Quân Dao vừa vào đến nhà bầu không khí nơi đây khiến cho cô vô cùng ngột ngạt, vừa bước vào bên trong đã thấy Ngọc Triệu cùng cô hầu thường ngày hay nịnh nọt cô ta, đang ngồi trên sofa nhìn thấy Quân Dao cô ta liền đưa mắt liếc nhìn, Quân Dao quả là đen đuổi chưa gì đã gặp phải rắc rối, Ngọc Triệu đúng là mặt dày luôn tìm cách gây sự chú ý với Trạch Hạo như hắn không hề đối hoài gì đến nhưng từ trước đến nay thứ cô ta muốn không gì là không thể, hằng ngày điều đến đây để dùng bữa với Trạch Hạo nhưng chỉ càng làm cho hắn chán ghét hơn thôi, nhìn thấy Quân Dao tâm trạng không vui của Ngọc Triệu lại dâng lên cô ta đi về phía Quân Dao nói.
" Dám trốn việc à cô nên nhớ thân phận của mình chỉ là một người hầu.
"
Quân Dao không muốn đôi co với hạng người vô lý này nên đã lướt qua cô ta đi vào bên trong, Ngọc Triệu vô cùng tức giận với thái độ của Quân Dao cô ta liền đưa tay túm lấy tóc của Quân Dao kéo cô ngã xuống sàn.
" Cô dám thái độ với tôi à.
"
Nói rồi Ngọc Triệu tát liên tiếp vào mặt của Quân Dao, cô vô cùng đau đớn tức giận hét lớn.
" Đừng nghĩ mình là thiên kim tiểu thư rồi muốn làm gì người khác cũng được.
"
Quân Dao vừa dứt lời đã bị Ngọc Triệu túm lấy tóc cô ta ra lệnh cho cô hầu đứng cạnh.
" Lấy kéo đến đây cho tôi.
"
Cô hầu vội vàng chạy đi lấy kéo đem đến cho Ngọc Triệu, Quân Dao đã biết cô ta muốn làm gì liền vùng vẫy kháng cự nhưng Ngọc Triệu ra lệnh cho hai người hầu giữ chặt hai tay cô lại cô ta tàn nhẫn cắt đi mái tóc đen dài của Quân Dao một cách không thương tiếc từng lọn tóc rơi xuống sàn nhà, mọi người xung quanh điều cảm thấy Ngọc Triệu vô cùng quá đáng nhưng không ai dám lên tiếng vì sự bị luyên lụy đến mình.
Quân Dao bất lực cô không còn chút sức lực để kháng cự nữa tại sao bọn họ luôn muốn ức hiếp cô nhiều lúc cô tự hỏi mình đã làm gì sai mà phải gánh chịu những điều tồi tệ như thế này.
Sao khi thoả mãn cơ tức giận Ngọc Triệu cuối cùng cũng đã dừng tay, mái tóc của Quân Dao đã lam nham ngắn dài như một đóng hỗn độn gương mặt cô đã đầm đìa nước mắt Quân Dao đưa tay sờ lên mái tóc của mình, cô lại quyết định phản kháng, Quân Dao đứng sững người dậy giật lấy cây kéo trong tay của Ngọc Triệu chỉa vào cổ của cô ta khiến cho Ngọc Triệu sợ đến tái cả mặt, Quân Dao gằn giọng nói.
" Đừng bao giờ động vào tôi một lần nào nữa tôi không còn gì để mất nếu có thể giết người tôi sẽ không ngại đâu.
"
Ngọc Triệu sợ đến mức độ đứng không còn vững được nữa cô ta cố gắng tỏ ra hóng hách, Quân Dao vô cùng bùng nổ và bức xúc cô đã quá mệt mỏi chịu đựng, cứ im lặng cô ta sẽ càng nghĩ Quân Dao sợ hãi lại càng ức hiếp cô nhiều hơn, hôm nay cô sẽ cho bọn họ biết cô không dễ bị ức hiếp nữa.
Trạch Hạo bước vào bên trong hắn quay trở về lấy tài liệu tình cờ gặp cảnh tượng này thật khiến người nhìn hoa mắt, Trạch Hạo lạnh giọng nói.
" Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Ngọc Triệu nhìn thấy hắn liền khóc nấc lên nói.
" Cô ta là con đàn bà điên anh xem cô ấy định giết em.
"
Nhìn thấy đầu tóc của Quân Dao hắn cũng đoán ra được phần nào sự tình, Trạch Hạo đi đến nắm lấy cổ tay của Quân Dao giật lấy chiếc kéo cô đang cầm để đe doạ Ngọc Triệu.
" Cô uống nhầm thuốc rồi à hôm nay lại dám làm càng.
"
Quân Dao nhìn hắn bằng đôi mắt sâu thẳm cô nhếch mép cười một cái rồi giật chiếc kéo đâm thẳng vào bắp tay của hắn nhưng lực đâm không mạnh nhưng ngày đó là vết thương lúc trước cô đâm hắn, áo sơ mi trắng đã bắt đầu nhuộm máu đỏ đám người hầu trong nhà hốt hoảng la hét.
" Cô ta bị điên thật rồi.
"
Trạch Hạo và Quân Dao mặt đối mặt với nhau nhưng bây giờ trong cô lại không có một tia gì gọi là sợ hãi trái tim cô đã không còn nồng cháy nữa thay vào đó là một nắm tro tàn.
Hắn mạnh tay bóp lấy cổ của Quân Dao siết chặt đến mức cô không còn thở nổi nếu hắn dùng thêm một chút sức lực nữa thì chắc chắn cô sẽ chết Trạch Hạo lạnh lùng ra lệnh.
" Trói cô ta lại đem ra trước sân nhà xem như là sự trừng phạt.
"
Đám người hầu tức tốc đi làm theo những mệnh lệnh của Trạch Hạo, Quân Dao bị bắt trói quỳ gối dưới cái nắng gay gắt, Ngọc Triệu tiếp tục làm nũng liền bị Trạch Hạo quát lớn.
" Mau cút ngay cho tôi.
"
Cô ta sợ hãi không nói gì thêm ngậm ngùi rời đi, Quân Dao vẫn quật cường quỳ bên ngoài sân nhà đôi môi cô đã khô đến nứt nẻ gương mặt vô cùng xanh xao chỉ vừa mới hết bệnh cô lại tiếp tục bị hành hạ thật sự rất đáng thương, Liên Hoa nhìn thấy Quân Dao vô cùng đáng thương cô ta chịu không nổi quyết định đi đến nói với Trạch Hạo về sự thật, hắn không hề biết Quân Dao đã từng mang giọt máu của mình, Liên Hoa khép nép đi đến cúi đầu trước mặt Trạch Hạo nói.
" Thưa thiếu gia!.
.
Quân Dao kích động như thế là do cô ấy vừa!.
"
Liên Hoa cứ ấp úp khiến cho Trạch Hạo khó chịu chao mày lại cô lấy hết dũng khí nói ra.
" Cô ấy vừa bị xảy thai.
"
Khi nghe Liên Hoa nói xong trong lòng của Trạch Hạo vô cùng rối bời nhưng hắn vẫn lạnh lùng nói.
" Cũng tốt tôi không muốn người phụ nữ đó mang thai.
"
Nói rồi hắn lạnh lùng quay người rời đi.
.