Được sự chỉ dẫn của y tá, cuối cùng Hà Linh Chi cũng đến trước cửa phòng của ba đứa nhỏ, không chút chần chừ, cô lập tức ra hiệu cho y tá tiến vào bên trong.
Ngay khi nhìn thấy ba đứa trẻ nằm ngủ trong chiếc giường quây khung cỡ lớn, nước mắt của Hà Linh Chi lập tức tuôn rơi, những giọt nước mắt của hạnh phúc cứ thế lăn dài trên đôi gò má gầy gò.
Các con của cô đều được an toàn, thậm chí là phát triển rất tốt, cuối cùng thì những cố gắng của cô đã có kết quả tốt đẹp.
Trong suốt hơn sáu tháng mang thai, không một ngày nào cô không mong ngóng ngày đứa trẻ chào đời, việc mình mang tam thai cô đã sớm biết, nhưng cô không ngờ ngay khi tận mắt nhìn thấy chúng, cô lại có thể xúc động đến như vậy, phải chăng đây chính là sự thiêng liêng của tình mẫu tử?
Y tá đi theo cô nhìn một màn này liền hiểu ý lập tức bế một trong ba đứa bé lên giao cho Hà Linh Chi, đó là một cậu nhóc kháu khỉnh, đôi mắt nhắm nghiền say giấc nồng, cái môi hồng hồng chúm chím mím lại nhìn thật đáng yêu.
Hà Linh Chi bị động thái này của nhóc con làm cho bật cười thành tiếng, bàn tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng cọ cọ lên má cậu nhóc, không biết có phải là do cậu nhóc bị hành động này của Hà Linh Chi làm cho tỉnh giấc hay không, nhưng hai hàng mi của bé từ từ mở ra, ngay sau đó là tiếng khóc của trẻ em the thé cất lên vang vọng khắp căn phòng.
Hà Linh Chi mặc dù đã làm mẹ, nhưng căn bản là cô chưa được chỉ dạy bất cứ điều gì, nên ngay khi thấy con khóc, cô quả thực không biết phải làm sao, chỉ đành đung đưa đứa nhỏ trên tay nhằm dỗ nhóc con nín.
Nhưng kết quả nhóc con không những không ngừng khóc, mà còn làm cho cậu nhóc còn lại trong giường cũng khóc theo, cả hai anh em một lớn một nhỏ thi nhau khóc khiến Hà Linh Chi cũng muốn khóc theo, cô quả thực không biết cách làm cho con mình ngừng khóc, đôi mắt lưu ly cũng vì điều này mà một lần nữa bắt đầu rưng rưng.
Nữ y tá ở một bên thấy vậy bèn mỉm cười cúi người nói:
“Cô đừng quá lo lắng, trẻ con khi mới tỉnh dậy đều sẽ khóc như vậy thôi, một phần khác cũng có thể là do nhóc con cảm nhận được hơi ấm của mẹ nên mới khóc dữ dội đến như vậy, bình thường hai cậu có khóc nhưng cũng không khóc lớn như hôm nay.”
“Vậy… vậy sao? Nhưng tôi cần phải làm gì?”, Hà Linh Chi nghẹn ngào đáp.
“Cô vén áo lên đi.”
“Vén áo?”
“Đúng vậy.”
Mặc dù vô cùng khó hiểu trước lời nói của nữ y tá, nhưng Hà Linh Chi chỉ có thể làm theo, bởi vì chỉ cần có thể khiến con mình ngừng khóc, thì cô nhất định sẽ làm.
Theo lời hướng dẫn của y tá, Hà Linh Chi bèn vén áo lên quá ngực làm lộ ra cảnh xuân phơi phới, ngay sau đó y tá liền nói:
“Như vậy được rồi, bây giờ cô áp mặt bé vào ngực cô, để bé có thể cảm nhận được hơi ấm của mẹ, như vậy bé sẽ không khóc nữa.”
Theo lời căn dặn, Hà Linh Chi lập tức làm theo, quả đúng như những gì y tá vừa nói, sau khi cô áp mặt bé vào ngực mình được một lúc thì cậu liền ngừng khóc, nâng đôi mắt to tròn đầy tò mò nhìn lên cô, còn cậu nhóc còn lại thì đã được y tá dỗ nín từ lâu.
“Bé đó là anh cả, còn đây là anh hai, và kia là cô công chúa út.
Tụi nhỏ mới chỉ được đặt biệt danh mà chưa có tên, theo như lời của Phương phu nhân thì tên của ba đứa sẽ do cô đặt.”, nữ y tá mỉm cười nói.
Nghe y tá nói vậy, Hà Linh Chi cảm thấy biết ơn Phương phu nhân vô cùng, ngay từ lúc kế hoạch của bọn họ bắt đầu, bà chính là người đã giúp đỡ mẹ con cô nhiều nhất, đợi sau khi khỏe lại, cô nhất định phải cảm ơn bà thật nhiều, ngoài điều đó ra cô chẳng biết làm gì cả.
Tạm gác chuyện đặt tên qua một bên, cái mà Hà Linh Chi đang quan tâm lúc này là đứa bé gái, bây giờ cô mới phát hiện cô nhóc ngay từ lúc tỉnh lại không hề khóc nháo, mà chỉ nằm im nhìn chăm chú lên trần nhà.
Nhớ tới những gì mà Phương Thần Phong đã nói đêm qua, Hà Linh Chi bỗng có dự cảm không lành, biểu hiện của cô nhóc khiến cô sợ bé sẽ mắc chứng trầm cảm.
“Phiền cô bế cô nhóc đến cho tôi.”
Nghe vậy nữ y tá liền đem hai cậu nhóc lần lượt đặt trở về vị trí cũ rồi bế cô công chúa nhỏ lên giao cho Hà Linh Chi.
Ngay khi được đặt vào lòng mẹ, tiểu bảo bối liền đảo ánh mắt ngơ ngác nhìn vào Hà Linh Chi, nhưng mặc nhiên lại không hề khóc nháo hay có bất cứ hành động nào khác, cô nhóc chỉ cứ thế nhìn chăm chú mẹ mình không dời.
Thấy con mình như vậy, Hà Linh Chi lo lắng vô cùng, lập tức đem tiểu bảo bối ôm vào trong ngực để bé cảm nhận được nhịp tim của mình, thế nhưng cô bé vẫn như cũ không hề khóc hay cười, đến mức này Hà Linh Chi đã thực sự sợ rồi, nước mắt của cô lại bắt đầu ngân ngấn nơi khóe mắt.
Nhìn một màn này, nữ y tá thở dài nói:
“Kể từ lúc được rời lồng kính đến nay, số lần cô nhóc khóc vô cùng ít, tôi biết cô đang nghĩ gì, và đó cũng là điều mà chúng tôi từng nghi ngờ.
Nhưng sau khi đưa bé đi làm hàng loạt các kiểm tra thì lại không thấy bất cứ dấu hiệu bất thường nào, mọi chỉ số sinh trắc của bé đều giống với hai anh của mình, cho nên cô hãy cứ yên tâm, có thể do bé vốn ngoan ngoãn, hoặc quá mong mỏi cô nên mới như vậy.”
Nghe những gì mà y tá nói, Hà Linh Chi không những không thấy yên tâm mà còn ngày càng lo lắng hơn, bởi vì với trình độ của các bác sĩ cũng như y học thông thường, họ hoàn toàn không thể biến đến biến thể kia, cô sợ biểu hiện này của bé chính là do biến thể gây ra.
Nhưng nếu là do biến thể, thì tại sao hai cậu nhóc kia lại không bị gì, mà chỉ có mình tiểu bảo bối bị?
Ngay lập tức trong đầu Hà Linh Chi liền nảy ra một ý nghĩ, cô nhớ đến công trình nghiên cứu của Robert Devon, cả hai cá thể mà ông ta đưa vào thử nghiệm đều là bé gái, nếu chỉ có hai, vậy tại sao không phải là một nam, một nữ mà lại là hai nữ? Và đến thời điểm hiện tại, trong ba đứa trẻ lại chỉ có mình tiểu bảo bối là có dấu hiệu bất thường? Chẳng lẽ…
Hà Linh Chi bị suy nghĩ của chính mình dọa cho sợ hãi, sự thật nhất định sẽ không phải như những gì mà cô đang nghĩ, nhất định.
“Phiền cô… gọi Phương phu nhân đến đây cho tôi, càng sớm càng tốt!!!”, Hà Linh Chi gấp gáp nói.
Nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, nữ y tá cũng không dám chậm trễ mà chạy đi ngay, căn phòng lúc này lại trở về sự tĩnh lặng vốn có, nhìn vào đôi mắt màu trà lưu ly của tiểu bảo bối, Hà Linh Chi không cầm được nước mắt mà bật khóc, những giọt nước mắt tuyệt vọng lăn dài trên gò má rồi trực tiếp rơi xuống trán của bé con.
Thấy thế Hà Linh Chi vội lấy tay lau đi, nhưng chính sự tiếp xúc này lại khiến biểu hiện trên gương mặt tiểu bảo bối có sự thay đổi, cô nhóc ban đầu có chút ngơ ngác nhưng ngay sau đó liền òa khóc dữ dội, thậm chí là quẫy đạp liên tục, hai cánh tay nhỏ bé không ngừng bám víu vào vạt áo bệnh nhân của Hà Linh Chi.
Nhìn cô nhóc khóc đến độ đỏ bừng cả mặt, Hà Linh Chi không biết nên mừng hay lo, không biết phải làm thế nào mới phải, cô liền nâng tiểu bảo bối lên cao, một tay đỡ mông, một tay đỡ lưng cô nhóc, gương mặt đỏ bừng được Hà Linh Chi đặt vào cần cổ mình.
kỳ diệu thay tiểu bảo bội vậy mà lại nhanh chóng ngừng khóc, thỉnh thoảng chỉ nấc nhẹ nhìn thật đáng thương, tuy vậy nhưng hai bàn tay bé nhỏ vẫn bám chặt áo Hà Linh Chi không buông, vài lần cô muốn gỡ ra nhưng kết quả cô nhóc lại khóc trở lại.
[…].