Kể từ khi đó, tần suất Kakyouin nhờ tôi giúp đỡ mấy công việc của hội học sinh đã tăng lên thấy rõ. Giờ đây cô nàng không chỉ thẳng thắn nhờ vào lúc tan trường, mà còn cả lúc tôi đang nghỉ trưa nữa. Thề, ít ra cô ấy phải tỏ ra do dự chút mới phải chứ.
Tuy nhiên, do đã được Ichigo nhắc rằng mình phải hòa thuận với Kakyouin, cộng thêm bị “đuổi khéo” bởi nhóm của Ito nên tôi không còn sự lựa chọn khác ngoài việc phải giúp đỡ cô ấy cả. Khổ nỗi mấy ánh nhìn thủ địch đến từ đám con trai làm tôi thấy rợn tóc gáy.
Đổi lại, nhờ thường xuyên lui tới hội học sinh nên các anh chị ở đó cũng quen mặt tôi rồi. Thậm chí tôi còn được cho phép thoải mái ăn trưa cùng họ như bây giờ nữa.
“Kyouichi này, trưa nào cậu cũng ăn bánh mì à?”
“Ừ thì, do phải sống một mình nên… được ăn bento đối với tôi là một điều quá xa xỉ rồi.”
Thực ra tôi đang sống cùng với Ichigo, nhưng phải giữ bí mật. Nhưng chuyện tôi không thể ăn mấy món xa xỉ như bento thì có thật, vì cả hai đứa đâu biết nấu ăn.
“Hiểu rồi. À mà cậu thích ăn gì?”
“...Gà rán.”
“Ra là vậy.”
Kakyouin gật đầu khi nhìn vào chiếc bánh mì tôi đang ăn. Cụ thể, nó là một chiếc sandwich kẹp gà rán.
Tuy được hỏi là thế, nhưng tôi không hỏi lại món ăn yêu thích của cô ấy vì lo lắng rằng nếu thân thiết với Kakyouin quá, tôi sẽ phải đối mặt với những hậu quả khôn lường.
“Thế mẫu cô gái cậu thích thì sao?”
Ơ kìa, câu hỏi này tế nhị lắm à nha. Cho dù đã có kinh nghiệm tình trường đi chăng nữa, trong 10 thằng con trai mất 9 thằng sẽ hiểu lầm. À mà tôi thoát khỏi kiếp trai tân rồi nhé. Tôi cùng Ichigo đã kỷ niệm ngày hai đứa tốt nghiệp cấp hai bằng cách trao lần đầu của bản thân cho đối phương.
“Không biết cô hỏi tôi như thế là có ý gì, nhưng để mà nói thì… tôi không quan trọng ngoại hình lắm, miễn người đó hết mình vì tôi là được.”
Tôi dùng hình ảnh Ichigo để trả lời. Nhỏ cực kỳ cực kỳ quan tâm đến tôi, chăm lo cho tôi từng li từng tí.
“Ồ, chuyện này thường được mấy người bạn lôi ra để bàn tán lắm nên cậu đừng hiểu lầm đó nha!”
“À, ừm.”
Dù tôi mong Kakyouin không bàn tán chuyện này với bạn bè, nhưng tôi không thể cứ huỵch toẹt ra với cô ấy được.
Trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc, tôi quay trở về lớp học để rồi ngay lập bị nhóm của Ito bao vây.
“Nè nè, cậu đang dần tiếp cận với Kakyouin-san à? Thế nào rồi?”
“Hai cậu đã hẹn hò chưa?”
“Có bạn gái rồi thì đừng bỏ rơi bọn này đấy nhé.”
Mấy đứa con gái ồn ào này luyên thuyên lắm khiếp.
“Không đâu, mấy cô hiểu lầm hết rồi. Đúng là nhìn bọn tôi trông giống thân thiết lắm, nhưng hai đứa có hẹn hò hay gì đâu.”
“Thật? Tớ nghĩ hai cậu cũng khá hợp đôi đấy chứ.”
“Có khi Kakyouin mới là người chủ động nhắm đến Kuzuha nhà ta mà ha?”
“Vậy cậu sẽ làm gì nếu được cô ấy tỏ tình thế?”
Giả thiết của Kobayashi có thể xảy ra lắm chứ, nhưng thôi,
“Nếu cô ấy tỏ tình à… Có lẽ tôi sẽ từ chối. Thực ra tôi đã từng không mấy vui vẻ mà chia tay với bạn gái cũ, nên trái tim tôi đến bây giờ vẫn chưa sẵn sàng cho một mối tình mới.”
Tôi đã cố tình tạo dựng và lan truyền với mọi người một quá khứ nơi mình bị ép phải ngoại tình dẫn đến chia tay với cô bạn gái hiện tại…
“Ừm, phải vậy rồi ha.”
“Chàng trai nhà ta ngây thơ quá.”
“Hẳn cậu phải đau lòng lắm nhỉ?”
Im giùm tôi nhờ, đó chỉ là một lời nói dối mà thôi. Nhưng không hiểu sao việc tôi thân thiết với Kakyouin đã trở thành chuyện mà ai cũng biết. Ngay cả nhóm của Ito cũng đã bắt đầu hỏi tôi có hẹn với Kakyouin không rồi mới quyết định mời tôi đi chơi cùng. Tôi lờ mờ cảm thấy kèo này không thơm rồi.
Giờ đây tôi đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Đã quá muộn để tôi có thể làm ngơ Kakyouin. Nếu đắc tội với nàng ta thì chẳng khác gì bản thân đi tuyên chiến với cả ngôi trường đâu, vậy cho nên tôi chỉ đành bó tay chịu chết mặc cho cuộc đời đi đến đâu thì đi hay chăng?
Ngày hôm sau, trong giờ nghỉ trưa, khi đang vừa ăn vừa chuyện trò với nhóm Ito thì tôi nhận được một tin nhắn đến từ Kakyouin thông qua RainChat. Trước đó cả hai đã trao đổi thông tin để tiện liên lạc trong khi tôi đang giúp hội học sinh.
- Có một người mình muốn giới thiệu với cậu. Cậu có thể đến phòng học trống nằm ở cuối dãy hành lang của tầng dưới nơi chúng ta đang học có được không?
Cô ấy muốn giới thiệu ai đó á?
…Đừng nói là?
“Ôi chà, cái gì đây? Tin nhắn từ Kakyouin à?”
“Bí mật gặp mặt nhau ư?”
“Lãng mạn quá đi à~”
Trong khi tôi đang suy nghĩ thì nhóm Ito đã phát giác được cuộc hẹn, song bản thân cũng chẳng muốn giấu chuyện này đi làm gì nên tôi cứ thế mà khai.
“Không phải bí mật gặp nhau đâu, cô ấy muốn giới thiệu ai đó với tôi thôi.”
“Giới thiệu?”
“Có khi nào là ngài chủ tịch không?”
“Ra mắt phụ huynh?”
“Không không. Chỗ hẹn gặp là một phòng học trống mà. Dù sao tôi cũng sẽ đi một chuyến xem sao.”
“Được rồi, chúc cậu vui vẻ nhá.”
Tôi chào tạm biệt Ito và mọi người rồi hướng đến chỗ đã hẹn, và khi bước vào thì thấy Kakyouin cùng với…Ichigo đang chờ. Dù có đoán già đoán non được phần nào, nhưng tôi vẫn bị bất ngờ. Ichigo ở phía sau Kakyouin âm thầm ra hiệu cho tôi im lặng. Có lẽ nhỏ vẫn giữ kín mối quan hệ giữa chúng tôi.
“Chào cậu.”
“Ừm, vậy đây là người cô muốn giới thiệu ư?”
“Đây là bạn học cùng lớp của chúng ta, Yorifuji Ichigo.”
“À thì, dù gì cô ấy cũng là bạn học cùng lớp mà, tôi biết cô ấy rồi…”
Giả vờ như tôi và cô ấy mới gặp nhau lần đầu khó thật sự.
“C-Chào cậu. Mình là Yorifuji Ichigo! Mong cậu chiếu cố cho mình!”
Ichigo lo lắng cúi đầu. Chắc chắn nhỏ đang diễn, Ichigo không đời nào lại sợ tôi được.
“À vâng, tôi là Kyoichi Kuzuha. Rất vui khi được gặp cậu.”
“...Rồi cô giới thiệu cô ấy với tôi làm gì?”
Cảm giác như chẳng hề có lý do nào để ba đứa gặp nhau ở đây cả… À hiểu rồi. Ichigo đang định dùng cô ấy làm công cụ giúp chúng tôi có thể dần thân thiết với nhau hơn ở trong trường.
Đầu tiên sẽ giả vờ gặp nhau lần đầu, xong nhờ Kakyouin chống lưng để làm bàn đạp cho công cuộc thăng tiến mối quan hệ công khai của chúng tôi. Bằng cách này, ngay cả khi mấy đứa con gái khác có ghen tị đi chăng nữa thì họ cũng khó lòng dám làm gì nhỏ cả. Kakyouin cũng sẽ đóng vai trò làm một hình nộm để làm phân tâm sự chú ý của mấy cô cậu học sinh khác nữa.
“Được rồi, chúng ta nên đi đâu tiếp theo đây?”
“Ờm…”
Tôi đang hoang mang không biết nhỏ đang nghĩ cái gì nữa, nhưng kệ đi, có lo lắng cũng thừa mà thôi.