi trai hỏi cũng thế có ngày nó chịch cho nát bét.
Nhỏ Trân kéo cái ghế ngồi cạnh tôi:
- Chịch có sướng không hai?
- *** má sao mày hỏi tao, tao đã chịch ai đâu.
- Xạo chó, tôi thấy ông có quá trời bạn gái, bà Ly này, chị L... Vân nữa, hồi xưa có bà tên Hương hay sao mà.
- Mày nghĩ tao vô lại như mày à?
- Sao ông biết, tôi cũng chưa chịch bộ.
- Tụt quần ra kiểm tra.
Nhóc Trân đứng dậy cởi quần dài ra, nhưng chưa kịp nhìn thì tôi đã chạy mất dép:
- Má á á á á, Trân ơi là Trân, mày đừng làm tao sợ, tao không muốn lên thiên địa đâu, huhuhu...
Thế nhưng, e hèm, con nhỏ có mặc cái quần short bên trong, và nó đang ngồi cười như nắc nẻ, định mệnh:
- Yếu sinh lý, hihi.
- Trân, con chó, ai sai mày hại đời tao?
- Phong, con lợn, em yêu anh, hihi.
- *** cụ mày dở hơi đi.
Nhỏ Trân chạy lại ôm chầm lấy tôi, nó kéo tôi xuống dưới, lôi trong tủ lạnh ra 2 ly thạch dừa mát lạnh, ôi cái mùi nước vải mới thơm làm sao, chậc:
- Ngon hông, em mới mua đó?
- Ngon, lâu rồi không ăn, mà sao cái muỗng của tao nó hôi hôi.
- Nãy đi ỉa hết giấy mới lấy cạy mà, hihi.
Tôi vứt cái thìa thật mạnh xuống đất, vứt cả ly thạch dừa vào bồn rửa rồi chạy thục mạng vào nhà vệ sinh trong khi con nhỏ vẫn ngon lành ngồi ăn, khốn nạn, đích thực nó là yêu quái, nó phục tôi nhiều năm chờ ngày tôi sơ sẩy để ăn thịt tôi, thật đấy.
Nói thì nói vậy thôi chứ bình thường khi tôi buồn nó trở lại thành con mèo con dễ thương và biết nghe lời. Anh em nhà khác không biết sao chứ tôi thấy con bé Trân nó thích nhõng nhẽo với tôi lắm, thích ôm tôi nữa, nó gọi tôi là Thích Loạn Luân cũng khá... đúng, mỗi tội cái đó thì không thể làm được, không bao giờ:
- Hai ơi, lại buồn hả, thơm má cái nè, hì.
- Lại đây anh ôm miếng.
- Đừng chịch tôi nha.
- Đùa hoài không chán à?
Con bé giờ đã lớn thật rồi, nó không ngại nhưng tôi cũng cảm thấy không ổn:
- À thôi... mày đi chơi đi, mày bây giờ không phải là nhóc Trân ngày xưa nữa, mày lớn rồi, thiếu nữ rồi, đừng gần anh quá.
- Huhuh, không chịu đâu, hai ghét Chưn rồi, huhuhuhu...
Đột nhiên con bé òa khóc nức nở, ôm chầm lấy tôi. Ôi, có lẽ tôi không có chút năng khiếu nào trong việc thấu hiểu tâm tư tụi con gái. Hừm, em gái tôi tuy lớn xác là vậy nhưng trong thâm tâm, nó vẫn mãi là cô bé con mà tôi thương, là đứa con gái duy nhất sẽ không bao giờ rời bỏ tôi, vì em gái tôi cũng thương tôi, thật nhiều mà.
241 ngày từ khi chị Linh đi, mọi thứ vẫn diễn ra một cách tĩnh lặng và buồn chán. Tôi vẫn vậy, sáng dậy đi làm, chiều về, tối lại nằm nghĩ về chị Linh, quả thực tôi không sao quên được cái bà già hay cười của tôi. Miệng thì nói yêu, nói thương Tiểu Ly, cơ mà thâm tâm thì toàn nghĩ đến cô gia sư khó chịu ấy. Tôi nhớ chị Linh rất nhiều, nhiều lắm...
Một buổi sáng thứ 7 như bình thường, sẽ là chẳng có gì đáng nói, nếu như, tôi tình cờ nghe thấy bản nhạc piano "May be" của Yiruma vang lên trong phòng. Đây là bản nhạc mà chị Linh rất thích, chẳng biết nữa, lúc này, tâm trạng tôi đang rối bời lắm. Chạy một mạch, tôi phấn khích và hồi hộp mở cửa, thì, chỉ là... nhóc Trân, với một sheet nhạc trên tay mà thôi:
- Trân... Trân à?
- Sao vậy hai?
- Không... không có gì, đánh đi, hay lắm.
- Chưn biết mà, hihi.
- Biết gì?
- Dạ không có gì, hai đi đi đẻ em đánh.
Tôi ủ rũ rời phòng, quay lại giường và ngủ thiếp đi. Trong cơn mê, tôi thấy chị Linh đang ngồi cạnh tôi, chị Linh khóc, nước mắt rớt trúng mặt tôi, rồi chị Linh hôn lên môi tôi, nhẹ nhàng, say đắm:
- Ai vậy?
- Em Chưn mà, đừng chịch em.
- Vừa rồi... mày ở đây à?
- Tôi ngồi đây cả tiếng gòi.
- Sao mày lại qua phòng tao?
- Ờ thì... tôi... kiếm quyển sách thôi, ngủ tiếp đi, tôi đi chơi đây.
Tôi lặng im, gục mặt xuống, tôi lại khóc, chả hiểu từ bao giờ, tôi lại chỉ biết khóc như một con đàn bà như vậy. Nhưng tôi cảm thấy mình thật bất lực, tôi không làm được gì cả, chỉ có nhớ và mong, tôi... tôi làm sao thế này?
Trưa hôm ấy, một cách uể oải, tôi ngồi xuống mâm cơm, cố gắng nuốt thật nhanh hết mức có thể. Hôm nay mẹ tôi không có nhà, nhưng... món này:
- Gà nấu bia? Ai...
- Chưn đó, ngon không nà?
- Mày... mày biết nấu đồ ăn á?
- Chứ sao... chị... mẹ bày đó.
- Ngon... ngon lắm.
Tôi lại nhớ chị Linh, có lẽ do tôi quá mù quáng, nhìn gì cũng nghĩ đến chị Linh cả. Tự nhủ phải quên đi nhưng lòng thì không sao làm được. Món này tôi thích ăn, nhưng chị Linh làm tôi mới ăn, hôm nay, cái mùi này, giống lắm, ôi...
Tối hôm ấy, Tiểu Ly gọi tôi chục lần, nhưng tôi không muốn nghe. Tôi giam mình trong phòng, lúc này, tôi chẳng muốn gặp gỡ ai cả, thật đấy. Cầm chiếc điện thoại lên, tôi mò lại những tin nhắn mà chị Linh gửi cho tôi, bật cười... một mình:
- Gấu béo ơi, chị ngủ đây mai chị đi dạy sớm. Chị biết chị hâm nên chị không bị lừa đâu, lêu lêu.
- Hôm nay trời nắng nóng, gấu đừng ra đường không cảm, chị cũng vậy, hì hì.
- Mới mua cho bố cái áo mà rộng quá, hay là cho gấu nhỉ, hì hì.
Từng dòng chữ vội vàng lướt qua, tôi bâng khuâng với những nỗi niềm day dứt, thực sự tôi chỉ cần chị Linh thôi, tôi có thể bỏ hết tất cả mà. Linh ơi, về với anh đi, xin em...
Trong khoảnh khắc, tôi lỡ tay bấm nhầm nút gọi. Và không như mọi lần khác, lần này, tôi rất nhanh nghe được tiếng đổ chuông, và bị tắt rất nhanh sau đó. Như một phản xạ vô thức, tôi bấm gọi lại lần nữa, nhưng rồi thuê bao đã không liên lạc được. Không biết nữa, có thể nào...
Không nghĩ ngợi được lâu, tôi bạt mạng phóng xe đến nhà chị Linh, với một tâm trạng hồi hộp và rối bời, một chút hy vọng mong manh, một điều thần kì sẽ xảy đến, chị Linh sẽ trở về.
Và rồi...
Đời tôi luôn xem cô giáo Thảo là người bạn thân thiết của mình, cả lúc ăn lúc ngủ, lúc thoải mái cũng như lúc bực bội, cô luôn tìm đến tôi, à không, tôi luôn tìm đến cô để trút bầu tâm sự, những lúc như thế, cô giáo Thảo luôn đón nhận tôi và giúp tôi vượt qua. Hôm nay, cô giáo Thảo đã xuất hiện giữa nhà tôi và mặc dù có khi cô giáo Thảo mà tôi đang nghĩ không làm nghề... cô giáo nhưng chí ít thì khi nghe nhỏ Trân thông báo rằng cô giáo rất xinh, tôi cũng thấy giống giống rồi đấy.
Tiểu Ly chưa biết gì về cô giáo Thảo, cơ mà với tình trạng hiện giờ, có lẽ Tiểu Ly cũng không hổ báo cáo chồn mà chạy tới dằn mặt cô giáo của tôi như ngày xưa đâu:
- Gì cơ, Thảo là ai, tiêu diệt, yaaaaaaaaaaaaaaaa.
- Thôi nào, anh đã biết mặt đâu, nghe nhóc Trân kể vậy, mà thôi kê, đằng nào anh cũng có về nhà đâu.
Tiểu Ly dường như không tin lắm vì cái bản mặt của tôi lúc đó hiện rõ hai chữ "háo sắc" rồi, chính tôi còn thấy vậy:
- Bớt xạo đi, chém cho lại bảo Ly dui tính.
- Vãi cả vui tính, em chém anh rồi ai thương em?
- Im đi.
- Dạ im ạ, xin lỗi cách cách.
Không biết từ khi nào, tôi đã trở thành nhân viên đấm bóp chuyên nghiệp nhất hệ mặt trời, cứ mỗi lần Tiểu Ly cách cách giận dỗi là tôi lại phải xắn tay áo nhào vô mà nắn, mà bóp, mà mân mê, tất nhiên là tay, là chân, chứ Tiểu Ly oppa làm gì có cái thứ xa xỉ đó, không có gì đâu, đã bảo sân bay mà:
- Mua... à thôi, lại đây ôm ta miếng coi, mỏi lưng quá à.
Tiểu Ly dường như nói cái quái gì tôi cũng nghe thì phải, nhưng cái nào thì khó chịu chứ ôm ấp hôn hít thì có bắt làm cả ngày tôi cũng làm, hihi.
Cô nàng bắt tôi ngồi dựa vào thành giường để biến tôi thành một cái ghế dựa thịt, cứ thế mà lăn lê mà lăn lộn mà lặn lóc đủ chỗ trên người tôi. Quậy được một lúc chán, Tiểu Ly lại chui vào lòng tôi nằm một cách tỉnh bơ và dù có muốn hay không thì tôi vẫn cứ ngồi im như tượng mà "tận hưởng" cái sự khoái cảm khi gái ôm:
- Tên kia?
- Dạ?
- Sao nhà người cứ ngồi im dạy, ôm ta coi!
- Dạ đây ôm ạ, cách cách nhõng nhẽo quá đi mất.
- Hì hì, muoahhhh.
Tôi biết thừa, mỗi lần trước khi Tiểu Ly định làm chuyện gì đó thì đều cố gắng tỏ ra vui vẻ như này, hôm nay cũng không có ngoại lệ, chỉ vừa nằm ngoan ngoãn được vài phút, cô nàng đã dở thói côn đồ mà cắn ngực tôi mấy cái đau đieengs:
- Đậu má á á á á á á á, con điên, thả ra, á á á á á á.
- Mi bảo ai điên đó, hả?
- Dạ, nô tài điên ạ, cách cách rất tỉnh và đẹp trai.
Tiểu Ly rất thích được khen là đẹp trai, chắc cũng tự nhận biết được cái sân bay của mình nên cô nàng thường xuyên ăn bận giống con trai, à không, phải nói là ăn mặc cá tính chứ nói giống con trai không khéo lại khiến tôi bị vả cho sấp mặt lờ:
- Đúng gòi, Tiểu Ly oppa sẽ mua kẹo cho em ăn nha.
- Dạ thôi, em không thích ăn kẹo, em thích ăn oppa à, hí hí.
- Câm mồm, mất dại, tin nhét cứt vào mồm không?
Cô nàng nổi khùng đánh tôi túi bụi, cô thì có gì để ăn cơ chứ:
- Á á, xin lỗi cách cách, em nhầm ạ, huhu, đau vãi.
- Đau chỗ nào, lại đây oppa coi.
Tiểu Ly thấy tôi chỉ chỗ nào là hôn lên chỗ đó, công nhận sến không chịu được luôn ấy, thấy tởm:
- Oppa sến quá đi à, hí hí hí.
- Thích hơm?
- Thích chớ, hôn bên dưới thích hơn.
Lần này thì sức chịu đựng có hạn, Tiểu Ly lôi cuốn sách ngay bên cạnh mà phang tôi tới tấp không kịp há mồm thanh minh, mà thanh minh được cái gì chứ, ý tôi đúng là như vậy đấy.
Chiều đến, đi làm xong thì Tiểu Ly lại phải trở về nhà và bắt đầu bài học nấu ăn thường xuyên của nhạc mẫu còn tôi thì tự kỉ một mình, cũng may là mang theo máy bàn nên tranh thủ làm vài ván game, dạo này tôi đang chơi mấy cái game offline mà Pew Die Pie đăng trên Youtube. Công nhận cái công cuộc chơi game khiến thời gian trôi qua một cách nhanh chóng và chớp nhoáng đến bất ngờ. Và thật sự bất ngờ khi... mẹ tôi gọi điện thoại với nhã ý muốn tôi về nhà một chuyến, và dĩ nhiên thì vì lý do gì các bạn cũng đoán ra được rồi đấy, đó là tác hợp tôi với cô giáo Thảo:
- Phong, còn giận mẹ à?
- Dạ đâu có, con sợ mẹ giận con không cho về thôi, hahaa.
- Này, về nhà đi, mẹ giới thiệu cho một cô, xinh xắn ngoan ngoãn, đảm đang, chịu không?
Tất nhiên là với tiêu chí trên, có cho tiền hay không cho tiền thì tôi cũng muốn đớp, cơ mà bây giờ thì không, à mà khoan, từ giờ về sau sẽ không còn một người con gái nào có thể bước chân vào cuộc đời của tôi nữa, đối với tôi lúc này, Tiểu Ly oppa là số một, chẳng có ai có thể thay thế được, cho dù đó có là cô giáo Thảo đi chăng nữa:
- Con chỉ về gặp cho mẹ khỏi mất mặt thôi, con không quen đâu, có chết con cũng lấy Tiểu Ly.
- Thì mặc xác mày, cứ về đây xem mặt mũi con bé đã, bạn mẹ, tốt xấu mẹ chịu.
- Con quen chứ mẹ quen đâu mà mẹ đòi chịu, hừ hừ.
- Nhanh lên nhé, h em nó tới đấy, bữa nay mẹ nấu cơm đãi.
- Dạ vầng.
Cúp máy, tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi và ngại quá xá. Không phải là tôi ngại gặp cô giáo Thảo, tôi chỉ ngại đi, ngại nói chuyện và ngại tỏ ra vui vẻ mặc dù trong lòng chẳng có tí ti ông cụ gì gọi là thoải mái. Tôi cảm thấy có lỗi với Tiểu Ly, em ấy đang phải siêng năng gấp lần bình thường chỉ để giải quyết nỗi lo mang tên "mẹ chồng" và để tôi có thể trở về nhà một cách đường hoàng chính đáng, thế mà tôi lại có thể đi gặp gái được, mà lại còn là cô giáo Thảo nữa chứ, thật là không phải. Nghĩ ngợi hồi lâu, tôi quyết định nhấc máy gọi cho Tiểu Ly oppa để thông báo tình hình, gì thì gì, tôi hứa sẽ không bao giờ nói dối em ấy thêm một lần nào nữa. tôi đã gạt em quá nhiều rồi:
- A nhon xê ô, oppa nghe nè, hihi.
- Đang làm gì đó, ăn cơm chưa?
- Oppa vừa nấu cơm xong, tục tưng sang ăn với oppa đi, nha?
Thấy cô nàng vui vẻ như vậy, tự dưng tôi cảm thấy ý chí ban nãy bay đâu mất tiêu, cơ mà tôi vẫn tiếp tục:
- Ừm mẹ anh vừa gọi điện, bảo là cô giáo... à nhầm, con bé Thảo muốn gặp anh, có khi anh phải về một chuyến, mất công mẹ lại nổi cơn tam bành thì không biết đâu mà lần.
Tiểu Ly im lặng trong giây lát rồi cũng cười với tôi:
- Ưm, biết gòi, tục tưng đi đi, tí nữa gọi báo cáo đó nha, giấu diếm là cắt chym.
- Cắt rồi ai thiệt biết liền.
- Không thèm, pleuuuuuu.
- Đi nhé, ăn cơm đi, tí đón sang anh ngủ biết chưa?
- Gòi gòi, đi đi, điiiiii.
Tôi không nghĩ Tiểu Ly lại cho tôi đi dễ dàng như vậy, hây dà, chả biết nữa, có lẽ em ấy luôn luôn tin tưởng tôi, tôi không nên làm em ấy thất vọng, không nên một tí nào cả.
h kém phút, tôi có mặt ở nhà với bộ dạng vô cùng good boy, quần tây, áo sơ mi các kiểu chỉn chu và chuẩn bị chờ đợi cô giáo Thảo của lòng tôi, hy vọng là sẽ xơ múi được chút ít, aaaaaaa, không được, không thể được, tại sao tôi lại có thể có những suy nghĩ vớ vẩn như vậy nhỉ, Tiểu Ly vẫn đang chờ tôi ở nhà kia mà, không, không, tôi không được để chút ít nhan sắc làm mờ mắt, phải thật tỉnh táo, hự hự:
- Hai ơi, mở cửa kìa, chị Thảo với mẹ chỉ đó.
Tôi uể oải nhấc cặp mông nặng cứt lên và lê lết ra tận cửa, không quên nở một nụ cười đoản hậu, đùa chứ tôi cười tươi, dù sao cũng không nên thể hiện một cách thái quá như vậy trước mặt phụ nữ, đó là điều không nên.
Công nhận tất cả những gì tôi tưởng tượng về cô giáo Thảo là sai bét, không phải là một cô gái có khuôn mặt dam dang, Đan Thảo trước mặt tôi với gương mặt thanh tú, bờ môi gợi cảm, vóc dáng chuẩn siêu mẫu và đặc biệt cô nàng là khu vực đồi núi chưa quy hoạch, hoàn toàn tự nhiên và ăn đứt khu sân bay Tân Sơn Nhất của Tiểu Ly oppa, đúng là danh bất hư truyền:
- Em chào anh ạ, em là Đan Thảo, còn đây là mẹ em.
Tôi mỉm cười rồi lễ phép cúi đầu chào mẹ con người đẹp, chậc chậc, cô giáo Thảo này đúng chuẩn phim Nhật rồi, nhìn quả mông là biết, hừ hừ:
- Con chào cô ạ, mời cô với em vào nhà dùng bữa, mẹ con cũng vừa xong.
Hình như mẹ của Đan Thảo cũng muốn tôi và cô con gái của mình được nên đôi, thành thử ra bà nhanh chóng tiến vào trong, để lại cô giáo Thảo đang "vất vả" cởi giày. Cô giáo Thảo ăn mặc hình như hơi sến quá thì phải, chỉ là đi ăn cơm thôi mà, có cần phải mặc váy không cơ chứ... À mà khoan, mặc váy, không tháo được giày, mà tôi lại đứng đây, đừng có nói là đang... hí hí hí:
- Để anh giúp em.
- Dạ phiền anh ạ, em cám ơn anh, anh dễ thương ghê, hì.
- Dễ thương thì thương đi, cô... à nhầm, em cũng vậy, haha.
Cô nàng này hình như điệu y chang những gì mà nhóc Trân tả cho tôi nghe qua điện thoại, có cười mỉm thôi mà cũng phải lấy tay che miệng, mà che không phải là bịt miệng đâu, che hờ hờ thôi, nhìn quyến rũ vãi đái.
Váy cô giáo cao quá, chả thấy cái gì cả, đùa thôi, tôi nhanh chóng cởi guốc cho Đan Thảo rồi dẫn em ấy vào nhà, xem ra cô nàng này không phải là loại tiểu thư đài các hay ra vẻ gì lắm, cũng chịu khó nói đấy chứ:
- Anh Phong cao quá, hơn em nửa cái đầu luôn, hì.
- Anh hơn m mà em thua anh có tí vậy là cao rồi, con gái bây giờ anh thấy toàn mét rưỡi trở xuống không thôi, haaha.
- Vâng ạ, hì.
Bữa cơm xem ra bắt đầu một cách vô cùng là đầm ấm, tôi ngồi giữa cô giáo Thảo và mẹ tôi, xem ra quả này khó sống:
- Mời cả nhà ăn cơm ạ ạ ạ ạ ạ.
Độ nhí nhố của con nhóc Trân khiến tất cả mọi người đều phải bật cười, chỉ trừ mẹ tôi:
- Trân, ăn uống cho đàng hoàng.
- Dạ, plè.
Con nhỏ thè lưỡi rất nhanh, để mẹ tôi mà thấy được thì có khi là cả cái tô canh vào mồm:
- Mời cô, mời Thảo, hai người cứ tự nhiên đi. Đây.
Theo thói quen khi đi tiếp khách... ý là khách hàng chứ không phải khách kiểu kia, tôi nhanh tay gắp cho mẹ con cô giáo Thảo mỗi người một mớ gỏi bò, đây là món đặc biệt mà mẹ tôi rất ít khi làm, nhưng một khi đã làm thì ngon bá cháy, không có từ ngữ nào diễn tả nổi, Tiểu Ly mà học được món này có khi mẹ tôi gả tôi cho em ấy luôn không biết chừng:
- Em cám ơn anh ạ, con mời hai bác, con mời mẹ, em mời anh, mời cô bé ăn cơm nha.
- Cứ tự nhiên đi hai mẹ con, ui giời, bạn bè bao năm rồi cứ khách sáo, ăn đi mày, kìa Thảo, ăn đi con - mẹ tôi niềm nở
Cô giáo Thảo điệu chảy nước... lã, mà tôi cũng không biết phải gọi là điệu hay là có ý tứ nữa, cô nàng ăn một cách từ tốn và nhỏ nhẹ, mỗi lần gắp thức ăn là một lần lấy tay đỡ bên dưới đề phòng đồ ăn rớt, quả là phong thái hơn người:
- Sao anh Phong cứ nhìn em vậy, không ăn nữa đâu đấy, hì hì.
Vãi, tại sao tôi lại ngồi nhìn con gái nhà người ta đến phụt cả nước dãi ra thế kia không biết nữa, hư thật, hư thật, quả này mà để Tiểu Ly biết được thì ăn cám thay cơm. Mà nói đi cũng phải nói lại, cô nàng này tuy không phải là quá xinh đẹp, nhưng sự duyên dáng này thực sự khiến tôi bị hút hồn mất:
- Thấy em cứ để tay vậy... anh sợ... à ừa sợ đồ ăn rơi vào quần áo nên anh chuẩn bị mà lau thôi.
- Anh dẻo miệng ghê.
- Nào, cụng ly phát đi cô bé.
Đan Thảo có nụ cười tít mắt mà tôi mê, cái nụ cười này thực sự có thể tỏa sáng cả căn phòng cũng như đánh tai mọi buồn lo của người khác, thật sự là một cô nàng đặc biệt. Hai đứa tôi tuy mới gặp nhưng thực sự thì khá hợp gu và có thể nói chuyện một cách tự tin và thoải mái, cứ như đã quen nhau từ trước vậy. Thấy tôi dơ ly Coca lên thì cô giáo Thảo cũng nhanh chóng đáp lễ, tuy vậy, thì cái ly đầu tiên khiến ly của Đan Thảo phát ra tiếng kêu không phải là ly của tôi mà là của... con nhỏ Trân:
- Dô ô ô ô, không say không về, quẩy lên, lên nóc nhà là bắt con gà.
Cô giáo Thảo cười tít mắt còn tôi cũng như ba mẹ được một phen quê không để đâu cho hết, cái con nhóc trời đánh này:
- Trân, hỗn.
- Thôi mà, mẹ này, việc gì cứ phải khó khăn, chị dâu của Chưn mờ, để chị dâu tự nhiên đi, hihi, chị dâu nhờ, dô.
Con nhỏ cãi lại mẹ cái một, cơ mà nó nói có lý quá thành ra mẹ tôi cũng không có cớ để tiếp tục nhăn, đành phải để im cho nó lộng hành. Mà cái con nhỏ này là chúa ba phải, tôi quen cô nào nó cũng ủng hộ, quen cô nào nó cũng gọi là chị dâu, thật không biết đường nào để mà nói nữa:
- Ưm, hì, cạn ly, anh Phong, chê em chứ gì?
- Ơ... đâu... đâu có, thì dô.
Nhỏ Trân ngăn cản:
- Ấy từ từ đã, khoan khoan, phải hô tập thể, ba mẹ, cô ơi, nhà mình dô to nha, để con hô. dô.
Lần này thì đến lượt tôi không chịu nổi cái độ trẻ trâu của con nhóc, tôi đứng dậy cốc đầu nó một cái đau điếng:
- Thôi đi, con nhóc này, quậy vừa thôi, ăn đi.
- Tự nhiên đánh người ta, hư hỏng.
Nhỏ Trân giận dỗi rồi lại cắm mặt vào dĩa đùi gà nướng:
- Thôi kệ nó, nào cô bé, cạn ly.
- Vâng, cạn.
Cô giáo Thảo nói chuyện lễ phép cực kì, đã vậy lại còn ngoan ngoãn và biết ý, hế mẹ tôi cần cái gì là ngay lập tức xung phong đứng dậy lấy mặc cho có khi cô nàng còn không biết nó ở đâu, cơ mà thú thật thì mới gặp gần tiếng, tôi đã có cảm tình không hề nhẹ với cô bé này rồi đấy:
- Thảo sinh năm bao nhiêu?
- Dạ em sinh ạ, năm nay em đang học năm cuối.
- Thảo học ngành gì?
- Em học Tín dụng ạ, anh Phong có vay tiền thì nhắn em, hì hì.
- Vay không trả được rồi có bán Thảo trả được không?
- Cũng được ạ, hì hì.
Cô nàng này khiến tôi thực sự liên tưởng đến... chị Linh, tôi nói gì em ấy cũng cười và hầu như là mỗi lần cô giáo Thảo cười, tôi lại cảm thấy trái tim không ngủ yên.
Nhưng suy cho cùng thì ăn uống cũng chỉ là phụ gia, quan trọng là mẹ tôi và mẹ Đan Thảo đang tính làm một cái việc gì đó mà tôi cũng thừa biết là việc gì rồi:
- À mà Thảo này, năm nay học xong có tính chồng con gì chưa?
- Dạ con chưa có người yêu thì chồng con gì ạ, con ở nhà cho mẹ nuôi, mẹ nhờ, hì.
- Đấy mày thấy không, bằng này tuổi rồi mà cứ quấn mẹ...
Trong khi mẹ Đan Thảo đang nói dở, tôi tình cờ nghe thấy con nhỏ Trân đang làu bàu:
- Như đít quấn cứt...
- Xin cô cô gả anh Phong cho kìa, ở nhà bô bô cái miệng mà sao giờ im thế con gái.
- Mẹ này, kì cục quá, anh Phong đừng để ý, mẹ em trêu đó.
- Ừ, có gì đâu, anh cũng không muốn, à nhầm, ý là anh cũng không có để bụng, haha.
Cô giáo Thảo lại cười, lại tít mắt trong khi vẫn nhẹ nhàng và chuyên nghiệp cắt măng cụt cho cả nhà, tôi là tôi mê cái món này lắm, cơ mà tôi thích bưởi hơn, bưởi của cô giáo Thảo lại càng... sặc sặc, lại nhầm, má, khốn kiếp:
- Con mời cả nhà dùng ạ, cho anh Phong quả to nhất, bự nhất nhà, hì hì.
- Cám... cám ơn Thảo.
- Hì, sau này có gì ngon đều nhường anh Phong.
Cô giáo Thảo nói ra câu này khiến tôi quả thật ngượng chín hai quả trứng, tổ cha con gái nhà ai mà dẻo miệng thế không biết nữa, chẳng biết là thật hay đang thả thính đây, dù gì thì cũng chưa chắc là em ấy thích tôi hay là thích cái gia sản nhà tôi nữa, nhưng kệ mẹ, Tiểu Ly oppa là số một, mãi mãi, đúng vậy.
Buổi tối hôm ấy là một buồi tối đáng nhớ của tôi, không phải là nhớ để sau này cưới cô giáo Thảo, căn bản là trái cây của cô giáo màu mỡ tươi tốt quá làm tôi không thể nào ngưng nhìn được, chậc chậc, dù hơi có lỗi với Tiểu Ly nhưng phải công nhận là cô giáo chất vãi nồi, con trai thằng nào mà không mê, ăn nói hoạt bát, làm gì cũng ngăn nắp ý tứ, đã vậy còn học giỏi, duyên dáng, nhìn đâu cũng thấy ưu điểm, chả bù cho oppa nhà tôi, con gái con đứa gì mà ăn nói bạt mạng, lùn một mẩu, đã vậy còn sân bay Tân Sơn Nhất rồi thì cái tật hay nhõng nha nhõng nhẽo như trẻ con, đếch cần nhìn cũng ra khuyết điểm.
Và thu hoạch lớn nhất tối này của tôi không phải là trái cây của cô giáo Thảo, mà là số điện thoại của em ấy, tất nhiên là không phải em ấy chủ động xin số, mà là... mẹ tôi, thật không thể tin được là tôi đã tuổi đầu vẫn phải bị mẹ quản thúc chuyện yêu đương, cũng may là tôi còn cứng, không chịu đi uống cafe với lý do bận việc, không thì Tiêủ Ly hốt xác tôi không biết chừng.
h kém p, trở về căn nhà thuê be bé, Tiểu Ly minion đã ngồi ngay ngắn và ngủ gục trước thềm cửa, cô nàng có vẻ khoái được tôi gọi là minion lắm hay sao mà bữa nay mua hẳn mấy bộ khác màu về mặc, nhưng chả sao, oppa của tôi là cô gái đáng yêu và xinh xắn nhất trên đời này, kể cả khi em ấy đang ngủ. Cô nàng đang ngồi co ro một góc, mắt thì vẫn đeo cặp kiếng to bản quen thuộc, hơi chốc lại khịt khịt mũi rồi lấy tay dụi qua lại, trông cứ dễ thương kiểu gì ấy.
Tôi tiến tới bên cạnh rồi nhẹ nhàng ẵm con minion bé tẹo lên bế vào nhà, thiệt tình, đã bảo để tôi qua đón mà cứ lì lợm không nghe, à may quá, bữa nay tự đi xe rồi, lớn rồi đấy:
- Ưm... ai dợ, tui đang ngủ mà...
- Tục tưng của em đây, sao mà ngủ lăn ngủ lóc thế hả?
- Aaaaa chó con, ưmm, nhớ chó connn.
Không nhiều lời, Tiểu Ly chui tọt vào lòng tôi ngôì, chẳng đợi cho tôi kịp đồng ý, cô nàng đã hôn lên má tôi một cái nảy lửa rồi:
- Này này, dê nhé.
- Hihi, kệ, thích dê.
- Dê bên này luôn cho cân nào.
- Muoahhhhzz.
Hai đứa tôi vẫn cứ sến sụa như vậy đấy, mặc dù người ngoài nhìn vào thấy kinh, nhưng thật ra tôi cũng thấy vậy, kinh thật, nhưng vẫn... thích.
Như dự đoán, Tiểu Ly không hỏi tôi về chuyện tối nay, vì em ấy không muốn tôi kể về bất cứ người con gái nào nữa cả, cũng chẳng quan tâm cô gái đó là ai vì em tin tôi thật nhiều. Tôi hiểu điều đó, vậy nên tôi cũng không vội đề cập, quan trọng chỉ là tôi và em, chúng ta luôn thuộc về nhau.
Tiểu Ly bé nhỏ đã lại ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi, bờ môi bé xíu ấy cứ mấp máy liên hồi khiến tôi rạo rực khó tả. Chỉ hy vọng em vẫn sẽ luôn giữ được nụ cười và sự hồn nhiên ấy, vì em là đít, tôi là đuôi, dù cho với bất cứ lý do gì, tôi cũng sẽ luôn luôn theo sau em, yêu thương và bảo vệ em từng chút một, sẽ nuôi em trở thành một con lợn thật xinh xắn và đáng yêu, phải không cô giáo Thảo?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chap 23:
Những ngày tháng không có chị Linh, tôi vẫn thường leo lên khúc ban công quen thuộc ngồi. Và tình cờ, 3 tuần sau khi chị Linh bỏ đi, tôi biết lý do mà cô nàng biến mất, không, là tạm thời rời bỏ tôi. Hôm ấy, tôi leo vào ban công nhà chị Linh như mọi hôm, nghịch ngợm chiếc chuông gió mà tôi hay lúc lắc báo hiệu, không may, à may thay, một thanh trên chuông rơi xuống, lăn qua khe cửa. Lần mò một lúc, tôi tìm được, một mảnh giấy, một bức thư, một bức thư thật tâm trạng nữa:
"Gấu à, nếu gấu đọc được dòng chữ này, có lẽ gấu vẫn chưa quên chị phải không? Chị vui lắm, nhưng chị xin lỗi, chị không còn cách khác nữa. Mẹ chị bị bệnh, nặng lắm, phải ra Hà Nội, ở đó chị còn nhiều người thân thích, có thể sẽ còn có cách, chị không biết, nhưng chị sợ lắm, rất sợ.
Thật may là anh Mạnh đã sắp xếp cho mẹ gặp một bác sĩ giỏi, mẹ vẫn còn hy vọng, dù rất mong manh. Chị từ nhỏ đã vô tư quá, có lẽ cũng đã đến lúc chị phải chăm lo cho bố mẹ thật nhiều. Chị biết anh Mạnh đã gây khó dễ cho Vân và Ly, chị xin lỗi, tại chị mà gấu khó xử như vậy.
Nếu mẹ qua khỏi chị sẽ ở lại Hà Nội, nếu không may, chị sẽ về lại thành phố. Chị muốn gặp gấu, muốn gấu ôm lấy chị và che chở chị mỗi ngày, chị sẽ nhớ gấu lắm. Nhưng chị biết chị không được ích kỷ quá, chị không thể khiến gấu phải chờ đợi chị một cách mập mờ như vậy.
Nếu một ngày nào đó, gấu đọc được những dòng chữ này, chị xin gấu hãy tha thứ và nếu được, hãy quên chị đi, bắt đầu một cuộc sống mới, còn rất nhiều người quan tâm đến gấu đấy, hứa với chị nhé?
Thôi, chị phải đi ngủ đây, ngày mai còn đi sớm nữa. Chắc là lâu lắm nữa chúng ta mới gặp lại. Cho chị hôn gấu một tẹo, chị yêu gấu lắm, tạm biệt. À, chị hứa, chị sẽ không lấy một ai đâu, cô Linh bé tẹo này vẫn mãi mãi là của gấu, mãi mãi."
Và một lần nữa, tôi lại gục xuống, tôi òa khóc như đứa trẻ con, tại sao tôi lại chẳng biết gì cả, tại sao chị Linh không kể mọi chuyện cho tôi, tại sao???
...
Đã lâu lắm rồi tôi không rủ Vân vẹo đi chơi, sau chuyện của tôi với chị Linh, Mạnh đao cũng biến mất, vậy nên nó biết, nó không hỏi han gì tôi cả, chỉ thỉnh thoảng xã giao rủ tôi cafe các kiểu. Bữa nay tự nhên thấy nhớ nó, mà quên nữa, Tiểu Ly và Vân vẹo hai đứa hợp nhau kinh khủng, cứ như trời sinh một cặp ấy, làm gì cũng cười phọt trĩ:
- Tiểu Ly, đi ăn sáng không, có chị Vân này?
- Dạ đi chớ, Ly rảnh mà, mà không rảnh cũng đi, hihi.
Tiểu Ly dạo này đã mạnh dạn thể hiện tình cảm với tôi hơn, cũng ôm ấp rồi kéo tay kéo chân các thứ:
- Phong Nhi ơi, rủ nhóc Chưn đi với, em mua cho nó mấy bộ đồ.
- Mua chuộc em gái sếp à, tin báo cáo không?
- Đâu có, nhóc Chưn bạn tui bộ, vô duyên.
- Liên quan vãi đái luôn ấy, bạn cô thì cô tự đi mà rủ.
- Ông im đi, ông ngang như cua.
- Ứ im ứ im, Ly lì như ch... trâu.
Chả là buổi sáng cuối tuần, tôi có hay đi chạy bộ, dạo này Tiểu Ly cũng la liếm theo, mà chạy tầm 10p thì đi bộ nửa tiếng, đã vậy còn bắt tôi cõng nữa. Mà con nhỏ Ly xinh xắn, da trắng bóc, vòng nào ra vòng nấy, lại còn mặc đồ bó khiến tôi không tài nào mà tập tành được, cả mấy ông bác công viên cũng vậy, tập dưỡng sinh mà muốn hộc cả máu mồm ra vì Tiểu Ly:
- Định mệnh, từ giờ về sau đừng mặc đồ bó nữa, ngứa quá.
- Ngứa gì, tui mặc chứ ông mặc đâu.
- Người ta nhìn Tiểu Ly của tôi, tôi không thích, âu kay?
- Hihi, có người ghen nè, yayyy.
- Vui lắm à, tét đít bây giờ.
- Cho tét, của Phong Nhi mà, pleuu.
Tiểu Ly chả bao giờ hết nhí nhố, chỉ được cái nghe lời là nhanh, tôi thương cô bé nhất ở điểm đó:
- Về thay đồ tắm rửa đi rồi anh qua chở.
- Muốn Phong Nhi tắm cơ, hông biết đâu.
Tiểu Ly mếu máo làm nũng tôi:
- Tắm con chị có khi chưa xong thì con em lại dơ.
- Thôi đi, bậy bạ vừa thôi.
- Thử xem, đang ngứa đây, hè hè.
- Aaaaaaa, hiếp dâm nè.
Cô nàng nhí nhố chạy vào nhà trong ánh mắt hình viên đạn của một lô một lốc các anh soái ca ngôn lù bên cạnh tôi:
- Đâu có gì đâu, người yêu tôi đó.
8h sáng, nhỏ Trân vẫn ngủ chổng cả phao câu lên trời. Theo thói quen, tôi cầm chiếc gối ôm dài đập thẳng vào đít con nhỏ khiến nó búng như tôm, đùa đấy, như tép:
- Đi chứ, nhưng đợi chút, tôi đi ỉa đã, không rắm tụt quần mất.
- Mẹ con chó dơ, cút.
Anh em tôi vẫn luôn như vậy, vẫn cãi nhau chí chóe mọi lúc mọi nơi. Thế nhưng, nhóc Trân bây giờ đã thành một cô thiếu nữ rồi, cơ mà vẫn bựa như Tàu khựa. Đùa đấy, mỗi lần nhớ chị Linh, tôi đều bắt con nhỏ đánh đàn cho nghe. Nhỏ Trân bây giờ được mẹ tôi chỉ dạy những ngón nghề cao siêu hơn, nói không ngoa thì trình độ của con em tôi có khi cũng ngang ngửa chị Linh rồi chứ không vụng như trước nữa. Mà chuyện này thì liên quan quái gì đến việc tôi rủ nó đi chơi nhỉ?
Nhân tiện chuyện nhỏ Vân, tôi muốn nói một chút. Đó là sau khi chị Linh rời đi, Mạnh đao cũng biến mất. Điều này làm tôi chắc chắn được sự vô tình của chị Linh chắc chắn có liên quan đến Mạnh đao, có thể là nó lấy hai cô bạn tôi để đe dọa chị Linh. Tính chị Linh thì hiền xưa đến nay, lại hay nghĩ cho người khác, vậy nên chả có gì lạ nếu cô nàng chịu hy sinh để tôi và những người xung quanh tôi được hạnh phúc... nhưng thôi, bỏ đi, tôi không muốn nghĩ đến chị Linh nữa, qua rồi:
- Ê đầu cứt, nghĩ gì đấy?
- Không... tao đang... đau trĩ.
- Cc, bố xiên cái nĩa vào đít mày bây giờ.
Nhỏ Trân thì không quan tâm lắm, nó cắm cúi vào điện thoại:
- Ê Trân, nhắn tin với bồ à, cười gì?
- Ơ, con đâu có loạn luân đâu, thầy tha cho con đi mà.
- Mả cụ mày thích đùa không?
Trong lúc bọn tôi vẫn còn đang cãi nhau như mổ lợn, Tiểu Ly đã thấy một thứ gì đó trên TV và rối rít gọi tôi:
- Phong Nhi, chị kia đánh đàn hay kìa!
Và vâng, tôi không muốn nhắc đến không phải là tôi không nhớ cô ấy, mà đơn giản bởi vì tôi sợ nếu nghĩ đến người con gái đó, tôi sẽ không làm chủ được bản thân mình. Hình ảnh một cô gái - với một sự say mê thường thấy cùng cây đàn bầu của mình, đang xuất hiện trong chương trình giao lưu văn hóa Việt Trung. Cô gái xinh đẹp, cười rất tươi, khiến tôi bất giác lại nghĩ đến chị Linh. Chỉ hy vọng bác gái và chị Linh vẫn khỏe mạnh, tôi sẽ mừng, nhưng có thể tôi không vui, vì chị Linh sẽ không trở về tìm tôi nữa. Tôi nhớ Linh, thực sự rất nhớ Linh, nhưng tôi không thể làm được gì để tìm cô ấy. Tôi cảm thấy mình bất lực và vô dụng.
Tiểu Ly nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi rồi ngả đầu tựa vào vai tôi, thì thầm:
- Đừng nghĩ nữa, có em đây gòi.
- Em thì làm được gì hả cô bé?
- Tiểu Ly sẽ bảo vệ Phong Nhi mà.
- Hahaa, ừ, anh biết, thương lắm cơ.
Tôi nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của Tiểu Ly khiến cô nàng nhắm tịt mắt lại. Có thể Tiểu Ly không bằng chị Linh, cơ mà cô bé sẽ không bỏ tôi vì bất cứ lý do nào, đó là điều khiến tôi đôi khi cũng thấy giận chị Linh. Nhưng thôi, mặc kệ, tôi cũng cần phải có cuộc sống riêng. Chị Linh vẫn hạnh phúc với đam mê của mình, tôi yên tâm rồi. Không thể vì một người đã mãi xa mà bỏ quên những người luôn quan tâm đến tôi, không được đâu:
- Tiểu Ly của tôi lớn thật rồi.
- Hông có đâu, Tiểu Ly mãi là cô bé của Phong Nhi, hì.
- Cười tít mắt cái coi nào!
- Hì hì.
Tiểu Ly vẫn hồn nhiên và cực kì đáng yêu, tôi nghĩ là đã đến lúc cần cho cô bé một sự đảm bảo thật chắc chắn, dù sao tôi cũng thương Tiểu Ly nhiều.
Đuổi được hai con của nợ kia đi chỗ khác, tôi chở Tiểu Ly đi vòng vèo lung tung. Và, tôi dừng xe ở một nơi thật vắng vẻ... trước cửa nhà chị Linh. Căn nhà vẫn lặng im và gai góc, vẫn chẳng có cô nàng hay cười chờ tôi, chẳng còn nữa.
Tôi lôi trong túi áo ra, một chiếc nhẫn kim cương mà tôi đã chuẩn bị, rất lâu rồi, tôi quỳ xuống, đeo nó lên tay của Tiểu Ly khiến em ấy bật khóc:
- Tiểu Ly bé nhỏ, có thể anh chưa phải là một người đàn ông tốt, có thể anh chưa quan tâm em thật nhiều, vì những lý do không đâu. Nhưng em yên tâm, kể từ giờ phút này, anh sẽ luôn là một chỗ dựa của em, sẽ bảo vệ và che chở cho em mọi lúc, sẽ không để ai bắt nạt em và anh hứa, sẽ luôn yêu em thật nhiều... Tiểu Ly à, làm người yêu anh nhé?
Tiểu Ly ôm chầm lấy tôi, òa khóc nức nở. Hai đứa tôi cũng đã lớn, cũng nên nghĩ đến chuyện tương lai là vừa. Tôi yêu Tiểu Ly, em ấy cũng thế, vậy nên, tôi muốn cho em ấy một danh phận, để không ai được phép chọc ghẹo em ấy nữa, không một ai cả:
- Dạ, vâng... huhuh... em đồng ý mà... hức.
- Nín đi nào, làm bồ sếp mà khóc là xấu lắm nghe chưa.
- Em... em...
- Đừng nói gì cả.
Tôi cúi xuống và đặt lên môi Tiểu Ly một nụ hôn, thật sâu. Nụ hôn như giải tỏa biết bao nỗi niềm, nụ hôn của sự biết ơn, của tình yêu mà tôi muốn gửi đến em, người con gái luôn ủng hộ và yêu thương tôi biết nhường nào:
- Cám ơn Tiểu Ly.
- Hức...
Tiểu Ly vẫn khóc mếu máo khi tôi ôm em vào lòng. Đã lâu rồi tôi mới có cảm giác như vậy, có một người con gái để tôi sẻ chia, để tôi yêu thương và che chở. Tiểu Ly ngoan lắm, chỉ có biết nằm im trong vòng tay tôi, em nhắm mắt và níu tôi thật chặt:
- Phong Nhi ơi... hức...
- Sao nào cô bạn nhỏ?
- Dạ không, hì hì.
- Vừa khóc vừa cười là ăn mười cục cứt.
- Ly sẽ chia cho Phong Nhi một nửa mà, hihi.
- Nằm yên nào.
Tiểu Ly chẳng nói gì, chỉ một mực nghe lời. Cô nàng bắt đầu nghịch ngợm trên người tôi, từ véo mũi, véo má đến hôn môi túi bụi. Cứ được vài giây là lại hôn lén tôi một cái:
- Này này người yêu cô không phải máy hôn đâu nghe chưa?
- Pleuuu ứ sợ. Bồ Ly thương Ly lắm, nói cho mà nghe, đừng có trêu Ly là bồ Ly đánh đó nha.
- Bướng như quỷ.
- Bé con của Phong Nhi mà, hihi.
Tôi nghĩ kĩ lắm, nhưng vẫn khá bồng bột, không phải, đó là tại vì, tôi không dám nghĩ đến một ngày, chị Linh sẽ trở lại, không dám đâu.
Khoảng thời gian đó, tôi và Tiểu Ly đi đâu làm gì cũng có nhau, cô nàng luôn ngoan ngoãn và nghe lời, không bao giờ cãi tôi một câu, chỉ là hay mè nheo thôi:
- Tiểu Ly, ngủ thôi!
- Nhưng em chưa coi xong mà.
- Đi ngủ, nhanh lên.
Tiểu Ly mỗi lần như vậy là đều bí xị chui lên giường với tôi, tay chân thì ôm, môi thì vẫn hôn đấy cơ mà mặt mũi thì cau có nhìn đến tội:
- Nhăn nhó gì đấy, thích ăn đòn không?
- Không có mà.
- Thơm má anh coi, đây này.
- Chụt.
- Bên này nữa cho cân.
- Chụt.
- Ngoan ghê, thương em, muoahz.
Kể từ ngày chính thức yêu nhau, Tiểu Ly không đi bar đi bủng, cũng không đi chơi lung tung nữa, chỉ tập trung làm và khi rảnh rỗi, tôi dạy cô bé đánh guitar. Tiểu Ly thích đánh guitar lắm, kể từ lúc tôi dạy cho đệm hát đến giờ, tối nào cũng mang ra hát cho tôi nghe. Mà được cái Tiểu Ly hát hay, nên dù một bài nghe có độ chục lần, nhưng vẫn không chán... không chán:
- Hôm nay có bài mới chưa?
- Chưa, từ từ Ly tập, đừng hối Ly, Ly sợ.
- Bỏ cái đàn đấy, lại đây!
- Làm gì ạ?
- Ôm cái nào, nhớ quá.
- Cách nhau có 5m cũng đòi, dâm quá đi.
Cô nàng nói vậy chứ vẫn tí tởn chui vào lòng tôi, nhắm tít cả mắt lại:
- Ngủ chôi ngủ chôi.
- Định mệnh, mới 7h30.
- Chồng ơi, Tiểu Ly muốn ngủ mà.
- Làm nháy nhỉ, thèm quá.
- Thôi đi, trêu hoài.
- Thật mà, lớn rồi, làm phát cho quen, đau lần đầu thôi.
- Im đi, aaaaaaaaaaa.
Tiểu Ly chui lên giường trùm chăn kín mít, la hét ỏm tỏi:
- Ê la nhỏ thôi mẹ anh chửi giờ.
- Hông. Aaaaaaaa...
Tôi chụp lấy Tiểu Ly và hôn cô bé thật nhanh chóng và nồng nhiệt. Đã lâu rồi, tôi mới có một người con gái để yêu thương và hôn hít đủ kiểu như vậy, phê lòi:
- Dê!
Tiểu Ly đỏ mặt, thẹn thùng đánh vào ngực tôi, y như... chị Linh vậy:
- Anh yêu em, chụt.
- Ghét, hông cho tui hôn.
- Này, chu chu.
- Muoahhhh.
Đôi trẻ vẫn cứ phè phỡn như vậy mỗi tối, thiệt chả biết nói thế nào, tôi vẫn thấy có một cảm giác gì đó không đúng, tôi thấy mình vẫn chỉ đang yêu Tiểu Ly một cách vô thức, tức là mọi hành động chỉ mang tính bản năng mà thôi. Hy vọng là không phải, tôi chỉ sợ Tiểu Ly tổn thương, tôi sẽ thấy có lỗi lắm.
Nhưng ông trời có lẽ không muốn tôi hạnh phúc được quá lâu, cả hai cô gái ấy đều là những người tôi thương, nhưng vì sự mập mờ không dứt khoát mà tôi vô tình làm cả hai tổn thương, một lần nữa...
Chap 24:
Tôi đã từng nghĩ, tình yêu không có lỗi, lội tại bạn ngu. Đúng vậy đấy, tình cảm con người đến và đi không ai có thể ép buộc được. Hôm nay bạn yêu cô này, mai bạn yêu cô khác, chẳng sao hết, mỗi tội khi ấy người ta sẽ nói bạn là... đĩ đực.
Tôi không phải thể loại đấy, nhưng tâm tư của tôi lúc này thì loạn nhịp lắm. Một mặt tôi nói yêu Tiểu Ly, vẫn luôn bên cạnh em ấy, còn mặt khác, tôi vẫn nhớ đến chị Linh, một người con gái hoàn hảo trong mắt tôi, một người mà có lẽ, suốt đời này, tôi cũng không tìm ra được người như thế.
Bên ngoài, tôi vẫn tự nhủ phải quên chị Linh đi, thế nhưng đã nửa năm trôi qua, nỗi nhớ ấy vẫn chẳng hề thuyên giảm, mà trái lại, càng mạnh mẽ và da diết hơn. Tôi thực sự muốn bỏ hết tất cả để đi tìm chị Linh, tôi chẳng cần gì hết, chỉ cần chị Linh trở về với tôi, tôi sẽ có cả thế giới... Ôi, lại có lỗi với Tiểu Ly rồi, haiz:
- Thằng đầu cứt này, mày không thấy tội con bé Ly à, mất dạy vừa chứ, trêu ghẹo nó hay sao?
- Mày biết mà, tao đâu muốn, chỉ là... vẫn nhớ Linh.
- Bố biết là Linh của mày xinh xắn đáng yêu, nhưng người ta không biết có trở về hay không, cớ gì lại làm tổn thương con bé Ly, nếu không yêu thì đừng lừa dối nó nữa.
Nhỏ Vân ít khi nói chuyện triết lý, nhưng tôi không phủ nhận, lần này nó nói đúng, thực sự tôi phải dứt khoát, không thể vì quan tâm một người đã đi mất mà làm tổn hại đến người xung quanh mình:
- Ừ, hiểu mà.
- Tùy mày, nhưng đừng làm con bé Ly khóc, nó mà kể với bố, bố cắt trym mày.
- Cc nhé.
- Thì trym là cc còn gì, ngu.
- Con gái con đứa mở mồm là chửi bậy.
- Bố mày quen rồi, nhớ đấy, bố đi làm đây, bái bai con trai.
Mỗi lần stress, tôi chỉ muốn về nhà, gặp con bé Trân, nó sẽ trêu tôi, dù nghe hơi khắm nhưng cũng rất vui, em gái tôi, nó đặc biệt mà.
Lê Bảo Trân, 17t, nó là em gái tôi, hình như biết rồi. Nó đáng yêu, nó nghịch ngợm và tôi thương nó nhất nhà. Nhưng nói đi cũng nói lại, tôi chỉ thương nó lúc nó không quậy, còn lúc mà nó quậy lên tôi chỉ muốn nhét quả rắm vào mồm nó, nó là một con quỷ, thật đấy.
Ngày còn nhỏ, nhóc Trân luôn bắt tôi phải mua kẹo cho nó, kẹo chỉ kẹo tơ gì đấy, cái loại mà giống như mạch nha rồi người ta vùi vào bột mì, kéo qua kéo lại ấy, ăn cũng được, đỡ hơn cứt. Mỗi ngày nó đều được mẹ cho 5k để ăn quà vặt, nó đưa cả cho tôi mua 2 cái kẹo, cơ mà hồi đó tôi nhớ chỉ có 1k một cái, tôi mua 5 cái, ăn 4 và mang hẳn 1 cái về cho nhóc Trân, anh gì mà thương em dễ sợ:
- Hai ơi, cái bà này đóng JAV phải không?
Con nhỏ đang lục lọi gì một mớ ảnh trên máy tính của tôi:
- Định mệnh mày, mày lục lọi gì thế, biến biến!
- Bắt quả tang xem JAV một mình mà giấu tôi, mở xem với nào, bà này này.
Con nhỏ chỉ vào cô nàng... AJ của tôi:
- Mày ngu lắm, JAV là phim Nhật, đây là Mỹ, *** cụ mày.
- Cụ ông với cụ tôi như nhau mà, sư thầy Thích Loạn Luân lại nhập gòi.
Tôi tét mông con nhỏ, đuổi nó ra khỏi quả máy tính thân yêu:
- Mày bựa như chó ấy, bị thằng nào chịch rồi đúng không, khai mau?
- Chưn cũng gạ mấy thằng gòi mà nó không dám, hihi.
- Chưa có kinh đã mất... trinh.
- Có gòi, đau bụng gòi, có kotex nè, có cánh, lấy cho xem nè.
- Thôi thôi cái đậu má mày, mày méo biết ngại à, rồi trai hỏi cũng thế có ngày nó chịch cho nát bét.
Nhỏ Trân kéo cái ghế ngồi cạnh tôi:
- Chịch có sướng không hai?
- *** má sao mày hỏi tao, tao đã chịch ai đâu.
- Xạo chó, tôi thấy ông có quá trời bạn gái, bà Ly này, chị L... Vân nữa, hồi xưa có bà tên Hương hay sao mà.
- Mày nghĩ tao vô lại như mày à?
- Sao ông biết, tôi cũng chưa chịch bộ.
- Tụt quần ra kiểm tra.
Nhóc Trân đứng dậy cởi quần dài ra, nhưng chưa kịp nhìn thì tôi đã chạy mất dép:
- Má á á á á, Trân ơi là Trân, mày đừng làm tao sợ, tao không muốn lên thiên địa đâu, huhuhu...
Thế nhưng, e hèm, con nhỏ có mặc cái quần short bên trong, và nó đang ngồi cười như nắc nẻ, định mệnh:
- Yếu sinh lý, hihi.
- Trân, con chó, ai sai mày hại đời tao?
- Phong, con lợn, em yêu anh, hihi.
- *** cụ mày dở hơi đi.
Nhỏ Trân chạy lại ôm chầm lấy tôi, nó kéo tôi xuống dưới, lôi trong tủ lạnh ra 2 ly thạch dừa mát lạnh, ôi cái mùi nước vải mới thơm làm sao, chậc:
- Ngon hông, em mới mua đó?
- Ngon, lâu rồi không ăn, mà sao cái muỗng của tao nó hôi hôi.
- Nãy đi ỉa hết giấy mới lấy cạy mà, hihi.
Tôi vứt cái thìa thật mạnh xuống đất, vứt cả ly thạch dừa vào bồn rửa rồi chạy thục mạng vào nhà vệ sinh trong khi con nhỏ vẫn ngon lành ngồi ăn, khốn nạn, đích thực nó là yêu quái, nó phục tôi nhiều năm chờ ngày tôi sơ sẩy để ăn thịt tôi, thật đấy.
Nói thì nói vậy thôi chứ bình thường khi tôi buồn nó trở lại thành con mèo con dễ thương và biết nghe lời. Anh em nhà khác không biết sao chứ tôi thấy con bé Trân nó thích nhõng nhẽo với tôi lắm, thích ôm tôi nữa, nó gọi tôi là Thích Loạn Luân cũng khá... đúng, mỗi tội cái đó thì không thể làm được, không bao giờ:
- Hai ơi, lại buồn hả, thơm má cái nè, hì.
- Lại đây anh ôm miếng.
- Đừng chịch tôi nha.
- Đùa hoài không chán à?
Con bé giờ đã lớn thật rồi, nó không ngại nhưng tôi cũng cảm thấy không ổn:
- À thôi... mày đi chơi đi, mày bây giờ không phải là nhóc Trân ngày xưa nữa, mày lớn rồi, thiếu nữ rồi, đừng gần anh quá.
- Huhuh, không chịu đâu, hai ghét Chưn rồi, huhuhuhu...
Đột nhiên con bé òa khóc nức nở, ôm chầm lấy tôi. Ôi, có lẽ tôi không có chút năng khiếu nào trong việc thấu hiểu tâm tư tụi con gái. Hừm, em gái tôi tuy lớn xác là vậy nhưng trong thâm tâm, nó vẫn mãi là cô bé con mà tôi thương, là đứa con gái duy nhất sẽ không bao giờ rời bỏ tôi, vì em gái tôi cũng thương tôi, thật nhiều mà.
241 ngày từ khi chị Linh đi, mọi thứ vẫn diễn ra một cách tĩnh lặng và buồn chán. Tôi vẫn vậy, sáng dậy đi làm, chiều về, tối lại nằm nghĩ về chị Linh, quả thực tôi không sao quên được cái bà già hay cười của tôi. Miệng thì nói yêu, nói thương Tiểu Ly, cơ mà thâm tâm thì toàn nghĩ đến cô gia sư khó chịu ấy. Tôi nhớ chị Linh rất nhiều, nhiều lắm...
Một buổi sáng thứ 7 như bình thường, sẽ là chẳng có gì đáng nói, nếu như, tôi tình cờ nghe thấy bản nhạc piano "May be" của Yiruma vang lên trong phòng. Đây là bản nhạc mà chị Linh rất thích, chẳng biết nữa, lúc này, tâm trạng tôi đang rối bời lắm. Chạy một mạch, tôi phấn khích và hồi hộp mở cửa, thì, chỉ là... nhóc Trân, với một sheet nhạc trên tay mà thôi:
- Trân... Trân à?
- Sao vậy hai?
- Không... không có gì, đánh đi, hay lắm.
- Chưn biết mà, hihi.
- Biết gì?
- Dạ không có gì, hai đi đi đẻ em đánh.
Tôi ủ rũ rời phòng, quay lại giường và ngủ thiếp đi. Trong cơn mê, tôi thấy chị Linh đang ngồi cạnh tôi, chị Linh khóc, nước mắt rớt trúng mặt tôi, rồi chị Linh hôn lên môi tôi, nhẹ nhàng, say đắm:
- Ai vậy?
- Em Chưn mà, đừng chịch em.
- Vừa rồi... mày ở đây à?
- Tôi ngồi đây cả tiếng gòi.
- Sao mày lại qua phòng tao?
- Ờ thì... tôi... kiếm quyển sách thôi, ngủ tiếp đi, tôi đi chơi đây.
Tôi lặng im, gục mặt xuống, tôi lại khóc, chả hiểu từ bao giờ, tôi lại chỉ biết khóc như một con đàn bà như vậy. Nhưng tôi cảm thấy mình thật bất lực, tôi không làm được gì cả, chỉ có nhớ và mong, tôi... tôi làm sao thế này?
Trưa hôm ấy, một cách uể oải, tôi ngồi xuống mâm cơm, cố gắng nuốt thật nhanh hết mức có thể. Hôm nay mẹ tôi không có nhà, nhưng... món này:
- Gà nấu bia? Ai...
- Chưn đó, ngon không nà?
- Mày... mày biết nấu đồ ăn á?
- Chứ sao... chị... mẹ bày đó.
- Ngon... ngon lắm.
Tôi lại nhớ chị Linh, có lẽ do tôi quá mù quáng, nhìn gì cũng nghĩ đến chị Linh cả. Tự nhủ phải quên đi nhưng lòng thì không sao làm được. Món này tôi thích ăn, nhưng chị Linh làm tôi mới ăn, hôm nay, cái mùi này, giống lắm, ôi...
Tối hôm ấy, Tiểu Ly gọi tôi chục lần, nhưng tôi không muốn nghe. Tôi giam mình trong phòng, lúc này, tôi chẳng muốn gặp gỡ ai cả, thật đấy. Cầm chiếc điện thoại lên, tôi mò lại những tin nhắn mà chị Linh gửi cho tôi, bật cười... một mình:
- Gấu béo ơi, chị ngủ đây mai chị đi dạy sớm. Chị biết chị hâm nên chị không bị lừa đâu, lêu lêu.
- Hôm nay trời nắng nóng, gấu đừng ra đường không cảm, chị cũng vậy, hì hì.
- Mới mua cho bố cái áo mà rộng quá, hay là cho gấu nhỉ, hì hì.
Từng dòng chữ vội vàng lướt qua, tôi bâng khuâng với những nỗi niềm day dứt, thực sự tôi chỉ cần chị Linh thôi, tôi có thể bỏ hết tất cả mà. Linh ơi, về với anh đi, xin em...
Trong khoảnh khắc, tôi lỡ tay bấm nhầm nút gọi. Và không như mọi lần khác, lần này, tôi rất nhanh nghe được tiếng đổ chuông, và bị tắt rất nhanh sau đó. Như một phản xạ vô thức, tôi bấm gọi lại lần nữa, nhưng rồi thuê bao đã không liên lạc được. Không biết nữa, có thể nào...
Không nghĩ ngợi được lâu, tôi bạt mạng phóng xe đến nhà chị Linh, với một tâm trạng hồi hộp và rối bời, một chút hy vọng mong manh, một điều thần kì sẽ xảy đến, chị Linh sẽ trở về.