Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến chẳng ai có thể trốn tránh ai suốt cả một đời, đó cũng là điều mà Quân Dao đang rất lo sợ một ngày nào đó hắn sẽ tìm đến, lúc ấy cô cũng chẳng biết nên đối đãi với Trạch Hạo như thế nào, nếu như hắn biết Quân Dao đã âm thầm mang thai giọt máu của hắn thì Trạch Hạo có tức giận hay không bao nhiêu câu hỏi được đặt ra trong đầu của cô nhưng câu trả lời thì vẫn là một ẩn số.
Mặc Trịnh đang ở trong một quán bar tìm niềm vui cho bản thân nhưng hắn ta vẫn còn rất tức giận với thái độ của Trạch Hạo lúc trước, Mặc Trịnh là một con người thư dai, hắn ta hút một hơi thuốc rồi nói.
" Mẹ kiếp chẳng lẽ không có một thứ gì làm con tin để kiềm hãm sự ngông cuồng của tên đó hay sao, tao mà tìm được điểm yếu của tên đó thì hắn ta sẽ chắc chắn sẽ chết trong tay tao, để xem hắn còn dám lên mặt nữa không.
"
Một tên đàn em của Mặc Trịnh lên tiếng.
" Em nghe loáng thoáng là vợ của hắn là diễn viên nổi tiếng Mỹ Kim gì gì đó đại ca anh nghĩ mình nên nhắm vào cô ta hay không.
"
Mặc Trịnh nghiêm mặt nói.
" Gia thế của cô ta cũng không phải hạn tầm thường đụng vào chắc chắn sẽ có chuyện, nhưng tao nghe đồn đoán ở đâu đó là Trạch Hạo kết hôn chỉ vì gia thế của cô ta chỉ là cuộc hôn nhân thương mại thì nhắm vào cô ta cũng vô nghĩa.
"
Mặc Trịnh đăm chiêu suy nghĩ trên mặt đầy sự nham hiểm và tàn độc dường như hắn ta không có ý định dừng lại việc trả thù Trạch Hạo.
" Cách đây hai năm tao nghe một số thông tin liên quan đến Trạch Hạo, hắn ta đã kết hôn với một cô gái của nhà họ Lý nhưng cô ấy đã bị đưa đi trong âm thầm đến nay không còn tung tích gì nữa, tao có linh cảm cô gái này sẽ là manh mối để chúng ta có thể hạ bệ gia tộc nhà họ Hàn, cho người điều tra cho tao.
"
Một tên đàn em đứng lên tuân lệnh nói.
" Em sẽ đi ngay thưa đại ca.
"
Mỹ Kim đang đi lang thang bên ngoài vào buổi tối vì lúc nảy cô ta vừa nhận được một cuộc điện thoại của ba mẹ mình họ bảo cô ấy cuối tuần này cùng Trạch Hạo về nhà dùng cơm, nhưng câu trả lời của hắn Mỹ Kim thừa biết là không, hôm nay cô ta lại cảm thấy vô cùng nặng lòng đã đến lúc cô ấy nên từ bỏ cuộc hôn nhân không có tình yêu này nhưng lại nặng lòng đến khó tả.
Trong người Mỹ Kim đã có chút men rượu vì lúc nãy cô có đến hộp đêm để uống rượu giải tỏa tâm trạng bất ổn của mình, trên đường về Mỹ Kim bị hai tên côn đồ vây quanh bọn chúng định giở trò đê tiện với cô ta nên đã cố tình động tay động chân.
" Chào cô em đi đâu vậy để bọn anh đưa em về.
"
Mỹ Kim hung hăng hất tay một tên ra.
" Cút ngay hôm nay tâm trạng tôi không được tốt đâu.
"
Bọn chúng được đà lấn đến ôm lấy Mỹ Kim, cô ta ra sức vùng vẫy nhưng một cô gái yếu đuối thì làm sao làm lại hai tên đàn ông cao lớn chứ, tình thế đang rất nguy hiểm Mỹ Kim sợ hãi hét lớn nhưng bây giờ trời đã rất tối nhà dân đã đóng cửa hết, bây giờ cô ta mới thật sự sợ hãi.
" Cứu tôi với.
"
Minh Lâm cũng vừa từ đi làm từ hộp đêm về cậu ta nghe tiếng kêu cứu vang lên, liền bỏ xe chạy đến đó nhìn thấy hai người đàn ông đang ức hiếp một cô gái Minh Lâm lại nổi máu anh hùng trượng nghĩa xông vào dạy dỗ cho hai tên đó một trận cậu ta đánh đấm cũng không tồi vì trong nhà chỉ có một mình Minh Lâm là con trai ba cậu ta mất sớm, điều duy nhất của cậu ấy cần làm là phải thật mạnh mẽ để có thể bảo vệ mẹ và em gái.
Minh Lâm đi đến đỡ lấy Mỹ Kim đang nằm ở đó, vừa nhìn thấy mặt cô ta Minh Lâm liền chao mày lại.
" Lại là cô sao, đúng là oan gia mà tôi giúp cô lần này thôi đấy.
"
Nói rồi cậu ấy bế Mỹ Kim lên để cô ta ngồi lên xe, bây giờ Mỹ Kim đã say đến nỗi mở mắt cũng không lên nhưng cô vẫn mơ màng nhìn thấy một người thanh niên đang bế mình, Minh Lâm lái xe máy đưa cô ta về nhà mình vì bây giờ trời đã khuya còn không biết cô ấy ở đâu trong thị trấn nên đây sẽ là giải pháp tốt nhất, vừa về đến nhà mẹ của Minh Lâm liền chạy ra đỡ lấy Mỹ Kim nhưng chưa kịp làm gì cô ấy đã nôn tất cả vào áo của Minh Lâm, cậu ấy chỉ biết nhăn mặt cam chịu.
" Chết tiệt sao lần nào gặp cô ta cũng gặp rắc rối thế này.
"
Mẹ của Minh Lâm tò mò hỏi.
" Đây là ai vậy cô ấy xinh quá là bạn gái con à.
"
Minh Lâm xua tay nói.
" Không phải đâu mẹ đưa cô ấy vào trước đi con sẽ giải thích sau.
"
Sáng sớm Mỹ Kim mệt mỏi mở mắt ra cô nhìn thấy hai đôi mắt đang nhìn mình chăm chăm liền giật mình ngồi dậy hoảng hốt nhìn lại là một bé gái khoảng tuổi.
" Em là ai?"
Đứa bé cười tinh nghịch nhìn Mỹ Kim nói.
" Chị gái xinh thật đấy chị sẽ là chị dâu của em, em đã chọn chị rồi đấy.
"
Minh Lâm đi vào phòng đưa tay nhéo vào má của cô bé rồi nói.
" Đi ra ngoài cho chị ấy nghĩ ngơi.
"
Cô bé tinh nghịch chạy ra bên ngoài, Mỹ Kim nhìn thấy Minh Lâm thì trợn mắt hung hăng nói.
" Tại sao lại là anh, hôm qua anh đã làm gì tôi?"
Minh Lâm nhạt nhẽo nói.
" Cô nghĩ tôi sẽ làm gì với một con ma men như cô đã vậy còn nôn hết vào người tôi, hôm qua nếu không có tôi cô đã bị hai tên đàn ông kia!.
.
"
Bỗng nhiên cậu ấy im bặt Mỹ Kim đã ngà ngà nhớ ra cô nhìn đóng quần áo của mình đã bị thay ra liền hét lớn nói.
" Á! ! quần áo của tôi đâu tên biến thái.
"
Minh Lâm đưa tay bịt hai bên lỗ tai của mình lại.
" Là mẹ tôi đã giúp cô thay đồ đừng kích động như vậy, cả giường tôi cũng nhường cho cô báo hại cả đêm qua tôi ngủ ngoài ghế đau hết cả lưng tôi chưa làm gì cô đâu yên tâm đi.
"
Mỹ Kim cảm thấy mình hơi quá đáng nên đã nhẹ giọng nói.
" Cám ơn anh.
"
Nói rồi cô bước xuống giường chạy ra bên ngoài, nhưng Mỹ Kim không đi tiếp cô như bị đứng hình khi chạm mặt mẹ của Minh Lâm.
" Con chào bác.
"
Bầu không khí vô cùng ngượng ngùng cô ta tự trách bản thân " tại sao lại vô ý vô tứ bê tha như thế chứ.
"
Mỹ Kim cười gượng rồi nói.
" Xin phép cả nhà cho con về cám ơn mọi người về tối qua.
"
Nói rồi cô chạy một mạch ra ngoài mà không một lần nhìn lại, Mỹ Kim cảm thấy vô cùng xấu hổ không biết nên trốn mặt mũi đi đâu nữa.
.