Ông Diệp đã như vậy, Vân Nhược Hi cũng chẳng khác.
Bọn họ đều đã nghĩ kỹ mục đích cho cô rồi mới tới hỏi cô, chỉ đợi cô nói ra, bọn họ sẽ phản bác, sau đó tùy ý nhục nhã, châm biếm cô, như vậy mới thú vị sao?
Bình thường trong phim truyền hình cũ rích lúc tám giờ, khi người thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác, chính thất tìm tới cửa, tiểu tam nên làm thế nào?
NO, tỏ vẻ đáng thương, để lấy thiện cảm, lập tức đồng ý rời xa anh ta mà không nói lời nào, đây là kiểu tiểu tam yếu đuối.
NO, rất kiêu ngạo, càn rỡ nói tôi là tiểu tam thì đã sao, cô làm gì được tôi? Chống hông, khí thế sục sôi khiến chính thất đến từ đâu thì cút về đó, người đàn ông này là của tôi.
Đây là kiểu mạnh mẽ.
Cô còn gặp NO, người ta nói bô la ba la một tràng, cô ta im lặng đối phó, là kiểu điếc có chọn lọc, cho đến khi đối phương phát tiết xong, ầm một tiếng đóng sập cửa.
Đây là kiểu trâu bò nhất.
Vậy cô nên làm gì?
Nếu có thể lựa chọn, cô sẽ chọn NO, một người có thể nói mười câu một ngày, câu nào cũng vô nghĩa, màng nghĩ rất khó chịu.
Cô cực kỳ không muốn nghe những lời cuồng loạn của Vân Nhược Hi nữa.
Thế nhưng, Trình An Nhã liếc nhìn cái chân gãy thảm thương của mình, lúc này muốn đuổi người đi chắc phải tốn không ít công sức.
Cô Trình xinh đẹp từ nhỏ đã nổi loạn, sau khi mẹ cô qua đời, ba cô kết hôn với người phụ nữ khác, mang theo người chị gái con của chồng trước về cùng.
Hai mẹ con đều không có ý tốt, ngày đầu tiên đến ở, miễn cưỡng tỏ vẻ yên bình.
Ngày hôm sau, mẹ kế lộ bản chất, sai cô dậy nấu cơm hầu hạ bọn họ.
Trình An Nhã bình tĩnh nhìn bà ta rồi vào bếp nấu hai phần.
Cô ăn xong thì đóng gói phần còn lại mang đến cho bố Trình ở quầy hàng.
Chọc hai mẹ còn bọn họ tức anh ách.
Cao Mỹ chịu hết nổi, ra tay đánh cô.
Đây là lần đầu tiên Trình An Nhã bị đánh nhưng cô cũng rất bình tĩnh.
Thứ nhất cô là một đứa con gái hiếu thảo, cuộc sống trong nhà đã đủ khó khăn, cô không muốn ba Trình lo lắng những chuyện vụn vặt như vậy.
Thứ hai, lúc đó cô còn nhỏ, rất biết điều, nếu có phản kháng cô cũng không đánh lại Cao Mỹ.
Cao Mỹ nghĩ, cô bé này rất dễ bắt nạt, chỉ cần dạy một trận là sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Ai ngờ, tối đó ba Trình đến nhà bạn giúp đỡ, thừa dịp Lâm Lệ ngủ như lợn chết, Trình An Nhã lấy chăn trùm cô ta kín mít rồi đánh tới tấp.
Đánh đau tay rồi, cô lại lấy gậy gỗ đánh tiếp.
Đánh đến nỗi Lâm Lệ mặt mũi bầm dập.
Cô rất thông minh, tránh không đánh vào đầu, chỉ đánh lên lưng, lên chân và mông.
Bởi vì cô sợ đánh vào đầu sẽ bị chấn thương sọ não, phải đưa đến bệnh viện tốn tiền của nhà cô.
Cô chỉ tập trung vào những chỗ có thể đánh mạnh mà không sợ xảy ra chuyện.
Cô đánh mạnh đến nỗi Lâm Lệ khóc thét lên khiến Cao Mỹ giật mình tỉnh dậy.
Lúc này Trình An Nhã mới vứt gậy gỗ, bò lên giường nhỏ của mình, vứt lại một câu.
Bà đánh tôi một bạt tay, tôi sẽ đánh trả lại chị ta mười bạt tay.
Sau đó đắp chân bông ngủ một mạch tới sáng.
Kể từ đó, Lâm Lệ hễ thấy cô là đi đường vòng.
Cao Mỹ ngoài ác mồm ác miệng ra, cũng không dám đụng đến cô nữa, có thể thấy cách răn đe và sự nổi loạn của Trình An Nhã mạnh mẽ cỡ nào, đừng ai bắt nạt được cô.
Thế là Trình An Nhã rất bình tĩnh dựa người ra sau.
"Mục đích à?" Cô hơi dừng lại, như có điều suy nghĩ rồi khẽ mỉm cười nói: "Nói thế nào thì Diệp Tam thiếu cũng đứng đầu bảng xếp hạng những người đàn ông độc thân giàu có ở thành phố A.
Người đã đẹp, gia thế lại khủng.
Tôi ham tiền, mê trai ai cũng biết, trùng hợp Diệp tam thiếu rất gu tôi."
Vân Nhược Hi khó tin trợn trừng mắt, sao Trình An Nhã lại có thể thản nhiên, kiêu ngạo như vậy?
"Cô là đồ vô liểm sỉ!" Không hổ là tiểu thư khuê các, khóe miệng run rẩy một hồi mới mắng ra được ba chữ vô liêm sỉ.
Cô ta giận run người, bảo bối luôn nằm trong lòng bàn tay cô ta bị người khác cướp đi rồi, cảm giác này chẳng khác gì nuốt phải bọ ruồi, vô cùng khó chịu.
Nếu chỉ có một mình Trình An Nhã, Vân Nhược Hi còn tự tin có thể thắng cô.
Cuối cùng Diệp Sâm vẫn sẽ thuộc về cô ta, nhưng bây giờ cô ta lại phát hiện, Trình An Nhã đã có con trai bảy tuổi với Diệp Sâm.
Chỉ mỗi điều này cô cũng đủ thua!
Thua liểng xiểng.
Tối hôm qua, cô lái xe đến gần chỗ biệt thự của Diệp Sâm trước, sau đó kinh ngạc phát hiện biệt thự của anh thắp đèn sáng trưng, nhà Diệp Sâm lúc nào cũng tối om, trừ khi anh ở nhà.
Anh rất coi trọng , ngoài nhân viên tạp vụ mỗi tuần đến dọn dẹp vệ sinh ra, anh không cho phép người khác bước vào địa bàn của mình!
Lúc đó cô ta đã đoán, rốt cuộc ai đã vào nhà anh!
Nhưng cô ta không ngờ mình lại nhìn thấy một đứa trẻ, xách hai túi rác ra ngoài vứt.
Lúc đó Vân Nhược Hi sững người, ngạc nhiên đến mức tưởng mình đang nằm mơ.
Nếu không, sao cô có thể nhìn thấy một đứa trẻ giống hệt Diệp Sâm như vậy.
Vừa lúc Diệp Sâm trở về, một tiếng “ba” kia suýt chút nữa khiến cho Vân Nhược Hi suy sụp.
Hai ba con vừa cười vừa nói, tình cảm cực kỳ.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Diệp Sâm cười rực rỡ, trong sáng như vậy, đôi mắt ánh chứa đầy sự cưng chiều vô tận.
Vân Nhược Hi chạy như bay về nhà họ Vân, sau đó bắt đầu điên cuồng đập phá những thứ mà cô ta có thể đập được để trút giận.
Cô ta khóc hơn nửa đêm khiến người nhà họ Vân không biết phải làm sao.
Nửa đêm nửa hôm cô ta kêu người đi điều tra đứa bé kia.
Sáng sám tin tức đã được đưa đến tay cô ta.
Là con của Trình An Nhã, đồng thời cô ta cũng điều tra được thời gian này Diệp Sâm đi sớm về trễ đều là vì đưa đón con trai đi học, sau đó lại đưa thằng bé đi bệnh viện, hai ba con cùng đi thăm Trình An Nhã.
Những tin tức này như một cái tát lớn đánh vào mặt Vân Nhược Hi, khiến cô ta vừa ghen ghét, vừa căm hận.
Ghen ghét, nhục nhã, căm hận hàng loạt cảm xúc tiêu cực tràn ngập trong đầu cô ta.
Cô ta chỉ thiếu mỗi việc xách súng đi bắn Trình An Nhã và Ninh Ninh mà thôi.
Sau một đêm điên cuồng, tâm trạng của cô ta mới chìm xuống.
Vân Nhược Hi là một cô gái rất thông minh, cô ta biết giờ phút này chỉ có thể giả vờ như không biết gì cả.
Ông Vân và ông Diệp gặp mặt đã đang bàn bạc chuyện cưới xin của bọn họ.
Diệp Sâm cũng không nói gì, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Cô ta nghĩ anh sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Bởi vì anh đã nói, nếu kết hôn anh sẽ cưới cô ta.
Cô ta là người phụ nữ thích hợp nhất với anh, xứng đôi vừa lứa, tài giỏi xinh đẹp, trời sinh một cặp.
Chuyện xảy ra đột ngột rất bất lợi với cuộc hôn nhân này.
Cô không nên mất lý trí như vậy, đợi sau khi kết hôn xong, danh phận của cô đã được xác định, cô chiếm một vị trí thuận lợi hơn, lúc đó cô ta muốn xử lý mẹ con Trình An Nhã thế nào mà chẳng được.
Nhưng cô ta nuốt không trôi cơn tức này.
Cô ta muốn làm rõ rốt cuộc là chuyện gì, vì vậy mới sáng sớm đã chạy đến tìm Trình An Nhã.
"Vô liêm sỉ sao?" Trình An Nhã mỉm cười cũng không tức giận.
So với Vân Nhược Hi đang giận như điên thì rõ ràng cô bình tĩnh hơn nhiều: "Cô Vân đã đổ tội danh này lên người tôi, bất kể tôi nói gì cô đều sẽ không tin.
Vậy tôi dứt khoát nói ra suy nghĩ trong lòng cô đối với tôi không phải tốt hơn sao? Ai cũng lớn hết rồi, nói chuyện không cần vòng vo như vậy."
Lần trước Tiểu Điềm nói cô và Vân Nhược Hi hơi giống nhau cô không hề để ý.
Lần này không biết tại sao cô đột nhiên nhớ lại lời của Tiểu Điềm, nhìn kỹ đúng là thần thái của hai người khá giống nhau.
Trái tim Trình An Nhã thắt lại, cô thấy rất khó chịu, cô ghét kiểu tình huống khó hiểu này, nhưng trên mặt lại vô cùng bình tĩnh.
Vân Nhược Hi như nín thở, kiêu ngạo ngẩng cao đầu lạnh lùng nói: "Cô Trình, cô không đấu lại tôi đâu!"
"Đấu?" Trình An Nhã mỉm cười, nghiêng đầu, giả vờ im lặng, một lúc lâu sau mới nói: "Đấu là gì? Ngang tài ngang sức mới gọi là đấu, nếu thực lực chênh lệch quá nhiều thì đấu chẳng có ý nghĩa gì.
"
Coi như cô biết điều!
Vân Nhược Hi thầm nghĩ, cô ta nghĩ Trình An Nhã thấy khó mà rút lui.
Bởi vì như cô đã nói, thực lực của bọn họ chênh lệch quá nhiều, bất kể từ khía cạnh nào, cô ta đều có thể chèn ép Trình An Nhã, tài phiệt nhà họ Vân đâu phải là thứ mà đám người bình thường như Trình An Nhã có thể thách thức được?
"Nếu cô biết thực lực chênh lệch thì hãy dẫn con trai cô cút khỏi thành phố A này đi!" Vân Nhược Khi tỏ vẻ rộng lượng, thái độ trịch thượng, kiêu ngạo nói: "Chỉ cần cô rời đi, tôi có thể không nhắc lại chuyện xưa!"
Trình An Nhã che miệng cười, nhưng trong đôi mắt sáng ngời lại lộ ra một tia châm chọc lạnh lùng, Vân Nhược Hi, hệ số giãn nở của cô ta đã vượt quá giới hạn rồi à: "Không nhắc lại chuyện xưa? Cô Vân, cho phép tôi hỏi, cô có tư cách gì mà không nhắc lại chuyện xưa? Cô lại không phải là vợ của Diệp Sâm, tuy có tin đồn cô là vợ chưa cưới của anh ấy, nhưng các người vẫn chưa chính thức đính hôn, đầu năm nay tỉ lệ ly hôn đang gia tăng, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn để tiểu tam lợi dụng sơ hở.
Cô chỉ là một trong số đó những người bạn gái của anh ta thế mà dám tự xưng là bà Diệp, cô có thấy buồn cười không?"
"Cô..." Vân Nhược Hi tức giận run người, gương mặt xinh đẹp dịu dàng vặn vẹo khó coi, cô ta căm giận nhìn Trình An Nhã: "Cô cũng chỉ ham muốn tiền tài của Diệp Sâm thôi, cô có lý do gì mà nói chuyện với tôi?"
"Vì vậy, chúng ta không ai có tư cách nói ai đúng không?" Trình An Nhã cười khinh khỉnh, có mấy người cãi thắng cô chứ? Thời đi học Trình An Nhã là tay cãi nhau có tiếng: "Hơn nữa, cô cũng phải làm rõ tình hình một chút được không? Là cô chạy tới đây nói chuyện với tôi chứ không phải tôi chạy tới tìm cô nói chuyện.
Nói về lý do, tôi đầy đủ hơn cô, mẹ của con trai Diệp Sâm là tôi, không phải cô, cô nói xem?"
"Cô…" Vân Nhược Hi tức giận đến suýt chút nữa ngất đi, run rẩy chỉ vào Trình An Nhã nhất thời không nói nên lời, chỉ liên tục thở dốc, khuôn mặt tức giận đỏ bừng, hệt như quả cà chua.
Trước giờ cô ta chưa từng gặp đối thủ khó xơi như vậy.
Đừng nhìn Vân Nhược Hi yếu ớt dịu dàng mà lầm, đến lúc cô ta độc ác, thì không ai bằng.
Mấy năm nay Diệp Sâm chưa từng dừng chân bên cạnh bất kỳ người phụ nữ nào, không phải là vì anh không gặp được người hợp ý.
Cái gọi là hợp ý, chính là tính tình của cô gái này đối với anh, có thể giữ được cảm giác mới lạ với anh lâu một chút, hoặc có lẽ cô gái đó có chỗ nào đó giống với cô gái trong trí nhớ của anh nên khiến Diệp Sâm lưu luyến quên lối về.
Một khi Diệp Sâm có hứng thú với cô gái nào hơn hai tuần, Vân Nhược Hi sẽ ra tay.
Đã có hai cô gái như vậy, một cô thì bị Vân Nhược Hi hủy dung, lặng lẽ rời khỏi thành phố A, một cô thì bị cô ta dọa sợ đến nỗi lăn xuống cầu thang, liệt nửa người.
Cô ta vừa dịu dàng ở bên cạnh Diệp Sâm, lại vừa giám sát những cô gái lướt qua người anh.
Một khi xuất hiện những nhân vật có tính đe dọa cao, cô ta sẽ diệt trừ, thủ đoạn vô cùng độc ác.
Bởi vì cô ta là con gái một, từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành người nối nghiệp, làm sao sẽ hồn nhiên sạch sẽ như vẻ bề ngoài được.
Kiểuh hành vi này, chúng ta có thể gọi là ghen ghét hoặc là ghen tuông.
Nhưng nói theo cách nguyên thủy hơn thì dã thú tuyệt đối có tính công kích và hủy diệt những sinh vật rình rập bạn đời của nó!
Lần này gặp phải Trình An Nhã coi như cô ta gặp phải đối thủ mạnh nhất!
Trình An Nhã không sợ sự tàn nhẫn của cô ta, cũng không sợ thế lực sau lưng cô ta, ngược lại còn có thể bình tĩnh thốt ra hàng loạt lời nói điên cuồng, cả đời Vân Nhược Hi hô mưa gọi gió quen rồi, sao có thể chịu được cơn tức này?
"Cô Vân!” Trong lúc Vân Nhược Hi bị ép đến sắp phát điên, Trình An Nhã bỗng hờ hững nói: "Thay vì cô ở đây nói với tôi những lời này không bằng cô đi tìm Diệp Sâm ngã bài, bởi vì anh ấy mới là mấu chốt của chuyện này, đúng không?"
Đầu dây mối nhợ của việc này là Diệp Sâm.
Cô cũng không hiểu rõ tình hình đâu!
"Tôi sẽ đi tìm Sâm, cô đừng đắc ý.
Dù cô có sinh con trai cho anh ấy, cô cũng hòng bước chân vào cửa nhà họ Diệp." Vân Nhược Hi nén lửa giận, kiêu ngạo nói.
Có sự ủng hộ của người lớn hai bên, cô sẽ không thua đâu.
Chắc chắn Diệp Sâm biết, ông Diệp và ba cô ta đã bàn bạc chuyện hôn sự.
Anh không phủ nhận chẳng phải là ngầm thừa nhận cuộc hôn nhân này sao?
Cô ta sẽ không thua!
"Ai thèm!" Trình An Nhã nhếch môi lạnh lùng.
Tính tình Diệp tam thiếu biến thái, vặn vẹo, bụng dạ đen tối.
Ông Diệp lại là bạo chúa, Diệp Vũ Đường chính là bãi rác di động, cộng thêm một Diệp Vũ Đường non nớt.
Một nhà này âm thịnh dương suy, bước chân vào nhà họ Diệp chẳng khác gì bước chân vào địa ngục, có kẻ ngu não úng nước mới gả vào nhà họ Diệp.
Rốt cuộc Trình An Nhã cũng biết tại sao Diệp Sâm có Vân Nhược Hi rồi mà vẫn trêu hoa ghẹo bướm khắp nơi.
Nếu cô đoán không sai, việc này có liên quan đến nhà họ Diệp mà Vân Nhược Hi cứ luôn mồm nhắc tới.
Diệp Sâm căm thù nhà họ Diệp, chỉ muốn phá hủy MBS, thế mà Vân Nhược Hi lại tự hào về nhà họ Diệp, điều này đã phạm tới cấm kỵ của Diệp Sâm.
Chả trách.
Vân Nhược Hi đã ở bên cạnh Diệp Sâm sáu năm, chắc chắn biết cấm kỵ của Diệp Sâm.
Nhưng có thể có thể là do quan niệm thượng lưu đã ăn sâu trong môi trường mà cô ta lớn lên, đã bất cẩn lộ ra trong lúc nói chuyện.
Chậc chậc đúng là không có mắt nhìn!
Thật ra cô Vân à, cô không yêu Diệp Sâm nhiều như cô nghĩ.
Nếu cô yêu Diệp Sâm thật lòng, vậy sáu năm nay cô đã làm gì?
Yêu một người, không phải yên lặng ở cạnh anh ấy là đủ.
Ai cũng có thể bầu bạn, tại sao nhất định phải là cô?
"Cô Trình, cô đúng là dối trá!" Vân Nhược Hi lạnh lùng nói: "Cô cũng đã nói, thực lực của chúng ta quá chênh lệch, cô không tranh lại tôi, bây giờ lại nói không thèm.
Cô không thấy tự mâu thuẫn sao?"
Trình An Nhã mỉm cười: "Làm người đừng ăn dưa bở như thế.
Tôi có nói thực lực của tôi không bằng cô sao? Sợ là một trăm tài phiệt Vân thị cũng không chống lại được một đứa con trai của tôi!"
Một mình con trai của cô, có thể khiến mười tài phiệt Vân thị sụp đổ trong một giờ, ai có thể mạnh hơn thằng bé?
"Hơn nữa, Vân Nhược Hi, cô có chắc Diệp Sâm rất hiếm lạ thế lực đứng sau lưng cô không?"
Diệp Sâm mà cô biết không phải là loại người sẽ bán rẻ cuộc hôn nhân của mình để đổi lấy.
Dù anh muốn cưới Vân Nhược Hi cũng không phải anh thèm muốn gia sản và sức ảnh hưởng của cô ta.
Nói như vậy chỉ sỉ nhục Diệp Sâm thôi!
Vân Nhược Hi tự tin mỉm cười: "Cô Trình, cô đừng ỷ vào con trai rồi ra giá trên trời.
Cô ngây thơ quá đấy, con trai mà, ai sinh khong được, tại sao phải do cô sinh chứ?"
Vẻ mặt Trình An Nhã trở nên lạnh lẽo, cô nhắc tới con trai là chuyện của cô, nhưng nếu người khác nhắc tới cô sẽ rất phản cảm.
Nhất là trong tình huống như vậy.
"Nói một đằng làm một nẻo, tôi không tin là cô không thèm.
Bằng không tại sao cô lại sinh con trai của anh ấy?" Vân Nhược Hi lạnh lùng mỉa mai.
Sắc mặt Trình An Nhã Trình lạnh như tiền "Tôi nói này, tôi sinh con trai thì liên quan gì tới cô? Chuyện nào ra chuyện đó đừng kéo con trai tôi vào đây.
Nhưng dù sao cũng mạnh hơn cô sáu năm chẳng sinh nổi mụn con!"
Sắc mặt Vân Nhược Hi đen kịt!
Câu nói này của Trình An Nhã như một mũi kim nhọn đâm thẳng vào lòng Vân Nhược Hi..