Bầu không khí vô cùng áp lực, thật muốn bỏ chạy mà...
An Đào Đào siết chặt hộp đồ ăn trong tay, có cảm giác đứng ngồi không yên.
Lúc này, Lục Sóc khép văn kiện lại, cuối cùng, khi ngước mắt lên cũng phát hiện ra sự tồn tại của. An Đào Đào. Anh nhìn thoáng qua, cất giọng trầm thấp lạnh lùng: “Lại đây ngồi đi.”
Người đàn ông vừa dứt lời, ngay sau đó phòng, làm việc chìm vào trong một bầu không khí im lặng quỷ dị.
An Đào Đào hơi do dự nhưng đối mặt với đ: mắt sâu thẳm của Lục Sóc khiến cả người cô cứng đờ, cuối cùng không chịu nổi áp lực mà đi về phía anh: “Cửu Gia, thuốc của anh.”
Lục Sóc đã hoàn toàn đem văn kiện đặt sang. một bên, anh nhìn chằm chằm vào An Đào Đào,trong mắt hiện lên một tỉa trêu chọc.
Da đầu An Đào Đào bị ánh mắt của anh làm. cho tê đại, không nhịn được rụt bàn tay mới vừa vươn ra lại, thuốc trong bát suýt chút nữa cũng vì động tác của cô mà sánh ra ngoài.
Lục Sóc gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt càng tối đi: “Không muốn cho tôi uống à?”
An Đào Đào bĩu môi, hờn dỗi: “Không phải...”
Giọng cô mềm nhữn, phẳng phất còn có chút ngọt ngào.
Hầu kết Lục Sóc khẽ nhúc nhích, suy nghĩ bay xa, ánh mắt cũng sâu hơn: “Nếu không phải thì bưng qua đây cho tôi.”
“Ừm.”
An Đào Đào nhíu mày, ngoan ngoãn đưa bát thuốc đến trước mặt anh.
Lục Sóc nhìn đôi tay trắng nõn tỉnh xảo của cô, không lập tức nhận lấy.
An Đào Đào bưng bát thuốc, thoáng chốc hơi lúng túng, rốt cuộc tên Lục Sóc này muốn làm cái gì, đưa cho anh, anh lại không chịu nhận.
“Cửu Gia?” An Đào Đào khó hiểu nhìn anh.
Lục Sóc chỉ đùi mình, lại chỉ miệng, ánh mắt nhìn An Đào Đào sáng quắc như muốn nói cô hãy ngồi trên đùi rồi đút thuốc cho anh.
An Đào Đào cắn môi, tức giận mà không thể nói được gì, uống thuốc còn nhiều chuyện như vậy, đúng là không biết xấu hồi
Cô xấu hổ ngồi lên đùi Lục Sóc, vội vàng cầm chén thuốc đưa tới bên miệng Lục Sóc, ý bảo anh mau uống đi.
Lục Sóc giữ chặt chiếc eo thon thả của cô, há miệng uống cạn thuốc.
Thấy anh uống thuốc xong, An Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng uống hết, mỗi lần cho anh uống thuốc cô đều luôn cảm thấy rất mệt mỗi.
An Đào Đào đứng dậy định rời đi, lại bị Lục Sóc nắm lấy cổ tay. Cô giật mình, giãy giụa theo bản năng nhưng lại bị ghì chặt sau gáy, một nụ hôn đầy nóng bỏng ập xuống.
“Cửu Gia, ưm...” An Đào Đào mở to hai mắt, bị dọa không nhẹ.
Nụ hôn của Lục Sóc mạnh như vũ bão, hơi nóng quét qua từng tấc khoang miệng An Đào Đào, không biết qua bao lâu anh mới buông cô ra.
An Đào Đào bị hôn đến choáng váng đầu óc, cả người mềm nhũn. Đến khi lấy lại ý thức, đột nhiên cô cảm giác trong miệng có vị đắng, là mùi thuốc. Đông y cô sắc.
Hôm nay cô cố ý làm thuốc Đông y còn đắng hơn hôm qua, Lục Sóc phát hiện nên trừng phạt cô như vậy ư?
Đúng là lòng đạ hẹp hòi, thật khốn nạn màt
Cô lườm Lục Sóc một cái, ánh mắt lại chẳng có xíu lực sát thương nào, giống như đang làm. nũng.
Lục Sóc vẫn đang nhìn cô, thấy cô bị hôn đến mức gò má ửng hồng, hai mắt ướt át lấp lánh, đôi
môi nhỏ kiểu diễm ướt át, nốt ruồi son dưới mắt đầy sức sống, vẻ trong sáng hòa quyện với nét quyến rũ giống như yêu tỉnh giữa nhân gian, khiến người khác ngứa ngáy khó nhịn.
Anh li3m môi, thoáng chốc không có bất kỳ hành động nào,
An Đào Đào phát hiện bầu không khí trong. văn phòng càng ngày càng không ổn, cô im lặng. đứng lên nhưng lại bị Lục Sóc hung hăng giữ lấy, không thể nhúc nhích.
“Cửu Gia, anh không xử lý tài liệu nữa à?” An Đào Đào sốt ruột hỏi.
Lục Sóc không nói gì, chỉ vươn tay vuốt v e nốt ruồi lệ của cô.
Ngón tay anh lạnh như bằng, lạnh lẽo giống, như rắn vậy.
Cả người An Đào Đào run lên, tìm đập như sấm: “Cửu Gia, tôi khát nước, tôi muốn đi xuống uống ly nước.”
Lục Sóc ghé vào tai cô nhẹ giọng thì thẩm: “ “Trên bàn tôi có nước.”
An Đào Đào nhìn lên bàn, quả thật phát hiện một ly nước đang bốc hơi nghỉ ngút.
Chẳng lẽ anh muốn cô uống?
Nhưng mà anh đã uống ly nước kia rồi nhỉ? Nghĩ lại thì thấy mập mờ quá.
An Đào Đào li3m môi, đỏ mặt nói: “Đột nhiên tôi không thấy khát nữa...”
Giọng nói của cô đã mềm, người còn mềm mại hơn, hương thơm thoang thoảng chỉ thuộc về cô gái nhỏ lướt qua chóp mũi Lục Sóc, đôi mắt đen hừng hực nóng bỏng như một đầu đã thú đang. rình rập con mồi.
An Đào Đào nhạy bén nhận ra nguy hiểm, trong lòng cô kêu không ổn, lập tức nói lái sang chuyện khác: “Cửu Gia, anh mua đất à, anh muốn xây dựng công trình gì ở trung tâm thành phố vậy?”
Cô phát hiện trên bàn có một phần tài liệu giới thiệu đất đai ở trung tâm thành phố, còn có giấy chuyển nhượng đất tại trung tâm thành phố. Đất ở khu vực này rất đắt đỏ, nếu có vốn xây dựng. dự án thì chắc chắn sẽ thu lại được rất nhiều tiền.
Nghe nói, chín mươi phần trăm sản nghiệp ở thành phố A đều do Lục Sóc làm chủ, bây giờ lại thêm mảnh đất này, Lục Sóc lại có thể hoành hành ở đây rồi.
Lục Sóc không nói gì, chỉ cầm lấy giấy chuyển nhượng đất đai trên bàn, nhét vào trong tay cô.
Cầm tờ giấy chuyển nhượng giống như cầm mấy trăm triệu nhân dân tệ, An Đào Đào cảm thấy hô hấp cứng đờ, chẳng may cô làm hỏng hoặc làm mất thì đù bán cô đi cũng không đền nổi.
“Cửu Gia, anh làm gì vậy?” An Đào Đào muốn nhét giấy chuyển nhượng về cho anh.
Lục Sóc lại không có ý định lấy lại: “Bây giờ nó là của cô”.
Nghe được giọng nói lạnh lùng của anh, đôi mắt An Đào Đào trừng lớn: “Của tôi?”
Lục Sóc gật đầu, chẳng có vẻ gì là quan tâm mấy: “Đúng, là của cô.”
An Đào Đào nhíu mày, cả người như đang nằm. mơ, miếng đất giá trị mấy trăm triệu cứ như vậy. mà tặng cho cô á?
Đầu óc tên Lục Sóc này có vấn đề à?
Cô cũng không có vốn thực hiện dự án, mảnh đất này vào tay cũng sẽ biến thành đống sắt vụn, trừ khi cô lại mang nó đi đấu giá mới có thể kiếm lại chút tiền tiêu xài.
“Cửu Gia, anh thật sự muốn cho tôi?” An Đào. Đào hơi lo lắng, luôn cảm thấy đây có thể lại là âm mưu quỷ kế khác của Lục Sóc: “Mảnh đất này trong tay tôi sẽ trở thành đống sắt vụn, tôi không. có tiền làm đự án đâu.”
“Đã tặng cô thì sẽ cô toàn quyền xử lý.” Lục Sóc nhếch môi, trong mắt mang theo một vẻ ẩný.
Đó là ý tứ sâu xa mà An Đào Đào không thể hiểu được, cô mím môi miễn cưỡng nhận giấy chuyển nhượng đất đai: "Vậy thì tôi nhận trước, nếu Cửu Gia muốn lấy lại thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Lục Sóc không nói, lại cúi đầu bắt đầu xem tài liệu.
An Đào Đào nhân lúc này mới đi xuống từ trên người anh: “Cửu Gia, anh cứ làm việc đi, tôi về trước đây.”
Lục Sóc ngước mắt nhìn cô một cái, hai tròng, mắt đen kịt như vực sâu.
An Đào Đào cẩm giấy chuyển nhượng, rời khỏi văn phòng như chạy trốn.
Thấy cô đỏ mặt đi ra, Hoàng Sâm cười mập. mờ.
Nhất định Cửu Gia nhà bọn họ đã âm thầm xuống tay trong văn phòng rồi, hạnh phúc thật đấy.
“Chị đâu, chị phải trở về rồi à? ” Hoàng Sâm vẫn cười khà khà như cũ, khiến da đầu người khác tê đại.
An Đào Đào phớt lờ vẻ mặt của anh ta, xoay người đi thẳng vào thang máy.Hoàng Sâm suy nghĩ một chút, lập tức đuổi theo.