Cửu công tử đã chết. Diệp Hiểu Hạ nhìn song kiếm ánh huỳnh quang trong tay, thở dài một hơi, xoay người giao bội kiếm cho tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ lại kỳ quái: “Đưa tôi làm cái gì?”
Diệp Hiểu Hạ híp mắt, lại liếc mắt nhìn thoáng qua thi thể Cửu công tử, ý vị thâm trường nói: “Tôi nghĩ, anh ta muốn anh mang song kiếm này cho Vô Sinh kia.”
“Hiểu Hạ?” Tiểu Ngũ nghiêng đầu không hiểu nhìn Diệp Hiểu Hạ.
“Tôi không phải ảnh vệ, tôi không biết có thể cảm nhận được tâm trạng của anh ta không, nhưng hai người đều là ảnh vệ, tôi nghĩ anh nhất định biết giãy dụa trong lòng anh ta, cho nên, giao cho anh đi.”
Tiểu Ngũ nhìn song kiếm trong tay Diệp Hiểu Hạ, cuối cùng nhận lấy. Anh cúi đầu nói: “Hiểu Hạ, cám ơn cô.”
“Cảm ơn tôi làm gì?” Diệp Hiểu Hạ đứng ở nơi đó mỉm cười: “Giữa bạn bè nói lời này thật không thú vị.” Cô dừng một chút: “Nhưng anh, làm vậy không hối hận sao? Anh vốn có thể tự do, làm gì lại bỏ mình vào như vậy.”
“Vậy cô cởi bỏ ước định với tôi, cô có hối hận khôn?”
“Không hối hận.” Ánh mắt Diệp Hiểu Hạ cứng cỏi: “Trên thế giới không có thuốc hối hận, cho nên, chỉ cần làm qua thì đừng nói hối hận. Huống chi...” Bên môi cô lộ ra một tia cười nhạt: “Có một thời gian anh ở bên người tôi này, tôi tội gì nói hối?”
Tiểu Ngũ nở nụ cười: “ Vậy còn không đi ra ngoài, người kia tới tìm cô, không phải sao?”
Diệp Hiểu Hạ nghe thấy tiểu Ngũ nói như vậy, cũng không ngượng ngùng gì, cô ha ha cười, cúi đầu bước nhanh đi ra ngoài. Tiểu Ngũ đứng đó, thật sâu liếc mắt nhìn Cửu công tử, cuối cùng mới xoay người đi theo Diệp Hiểu Hạ ra ngoài.
Tam Thập Nhị Diệp đứng trên mặt đất thở hào hển, anh ta nhìn Cửu công tử một cái đã chết đi, sau đó đưa tay ra với tiểu Ngũ: ”Đừng, đừng bỏ lại tôi...”
Tiểu Ngũ ngẩn người, suy nghĩ một hồi, lấy từ trong túi ra một viên Chỉ Huyết cao. Đây là đồ Diệp Hiểu Hạ đặt chỗ anh khi ở bặc nhân thôn, anh vốn không thể tùy tiện dùng, nhưng là trải qua việc giải trừ khế ước vừa rồi, lại là một lần nữa ký kết khế ước, dược này cư nhiên thành của anh. Tuy trong lòng nghĩ muốn trả cho Diệp Hiểu Hạ, nhưng Tam Thập Nhị Diệp trước mắt lúc này lại làm tiểu Ngũ sinh lòng trắc ẩn, anh quăng Chỉ Huyết cao cho Tam Thập Nhị Diệp, rồi đi.
Tam Thập Nhị Diệp cầm Chỉ Huyết cao kia nghe tiểu Ngũ nói: “ Anh tự do, đi đi, đừng lại làm tôi tớ cho người khác.” Anh ta híp mắt nhìn tiểu Ngũ, bóng dáng phản quang bên trong, thật lâu sau sau mới thở dài một hơi.
Diệp Hiểu Hạ theo cái động cũng không lớn kia chật vật đi ra, từ khi lên tới tám mươi lăm cấp cô rớt vào cái động này, trải qua Bích Thủy Thần Thú và Manh Yến, giờ lại bị trừ mười cấp, cấp bậc thêm thêm giảm giảm cũng là tính không thăng không rớt, trang bị trên người cô còn có thể dùng, nếu không chẳng phải là cô phải mặc tân trang đi đối mặt hai người này sao ?
Cô vừa mới đi lên mặt đất thì Tố đã phát hiện cô, vừa quăng ra một kỹ năng giam cầm làm hai người kia bị định thân năm giây, tay vừa Diệp Hiểu Hạ kéo ra: “Vừa rồi sao vậy? Sao lại rớt mười cấp?”
Diệp Hiểu Hạ nhìn thoáng qua tình huống hiện tại, thở dài một hơi: “Không có việc gì, một nhiệm vụ thôi. Nhiệm vụ vừa nãy đi Lương Phong ao anh có nhận không?”
“ Nhận.” Tố không có tiếp tục hỏi đi xuống, xoay người nhìn xem hai người lập tức sẽ khôi phục kia, lại hỏi: “Bọn họ phải làm sao bây giờ?”
Đây mới là chuyện làm Diệp Hiểu Hạ đau đầu, cô vốn cho rằng mình bị nhớt ở trong sòng bạc này không ra được, cũng tạm thời sẽ không có khúc mắc gì với hai người này, thế nào cũng không ngờ Tố cư nhiên đến chỗ này, còn cản hai người lại...
“ Diệp Hiểu Hạ, tôi sớm nên đoán được cô có chiêu này, cô đúng là đủ thâm tàng bất lộ ! Mình ở bên trong liên thủ với bọn tôi, bên ngoài lại tìm đệ nhất cao thủ chặn chúng tôi lại.” Trúc Nhận Thiên Trần thấy Diệp Hiểu Hạ cười lạnh, anh nhìn DBUFF của mình lập tức biến mất, lửa giận trong lòng đã cháy cơ hồ làm anh cả người sôi trào.
So với Trúc Nhận Thiên Trần nghiến răng nghiến lợi, Tử Tước Ái Nhân không xúc động như vậy. Tố là đệ nhất cao thủ, nếu chỉ điểm này cô cũng sẽ không kiêng kị như thế, nhưng cô không quên được lần trước xung đột trên thế giới Vân Ẩn Sát công hội nói thế nào. Đối phó một người, dù anh cấp bậc rất cao, cũng là dễ dàng, nhưng nếu phải đối địch với một công hội lớn thì, cô muốn suy nghĩ một chút .
Đặc biệt lúc này, công hội của cô cũng không có ý nguyện đối địch với công hội lớn, nếu cô vội vàng trêu chọc những người này, chỉ sợ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cuối cùng bị công hội đá ra thì mất nhiều hơn được .
Vì thế cô đảo mắt hạt châu, tính kế trong lòng. Cô hướng về phía Tố kêu to lên: “Tố đại thần, tôi và Diệp Hiểu Hạ cũng chỉ tranh võ mồm ở Tân Thủ thôn, còn chưa tới nông nỗi thủy hỏa bất dung gì, giờ khó xử tôi như vậy, có phải hơi khi dễ người không?”
Tố nghe lời này khẽ cau mày, lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ phải chờ tới lúc cô mua mạng người, tôi lại vây truy chặn đường cô mới không gọi khi dễ người sao?”
Thốt ra lời này, chẳng khác nào chặn tất cả lời nói của Tử Tước Ái Nhân lại miệng, cô nhất thời lạnh mặt, phát một tin nhắn cho Trúc Nhận Thiên Trần: “Không cần xung đột chính diện với Tố, mục tiêu chúng ta là Diệp Hiểu Hạ, có thể giết một lần là một lần.”
Tuy rằng Trúc Nhận Thiên Trần vô cùng khinh thường loại phụ nữ lăn qua lộn lại đều phải chiếm tiện nghi như Tử Tước Ái Nhân, nhưng giờ anh ta không có lựa chọn, vì thế không chút do dự đồng ý điều kiện của cô ta.
Diệp Hiểu Hạ thấy Trúc Nhận Thiên Trần nói đến trình độ này, cũng lạnh mặt xuống: “Tôi nhớ được lần trước từng nói, chúng ta gặp lại là kẻ địch, như vậy tôi sẽ không khách khí.”
Cô vừa dứt lời, đã nhìn thấy DBUFF của hai người biến mất nhân, kỹ năng sắc bén bức lại chỗ cô. Đây chẳng phải lần đầu tiên Diệp Hiểu Hạ đối chiến, tuy còn chưa quen thuộc mấy, nhưng cũng không mới lạ như lần đầu tiên, cô vừa cấp tốc di chuyển, vừa phối hợp mỗi một cái kỹ năng thiên y vô phùng.
Đối chiến với con người và đối chiến với NPC chỉ số thông minh cao không có khác nhau quá lớn, chỉ cần bình tĩnh ứng chiến, tìm nhược điểm đối phương, sau đó lại nhất nhất công phá thì không có vấn đề gì. Cô vừa đối chiến với hai người, vừa nói với Tố đang định ra tay; “Đây là chuyện của em, để em tự giải quyết.”
Tố gật gật đầu, thu kỹ năng, đứng một bên, nhưng, nếu Diệp Hiểu Hạ có vấn đề gì, anh sẽ không thờ ơ đứng ở chỗ này, anh có thể dùng thời gian nhanh nhất đưa hai người này đi điểm phục sinh, dù là bao nhiêu lần.
Diệp Hiểu Hạ tự mình đối phó hai người có lẽ hơi khó khăn, nhưng nếu có thêm tiểu Ngũ vừa mới thăng cấp xong thì thành thạo.
Không mất bao lâu, trận chiến đấu này đã phân thắng bại.
Dưới sự che giấu của tiểu Ngũ, Diệp Hiểu Hạ đưa lên một đại chiêu, đánh bại hai người, sau khi nhìn hai người hóa thành ánh sáng biến mất, cô nói với Tố, “Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này, bọn họ rất nhanh sẽ đến, tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩ gì.”
Tố không phản đối, xoay người đuổi kịp Diệp Hiểu Hạ và tiểu Ngũ, ba người vừa mới muốn rời khỏi, lại nghe thấy một người kêu ba người. Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tam Thập Nhị Diệp đứng ở cửa lớn sòng bạc đã rách nát vẫy tay với ba người, “ Mọi người bên này.”
“Lại có người muốn đánh bài với chúng tôi sao?” Diệp Hiểu Hạ vểnh vểnh lên khóe miệng, nửa đùa nửa trào phúng hỏi.
Trên mặt Tam Thập Nhị Diệp hơi hơi quẫn, vội vàng nói: “Bên này có đường ra thôn, tôi mang mọi người đi.”
Nghe thấy anh ta nói như vậy, Tố và Diệp Hiểu Hạ liếc lẫn nhau, cũng không tiếp tục vô nghĩa, trực tiếp đi theo Tam Thập Nhị Diệp lại vào sòng bạc đã rách mướp này. Trong sòng bạc là một mảnh hỗn độn, nơi nơi đều là tảng đá đầu gỗ và cái bàn đã ngã trái ngã phải.
“ Anh đến nơi này thế nào?” Diệp Hiểu Hạ vừa đi, vừa hỏi Tố, vừa rồi cô luôn luôn nghĩ vấn đề này, nhưng vẫn chưa làm rõ ràng.
Tố lại khẽ cười cười, anh lấy ra một cái nhẫn đã rỉ sét nói: “Dùng cái này.”
Diệp Hiểu Hạ không rõ, nhận cái nhẫn kia, vừa nhìn thì sững sờ ở nơi đó.
Truyền Tống nhẫn ( phế ): có thể truyền Tống đến vị trí chế định, 1/1.
“ Anh dùng cái này đến tìm em?” Vẻ mặt Diệp Hiểu Hạ khiếp sợ, quả thực không thể tin được, thứ này là siêu cấp cực phẩm khả ngộ bất khả cầu, là trang bị nghịch thiên nhất kích trí mạng trong công thành chiến hoặc là đánh BOSS siêu cấp thời, giờ Tố lại dùng cái này đến tìm mình?
“ Ừ.” Biểu cảm của Tố không thay đổi, trả lời vân đạm phong khinh, giống như đây là một thứ vô cùng phổ thông.
“Anh không khỏi quá xa xỉ rồi! Đây là cực phẩm nghịch thiên đó, tuy em không biết anh từ có được từ chỗ nào, nhưng, sao anh dùng nó tới tìm em chứ!”
Lời của cô còn chưa nói xong, Tố nhàn nhạt mở miệng: “Đối với anh mà nói, chỉ có dùng trên việc quan trọng nhất và người quan trọng nhất mới kêu cực phẩm.”
Anh nói rất nhẹ, lại như tảng đá ngàn cân trùng trùng đập xuống, làm tất cả lời nói của Diệp Hiểu Hạ biến mất không thấy bóng dáng. Cô cúi đầu nhìn cái nhẫn rỉ sét trong lòng bàn tay, chậm rãi thở dài: “Anh bảo em nói cái gì cho phải đây.”
Tố giữ tay cô lại, “Vậy thì đừng nói.”
Đúng vậy, vậy thì cái gì cũng đừng nói. Diệp Hiểu Hạ nhìn sườn mặt Tố, một dòng nước ấm liền theo chậm rãi chảy qua lòng.
“Bên này.” Tam Thập Nhị Diệp mang hai người và tiểu Ngũ vòng qua sòng bạc giao thoa phức tạp kia, cuối cùng đi vào một căn phòng thoạt nhìn cũng không gì khác lạ. Anh mang cái người đi tới trước mặt một bình hoa, nhẹ nhàng xoay bình hoa kia, một mặt tường lập tức được xốc lên, lộ ra đường hầm tối đen. Tam Thập Nhị Diệp đi vào đầu tiên, sau đó hai người và tiểu Ngũ cũng đi theo, khhi vài người đều đi vào đường hầm, mặt tường phía sau mới hạ xuống.
Diệp Hiểu Hạ nhíu nhíu mày, nhưng thấy Tam Thập Nhị Diệp vẫn còn tiếp tục đi về phía trước, cũng tiếp tục đi theo.
Cũng không biết đi bao lâu, bỗng nhiên phía trước lộ ra một ánh sáng chói mắt, giống như chủy thủ sắc nhọn xé rách đen tối trong đường hầm bên trong.
Diệp Hiểu Hạ đảo mắt nhìn một chút trên đường không thiếu người chơi tụ lại, trong lòng không khỏi khẩn trương, vội vàng lôi kéo Tố tay áo: “Đừng nói nữa, đi nhanh đi.”
Tố vốn cảm thấy phiền chán với việc này, giờ Diệp Hiểu Hạ không muốn tiếp tục dây dưa, cũng gật gật đầu. Lôi kéo tay cô, xoay người muốn đi. Chỉ để lại âm Dương gia kia ở đó lên tiếng mắng to: “Tố đồ ngụy quân tử này! Đồ phụ bạc! Diệp Hiểu Hạ mày là đồ tiểu Tam vô sỉ! ! Hai người nghĩ đến như vậy là có thể đi rồi sao! Tôi nói cho hai người biết, hai người không có kết cục tốt đâu!”
Cho tới bây giờ Tố không thích giao tiếp với phụ nữ.
Ở trong từ điển của Tố, phụ nữ đại biểu rất nhiều thứ, tỷ như, kẻ yếu, phiền toái, cố tình gây sự. Cho nên, dù dưới tình huống nào, Tố không giao tiếp với phụ nữ.
Hôm nay vốn anh cũng muốn như vậy, nhưng lúc anh nghe thấy âm Dương gia kia mắng chửi người anh dừng bước.
Trò chơi không giống với cuộc sống hiện thực, không cần phải để nhiều tâm tư lắm, cho nên dù âm Dương gia này mắng anh thế nào anh cũng cảm thấy không sao cả không đau khổ. Nhưng mà, cô ta không thể mắng Diệp Hiểu Hạ.
Tố chậm rãi quay đầu, nhìn âm dương gia kia, nhíu mày: “Không cần bởi vì cô là phụ nữ thì nói lung tung.” Tính anh trời sanh lạnh bạc, giờ lại trầm mặt xuống, âm dương gia kia nhìn thấy nhịn không được rùng mình.
Nhưng, trên đường này nhiều người, cô ta nhìn nhìn chung quanh, lại đánh bạo kêu gào lên: “ Tôi đâu có nói lung tung! Hồ Điệp đối với anh thế nào! Là nguồi đều nhìn thấy, cái gì tốt đều muốn cho anh, anh lại là đối với cô ấy thế nào!” Âm dương gia chỉ vào Diệp Hiểu Hạ tiếp tục mắng: “Chính là bởi vì tiện nhân Diệp Hiểu Hạ này, anh bảo cô ấy cút, anh có phải người không hả! Cô ấy khóc thành dáng vẻ kia, anh cư nhiên xoay người bước đi, anh có còn là con người không! Còn có mày nữa Diệp Hiểu Hạ, đến cùng mày dùng phương pháp gì thông đồng với Tố ? A nhìn nhìn mày muốn khuôn mặt không khuôn mặt, muốn dáng người không dáng người, có phải chỉ biết mở ra chân không!”
Diệp Hiểu Hạ mở thông tin nhân vật âm dương gia này ra nhìn nhìn, phát hiện cô ta cư nhiên không có che giấu tên, trên đó viết Nê Oa Oa. Giờ phút này, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy nắm tay mình hơi hơi nhanh lên, cô vội vã đóng thông tin của Nê Oa Oa lại, tay đè tay Tố, ý bảo anh đừng xúc động. Sau đó nhướng mày lạnh lùng nói: “Tôi nhìn thấy tuổi cô cũng không lớn, sao cả đầu óc đều là nghĩ những thứ xấu xa như vậy hả!”
Tuy rằng diện mạo Diệp Hiểu Hạ không tính tuyệt mỹ, nhưng cũng mặt mày thanh lệ, giờ khắc này lớn tiếng nói như vậy, có xinh đẹp và khí thế làm cho người ta không thể nhìn gần.
Nê Oa Oa bị Diệp Hiểu Hạ nói mấy câu sắc mặt trong giây lát trắng bệch, phảng phất trong nháy mắt ánh mắt mọi người đều tụ tập ở trên người cô, ánh mắt khinh thường , trào phúng, làm cô đứng ngồi không yên. Nê Oa Oa dùng sức cắn môi, phảng phất muốn cắn ra máu.
Diệp Hiểu Hạ nhìn thấy cô ta muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không có ý tứ gì, đã muốn rời khỏi. Nhưng cô ngay cả chữ đi còn chưa nói ra miệng, thì thấy mật ngữ của mình vang lên. Mở ra vừa thấy, cư nhiên là Tam Chính Viên Vũ Khúc, cô cũng không có nghĩ nhiều, chuyển được : “Tiểu Mãn, chuyện gì?”
“ Chị Hiểu Hạ, chị gặp chuyện gì ?”
“Cái gì gặp chuyện gì ?” Diệp Hiểu Hạ bị Tam Chính Viên Vũ Khúc hỏi không đầu không đuôi, đầu đầy mờ mịt, quả thực không rõ cô ấy đang nói cái gì.
“Chính là, chính là...” Giọng Tam Chính Viên Vũ Khúc nghe qua vô cùng sốt ruột, nhưng hừ nửa ngày, không tìm được chỗ mở miệng, cuối cùng cô ấy dậm chân một cái: “Ai nha, em cũng nửa khắc nói không rõ ràng, chị nhanh xem thế giới, trên thế giới nổ tung rồi! Nói chị trở thành tiểu Tam chen chân vào Tố và một người tên là Lan Hồ Điệp! Đây đều chuyện loạn thất bát tao gì ! !”
Diệp Hiểu Hạ nghe cô nói như vậy cũng bất chấp đi, lập tức mở thế giới ra nhìn, Tố thấy cô nhận mật ngữ xong sắc mặt trở nên ngưng trọng, “Thế nào?”
“Anh xem thế giới đi.” Diệp Hiểu Hạ cau mày nhìn kênh thế giới đang chạy cực nhanh nói.
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: Tố
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: và
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: Diệp
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: Hiểu
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: Hạ
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: ở
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: thành
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: Cửu
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: Ti
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: giết
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: người
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: nhanh
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: đến
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: vây
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: xem
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: gian
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: phu
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: dâm
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: phụ!
Nê Oa Oa dùng là Cực Hạn vừa tung ra đạo cụ thú vị kêu gọi trên thế giới, có thể thay đổi mày chữ, nhìn như vậy, một mảnh hồng hồng, nhìn ánh mắt phảng phất đều phải rực lửa.
【 thế giới 】XXX: Gian phu dâm phụ? Tố và Diệp Hiểu Hạ? ? Bát Quái gì vậy
【 thế giới 】XXX: Gian phu dâm phụ? Gian phu dâm phụ? ? ? Chuyện gì a? Cầu thông dụng! Cầu chia xẻ a
【 thế giới 】 chia xẻ? Có chuyện lớn lao gì vậy. Không phải là mỗ đàn ông từng đã như keo như sơn thêm mỡ trong mật với Hồ Điệp, sau này bị mỗ nữ nhân không biết quyến rũ thế nào, cư nhiên ác ngôn bức Hồ Điệp, thiết, đàn ông bột phấn! !
【 thế giới 】XXX: XXX, ai biết nội tình không, cầu Bát Quái a!
【 thế giới 】XXX: loại chuyện này còn cần Bát Quái sao? Là người đều nhìn thấy rõ ràng!
【 thế giới 】XXX: Đúng vậy, mất đi Hồ Điệp chúng ta còn luôn luôn khăng khăng một mực với anh ta, bây giờ còn đang khóc!
【 thế giới 】 Lan Hồ Điệp: XX, XX mọi người đừng nói , loại chuyện này một mình tôi nhận là được rồi, cần gì phải làm tới trên thế giới chứ.
【 thế giới 】 Nê Oa Oa: Hồ Điệp, bạn quá lương thiện, quá mềm lòng, mới có thể bị người ta khi dễ như vậy! Bạn có biết này đôi gian phu dâm phụ này ở thành Cửu Ti, chỉ vì mình nói vài câu lời thật, muốn giết mình không!
【 thế giới 】 Lan Hồ Điệp: a! Oa Oa, tại sao có thể như vậy! Anh Tố, xin anh, chuyện hôm nay là chúng em không đúng, anh đừng thương hại Oa Oa. Hiểu Hạ, cũng cầu xin cô buông tha Oa Oa đi.
【 thế giới 】XXX: không phải đâu, vì sao mỗi lần Bát Quái đều xảy ra khi tôi logout vậy ? Ai biết chân tướng nói cho tôi!
【 thế giới 】 Tam Chính Viên Vũ Khúc: cái người gọi Nê Oa Oa gì đó, nói chuyện phải chú ý chứng cớ, cái gì kêu gian phu dâm phụ! !
【 thế giới 】XXX: Vũ Khúc kia cô là tiểu tiện nhân nhảy ra từ chỗ nào chỉ cần giúp gian phu dâm phụ nói chuyện cũng là gian phu dâm phụ!
...
Trên thế giới quả thật đã loạn vô cùng, giờ người chơi vây xem thật có thể nói là xem hiện trường mà, vừa nhìn sóng to gió lớn trên thế giới, vừa nhìn mấy đương sự giằng co. Theo góc độ quần chúng vây xem mà nói, đây thật sự là cơ hội tốt vây xem Bát Quái khó có được!
Diệp Hiểu Hạ mới nhìn vài câu, mặt đầy mây đen, cô nhìn Nê Oa Oa lạnh lẽo nói: “Tôi không muốn gây chuyện nhiều, nhưng các người cũng đừng khinh người quá đáng, làm chút có lẽ có nước bẩn đổ lên người tôi.”
“A, Diệp Hiểu Hạ mua mạng cô ta, mua giết người cô ta!” Trong đám người bỗng nhiên có người rống lên, một lời này vừa ra, lập tức được đến tất cả quần chúng vây xem hưởng ứng, mọi người ào ào kêu lên.
Vừa nghe thấy chữ mua mạng này, Nê Oa Oa không tự giác run lên, cũng không dám tiếp tục nói chuyện trên thế giới, cô cũng không dám trả lời Diệp Hiểu Hạ, chính nhìn về phía Tố luôn luôn im lặng xem thế giới lớn tiếng nói: “Anh muốn giết người diệt khẩu? Tôi nói cho anh biết, Tố, đừng tưởng rằng anh cấp bậc cao! là công đạo tự tại lòng người, anh cô phụ Hồ Điệp như vậy, con coi như là đàn ông.”
【 thế giới 】 Lục Nguyệt Vi Lam: Tố trừ Diệp Hiểu Hạ còn có người phụ nữ khác? Tôi làm kim bài phóng viên thứ nhất của Yến tử lâu cũng không biết, thế nào thành lời đồn?
【 thế giới 】XXX: Lục Nguyệt, chuyện này cô không biết là bình thường, khi Hồ Điệp và Tố ở cùng nhau, Tố căn bản là không nói chuyện này cho người khác!
【 thế giới 】 Lục Nguyệt Vi Lam: cái kia ai, đừng kêu thân thiết như vậy, tôi lại không biết cô, đừng khiến cho giống như chúng ta rất quen thuộc.
【 thế giới 】 Như Mặc Thấm Trần: hội trưởng chúng ta đoạt đàn ông với một kẻ cặn bã tên cũng chưa từng nghe qua... Trời, chẳng lẽ tận thế muốn tới sao?
【 thế giới 】 Kinh Thiên Tiểu Hồ Ly: Tôi là fan Diệp Hiểu Hạ đây, Diệp Hiểu Hạ uy vũ, Diệp Hiểu Hạ mới sẽ không làm chuyện cặn bã như vậy! Cái kia gọi cái gì Hồ Điệp , cô mơ gì đó? Cẩn thận ngã đau nha!
...
Trên thế giới vẫn là nháo càng không thể vãn hồi, hiện trường cũng là nháo càng không thể vãn hồi. Diệp Hiểu Hạ nhìn ci Nê Oa Oa kia, trong lúc nhất thời đúng là không biết nên làm thế nào mới tốt. Chính lúc này, cô thấy trên thế giới toát ra một câu nói.
【 thế giới 】 Tố: Lan Hồ Điệp là ai?
Những lời này như là rét lạnh đột nhiên buông xuống, đột nhiên đông lạnh cả thế giới đang náo nhiệt nửa ngày cũng không có người nói một chữ.
Sau khi loại im lặng này giằng co vài giây, thì nhìn thấy trên thế giới lại có người trả lời.
【 thế giới 】 Vân Ẩn: Tố, anh còn nhớ rõ chuyện ngày đi đánh Bích Thủy Thần Thú không ?
【 thế giới 】 Doanh Doanh Bất Ngữ: Là đan sĩ vừa muốn tiết kiệm không cho chúng ta ăn cơm, còn nói hai người là nằm vùng đó.
【 thế giới 】XXX: là tôi nhìn lầm rồi sao? Sao tôi cảm thấy chuyện bây giờ giống như rất có ý tứ nha?
【 thế giới 】 Doanh Doanh Bất Ngữ: chính là đan sĩ làm hại chúng ta thiếu chút diệt đoàn, sau đó mất trắng buổi trưa vất vả đó.
【 thế giới 】 Tam Chính Viên Vũ Khúc: Không phải như keo như sơn sao? Không phải thêm mỡ trong mật sao? Giống như người đàn ông kia còn không làm rõ được cô ta là ai a!
【 thế giới 】 Doanh Doanh Bất Ngữ: là đan sĩ làm hại Hiểu Hạ rơi vào hắc động đó! Tố, anh là nhãn lực gì, chuyện này cũng không nhớ người và tên hả!
【 thế giới 】 Kinh Thiên Tiểu Hồ Ly: Lan Hồ Điệp bị ngã bị ngã...
Trên thế giới tạm thời bình tĩnh một chút, sau đó bạo phát thảo luận kịch liệt hơn, nhưng thế cục lại phát sinh nghịch chuyển vĩ đại, một đám vừa rồi còn gọi Lan Hồ Điệp rầm rĩ không ngừng, nhất thời thành đối tượng trào phúng trên đầu sóng ngọn gió.
Diệp Hiểu Hạ đầu đầy hắc tuyến nhìn Tố, cô còn nhớ được Lan Hồ Điệp kia, “Anh là thật không nhớ rõ hay là giả không nhớ rõ hả.”
“Người này anh ấn tượng rất sâu, nhưng, luôn luôn không biết rõ cô ta tên gì.” Tố nhìn Diệp Hiểu Hạ vô tội chớp chớp mắt.
“Ấn tượng sâu còn không biết cô ta tên gì?” Diệp Hiểu Hạ nhíu mày, chuyện này nói mâu thuẫn không mâu thuẫn.
“Cô ta hại em rớt vào hắc động, đương nhiên anh nhớ được cô ta.” Trên mặt Tố vẫn là không có biểu cảm gì, nhưng, ánh mắt kia tối xuống không ít. Anh nhìn nhìn Nê Oa Oa cách đó không xa, cũng không nói chuyện, kéo Diệp Hiểu Hạ xoay người đi ra khỏi đám người, không có nửa khắc lưu luyến.
Chỉ để lại Nê Oa Oa mặt trắng ra.