Ở bên cạnh chị Linh cũng khá lâu, tôi không thể ngờ là còn có nhiều, rất nhiều những thứ mà tôi chưa từng được biết về người con gái mà tôi đã nghĩ là... hoàn hảo. Nhưng chẳng có ai hoàn hảo cả, tôi biết, nhưng thực chất là tôi vẫn không thể chấp nhận được cái sự thật hiển nhiên và khốn nạn đó, vì sự thực là, tôi, cũng như một số thằng con trai khác của chị Linh, cũng chỉ là niềm vui nhất thời.
Sau chuyến đi chơi Vũng Tàu, chúng tôi trở về thành phố với những niềm vui và hạnh phúc riêng, tôi cũng chẳng biết là có phải chỉ có mình tôi vui hay không nữa, nhưng chí ít thì buổi sáng hôm ấy, tôi vẫn còn mơ mộng, vẫn còn viển vông về tương lai tốt đẹp và về người con gái trong mơ của tôi, người con gái mà tôi đã bỏ hơn nửa năm nay để chờ đợi và mong nhớ, rút cục, cũng chỉ là những cơn ác mộng, những cơn ác mộng mà tôi thật sự không bao giờ muốn nhìn thấy lần nữa.
Hôm đó, đang say sưa với mớ kế hoạch trên bàn sau hơn một tuần nghỉ phép, bỗng, tôi nhận được một lời mời kết bạn từ một cậu nhóc, tôi cũng không rõ lắm, vì avatar của nó là hình... chị Linh. Tính tôi thì rất thoải mái trên mạng xã hội, ai muốn kết bạn thì tôi đều đồng ý cả, miễn sao đừng có liên tục gửi lời mời chơi game hay là tag tôi vào mấy cái thứ hàng hóa vô bổ là được. Như thường lệ, ai kết bạn thì người đó phải mở lời trước, cậu nhóc chào hỏi:
- Em chào anh, anh có phải người yêu chị Linh không ạ?
Nhận thấy chẳng có gì phải giấu, à mà hình như tôi thấy thằng nhóc này like ảnh chị Linh trên facebook liên tục, chắc là fan cuồng của cô hot gơn nhà tôi đây mà:
- Chào em, anh là người yêu Linh, có gì không em?
- Em thì theo dõi chị ấy được 3 năm rồi, em nghĩ là anh nên biết chuyện này.
- Gì thế?
Thằng nhóc bắt đầu up mấy tấm ảnh nó chụp lại về status của một thằng con trai, đại khái là người yêu cũ của Linh, hai người gặp chuyện gì đó, thằng kia lên chửi Linh là cave các thứ, nói chung là nghe cực kì chói tai. Và lẽ dĩ nhiên, với trách nhiệm là người yêu của chị Linh, tôi đâu thể ngồi yên mặc cho người khác xỉ vả người con gái của tôi được:
- Anh cứ từ từ để em kể dần dần. Chuyện là chị Linh và anh này quen nhau, lúc đó, anh ấy nói chị Linh đi nhà nghỉ với một ông nào đó, em không biết, nhưng mà không thấy chị Linh phản ứng lại, chỉ thấy ông kia chửi bới rất kinh, em nghĩ là chuyện này cũng có thật.
Chị Linh bối rối ra mặt, mắt đã đẫm lệ. Tôi vẫn hỏi một cách bình thản và nhẹ nhàng, tôi tiến lại gần, lau nước mắt rồi nắm chặt tay chị Linh cho chị Linh ngả đầu lên vai tôi:
- Đừng sợ, anh chỉ hỏi vậy thôi, em cứ trả lời thật đi.
- Khịt... là bạn của chị.
- Anh hỏi em, tại sao em đang quen thằng nhóc TH mà lại nhận lời anh?
- Lúc ấy, chị... tại vì TH, quen một em gái nữa, lúc đó, chị rất buồn... chị...
- Vậy còn tại sao 6 tháng qua em để "Đã kết hôn" với thằng Mạnh, anh không muốn lôi chuyện trên mạng ra ngoài nhưng rõ ràng chuyện này có vấn đề không hề nhỏ, và anh là người yêu của em, anh có quyền được biết, đúng chứ?
- Cô quen bao nhiêu thằng, tôi không cần biết, cơ mà cô bảo với tôi là trước đây cô mới yêu một người, giờ lại lòi ra thêm 3 thằng khác nữa, đấy là chưa kể những thằng mà tôi không biết, có phải là 10 20 thằng không?
- Linh à, anh xin lỗi, thật sự anh không dám nghĩ và không thể nào nghĩ được em lại có thể như vậy, anh đã từng mơ, anh mơ rằng anh thật sự đã tìm được một người con gái hoàn hảo, một người con gái chững chạc và biết nghĩ cho người khác... thế nhưng, giờ, anh nhận lại gì? Một cô gái quen 5 người con trai trong... 2 năm, wow, có phải là quá nhanh không? Anh xin lỗi vì đã nói với em một cách thiếu suy nghĩ như vậy, nhưng có lẽ, chúng ta... nên dừng lại đi, anh sợ mình lại phải thấy người anh yêu đi với một thằng con trai khác, anh sợ lắm, Linh à.
- Chị xin lỗi... nhưng chị sẽ thay đổi mà, gấu... ơi.
- Anh không chắc, anh nghĩ cả 2 đứa sẽ cần thời gian. Em cứ đến dạy nhóc Trân như bình thường, đừng nói gì cả, mọi chuyện có anh lo rồi, cứ thoải mái vui vẻ, từ từ anh sẽ nói với em gái anh. Về thôi.
Chị Linh không nói gì, chỉ lầm lũi đi theo phía sau tôi và lau nước mắt, quả thực lúc này đây, tôi cũng chẳng biết nói gì hơn nữa, những cú sốc về chuyện tình cảm cứ thế ập đến với tôi, người con gái khiến tôi từ bỏ mọi thứ giờ lại chỉ là một cô nàng đa tình và phóng khoáng, có thể cô ấy đã thay đổi, thế nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, biết đâu được một ngày đẹp trời nào đó, cô ấy lại trở về với cái sự đào hoa của cô ấy, lúc đó tôi sẽ ra sao. Thà rằng một lần đau thật là đau để cố quên đi niềm đau...
Chap 28
Về đến trước cửa nhà Linh, tôi phóng xe đi thật nhanh để không phải nhìn thấy người con gái mà tôi đã từng yêu khóc lóc một cách đau khổ như vậy, à mà thật ra thì với cái tiền sử 5 trong 1 đó, bây giờ có cho vàng tôi cũng không dám bén mảng đến Linh nữa, wow, thật sự là hôm nay tôi đã được mở mang tầm mắt, thế nào là đời, thế nào là con gaí rồi đấy, Linh không đơn giản như Tiểu Ly đâu, và Linh cũng chẳng ngoan như những gì cô ta thể hiện trước mặt tôi. Trước mặt tôi, cũng như trước mặt tất cả mọi người, Linh là một cô gái ngoan ngoãn, đúng vậy, và thậm chí là từ trước đến nay tôi không nhận thấy bất cứ biểu hiện gì về mặt xấu của Linh cả, cô ta giấu giỏi thật đấy. Tôi không phải là nghe những gì một người không quen biết nói trên mạng để phán xét Linh, tôi đã trực tiếp hỏi chuyện cô ta và kết quả là, hừm, cũng may là không lòi ra thêm vài thằng nữa, không chắc tôi cũng bị sắp bị cắm cái sừng lên đầu rồi. Thanh niên thời đại này, đầu đội sừng chân đạp vỏ, âu cũng là một mốt mới ấy chứ, haiz.
Buồn tình, chán đời, tôi chui đầu vào quán bar X, một quán bar quen thuộc của tôi, dù tôi không đi nhiều, cơ mà vẫn đủ để ông chủ quán cũng như vài thằng nhân viên nhớ cái mặt tôi, họ cũng hốt xác tôi về bao lần rồi. Nốc không biết bao nhiêu là rượu. Từ nhỏ đến giờ tôi cũng không uống rượu nhiều lắm, chỉ uống bia là chủ yếu, nhưng hôm nay, tôi thật sự cảm thấy mình quá ngu, ngu đến nỗi để cho một cô gái lừa hết ngày này qua ngày khác. Nhưng thật ra Linh cũng chưa làm gì tổn thương đến tôi cả, chỉ là yêu nhau 6 tháng rồi bỏ đi 6 tháng thôi mà, cũng chẳng có gì to tát mấy, nhỉ, hahaha. Nỗi xót xa cứ ngày một tăng theo những ly rượu của tôi, càng ngày tôi càng cảm thấy thật đau đớn, tình yêu mà tôi đã cố gắng vun đắp, đã cố gắng xây dựng, giờ chỉ như một mớ bòng bong không có lối ra, một sự thảm hại nơi tôi, một thằng con trai đã nghĩ là nó có tất cả, nhưng giờ, chỉ còn chút phù du không gọi thành tên. Tôi cứ uống, cứ uống, cứ uống, và cứ say, cứ say, cứ say. Thôi thì say một lần rồi ngày mai làm lại từ đầu, tôi thật sự chỉ muốn quên đi cơn ác mộng này thật nhanh, quên đi người con gái tên Linh đã khiến con tim tôi thổn thức, rạo rực và đau nhói.
Chưa bao giờ tôi lại say như hôm nay cả, và tôi cũng chẳng nhớ bằng cách khỉ gió nào mà tôi leo được lên xe taxi nữa, hình như, một cô gái, đang vỗ lưng cho tôi, đang để tôi nằm lên đùi cô ấy, cô ấy khóc, đang vuốt ve khuôn mặt của tôi, một cách trìu mến, và cứ thế, tôi ngủ thiếp đi...
Con nhỏ Vân đang mơ màng, nó dụi mắt tình dậy rồi lại kéo tôi xuống, ôm lấy như chưa từng có chuyện gì xảy ra:
- Chó con, đi đâu, lại đây, ngủ đi, thương.
Nhỏ Vân hôn lên trán tôi, y như những gì mà tôi hay làm với Linh, nhỏ ôm tôi thật chặt:
- Ngoan, lại đây, chó con bị người ta bắt nạt chứ gì, đừng khóc nữa.
- Sao biết tao bị người ta bắt nạt?
- Tao lạ mày quá hay sao, từ bé đến giờ lúc nào chả vậy?
- Vân à.
- Đéo gì?
- Yêu mày cực, haha.
- Đéo yêu đâu, tát chết cụ mày giờ.
- Con đĩ.
Nhỏ Vân tuy hay chửi là thế, cơ mà nó cũng lo cho tôi như mẹ tôi lo cho tôi vậy, chính xác là nhỏ Vân luôn luôn như một bà chị của tôi, vì dù gì nó cũng sinh trước tôi 2 tháng mà:
- Được đấy, bố mày đang ngứa đây, tụt quần ra BJ cho, thèm chim lắm rồi.
- Á á á á á, dâm nữ.
Tôi hét toáng lên bỏ chạy vào trong nhà vệ sinh. Thiệt là không sai mà, nhỏ Vân với nhỏ Trân, hai đứa cứ gọi là y như nhau.
Cứ có khoảng thời gian trống, tôi lại nghĩ đến chị Linh, thiệt lòng, tôi không làm sao quên được Linh cả, dù cô ấy có làm sai điều gì đi chăng nữa, tôi vẫn chỉ một lòng một dạ với cô ấy mà thôi. Từng dòng nước vòi hoa sen róc rách tuới ướt tâm hồn tôi, tất cả như đang được gột rửa, để tôi nhận ra sai lầm của mình, tôi nghĩ mình đã thực sự sai, sai rất nhiều, đáng lý ra ngay từ ban đầu, tôi không nên lựa chọn cách đó, nó chỉ khiến chính tôi và cả người con gái ấy phải tổn thương. Người con gái luôn ở bên cạnh bất kế bạn thế nào mới là người con gái yêu bạn nhất. Tôi nghĩ chị Linh cũng yêu tôi, nhưng cái sự phóng khoáng và đa tình những tưởng chỉ có ở những thằng con trai ấy đã khiến chị Linh không thể nào níu giữ được ai, đã 4 người trước đó, không kể tôi và Mạnh đao thì cũng đã là 3 người, 3 người trong vòng 1 năm, một con số quá sức tưởng tượng của một cô gái. Càng nghĩ, tôi lại càng bực mình, cứ mỗi lần nghĩ đến cảnh cái thằng nhóc TH hôn chị Linh rồi hai người ôm nhau nằm ngủ, lòng tôi lại rực cháy như có hàng ngàn ngọn lửa đang thiêu đốt, thật sự tôi quá đau khổ và quá thất vọng, người con gái mà tôi cứ nghĩ là quá đỗi hoàn hảo, hóa ra cũng chỉ là một đứa con gái tầm thường và tràn đầy dục vọng.
Bất giác, tôi lại nghĩ về Tiểu Ly. Nếu bây giờ nói rằng tôi yêu Tiểu Ly, là tôi đang lừa dối chính mình, thế nhưng, mặc dù tôi là một thằng con trai tồi tệ, chỉ nghĩ đến Tiểu Ly khi chuyện tình cảm với Linh có vấn đề. Tiểu Ly, em ấy vẫn chỉ là một cô bé ngốc nghếch, một cô bé sẵn sàng làm tất cả vì tình yêu, một cô bé vẫn luôn ở bên cạnh tôi, tin tưởng tôi tuyệt đối gì cho bất cứ điều gì xảy ra đi chăng nữa, có lẽ, Tiểu Ly à, anh nợ em cả quãng đời con lại của anh, xin lỗi, nhưng có lẽ, anh đã sai rồi.
Tiếng chuông điện thoại reo vang đánh thức tôi khỏi những dòng suy nghĩ không có hồi kết, chị Linh lại gọi tôi, có lẽ, cô nàng vẫn còn nhiều khúc mắc với tôi lắm, hoặc có thể là chỉ níu kéo chút ít với tôi trước khi tìm được một thằng nhóc con nào khác, có khi lại nhỏ hơn cô ta cả chục tuổi cũng nên:
- Gấu ơi, chị xin lỗi, chị hứa sau này chị sẽ không như vậy nữa, gấu tin chị một lần thôi, được không?
Không thể nói là tôi không còn tình cảm với chị Linh, thực sự nó vẫn còn đầy ắp trong trái tim đang rỉ máu của tôi, có thể tôi thương Tiểu Ly, có thể tôi thấy tội nghiệp cho em ấy, thế nhưng, Linh, vẫn đang là người tôi thực sự quan tâm. Nhưng lại một lần nữa, tôi không thể nào chấp nhận được, không thể nào, cái hình ảnh ấy vẫn cứ ám ảnh tôi mãi, tôi hận thằng nhóc kia vì đã cho tôi xem những bức ảnh mà tôi không muốn thấy ấy, nhưng tôi cũng thầm cảm ơn nó vì nếu không có nó, thì bây giờ, hiện tại, tôi sẽ vẫn mãi sống trong những ảo tưởng về một tình yêu trong truyện cổ tích, về một câu chuyện mà chắc chắn tôi sẽ là người phải ra đi:
- Đừng như vậy nữa, Linh à, quá đủ rồi, anh không muốn cứ mãi nghĩ về hình ảnh đó, em hôn một thằng con trai khác, thật sự là anh chịu không nổi.
- Chị sẽ không như vậy nữa, chị sẽ ở bên cạnh gấu mà, mình sẽ làm đám cưới, sẽ...
- Thôi, anh chán rồi, vậy đi, chào em...
Tôi chán nản cúp máy, quả thực, lúc này, tôi chẳng có một chút tâm trạng nào để nói về chuyện đó cả, tôi không ghét Linh, nhưng tôi ghét cái cách mà Linh đã làm, tôi ghét sự đa tình của Linh, tôi không muốn nói nặng Linh bằng một cụm từ nào cả, đó không phải là cách của tôi, chửi phụ nữ và đánh phụ nữ, nếu có cho tôi chọn, tôi sẽ chọn bỏ qua, dù gì thì tôi cũng chẳng mất gì nhiều, chỉ là hơn một năm và nỗi đau hiện tại, chắc cũng sẽ qua nhanh thôi, tôi vẫn còn rất nhiều người thân xung quanh mình, đơn giản nhất là cái con quỷ cái đang mặc quần xì áo ngực và lăn lộn trên giường vì người yêu nhắn tin kia, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, họ cũng sẽ không bỏ tôi, nhất định thế.
Sáng hôm đó, tôi cố gắng đến công ty thật sớm, không quên mua một ly trà đào cho cô nhóc của tôi, cái cô bé luôn luôn ở bên cạnh tôi ấy, tôi có lỗi với em nhiều lắm, nhiều lắm.
Tiểu Ly vẫn như mọi ngày, nhí nhố và vị tha, em không bao giờ nặng nhẹ với tôi cho dù tôi có làm gì sai đi chăng nữa, chỉ là cái tật nhõng nhẽo và mè nheo không thể nào bỏ được. Nhưng như đã nói, mỗi người con gái đều có một tính cách đáng yêu làm nên cái riêng của họ, và ở Tiểu Ly của tôi là cái sự ngốc nghếch không bờ bến ấy:
- Cô Ly này!
- Sếp gọi em ạ, hihi.
- Sếp gọi làm việc mà nhăn nhở thế à, cái tài liệu mà anh để đây đâu?
Tình yêu của tôi không phải là tình yêu như phim Hàn Quốc, thế nhưng nó cũng chôn giấu quá nhiều nỗi đau và quá nhiều trắc trở, tôi chỉ mong muốn có một tình yêu trọn vẹn, như thế là quá đáng lắm hay sao, tại sao vậy?
Giá như ngay từ đầu, tôi không quen biết chị Linh, để giờ đây cả 3 đứa tôi đâu phải đau khổ như vậy, giá như ngay từ đầu, tôi đã chọn Tiểu Ly, thì giờ đây, chúng tôi đã hạnh phúc. Nhưng giá như vẫn chỉ là giá như, tôi vẫn phải trải qua cái hiện thực đau khổ đó, nhưng rồi, chẳng một ai có thể ngờ được, tôi lại trở thành một con rối, một con rối bị lừa bởi những thủ đoạn từ một cô gái mà tôi vẫn cứ cho là hiền lành. Như vậy...
Tiểu Ly oppa nấu nướng phải gọi là như... tôi, nói chính xác hơn là thua cả tôi, con gái con đứa như vậy thì mẹ tôi không chấp nhận cũng có phần nào đúng, cơ mà đó là chuyện của vài tháng trước, bây giờ thì có cho tiền tôi cũng không dám nói là sân bay nhà tôi thua kém bất kì ai nữa, từng món ăn thơm nức mũi được nhóc Trân dọn lên khiến cả nhà mắt tròn mắt dẹt, ngoại trừ... bà chị Linh và cô giáo Thảo vì em ý chưa biết cái "tài nghệ" trước đây của Tiểu Ly. Đúng rồi đấy, mẹ tôi cũng là một trong số những người tỏ ra bất ngờ vì màn trình diễn này, đột nhiên bà đứng dậy và chạy vào phía trong nói nhỏ gì đó với con bé Trân, chả quan tâm, giờ mẹ đã chịu thừa nhận chưa, ahihi? Chỉ vài phút sau, một bàn ăn thịnh soạn đã được dọn lên, có đủ món cho tất cả mọi người, đều là những món yêu thích của gia đình tôi. Ôi lần đầu tiên tôi cảm thấy tự hào về tình yêu to bự của tôi như vậy, giỏi quá giỏi quá:
- Con xong rồi, để con rửa cái tay, cả nhà ăn trước đi ạ.
Tiểu Ly khẽ liếc nhìn về phía tôi cười mỉm và nhận được nút like từ tôi. Không rõ là mẹ tôi đã thông báo tình hình chiến trường cho Đan Thảo chưa hay là chỉ mời em ấy đến bữa ăn hôm nay như một vị khách... tình cờ. Nhưng cũng chẳng sao, dù gì thì mai cũng đến lượt em ấy thôi, còn hôm nay, xem như Tiểu Ly oppa đã ghi điểm rồi, nãy giờ thấy mẹ tôi cười tươi lắm, hừm hừm. Cả nhà thì vẫn đợi Tiểu Ly lên để dùng cơm, riêng con nhóc Trân đã nhai bánh phồng tôm rôm rốp từ nãy đến giờ rồi, đúng là cái thứ trời đánh mà, hừ:
- Con vẹo này, ăn uống ý tứ vào, lớn to đầu rồi đấy.
- Ơ, ba ơi hai nói Chưn là con vẹo, Chưn nghĩ ba nên vả hai mấy cái đi ba.
- Này thì vả... Vừa nói tôi vừa táng lên đầu con nhỏ mấy cái.
Bình thường có khi nó đã đè tôi ra vả lại cho sấp mặt lờ rồi nhưng hôm nay giữ thể diện cho tôi nên chỉ lẳng lặng ngồi im chờ thời. Một lát sau, Tiểu Ly ộp pa cũng xong xuôi, bữa nay mồ hôi bết vào tóc nhìn hiền dữ dội, cô nàng nhí nhảnh chạy lại ngồi cạnh tôi, mà cũng chả quan trọng, dù sao bên trái tôi cũng là cô giáo Thảo, ăn cơm xong là có trái cây tráng miệng rồi, hí hí:
- Ly này, cho cô hỏi chút?
- Dạ?
Mẹ tôi đang săm soi món canh kim chi khá cầu kỳ của ộp pa:
- Món này có cay lắm không, sao cô thấy nước đỏ quá vậy con?
- Dạ có hơi cay cay một tẹo, nhưng cay nó mới đúng ạ, hì hì.
Mẹ tôi cười tươi, cũng chẳng hỏi han hay làm khó dễ gì Tiểu Ly nữa. Trong khoảnh khắc tôi thấy chị Linh đá lông nheo với Tiểu Ly, như vậy là sao nhỉ? Bữa ăn hôm đó có thể là bữa ăn cuối cùng mà tôi thấy sự yên bình còn tồn tại giữa Tiểu Ly oppa và cô giáo Thảo, chả biết nữa, hy vọng là tôi nghĩ sai. Theo lẽ dĩ nhiên, người mà tôi gắp thức ăn cho đầy một bát phải là oppa nhà tôi, cơ mà ngoài tôi ra thì bên cạnh cô giáo Thảo chỉ là con bé Trân, chẳng lẽ tôi lại không tỏ chút gì gọi là quan tâm đến em ấy sao, như vậy là không phải phép rồi, gì thì gì, Đan Thảo cũng là khách mà khách đến chơi thì tôi phải niềm nở. Tôi gắp cho Tiểu Ly miếng gà thì cũng phải tặng cô giáo Thảo một miếng cá kèm theo lời động viên vì em ấy đang mếu xị rồi này:
- Thảo ăn đi này, sao mặt xị một đống vậy?
- Em cám ơn, hì.
- Ăn nhiều cho mập, giữ dáng hả?
- Dạ không, em đang ăn mà.
Bữa ăn có vẻ hơi trầm lắng quá, cũng may là ba tôi có nhà, không có khi hai cô bên cạnh tôi lườm nhau đến sáng mất:
- À Linh với Mạnh hai đứa tính đi chơi trăng mật đâu chưa?
Bà chị Linh của tôi bữa nay hiền như cục bột, chỉ chớp mắt đã thành dâu hiền vợ thảo, chỉ ngồi chăm lo bữa ăn cho chồng rồi cười tủm tỉm một mình, giá mà:
- Dạ tụi con định về Bắc một chuyến rồi sang Singapore một tuần cho khuây khỏa, con cũng bận việc công ty nhiều nên tranh thủ đi luôn.
- Ừ chú thấy vậy cũng ổn, hai đứa bay cũng còn trẻ, nên chơi bời vài năm nữa rồi có con cho ông bà còn ẵm.
- Dạ được vậy thì tốt quá, con thấy Linh còn ham chơi lắm đó chú. Thôi con mời chú với cô với mấy em một ly.
Ba tôi với ông Mạnh có vẻ hợp cạ, trở thành cặp đôi hoàn hảo lúc nào không hay. Bữa cơm lúc này đã chia thành phe, à không phe riêng biệt. Một phe có ba tôi, ông Mạnh và bà Linh, phe này có vẻ vui, trò chuyện cụng ly rôm rả, phe thứ là tôi, cô giáo Thảo, Tiểu Ly và mẹ tôi, phe bên này thì không được sôi động cho lắm, người này người nọ lườm nhau muốn thụt cả mắt vào, dự sẽ có biến... và phe còn lại, là con nhóc Trân, phe này không màng sự đời cũng chả ngán bố con thằng nào, cứ thế cầm nguyên cái đùi gà gặm lấy gặm để như chó gặm xương, con gái con đứa thế này thì hỏng:
- Mày chết đói à Trân?
- Ờ, chết rồi, đừng hỏi nữa, để tôi ăn.
- Mả ch...
- Ê ê, định chửi cái gì, ông tin cái xương này xuyên vào đít ông không?
- Kệ mày, con hâm.
Bất chợt, mẹ tôi lên tiếng phá tan sự... lầy lội của hai anh em và quan trọng hơn là xây dựng một sự sôi động khác, sự sôi động này có vẻ hơi căng thẳng thì phải, tôi thấy hai cô liếc nhau nãy giờ rồi đấy:
- Thảo ăn đi con, mày cứ ngồi nãy giờ, hay thằng Phong trêu em gì hả?
- Ơ ơ, sao mẹ chửi con, con làm gì đâu?
Cô giáo Thảo là một người đặc biệt, nụ cười của em ấy thật sự có thể khiến người đối diện cảm thấy vui hơn nhiều lần, một nụ cười như ánh mặt trời vậy đó, chỉ tiếc là, giờ có cho vàng thì tôi cũng chả dám khen đâu, oppa cắt chym thì chết:
- Dạ không có gì cô ơi, con ăn ít òm à, hì hì.
- Chị Thảo ăn đi, cho chị Thảo miếng gà nè, để dành nãy giờ đó nhen.
Con nhóc Trân tặng cho cô giáo Thảo của tôi miếng... phao câu, cái tổ cha cái con nhóc này, hình như nó cũng theo phe Tiểu Ly luôn rồi thì phải:
- Thảo ăn đi nè, chị Ly nấu mà em khong có ăn gì hết trơn, buồn quá nhèo.
Sự thân thiện của Tiểu Ly khiến tôi nổi cả da gà, thiệt là Tiểu Ly bây giờ không phải là Tiểu Ly ngày xưa nữa đâu, không có hiền lành cam chịu nữa đâu, giờ ai mà la liếm đến tôi là xù lông nhím lên liền, dữ lắm rồi đấy, cơ mà vẫn cực kì, cực kì là... thông minh. Em ấy không tỏ ra giận dữ hay căm ghét ra mặt, em ấy nói kiểu mỉa mai cơ, đẳng cấp này sao thấy quen quen, có khác quái gì mẹ tôi đâu, á đù:
- Em xin lỗi, em ăn đây ạ, chị Ly giỏi ghê, nấu món nào cũng ngon.
- Chứ sao, chị Ly là siêu nhân mà, hihi.
Vừa nói, Tiểu Ly vừa nhéo hông tôi một cái đau điếng, chả biết ý gì nữa, cơ mà tôi cũng đã bắt đầu thấy lạnh rồi đây:
- Chị Lưn!
- Hả?
- Khùng!
- Cắn đấy nhé, hì hì.
Cái thói quen của tôi vẫn không thể nào bỏ được, cứ nhìn bà chị của tôi ngồi cắn móng tay là thấy đáng yêu tợn, cũng may là ông Mạnh vừa vào trong đi vệ sinh chứ không có khi nguyên cái ly bia bay thẳng vào mồm tôi rồi cũng nên:
- Nhớ chị à?
- Leo xuống đi chị ơi, cao lắm rồi.
- Thằng nhóc này...
Chị Linh vừa nhăn vừa cười, ôi thú thật là tôi đã quá ngu khi để vuột chị Linh, à không đúng, chính tôi khiến mối quan hệ này sứt mẻ đấy chứ, nhưng thôi không sao, dù gì thì cũng đã qua rồi, cũng không nên nhắc lại làm gì nữa, tôi vẫn còn nhiều chuyện phải lo đây, hừ. Sự cao trào xuất hiện khi ba mẹ tôi và hai vợ chồng son rời bàn ăn lên trên phòng khách uống nước, để mặc đứa tụi tôi và một cơn bão trực chờ nhào đến:
- Em Thảo xinh xắn đáng yêu ghê, ước gì chị cũng được vậy.
- Chị Ly khen em hoài à, em mập như heo dị đó.
- Chị Ly cũng muốn mập nè, mập mà như vậy ai chả muốn, hức.
Thấy hai cô cứ khen qua khen lại thì tôi cũng không lo lắng mấy. Nhưng sự cao trào chỉ thực sự xảy đến khi con nhóc Trân bị... nấc cụt, cứ giật nảy lên nhìn hài vãi cả đạn, kakakaka:
- Hai ơi... ức... hai... ức... cười gì mà cười... ức...
- Ngu chưa con, ăn cho lắm vào rồi nấc, hahahahaa, cho mày chết.
Tôi không chắc là con nhãi con này nó nấc thật hay là nó giả bộ, cơ mà cứ giật giật khiến tôi đau bụng chết mất, cũng may, là:
- Trân nè, em uống nước đi, ừm uống ngụm nhỏ nha.
Đan Thảo đưa ly nước cho nhóc Trân, và rồi, kì diệu thay, ngay sau khi đặt cốc nước xuống, nhỏ Trân đã hết giật kinh phong ngay, âu mai gót:
- Aaaa, hết ồi nè, chị Thảo giỏi quá đi.
- Hì, một mẹo dân gian thôi mà, ăn tiếp đi, cho Trân nè.
Chưa biết đâu vào đâu, chỉ thấy Tiểu Ly nóng phừng phừng rồi đây này, trông khiếp quá đi mất:
- Thảo giỏi ghê, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ...
-Kiến thức căn bản thôi mà chị, có gì đâu, hì hì.
Cô giáo Thảo nhìn vậy thôi cũng chẳng phải tay vừa đâu, tôi thề cái câu "kiến thức căn bản" là muốn xoáy Tiểu Ly oppa đấy chứ không phải ngẫu nhiên đâu, hai bà cô này... hừm hừm... ghê thật:
- Chắc bữa nào nhờ em Thảo chỉ cho chị vài chiêu nha.
- Cái này ai cũng biết mà chị, chị cứ nói quá.
- Giỏi thì khen thôi, chị em với nhau mà ngại nữa.
Nhận thấy tình hình có vẻ rất là căng thẳng, tôi phải nhanh chóng đứng dậy và kéo Tiểu Ly ra ngoài thật nhanh:
- Thảo cứ ăn đi, anh nhờ Ly chút việc, oppa, ra đây nói nhỏ nào!
Kể cả khi rời đi rồi, hai bà cô vẫn phải liếc nhau một cái cho bằng được mà. Trước mặt cô giáo Thảo, Tiểu Ly oppa là một cô nàng đanh đá như bao cô nàng khác, cơ mà bên cạnh tôi, chỉ có hai đứa, em ấy lại trở về với trạng thái con nít của mình:
- Ly, hư quá, dặn bao lần rồi.
- Kệ emmmm, ai bảo đòi lấy đồ chơi của emmmm chi?
- Đồ chơi nào?
- Nè, chó con của Ly bộ, ứ cho ai hết, của Lyyyy mà.
Tiểu Ly mếu xị ôm chặt lấy tôi. Thiệt tình, em ấy cứ đáng yêu như vậy thì ai mà ghét cho được:
- Nhưng anh có ý gì với Thảo đâu, em cứ như vậy anh khó xử lắm.
- Biết gòi, Ly hông cãi nhau nữa.
- Ngoan, chơm má anh miếng nào!
- Muoahhhh.
Tôi đuổi Tiểu Ly vào trong trước, gì thì gì, mình cũng nên tế nhị, không thể công khai quá mức được, chả biết, tôi có cảm giác là Đan Thảo cũng có chút ít cảm tình với tôi, vậy nên em ấy mới tranh đấu với Tiểu Ly oppa dữ dội như vậy, haizz, dính vào mấy bà con gái là mệt lắm chứ không phải chuyện đùa đâu. Ngồi được một lát thì tôi dụ dỗ được bà Linh lên tầng nói chuyện với lý do được con nhóc Trân đưa ra là dạy piano cho nó, đùa, hứa nguyên một chầu ăn sáng đấy. Lâu rồi mới được ngồi riêng với Linh, tôi cảm thấy hai đứa sao xa vời vợi, giờ em đã là vợ người ta, anh biết do anh mà ra:
- Sao nhìn chị dữ vậy, tiếc rồi chứ gì, hì hì?
- Tiếc chứ, giá như...
Tôi đếu hiểu là mình nghĩ cái quái gì lúc đó nữa, đột nhiên muốn ôm Linh vào lòng như ngày xưa, cô gia sư xinh đẹp tài giỏi của tôi:
- Anh Mạnh thấy đó... thôi...
Chị Linh phản kháng một tẹo, xong cũng nằm im ngoan ngoãn, cảm giác này thật lạ:
- Anh xin lỗi...
Tôi buông Linh ra, quả thật tôi không nên làm điều gì đó thiếu suy nghĩ lúc này nữa, mọi rắc rối bây giờ đã là quá nhiều rôi, tôi không muốn phá vỡ luôn hạnh phúc mà vất vả lắm chị Linh mới xây dựng được, dù tôi biết rằng Linh vẫn còn tình cảm với tôi, tôi chắc chắn, nhưng bây giờ, không còn kịp nữa:
- Hì... chị vẫn luôn như vậy mà, gấu... đừng có nghĩ nhiều.
- Ừm... à... quên, nãy, em... với Ly nháy mắt vụ gì thế?
Chả biết từ lúc nào tôi lại gọi Linh là em rồi:
- Ủa Ly chưa kể cho Phong hả, chị đào tạo cô bé mấy tháng nay đó.
- Hèn gì, cái món gà nấu bia... y chang...
- Chị không nấu được nữa nên phải có đệ tử thay chị chứ, hì hì.
Một chút ngại ngùng thoảng qua, có không giữ mất đừng tìm, tôi đã sai một lần rồi, tôi không thể sai một lần nữa. Sẵn có nghệ sỹ piano ở đây, tôi cũng nhờ chị Linh đánh cho tôi nghe bản River Flows in You của Yiruma, gì thì gì chứ tôi thấy bản này siêu khó, chả hiểu sao chị Linh gõ phím lia lịa. Người đâu đã xinh lại còn giỏi, biết đánh đàn nữa chứ. Tôi cứ mải mê ngồi nghe nhạc mà không biết rằng, bão tố, từ lúc nào, đã xảy đến rồi...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chap 27:
Ở bên cạnh chị Linh cũng khá lâu, tôi không thể ngờ là còn có nhiều, rất nhiều những thứ mà tôi chưa từng được biết về người con gái mà tôi đã nghĩ là... hoàn hảo. Nhưng chẳng có ai hoàn hảo cả, tôi biết, nhưng thực chất là tôi vẫn không thể chấp nhận được cái sự thật hiển nhiên và khốn nạn đó, vì sự thực là, tôi, cũng như một số thằng con trai khác của chị Linh, cũng chỉ là niềm vui nhất thời.
Sau chuyến đi chơi Vũng Tàu, chúng tôi trở về thành phố với những niềm vui và hạnh phúc riêng, tôi cũng chẳng biết là có phải chỉ có mình tôi vui hay không nữa, nhưng chí ít thì buổi sáng hôm ấy, tôi vẫn còn mơ mộng, vẫn còn viển vông về tương lai tốt đẹp và về người con gái trong mơ của tôi, người con gái mà tôi đã bỏ hơn nửa năm nay để chờ đợi và mong nhớ, rút cục, cũng chỉ là những cơn ác mộng, những cơn ác mộng mà tôi thật sự không bao giờ muốn nhìn thấy lần nữa.
Hôm đó, đang say sưa với mớ kế hoạch trên bàn sau hơn một tuần nghỉ phép, bỗng, tôi nhận được một lời mời kết bạn từ một cậu nhóc, tôi cũng không rõ lắm, vì avatar của nó là hình... chị Linh. Tính tôi thì rất thoải mái trên mạng xã hội, ai muốn kết bạn thì tôi đều đồng ý cả, miễn sao đừng có liên tục gửi lời mời chơi game hay là tag tôi vào mấy cái thứ hàng hóa vô bổ là được. Như thường lệ, ai kết bạn thì người đó phải mở lời trước, cậu nhóc chào hỏi:
- Em chào anh, anh có phải người yêu chị Linh không ạ?
Nhận thấy chẳng có gì phải giấu, à mà hình như tôi thấy thằng nhóc này like ảnh chị Linh trên facebook liên tục, chắc là fan cuồng của cô hot gơn nhà tôi đây mà:
- Chào em, anh là người yêu Linh, có gì không em?
- Em thì theo dõi chị ấy được 3 năm rồi, em nghĩ là anh nên biết chuyện này.
- Gì thế?
Thằng nhóc bắt đầu up mấy tấm ảnh nó chụp lại về status của một thằng con trai, đại khái là người yêu cũ của Linh, hai người gặp chuyện gì đó, thằng kia lên chửi Linh là cave các thứ, nói chung là nghe cực kì chói tai. Và lẽ dĩ nhiên, với trách nhiệm là người yêu của chị Linh, tôi đâu thể ngồi yên mặc cho người khác xỉ vả người con gái của tôi được:
- Anh cứ từ từ để em kể dần dần. Chuyện là chị Linh và anh này quen nhau, lúc đó, anh ấy nói chị Linh đi nhà nghỉ với một ông nào đó, em không biết, nhưng mà không thấy chị Linh phản ứng lại, chỉ thấy ông kia chửi bới rất kinh, em nghĩ là chuyện này cũng có thật.
Chị Linh bối rối ra mặt, mắt đã đẫm lệ. Tôi vẫn hỏi một cách bình thản và nhẹ nhàng, tôi tiến lại gần, lau nước mắt rồi nắm chặt tay chị Linh cho chị Linh ngả đầu lên vai tôi:
- Đừng sợ, anh chỉ hỏi vậy thôi, em cứ trả lời thật đi.
- Khịt... là bạn của chị.
- Anh hỏi em, tại sao em đang quen thằng nhóc TH mà lại nhận lời anh?
- Lúc ấy, chị... tại vì TH, quen một em gái nữa, lúc đó, chị rất buồn... chị...
- Vậy còn tại sao 6 tháng qua em để "Đã kết hôn" với thằng Mạnh, anh không muốn lôi chuyện trên mạng ra ngoài nhưng rõ ràng chuyện này có vấn đề không hề nhỏ, và anh là người yêu của em, anh có quyền được biết, đúng chứ?
- Cô quen bao nhiêu thằng, tôi không cần biết, cơ mà cô bảo với tôi là trước đây cô mới yêu một người, giờ lại lòi ra thêm 3 thằng khác nữa, đấy là chưa kể những thằng mà tôi không biết, có phải là 10 20 thằng không?
- Linh à, anh xin lỗi, thật sự anh không dám nghĩ và không thể nào nghĩ được em lại có thể như vậy, anh đã từng mơ, anh mơ rằng anh thật sự đã tìm được một người con gái hoàn hảo, một người con gái chững chạc và biết nghĩ cho người khác... thế nhưng, giờ, anh nhận lại gì? Một cô gái quen 5 người con trai trong... 2 năm, wow, có phải là quá nhanh không? Anh xin lỗi vì đã nói với em một cách thiếu suy nghĩ như vậy, nhưng có lẽ, chúng ta... nên dừng lại đi, anh sợ mình lại phải thấy người anh yêu đi với một thằng con trai khác, anh sợ lắm, Linh à.
- Chị xin lỗi... nhưng chị sẽ thay đổi mà, gấu... ơi.
- Anh không chắc, anh nghĩ cả 2 đứa sẽ cần thời gian. Em cứ đến dạy nhóc Trân như bình thường, đừng nói gì cả, mọi chuyện có anh lo rồi, cứ thoải mái vui vẻ, từ từ anh sẽ nói với em gái anh. Về thôi.
Chị Linh không nói gì, chỉ lầm lũi đi theo phía sau tôi và lau nước mắt, quả thực lúc này đây, tôi cũng chẳng biết nói gì hơn nữa, những cú sốc về chuyện tình cảm cứ thế ập đến với tôi, người con gái khiến tôi từ bỏ mọi thứ giờ lại chỉ là một cô nàng đa tình và phóng khoáng, có thể cô ấy đã thay đổi, thế nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, biết đâu được một ngày đẹp trời nào đó, cô ấy lại trở về với cái sự đào hoa của cô ấy, lúc đó tôi sẽ ra sao. Thà rằng một lần đau thật là đau để cố quên đi niềm đau...
Chap 28
Về đến trước cửa nhà Linh, tôi phóng xe đi thật nhanh để không phải nhìn thấy người con gái mà tôi đã từng yêu khóc lóc một cách đau khổ như vậy, à mà thật ra thì với cái tiền sử 5 trong 1 đó, bây giờ có cho vàng tôi cũng không dám bén mảng đến Linh nữa, wow, thật sự là hôm nay tôi đã được mở mang tầm mắt, thế nào là đời, thế nào là con gaí rồi đấy, Linh không đơn giản như Tiểu Ly đâu, và Linh cũng chẳng ngoan như những gì cô ta thể hiện trước mặt tôi. Trước mặt tôi, cũng như trước mặt tất cả mọi người, Linh là một cô gái ngoan ngoãn, đúng vậy, và thậm chí là từ trước đến nay tôi không nhận thấy bất cứ biểu hiện gì về mặt xấu của Linh cả, cô ta giấu giỏi thật đấy. Tôi không phải là nghe những gì một người không quen biết nói trên mạng để phán xét Linh, tôi đã trực tiếp hỏi chuyện cô ta và kết quả là, hừm, cũng may là không lòi ra thêm vài thằng nữa, không chắc tôi cũng bị sắp bị cắm cái sừng lên đầu rồi. Thanh niên thời đại này, đầu đội sừng chân đạp vỏ, âu cũng là một mốt mới ấy chứ, haiz.
Buồn tình, chán đời, tôi chui đầu vào quán bar X, một quán bar quen thuộc của tôi, dù tôi không đi nhiều, cơ mà vẫn đủ để ông chủ quán cũng như vài thằng nhân viên nhớ cái mặt tôi, họ cũng hốt xác tôi về bao lần rồi. Nốc không biết bao nhiêu là rượu. Từ nhỏ đến giờ tôi cũng không uống rượu nhiều lắm, chỉ uống bia là chủ yếu, nhưng hôm nay, tôi thật sự cảm thấy mình quá ngu, ngu đến nỗi để cho một cô gái lừa hết ngày này qua ngày khác. Nhưng thật ra Linh cũng chưa làm gì tổn thương đến tôi cả, chỉ là yêu nhau 6 tháng rồi bỏ đi 6 tháng thôi mà, cũng chẳng có gì to tát mấy, nhỉ, hahaha. Nỗi xót xa cứ ngày một tăng theo những ly rượu của tôi, càng ngày tôi càng cảm thấy thật đau đớn, tình yêu mà tôi đã cố gắng vun đắp, đã cố gắng xây dựng, giờ chỉ như một mớ bòng bong không có lối ra, một sự thảm hại nơi tôi, một thằng con trai đã nghĩ là nó có tất cả, nhưng giờ, chỉ còn chút phù du không gọi thành tên. Tôi cứ uống, cứ uống, cứ uống, và cứ say, cứ say, cứ say. Thôi thì say một lần rồi ngày mai làm lại từ đầu, tôi thật sự chỉ muốn quên đi cơn ác mộng này thật nhanh, quên đi người con gái tên Linh đã khiến con tim tôi thổn thức, rạo rực và đau nhói.
Chưa bao giờ tôi lại say như hôm nay cả, và tôi cũng chẳng nhớ bằng cách khỉ gió nào mà tôi leo được lên xe taxi nữa, hình như, một cô gái, đang vỗ lưng cho tôi, đang để tôi nằm lên đùi cô ấy, cô ấy khóc, đang vuốt ve khuôn mặt của tôi, một cách trìu mến, và cứ thế, tôi ngủ thiếp đi...
Con nhỏ Vân đang mơ màng, nó dụi mắt tình dậy rồi lại kéo tôi xuống, ôm lấy như chưa từng có chuyện gì xảy ra:
- Chó con, đi đâu, lại đây, ngủ đi, thương.
Nhỏ Vân hôn lên trán tôi, y như những gì mà tôi hay làm với Linh, nhỏ ôm tôi thật chặt:
- Ngoan, lại đây, chó con bị người ta bắt nạt chứ gì, đừng khóc nữa.
- Sao biết tao bị người ta bắt nạt?
- Tao lạ mày quá hay sao, từ bé đến giờ lúc nào chả vậy?
- Vân à.
- Đéo gì?
- Yêu mày cực, haha.
- Đéo yêu đâu, tát chết cụ mày giờ.
- Con đĩ.
Nhỏ Vân tuy hay chửi là thế, cơ mà nó cũng lo cho tôi như mẹ tôi lo cho tôi vậy, chính xác là nhỏ Vân luôn luôn như một bà chị của tôi, vì dù gì nó cũng sinh trước tôi 2 tháng mà:
- Được đấy, bố mày đang ngứa đây, tụt quần ra BJ cho, thèm chim lắm rồi.
- Á á á á á, dâm nữ.
Tôi hét toáng lên bỏ chạy vào trong nhà vệ sinh. Thiệt là không sai mà, nhỏ Vân với nhỏ Trân, hai đứa cứ gọi là y như nhau.
Cứ có khoảng thời gian trống, tôi lại nghĩ đến chị Linh, thiệt lòng, tôi không làm sao quên được Linh cả, dù cô ấy có làm sai điều gì đi chăng nữa, tôi vẫn chỉ một lòng một dạ với cô ấy mà thôi. Từng dòng nước vòi hoa sen róc rách tuới ướt tâm hồn tôi, tất cả như đang được gột rửa, để tôi nhận ra sai lầm của mình, tôi nghĩ mình đã thực sự sai, sai rất nhiều, đáng lý ra ngay từ ban đầu, tôi không nên lựa chọn cách đó, nó chỉ khiến chính tôi và cả người con gái ấy phải tổn thương. Người con gái luôn ở bên cạnh bất kế bạn thế nào mới là người con gái yêu bạn nhất. Tôi nghĩ chị Linh cũng yêu tôi, nhưng cái sự phóng khoáng và đa tình những tưởng chỉ có ở những thằng con trai ấy đã khiến chị Linh không thể nào níu giữ được ai, đã 4 người trước đó, không kể tôi và Mạnh đao thì cũng đã là 3 người, 3 người trong vòng 1 năm, một con số quá sức tưởng tượng của một cô gái. Càng nghĩ, tôi lại càng bực mình, cứ mỗi lần nghĩ đến cảnh cái thằng nhóc TH hôn chị Linh rồi hai người ôm nhau nằm ngủ, lòng tôi lại rực cháy như có hàng ngàn ngọn lửa đang thiêu đốt, thật sự tôi quá đau khổ và quá thất vọng, người con gái mà tôi cứ nghĩ là quá đỗi hoàn hảo, hóa ra cũng chỉ là một đứa con gái tầm thường và tràn đầy dục vọng.
Bất giác, tôi lại nghĩ về Tiểu Ly. Nếu bây giờ nói rằng tôi yêu Tiểu Ly, là tôi đang lừa dối chính mình, thế nhưng, mặc dù tôi là một thằng con trai tồi tệ, chỉ nghĩ đến Tiểu Ly khi chuyện tình cảm với Linh có vấn đề. Tiểu Ly, em ấy vẫn chỉ là một cô bé ngốc nghếch, một cô bé sẵn sàng làm tất cả vì tình yêu, một cô bé vẫn luôn ở bên cạnh tôi, tin tưởng tôi tuyệt đối gì cho bất cứ điều gì xảy ra đi chăng nữa, có lẽ, Tiểu Ly à, anh nợ em cả quãng đời con lại của anh, xin lỗi, nhưng có lẽ, anh đã sai rồi.
Tiếng chuông điện thoại reo vang đánh thức tôi khỏi những dòng suy nghĩ không có hồi kết, chị Linh lại gọi tôi, có lẽ, cô nàng vẫn còn nhiều khúc mắc với tôi lắm, hoặc có thể là chỉ níu kéo chút ít với tôi trước khi tìm được một thằng nhóc con nào khác, có khi lại nhỏ hơn cô ta cả chục tuổi cũng nên:
- Gấu ơi, chị xin lỗi, chị hứa sau này chị sẽ không như vậy nữa, gấu tin chị một lần thôi, được không?
Không thể nói là tôi không còn tình cảm với chị Linh, thực sự nó vẫn còn đầy ắp trong trái tim đang rỉ máu của tôi, có thể tôi thương Tiểu Ly, có thể tôi thấy tội nghiệp cho em ấy, thế nhưng, Linh, vẫn đang là người tôi thực sự quan tâm. Nhưng lại một lần nữa, tôi không thể nào chấp nhận được, không thể nào, cái hình ảnh ấy vẫn cứ ám ảnh tôi mãi, tôi hận thằng nhóc kia vì đã cho tôi xem những bức ảnh mà tôi không muốn thấy ấy, nhưng tôi cũng thầm cảm ơn nó vì nếu không có nó, thì bây giờ, hiện tại, tôi sẽ vẫn mãi sống trong những ảo tưởng về một tình yêu trong truyện cổ tích, về một câu chuyện mà chắc chắn tôi sẽ là người phải ra đi:
- Đừng như vậy nữa, Linh à, quá đủ rồi, anh không muốn cứ mãi nghĩ về hình ảnh đó, em hôn một thằng con trai khác, thật sự là anh chịu không nổi.
- Chị sẽ không như vậy nữa, chị sẽ ở bên cạnh gấu mà, mình sẽ làm đám cưới, sẽ...
- Thôi, anh chán rồi, vậy đi, chào em...
Tôi chán nản cúp máy, quả thực, lúc này, tôi chẳng có một chút tâm trạng nào để nói về chuyện đó cả, tôi không ghét Linh, nhưng tôi ghét cái cách mà Linh đã làm, tôi ghét sự đa tình của Linh, tôi không muốn nói nặng Linh bằng một cụm từ nào cả, đó không phải là cách của tôi, chửi phụ nữ và đánh phụ nữ, nếu có cho tôi chọn, tôi sẽ chọn bỏ qua, dù gì thì tôi cũng chẳng mất gì nhiều, chỉ là hơn một năm và nỗi đau hiện tại, chắc cũng sẽ qua nhanh thôi, tôi vẫn còn rất nhiều người thân xung quanh mình, đơn giản nhất là cái con quỷ cái đang mặc quần xì áo ngực và lăn lộn trên giường vì người yêu nhắn tin kia, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, họ cũng sẽ không bỏ tôi, nhất định thế.
Sáng hôm đó, tôi cố gắng đến công ty thật sớm, không quên mua một ly trà đào cho cô nhóc của tôi, cái cô bé luôn luôn ở bên cạnh tôi ấy, tôi có lỗi với em nhiều lắm, nhiều lắm.
Tiểu Ly vẫn như mọi ngày, nhí nhố và vị tha, em không bao giờ nặng nhẹ với tôi cho dù tôi có làm gì sai đi chăng nữa, chỉ là cái tật nhõng nhẽo và mè nheo không thể nào bỏ được. Nhưng như đã nói, mỗi người con gái đều có một tính cách đáng yêu làm nên cái riêng của họ, và ở Tiểu Ly của tôi là cái sự ngốc nghếch không bờ bến ấy:
- Cô Ly này!
- Sếp gọi em ạ, hihi.
- Sếp gọi làm việc mà nhăn nhở thế à, cái tài liệu mà anh để đây đâu?