Đám tang được diễn ra một cách ảm đạm không một ai đến chỉ có Trạch Hạo đứng đó trước chiếc quan tài của Quân Dao hắn nhìn vào tấm di ảnh, đôi mắt của hắn vô cùng lạnh lẽo không biết vì điều gì mà Trạch Hạo lại trở nên điềm tĩnh đến như vậy, thật đáng thương cho cô gái trẻ chẳng một ai nhớ đến cô nếu như Quân Dao thật sự chết đi thì có lẽ cũng chẳng một ai rơi một giọt lệ bào cả.
Tang lễ đã hoàn tất mọi thứ đã được Trạch Hạo sắp xếp ổn thỏa, hắn cởi áo khoác của chiếc vest đen đang mặt trên người ra rồi ngồi thả người xuống sofa, đôi mắt dần dần di chuyển đến tấm ảnh trên bàn làm việc, có hai khung ảnh được đặt gần đó nhưng một khung ảnh lại được bao lại bằng mảnh vải trắng còn khung ảnh kế bên là của Ân Nhi người mà hắn mãi mãi không bao giờ quên suốt cả một đời Trạch Hạo nợ cô ấy một hôn lễ nhưng lại nợ Quân Dao cả một ân tình, cô đã yêu và tin tưởng hắn đến cuối cùng chỉ nhận về những lời nói lăng mạ sự lạnh nhạt của Trạch Hạo.
Hắn không hề biết sự vô tâm bị những oán giận xâm chiếm đã khiến cho Trạch Hạo trở thành một con thú dữ.
Hôm nay đã là một tuần sau ngày Quân Dao mất, Trạch Hạo vẫn giữ thái độ bình thường hắn vẫn đến công ty đều độ nhưng trên gương mặt là sự mệt mỏi do mất ngủ, nhưng hắn rất giỏi che dấu gương mặt vẫn cứ nghiêm nghị như mọi ngày, vì sao bảo không yêu cô như khi nghe tin cô qua đời lại lo lắng điên cuồng chạy đến nơi xảy ra tai nạn như vậy thật nực cười, hắn chỉ giỏi hành hạ cô thôi, nếu bây giờ được quay lại Trạch Hạo vẫn chọn cách lừa dối cô, hai người điều muốn giày vò nhau cho đến chết đi.
Ở một khía cạnh khác Quân Dao đang rất điềm tĩnh cô ngồi ngoài sân vườn của một căn nhà gỗ gần ven biển nơi này cách khá xa thành phố nơi Trạch Hạo sống, Quân Dao cảm thấy trong lòng vô cùng bình yên và thoải mái, kể từ lúc ba cô mất cô chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như bây giờ được tự do làm những gì mình thích, Quân Dao tự nhũ với lòng mình cô sẽ sống phần đời còn lại thật tốt để xóa thể xứng đáng với những gì Trạch Đông đã làm vì cô.
Quân Dao đang ngồi thẩn thờ nhìn ra ngoài biển thì Trạch Đông đi đến anh ta mang đến cho Quân Dao một vài vật dụng cá nhân vì lúc đi cô không mang theo gì cả, nhìn thấy Trạch Đông Quân Dao liền nở một nụ cười hiền dịu nói.
" Anh đến rồi à?"
Anh ta nhìn Quân Dao bằng ánh mắt đầy thâm tình nói.
" Cô đã cảm thấy ổn hơn chưa chỗ mới có khiến cô khó ngủ không.
".
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Tam Giới |||||
Quân Dao: " Tôi rất ổn cám ơn anh vì tất cả đã giúp tôi thoát khỏi đó bây giờ tôi sẽ sống thật tốt để có thể bù đắp lại những tháng ngày tôi bị giam cầm ở đó.
"
Trạch Đông nhìn Quân Dao đầy trìu mến rồi nói.
" Cô có biết là cô cười lên trong rất xinh đẹp không hả, hãy cứ cười như thế tôi thực sự rất muốn nhìn thấy cô cười.
"
Quân Dao nghe Trạch Đông nói liền ngại ngùng nói.
" Anh đừng nói quá như thế nhưng cũng đã lâu rồi tôi chưa cười nhiều đến như vậy.
"
Quân Dao chợt nhớ ra điều gì đó cô đứng lên nói.
" Tôi đã nấu cơm rồi để tôi dọn lên cho anh dùng.
"
Trạch Đông cũng vui vẻ gật đầu hai người dùng cơm với nhau nhưng Quân Dao lại ăn ngon đến lạ thường, những ngày cô sống ở dinh thự của Trạch Hạo cô luôn ăn đồ ăn thừa của những người hầu khác bữa cơm không bao giờ đầy đủ có khi Quân Dao phải nhịn ăn.
Không biết người đàn ông này tại sao lại tốt và giúp đỡ cô nhiều đến như vậy nhưng Quân Dao luôn có cảm giác an toàn khi ở cạnh Trạch Đông cô tự hứa với lòng là sẽ sống thật tốt để không phụ lại công ơn của Trạch Đông đã cứu cô từ chốn địa ngục.
.