Lòng người thật đáng sợ, Trạch Hạo thật sự quá tàn nhẫn khi vứt bỏ Quân Dao ở lại một mình lạnh lùng rời đi, cô cay đắng ngửa mặt lên nhìn bầu trời cao nước mắt đã đi theo cô suốt một năm qua, Quân Dao chua xót cười nhẹ chỉ trách kiếp này của cô phải trả nợ cho hắn nhưng khi nào món nợ này mới kết thúc thì cô cũng không biết.
Không biết đã đi được bao lâu cô cứ thẫn thờ bước về phía trước như một kẻ điên, số tiền Trạch Hạo ném ra cửa Quân Dao vẫn nắm chặt trên tay, cô không gọi xe trở về dinh thự mà tự mình đi bộ, cô nghĩ làm như vậy sẽ kéo dài thời gian quay về chiếc lồng sắt đó.
Trên đường đi vô cùng đông đúc người qua lại Quân Dao cảm thấy bản thân vô cùng lạc lõng, nhìn những cặp đôi đang yêu nhau cùng nhau nắm tay đi dạo trên đường phố đầy hạnh phúc, trong lòng Quân Dao bỗng chua xót đến lạ thường cô nhìn lại bản thân mình, Quân Dao cũng muốn được yêu thương dù chỉ là một tia hi vọng cuối cùng cô cũng mong muốn cuộc đời hãy đối xử tử tế với cô hơn, được gieo những oan nghiệt xuống thân thể yếu ớt này nữa cô đã không còn đủ sức chống chọi được nữa.
Cuối cùng cũng đã về đến nhà, đôi chân của Quân Dao đã sưng tấy và đỏ ửng nhưng cô cảm hề có cảm giác đau đớn thay vào đó là sự đau khổ đầy tuyệt vọng khi trở về nơi địa ngục này.
Đúng lúc này một chiếc xe cũng quay về nhà đó là Mỹ Kim cô ta nhìn qua cửa kính thấy Quân Dao với gương mặt nhợt nhạt đôi chân sưng đỏ, Mỹ Kim không thể nào hiểu nổi tại sao Trạch Hạo lại hành hạ một cô gái yếu đuối đến đau lòng như thế, bản thân cô ta lúc đầu nghe tin Quân Dao kết hôn với Trạch Hạo lại cảm thấy căm ghét Quân Dao vô cùng, nhưng khi nhìn cách Trạch Hạo đối xử với cô chẳng khác nào một món đồ chơi, Mỹ Kim lại cảm thấy thương xót cho cô vô cùng.
Mỹ Kim bước xuống xe, Quân Dao nhìn thấy cô ta vì không muốn bị Mỹ Kim gây sự cô đã cúi đầu đi vội vàng vào bên trong, Mỹ Kim nhìn theo bóng lưng của cô rồi nói lớn.
" Cô có cần tôi giúp gì không?"
Quân Dao nghe Mỹ Kim nói đôi bàn chân đang bước nhanh bỗng nhiên dừng lại cô hoài nghi quay lại hỏi.
" Cô có thể sao?"
Mỹ Kim do dự nhưng cô ta cảm thấy Quân Dao có nổi uất ức trong lòng nên đã mở lời giúp đỡ.
" Cô cứ nói tôi sẽ giúp hết khả năng của mình."
Quân Dao ra hiệu cho Mỹ Kim đến một nơi kính đáo hai người đứng phía sau vườn Quân Dao không ngần ngại nói.
" Tôi muốn đi khỏi đây."
Mỹ Kim cảm thấy khó hiểu.
" Nếu cô muốn thì có thể nói với anh Hạo."
Quân Dao thở dài nói.
" Vấn đề ở đây là anh ta không muốn buông tha cho tôi, ngày nào còn ở trong căn nhà này đối với tôi điều là ác mộng."
Mỹ Kim gật đầu cô nhìn Quân Dao nói.
" Tôi hiểu vấn đề rồi anh Hạo muốn giam lỏng cô để trả thù nhưng tôi sẽ một ngày nào đó anh Hạo sẽ yêu cô nên tôi sẽ giúp cô rời đi nhưng với một điều kiện cô không được quay lại đeo bám anh Hạo nữa.".
Ngôn Tình Hài
Quân Dao lạnh lùng gật đầu nói.
" Cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta suốt một năm qua tôi đã sống không bằng chết, anh ta chẳng khác nào một tên cầm thú, nếu được thoát khỏi đây tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt các người nữa đâu tôi xin thề."
Mỹ Kim nhìn ánh mắt kiên quyết của Quân Dao cô ta cuối cùng cũng đồng ý giúp cô.
" Được rồi chúng ta cần có một kế hoạch rõ ràng chuyện này cần có thời gian để thực hiện."
Quân Dao nhìn Mỹ Kim bằng ánh mắt đầy sự thành khẩn.
" Làm ơn hãy nhanh lên tôi đã không còn sức để chống cự được nữa."
Mỹ Kim gật đầu rồi đi vào nhà nếu còn ở lâu bọn họ sẽ bị nghi ngờ mất.
Tối đó Trạch Hạo lái xe quay về nhà nhưng thái độ của hắn lại vô cùng vội vàng, ra lệnh cho người hầu sắp xếp quần áo vào vali tối nay hắn sẽ lên máy bay sang Singapore gặp đối tác, cả tháng nay hắn có mặt ở nhà rất ít đa phần là đi công tác, Mỹ Kim nghe được thông tin này thì biết thời cơ đã đến, cô ta sẽ làm cho Quân Dao danh chính ngôn thuận ly hôn với Trạch Hạo rời khỏi căn nhà này một cách hợp lý..