Nghe Đông Cao nói xong, Phì ca đập tay với anh ấy: “Yên tâm đi!”
Đông Cao cười: “Cố lên!”
Dứt câu anh ấy nhìn về phía Quỷ Đăng, thiếu niên mặt mày vốn đang mừng rỡ đột nhiên trầm xuống, lời Đông Cao định nói đành phải nuốt xuống lại, anh ấy hơi xấu hổ giục: “Mọi người mau đi điều chỉnh thiết bị đi, lát nữa tôi sẽ ra đó.”
“Đi thôi.” Tạ Tinh Thùy đứng lên, mọi người cùng nhau rời khỏi phòng nghỉ.
Sau khi ra ngoài, Tống Ý chú ý đến Quỷ Đăng.
Rõ ràng trước đó rất vui vẻ nhưng bây giờ đột nhiên làm mặt lạnh, thật sự khiến người khác đoán không ra.
Tống Ý có thể nhìn ra Quỷ Đăng rất để ý Đông Cao, chỉ là ban nãy Đông Cao rõ ràng muốn nói chuyện với anh ấy, anh ấy lại cự tuyệt —— dùng biểu cảm tệ như vậy để người ta cách xa ngàn dặm.
Thật khó hiểu, Tống Ý lắc đầu, không hiểu được thiếu niên nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Lúc điều chỉnh thiết bị, điện thoại của A Mãn không biết bị làm sao mà luôn hiển thị internet không ổn định, FPS thấp cực kì. Nhân viên công tác đến điều chỉnh, trong lúc đó toàn đội YD bắt đầu thảo luận chiến thuật.
Huấn luyện viên cũng là người kì cựu nên rất hiểu chiến thuật của Cửu Thiên: “Nếu ở bên đỏ thì cấm Trương Phi, cái bẫy này không được đạp vào.”
Tạ Tinh Thùy đồng ý: “Ừm.”
Dựa theo quy tắc của trò chơi, bên xanh được cấm cũng như chọn trước, nếu bên đỏ YD không cấm Trương Phi, vậy CST chắc chắn sẽ cướp trước, Cửu Thiên mà có được Trương Phi thật sự đáng ghét chết đi được.
Sự tồn tại của Trương Phi Tống Ý đã không thể đánh chết cũng không thể trốn khỏi, anh ta chơi thì càng quá đáng hơn. Thay vì tự tìm phiền toái, chi bằng cấm đi, ai cũng không dùng.
Thương lượng một lát, thiết bị của A Mãn đã được chỉnh xong, trận đấu chính thức bắt đầu.
Ván thứ nhất YD ở bên xanh, vận may không được tốt lắm, tuy có thể ban và chọn trước, nhưng dễ bị đối phương nhắm vào.
Nhưng ở bên xanh, YD không cần cấm dùng Trương Phi, và tất nhiên CST rất tôn trọng support trước của mình, chủ động cấm Trương Phi, không muốn để Tống Ý lấy được.
Đội hình hoàn chỉnh khá bình thường.
Bên YD đường trên lấy Kai, đường giữa Biển Thước, đi rừng Đạt Ma, support Quỷ Cốc Tử, xạ thủ Marco Polo.
CST lần lượt là Lão Phu Tử, Điêu Thuyền, Lý Nguyên Phương, Tô Liệt, Tôn Tẫn.
Cửu Thiên dùng Tôn Tẫn, mọi người đều khá bất ngờ với quyết định này, vì là chỉ huy, là đại não của đội, bình thường anh ta sẽ dùng support tương đối trâu, như vậy dễ để phát huy ở các mặt, nhưng hôm nay anh ta lại chọn support máu giấy Tôn Tẫn……
Phì ca tự tin: “Xem tôi hạ độc Cửu Thần nha!”
Tạ Tinh Thùy: “Haha.”
Ngay từ những giây đầu, CST đã xâm lấn khu bùa xanh của YD, một lần tận ba người, rõ ràng là khi dễ người khác.
Tống Ý hỏi: “Chúng ta cướp bùa xanh không?”
Bọn họ cướp của chúng ta, chúng ta cướp lại của bọn họ, cái này gọi là có qua có lại.
Ai ngờ Tạ Tinh Thùy càng hăng hơn: “Xông lên cướp!”
Trong khi nói, Tống Ý, Tạ Tinh Thuỳ và Phì ca đến đó cùng lúc, cùng tiến lên ổ bùa xanh chật hẹp!
Giải thích nhóm vô cùng phấn khích.
“Thiên Thần đỉnh quá! Một skill hai đã giữ chân được ba người, CST muốn đóng băng rồi!”
“Bùm bùm, sát thương của Phì ca và Tạ Thần đã lên cao, sắp bức chết họ rồi!”
“Không đúng! Trước khi Tôn Tẫn Cửu Thần bị khống chế đã dùng skill biến động thời gian!”
“Hoàn trả lượng máu, anh ấy tính toán thời gian quá chuẩn xác!”
Chỉ mới level một nhưng Tống Ý và Cửu Thần đã giống như cao thủ võ lâm thời xưa, ra chiêu như tia chớp!
Quỷ Cốc Tử và Tôn Tẫn như xé sách bước ra, thời điểm thả skill quá chuẩn, nắm bắt thời gian quá chuẩn, đoán định vị trí cũng quá chuẩn, một bên khống chế mạnh, một bên hồi máu, anh đến tôi đi, bất phân thắng bại!
Khán đài vang lên từng đợt hò hét!
Mọi người đều là người chơi trò chơi này, Quỷ Cốc Tử cũng được, Tôn Tẫn cũng thế, đều là anh hùng lâu năm, quen đến không thể nào quen hơn, một lần thả skill đúng lúc có thể là trùng hợp, nhưng nhiều lần chuẩn xác kinh người là thực lực bản thân!
Không chừng trước trận đấu này, không ai ngờ đến màn quyết đấu của hai support lại xuất sắc đến vậy.
Qua một trận combat nhóm level một, không ai chiếm được ưu thế. Sau khi rút lui, hai bên bắt đầu phát triển ổn định.
Lúc này ống kính của đạo diễn vẫn dán lên người Tống Ý và Cửu Thiên.
Ván này hai người họ đều là support máu giấy, nhưng ai cũng to gan lớn mật, mở tầm nhìn rất ổn, không có nơi nào không dám đến.
Người xem có được góc nhìn của thượng đế, thấy được hết các đường đi nước bước của bọn họ. Không biết vì sao khán đài hoảng sợ hét lên một tiếng: “Cửu Thần đứng ở đây sẽ xảy ra chuyện cho xem!”
Cuối cùng Cửu Thiên thong dong rời đi, giống như khoác lên mình áo choàng tàng hình.
Một lát sau, người xem lại hoảng loạn hét: “Thiên Thần sao lại dám đi đến chỗ đó!”
Sau đó Tống Ý lượn qua lượn lại, báo cáo vị trí bị lộ của đội đối địch cho đồng đội xong lặng lẽ lui lại.
Nhóm bình luận viên bái phục: “Trước kia tôi không biết thì ra chơi support còn phải lớn gan lớn mật.”
Không chỉ phải lớn gan lớn mật mà còn phải cẩn thận.
Bởi vì có sự xuất hiện của Cửu Thiên và Tống Ý nên thế trận rất giằng co.
Tiền đề để gank là tách khỏi đội, nhưng support của cả hai bên giống như âm hồn bất tán, cố hết sức đi qua đi lại các đường, dẫn đến chuyện đối phương đánh chỗ nào, anh ta (cô) sẽ ở đó, hoàn toàn không để đồng đội một mình chống chọi.
Khu bình luận pha trò: “Không chừng trong lòng các tuyển thủ khác sẽ tự hỏi hai support này biết phân thân phải không, chỗ nào cũng có họ!”
Câu tả này thật sự rất đúng, hai người hiểu nhất là YD A Mãn và CST Tô Quang.
A Mãn vẫn luôn tìm cơ hội bắt người, cuối cùng anh ấy đi đường trên, Tôn Tẫn Cửu Thiên xuất hiện ở đường trên; muốn đi đường giữa Cửu Thiên cũng ở đường giữa, muốn đi đường dưới Cửu Thiên như pho tượng ở đó.
Từ trước đến nay trạng thái của A Mãn cực kỳ ổn định nhưng bây giờ cũng không khỏi có chút bực bội, anh ấy thật sự không tìm được cơ hội, phía đối diện như thùng sắt kín kẽ không có kẽ hở, chỗ nào cũng cứng, sợ sơ ý đâm một dao chỉ làm mình bị thương!
Tạ Tinh Thùy quá hiểu sở thích xấu xa của Cửu Thiên, anh ta thích trêu người nhất, đặc biệt giỏi chiến tranh tâm lí.
Tạ Tinh Thùy trấn an A Mãn: “Đừng nóng vội, bình tĩnh lại.”
A Mãn bực bội, tâm tình của Tô Quang cũng chẳng khá hơn. Trước kia anh ta đi đến đâu cũng thấy Tống Ý, chỉ cần thấy cô, anh ta đã rất an tâm, lập tức có thể tấn công điên cuồng, tiến lùi đúng lúc.
Sau khi Tống Ý rời khỏi, anh ta nằm mơ cũng muốn cô vây quanh anh ta, chỉ là không còn cơ hội. Vào lúc này bất ngờ được như ước nguyện, Tống Ý lại vây quanh anh ta, nhưng cô không bảo vệ anh ta, mà muốn git chết!
Có ngược hay không? Chỉ có tự bản thân Tô Quang biết.
Thật ra cứ kéo dài như thế đối với CST không có lợi, giai đoạn sau Lý Nguyên Phương đánh không lại Marco Polo, nhưng Cửu Thiên vẫn vô cùng trầm ổn, là kiểu không làm liều, không nắm chắc mười phần tuyệt đối không mở combat.
Khoảng chừng phút thứ chính, trong bụi cỏ ở hố rồng nhỏ, Tống Ý bỗng kêu: “Đi cùng tôi!”
A Mãn, Phì ca và Tạ Tinh Thùy đều áp sát hướng bên đó, sau khi Tống Ý nhìn bản đồ nhỏ đã dùng skill hai và skill một, tiếp đó tính thời gian rồi vọt vào bụi cỏ kia!
Giải thích sợ ngây người: “Sao Thiên Thần biết Tôn Tẫn ở đó!”
Trong chớp nhoáng, Tống Ý khống chế được Cửu Thiên, chàng trai trước giờ tĩnh lặng như hồ thu cũng phấn khích hẳn.
Giết Cửu Thiên, CST sẽ biến thành thùng sắt lọt gió, có thể xâu xé tuỳ ý!
Ba người YD dường như đến cùng một lúc, thấy loạt sát thương sắp ập lên người Cửu Thiên……
Đồng tử của Tống Ý co rút mạnh, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một tia dự cảm không tốt.
Ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, ba người YD đem hết sát thương mình có ném qua Cửu Thiên, lượng máu của Tôn Tẫn hoàn toàn không thể chịu được.
Một lát sau Cửu Thiên không còn bao nhiêu máu, nhưng vẫn không chạy trốn. Rõ ràng đây chỉ là khung cảnh trong trò chơi mà Tống Ý lại tựa như thấy được khoé miệng đang nhếch lên của chàng trai đó, ngập tràn sự giễu cợt.
“Lui lại, tản ra!” Tống Ý kêu lên thông qua tai nghe nhưng đã không kịp nữa!
Trước khi chết, Cửu Thiên sử dụng skill cuối, Tống Ý muốn dùng thân mình chắn nhưng không chạy qua được.
Đồng hồ tĩnh lặng như đoá hoa chết chóc nở rộ dưới chân Phì ca, A Mãn và Tạ Tinh Thuỳ!
Trong phút chốc, toàn đội CST nhảy ra từ bụi cỏ đường giữa, bọn họ cùng tiến lên, loạt sát thương cứ như sét đánh xuống! Ba người YD bị làm cho im lặng giống dê con đợi bị làm thịt, không bao lâu đã bị đánh tàn tạ.
Tống Ý mau chóng dùng skill cuối yểm hộ lui lại nhưng tiếc là đã chậm, CST dốc sức bay đến sẽ không thả họ đi.
Cuối cùng……
CST chỉ chết một Cửu Thiên mà cả ba nòng cốt của YD đều ngã xuống đất, người còn sống chỉ có Quỷ Đăng không tham chiến và Tống Ý vô tình đào tẩu.
Tống Ý sống sót, nhưng gương mặt cô tái nhợt.
—— C vị của cô đã chết mà cô vẫn còn sống.
Kiểu trải nghiệm này, Tống Ý rất không quen.