Thời gian cứ thế trôi qua như một cơn gió đầu mùa, cuối cùng Trạch Hạo cũng đã tỉnh dậy sau hai tháng nằm bất động trên giường bệnh, người luôn tận tâm chăm sóc cho hắn suốt thời gian qua chính là Quân Dao, cô luôn túc trực bên hắn cả ngày lẫn đêm bao nhiêu công việc cũng điều bỏ hết chỉ mong rằng Trạch Hạo sẽ tỉnh dậy để cùng cô bước tiếp trên quãng đường còn lại của hai người
Phép màu lại một lần nữa hiện ra Trạch Hạo từ từ mở mắt ra câu đầu tiên mà hắn nói đó là.
" Quân Dao đâu?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Cuộc Hôn Nhân Đẫm Nước Mắt
.
Vi Quang
.
Chồng Ơi, Lại Đây Ăn Em Nè
.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Bà Hàn nhìn thấy con trai đã tỉnh giấc liền vui mừng đến bật khóc nói.
" Con đã tỉnh lại rồi sao, mẹ mừng lắm Quân Dao đi gọi bác sĩ vào kiểm tra cho con rồi."
Quân Dao sau khi thấy Trạch Hạo cử động đã vội vàng đi tìm bác sĩ đến để kiểm tra sức khỏe cho hắn, bác sĩ đi đến xem xét tình hình của Trạch Hạo gật đầu nói.
" Anh ta đã phục hồi gần được phần trăm rồi chúc mừng gia đình còn đôi chân nếu như siêng năng tập vật lý trị liệu có thể sẽ đi lại được như lúc trước."
Mọi người nghe xong liền vui mừng nhìn nhau khoảng thời gian Trạch Hạo nằm trên giường bệnh đối với Quân Dao nó như một cực hình, không một giây phút nào cô không ngừng lo lắng cầu nguyện cho hắn mau bình phục và tỉnh dậy.
Trạch Hạo đưa tay ra hắn muốn Quân Dao đi đến bên cạnh mình, cô cũng nắm lấy tay của Trạch Hạo mỉm cười nói.
" Anh thấy trong người như thế nào rồi?"
Trạch Hạo nhìn Quân Dao đầy yêu thương nói.
" Anh cứ nghĩ mình không thể nào gặp lại em và con."
Quân Dao ngồi xuống bên cạnh Trạch Hạo nói.
" Đừng nói như thế, tất cả đã qua hết rồi bây giờ anh phải mau bình phục lại để còn đưa Tiểu Thiên đi học và đi chơi nữa chứ."
Bao nhiêu sóng gió cuối cùng cũng đã qua suốt mấy năm qua cuộc tình của hai người luôn có những thăng trầm sóng gió nhưng đến phút cuối bọn họ vẫn quay về bên nhau.
cùng nhau vun vén cho mái ấm gia đình của mình.
Như vậy thời gian trôi qua mất không bao giờ trở lại, Vì vậy, hãy trân trọng từng khoảnh khắc trong cuộc đời này bởi nó qua rồi thì không thể nào lấy lại được.
Đầu tháng hai với tiết trời mát mẻ không khí vô cùng dễ chịu, ngày mà các cặp đôi yêu nhau sẽ về chung một nhà hôm nay là ngày diễn ra hôn lễ của Quân Dao và Trạch Hạo bọn họ quyết định kết hôn thêm một lần nữa chỉ để khẳng định rằng đây sẽ là một cuộc hôn nhân hạnh phúc không còn những nước mắt và đau thương.
Hôn lễ được tổ chức ở một bãi biển tuyệt đẹp và vô cùng trang trọng ấm áp, hai đứa trẻ đang cùng nhau chơi đùa trên bãi biển, Tiểu Thiên và Mỹ Hoa con gái của Mỹ Kim và Minh Lâm đang chơi đùa rất vui vẻ, cô bé mặc chiếc váy công chúa xinh xắn nói với Tiểu Thiên.
" Nếu sao này lớn lên anh có kết hôn với em không?"
Tiểu Thiên xoa đầu Mỹ Hoa thể hiện sự trưởng thành nói.
" Được rồi anh sẽ suy nghĩ lại."
Mỹ Hoa dậm chân giận dỗi nói.
" Không được em rất thích chơi với anh, sau này anh cũng phải kết hôn với em."
Tiểu Thiên gật đầu nói.
" Được được anh sẽ kết hôn với em đừng khóc nhé."
Bỗng nhiên có một tiếng gọi lớn.
" Tiểu Thiên Mỹ Hoa vào đây mau buổi lễ sắp bắt đầu rồi."
Mỹ Kim đang mang thai đứa con thứ hai nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, hôm nay cô và Minh Lâm về nước để dự lễ cưới của Quân Dao và Trạch Hạo.
Hai đứa trẻ bị gọi vào liền vội vàng lau cát trên người rồi đi vào.
Hôn lễ bắt đầu tiếng nhạc du dương của dàn âm thanh, sân khấu tuyệt mỹ tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn, Trạch Hạo vẫn phải ngồi xe lăn hắn vẫn đang cố gắng trị liệu để có thể đi lại như ngày trước, dù vậy cũng không thể nào ngăn cản được sự lịch lãm phong độ đẹp trai ở tuổi của Trạch Hạo.
Quân Dao mặc trên người một chiếc váy cưới vô cùng xinh đẹp hôm nay cô sẽ là một nàng công chúa vui vẻ bên hạnh phúc của chính mình con đường của cô sẽ bước tiếp với người đàn ông mà cô đã lựa chọn.
Quân Dao từ từ tiến vào lễ đường, Tiểu Thiên và Mỹ Hoa đi phía trước rãi những cánh hoa hồng đỏ vô cùng đáng yêu hoa hồng đỏ tựng trưng cho một kết thúc đầy hạnh phúc và một tình yêu vĩnh cửu của bọn họ.
Trạch Hạo đưa tay ra đón lấy Quân Dao đôi mắt chứa đầy sự hạnh phúc, hai người cùng trao nhẫn cho nhau, chiếc nhẫn này sẽ là sợi dây gắn kết đến cuối đời của bọn họ và những lời tuyên thề sẽ bên nhau đến khi tạm biệt cuộc đời này, Quân Dao không thể nào kiềm chế được sự hạnh phúc của bản thân cô đã bật khóc những giọt nước mắt của sự hạnh phúc vì mọi khổ đau sẽ chỉ còn là quá khứ bây giờ bọn họ sẽ lại ở bên nhau vun vén xây dựng mái ấm gia đình của riêng mình.
Bên dưới cứ hò hét.
" HÔN ĐI....."
Quân Dao nhìn Trạch Hạo đầy trìu mến cô cúi xuống hôn lên môi chồng mình cả hai điều vô cùng hạnh phúc và vui mừng vì đã trải qua bao nhiêu sóng gió cuối cùng bọn họ cũng trở về bên nhau.
Trạch Hạo kéo Quân Dao ngồi xuống đùi mình rồi di chuyển xe lăn đi trong làn người bọn họ cũng vui mừng chúc phúc cho đôi vợ chồng.
"Duyên phận là một điều vô cùng thú vị, đến một lúc nào đó, tất cả những bối rối trong cuộc đời sẽ có câu trả lời, đó sẽ là lúc mọi chuyện lại về đúng chỗ của nó.
Những người sinh ra dành cho nhau, rồi sẽ nhìn thấy nhau và nắm lấy nhau trong cuộc đời này."
END..