Sau khi hộ tống Bàng Phi về nhà họ An, Hạng Dã liền rời đi.
Đậu xe bên đường, anh bấm số của đội trưởng Thiệu Thịnh.
"Thằng nhóc cậu mà gọi điện cho tôi thì chẳng có việc gì tốt lành, nói đi, lần này là chuyện gì?"
Hạng Dã nói: "Đội trưởng Thiệu, trước đây tôi nói với anh chuyện của Bàng Phi tôi không muốn nhúng tay, nhưng bây giờ tôi đã thay đổi ý định.
Anh ta cũng có chút lợi hại, có cơ sở không tồi."
"Thằng nhóc cậu thực sự nói chuyện quả thực lớn miệng.
Bàng Phi thân thủ có chút lợi hại? Vậy thì bản lĩnh của cậu là chơi với khỉ rồi."
"Đội trưởng, anh có thể đừng cho người khác chí khí để dập tắt uy danh của Quân khu Đông Nam chúng ta không? Dù sao, tôi cũng là tân vô địch đã đánh bại ba năm liên tiếp vô địch chiến đấu của Quân khu Tây Bắc."
"Không phải tôi cho anh ta chí khí dập tắt uy danh của cậu, nhưng Bàng Phi thật sự không đơn giản như cậu nghĩ.
Vẫn là câu nói kia của tôi, sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ có thể trở về đội, bằng không tôi sẽ cho nghỉ vô thời hạn!"
"Đậu má, đội trưởng, anh cũng quá tàn nhẫn rồi.
Lúc trước anh đào tôi về cũng không có bỏ ra vốn liếng lớn như vậy.
Ai da, trong chốc lát người ta liền cảm thấy như bị bỏ rơi vậy á, không có vui tí nào."
"Đừng có làm tôi mắc ói."
Hạng Dã rất tò mò: "Đội trưởng, lai lịch của Bàng Phi là gì? Đã có chiến công gì lợi hại vĩ đại hay chưa? Nói cho tôi biết đi.
Làm sao mà khiến cho anh bỏ nhiều công sức như vậy cũng phải đào được anh ta về."
"Cậu là tân binh sao? Tôi cần phải nhắc nhở cậu kỷ luật quân đội nữa sao? Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ.
Còn chuyện khác, không nên hỏi thì đừng hỏi."
Khó chịu nhất là khi mới nói còn chưa được nửa câu, Hạng Dã trong lòng ngứa ngáy, cậu ta muốn biết trước kia Bàng Phi đã làm gì, lợi hại như thế nào.
Mặc kệ như thế nào, cuối cùng cậu ta cũng đã có nhận thức mới về Bàng Phi, nổi lên hứng thú với Bàng Phi.
Nhưng có một điều cậu ta vẫn đang suy nghĩ, nếu Bàng Phi lợi hại như vậy, mà tại sao ở phương diện tình cảm này lại như vậy…
"Đây là chuyện riêng của người ta, cậu tự lo liệt bản thân mình cho tốt đi." Thiệu Thịnh nhắc nhở không được tọc mạch.
Tục ngữ có câu, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ngay cả trong tiểu thuyết của Kim Dung thì cũng chẳng phải đều xoay quanh mỹ nhân sao?
Hơn nữa, những chuyện riêng của người ta cũng không liên quan gì đến họ.
"Tính tò mò của thằng nhóc cậu nên dẹp đi nhé.
Ngày trở lại đội càng ngày càng gần.
Đến bây giờ cậu vẫn không có tiến bộ gì.
Nhanh nắm chắc đi."
"Đội trưởng yên tâm, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Thiệu Thịnh sẽ không để cậu ta hỏi đến chuyện riêng tư của Bàng Phi.
Nhưng theo cậu ta, chuyện này phải nên xuống tay từ sinh hoạt cá nhân của Bàng Phi.
Hiện tại Bàng Phi vì An Dao mà đến cổng cũng không bước ra.
Cho nên việc thuyết phục anh xem xét trở lại quân đội là điều viển vông, nhưng nếu An Dao nói giúp thì…
"Chị dâu, nếu chị muốn thật sự hiểu được chồng chị, tôi có cách này, nhưng cần chị làm giúp tôi một việc." Hôm nay khi đến thăm nhà họ An, Hạng Dã thật ra là có chủ ý khác.
Bàng Phi không hề hay biết, chuyện này chỉ có thể nói riêng với An Dao.
An Dao ngẩn ra: "Ý của cậu là?"
"Bàng Phi mà chị nhìn thấy bây giờ chỉ là Bàng Phi bị giam cầm bởi cuộc sống, là Bàng Phi không có linh hồn.
Bàng Phi thực sự là một con sói hoang trên đồng cỏ, một con đại bàng bay lượn trên bầu trời xanh, là một con sư tử dũng mãnh phi nước đại… chỉ có như vậy, mới là có linh hồn.
Anh ấy thuộc về quân đội, hào quang của anh ấy, chỉ có thể ở quân đội mới có thể tỏa sáng."
"Tôi muốn chị giúp tôi thuyết phục anh ấy trở lại quân đội, để anh ấy được tỏa sáng, và để cho chị… có thể thực sự hiểu anh ấy một lần."
An Dao im lặng, không biết cô đang nghĩ gì.
Hạng Dã tiếp tục thuyết phục: "Chị dâu, chị không muốn nhìn anh Bàng ở nhà thay chị cả ngày, bị người khác chê cười, bị người ta hiểu nhầm.
Chị cũng không muốn nhìn thấy ấy trở thành kẻ vô tích sự chỉ vì chị.
Tất nhiên, tôi chắc chắn hiện tại mọi người sẽ không đối xử với anh ấy giống như trước đây, nhưng chị sẽ không, cũng không có nghĩa là những người khác sẽ như thế."
"Những bản tin đó không bao giờ bị xóa, mối quan hệ giữa chị và anh Bàng là không thể chối bỏ.
Những gì xảy ra đêm qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Có thể trong tương lai chị sẽ phải chịu đựng rất nhiều lời chế giễu như vậy.
Thời gian trôi qua, mọi người sẽ dần quên đi chuyện này, nhưng chúng giống như những vết sẹo, một khi bị phanh phui, chúng sẽ luôn đẫm máu."
"Chỉ có quân đội, chỉ có quân đội sẽ không có bất cứ thứ gì và chỉ có quân đội mới có thể làm cho anh Bàng vẻ vang.
Chỉ có quân đội mới có thể bảo vệ anh ấy khỏi sự hãm hại của bất kỳ ai.
Quan trọng hơn, chị có thể nhìn thấy một người chồng khác, một người mà chị chưa bao giờ thực sự biết, chưa bao giờ gặp.
"Hãy suy nghĩ về những gì tôi nói." Hạng Dã cũng đã nghĩ về những lời này cả đêm, không biết liệu chúng có hiệu quả không.
Bước tới cửa, giọng nói của An Dao đột nhiên từ phía sau truyền đến: "Chờ đã."bg-ssp-{height:px}
Hạng Dã vui mừng khôn xiết: "Chị dâu, chị đồng ý sao?"
An Dao ngẩng lên khuôn mặt tái nhợt, hơn một tháng đóng cửa không ra ngoài khiến cô cảm thấy hốc hác, dù có trang điểm kỹ càng cũng không ngăn được vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt.
Lời nói của Hạng Dã khiến cô không thể kháng cự, cô không đủ tư cách để Bàng Phi phải trả giá vì mình một lần nữa, hơn nữa cô chưa bao giờ thực sự hiểu người đàn ông đó.
Anh nên tỏa sáng, không nên thu mình lại như thế này mà sống tại nhà họ An.
"Tôi hứa với cậu, nhưng tôi có một yêu cầu."
Hạng Dã nói: "Chị dâu, cứ nói đi đi, tôi nhất định làm tốt nhất có thể."
Đôi mắt đen của An Dao nhìn vào ánh mắt của Hạng Dã, giọng điệu rất kiên định: "Tôi muốn trải nghiệm quá trình huấn luyện của Bàng Phi trong quân đội."
Điều này… "Chị dâu, yêu cầu này của chị hơi khó.
Quân đội có quy định của quân đội, tộ không thể…"
"Tôi sẽ không tham gia quân đội, tôi cũng sẽ không làm cho cậu phải khó xử.
Tôi chỉ muốn trải nghiệm những gì Bàng Phi đã trải qua.
Cậu có thể giúp tôi hoàn thành nó."
Cô muốn để Hạng Dã giúp cô tập luyện.
Nếu yêu cầu này là của một người đàn ông, Hạng Dã có thể đã đồng ý, nhưng An Dao…
Không nói đến cô là con gái, Hạng Dã cũng chưa từng hướng dẫn theo nữ binh, ngay cả thân thể của cô cũng đều chịu không nổi.
"Chị dâu, nếu chị muốn trải nghiệm qua, đợi đến khi thân thể chị khôi phục lại rồi thì để anh Bàng huấn luyện cho chị là được, tại sao phải đi tìm tôi?"
Đương nhiên không giống nhau, nếu để cho Bàng Phi huấn luyện, anh nhất định sẽ không yêu cầu An Dao đạt được tiêu chuẩn hoàn mỹ, nhưng Hạng Dã thì không giống như vậy.
Hiện tại họ đang có mối quan hệ hợp tác, An Dao hứa sẽ giúp Hạng Dã thuyết phục Bàng Phi, Hạng Dã cũng đồng ý đào tạo An Dao như những người khác.
Nếu không được thì không hợp tác.
Lòng dạ phụ nữ thật sự là khó hiểu, Hạng Dã không hiểu được, cũng không thèm nghĩ tới, dù sao cậu ta cũng có thể đạt được mục đích của mình: "Được rồi, tôi đồng ý yêu cầu này, nhưng tôi chỉ có một tuần thôi."
Sau khi ra khỏi phòng, Bàng Phi đã đứng ở cửa, khiến Hạng Dã giật mình: "Anh Bàng, anh đã đứng ở đây bao lâu rồi?"
"Mới tới."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Hạng Dã kinh ngạc vỗ vỗ ngực.
Chuyện này thành hay bại tất cả đều nằm ở An Dao, Hạng Dã ở lại một lúc rồi rời đi.
Trong lòng Bàng Phi cảm thấy kỳ lạ, không biết giữa Hạng Dã và An Dao nói cái gì, không phải, hiện tại đã biết, hóa ra thằng nhóc kia đã đánh chủ ý lên An Dao.
Có thể những điều Hạng Dã nói chỉ là cái cớ để thuyết phục An Dao.
nhưng đối với An Dao mà nói, đó là sự thật và tội lỗi không thể xóa nhòa.
Không bao giờ có thể xóa bỏ cái mác ở rể của Bàng Phi, chuyện anh ở nhà họ An chịu đựng những lời lăng mạ và chế giễu sẽ không bao giờ bị xóa bỏ, cũng như những lời bàn tán từ báo chí và những lời dị nghị của hàng xóm…
Anh phải chịu đựng quá nhiều thứ ở nhà họ An.
Nơi này không thích hợp với anh.
Nó thực sự không thích hợp với anh.
Anh nên quay trở lại rừng rậm, trở lại sa mạc, trở về nơi thuộc về anh mà tung cánh, nhưng tuyệt đối không thể gò bó an phận ở nhà họ An nhỏ bé như thế này được.
"Em hy vọng anh có thể quay trở lại, em hy vọng anh có thể là chính mình, và em hy vọng anh sẽ không còn bị cản trở bởi những điều tầm thường này."
"Đừng suy nghĩ, anh sẽ không thể quay lại quân đội." Có một số chuyện An Dao và Thiệu Thịnh không biết, nhưng Bàng Phi biết rất rõ rằng quãng đời còn lại của mình và quân đội là không có duyên chung lối.
An Dao không biết nguyên nhân của chuyện này, cô chỉ biết là Hạng Dã vỗ ngực cam đoan với cô.
Không cần biết anh có thể quay lại hay không, cô muốn Bàng Phi phải đánh thắng bản thân mình trước.
"Được rồi, anh hứa với em, em nằm xuống trước đi." Bàng Phi chỉ là vì lo lắng cảm xúc của cô mới thuận miệng nói như vậy, anh sẽ đi tìm Hạng Dã tính sổ sau.
Hạng Dã "he he" cười: "Anh Bàng, chuyện này thật sự không thể trách tôi được.
Tôi chỉ phân tích lợi – hại với chị dâu thôi.
Còn việc chị ấy đồng ý giúp, đó là việc riêng của chị ấy, tôi cũng không có ép buộc chị ấy.
Chỉ có thể cho thấy đây cũng là mong muốn của chị dâu mà thôi.
Anh xem, mọi người rất muốn anh quay lại, đừng chần chừ nữa."
"Quay lại nói với Thiệu Thịnh, để anh ta điều tra lý do tôi bị đuổi khỏi quân đội trước."
"Đội trưởng Thiệu đã nói với tôi về điều này.
Anh đã bị Lực lượng X trực tiếp trục xuất vì anh mắc một sai lầm nghiêm trọng.
Đội trưởng Thiệu nói rằng điều đó không quan trọng.
Anh không thể lấy lại hồ sơ quân sự của mình, nhưng anh có thể nhập ngũ."
A!
Chuẩn bị khá đầy đủ đấy, dường như Thiệu Thịnh đã hiểu rõ mọi chuyện.
Nếu hiểu rõ ràng như vậy, tại sao vẫn khăng khăng như vậy?
Bộ đội biên phòng tuy là một đám người không có tư cách quân nhân, nhưng cũng thuộc quyền của quân đội, nhiệm vụ của bọn họ cũng không nhẹ hơn so với quân đội, chỉ là dù có lập công bao nhiêu cũng không được hưởng thụ vinh dự của huân chương.
Đương nhiên, những người có thể tiến vào bộ đội biên phòng đều không quan tâm danh dự danh dự, chỉ là không thể buông bỏ thân phận bộ đội, càng không thể buông bỏ mọi chuyện trong quá khứ.
Họ đều bị đuổi khỏi quân đội vì một lý do nào đó, bị khai trừ hồ sơ quân sự, nhưng họ đều là những nhân tài có năng lực cao, lưu lạc trong xã hội thực sự là một tổn thất cho đất nước.
Vì vậy, các quân khu đã tự phát tổ chức ra bộ đội biên phòng để những người này tiếp tục cống hiến, tiếp tục chiến đấu cùng các đồng đội khác và để vinh dự của họ mãi mãi hiên ngang dưới bầu trời xanh mây trắng.
Bàng Phi trước đây đã từng nghe nói về bộ đội biên phòng, người ta nói rằng một số bộ đội biên phòng nhân tài lớp lớp, danh tiếng của họ thậm chí còn vượt xa cả quân khu đặc biệt.
Thiệu Thịnh thật sự nhìn trúng anh, không ngại đến thăm anh nhiều lần, thậm chí còn phái Hạng Dã cố ý tiếp cận anh, chẳng qua là muốn đem Bàng Phi kéo về tay mình.
Thành thật mà nói, Bàng Phi cũng có chút lay động.
Trong cuộc đời của mình, anh vẫn có thể làm điều gì đó cho Tổ quốc với danh nghĩa một người lính, điều này quý hơn bất kỳ huân chương danh dự nào..