Đau bi, thật mẹ nó đau bi.
Trong tiếng nước ào ào, Cố Liên Phong mặt không biểu tình chà đi chà lại hai bàn tay, như vậymột lúc, nước rửa tay trong phòng vệ sinh đã vơi hơn nửa bình.
Vẩy vẩy tay, vài giọt nước bị văng ra ngoài, thanh niên thon dài trong gương xoay qua chỗ khác, rút khăn ra lau lau tay.
Kỳ thật Cố Liên Phong có chút tâm lý khiết phích, chuyện này ngoại trừ Sở Hạo Dương ai cũng không biết. Khi còn bé lưu hành mấy trò đánh trận, leo tường a trèo cây a lăn lộn trên đất a... Cố Liên Phong cho tới bây giờ cũng chưa từng vượt qua cửa ải tâm lý kia.
Hắn tướng mạo nhã nhặn tuấn tú, khi còn bé thiên hướng thanh tú, da lại trắng, nhìn qua đa số tưởng rằng là bé gái. Hắn phiền nhất người khác lấy cái này trêu ghẹo hắn. Nhất là có ai đó nói hắn giống như nữ sinh, chọc trúng liền phát hỏa. Vậy mà Sở Hạo Dương không biết sống chết, thấy Cố Liên Phong không muốn chơi đùa cùng bọn họ, liền nói hắn là “bé gái nhăn nhăn nhó nhó”.
Cố Liên Phong bắt tại trận, cứng rắn đánh cậu đến cha mẹ nhận không ra. Đương nhiên Cố Liên Phong cũng không thu được kết quả tốt, gần nửa tháng không được lên lớp. Không đánh không quen, hai người cứ như vậy thân thiết lên.
Về sau trưởng thành ngược lại sẽ không nghiêm trọng giống như còn bé vậy, nhưng dùng tay đụng vào món kia… mặt Cố Liên Phong liền xanh.
Cố hết sức gạt qua cảm xúc lòng bàn tay làm thế nào cũng không thể rửa sạch.
Cố Liên Phong ở lại bệnh viện hai ngày, thân thể Sở Hạo Dương căn cơ vốn tốt, cũng đã gầnnhư khôi phục hoàn toàn.
Hắn từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào.
Chỉ thấy trong phòng bệnh nhiều hơn một cái xe lăn, chú hai của Lý Hoài An dẫn theo một bác sĩ ở bên kia đang cùng Sở Hạo Dương thương lượng cái gì đó.
Sở Hạo Dương vẫn là bộ dạng nằm trên ghế sô fa lúc trước, mí mắt cũng không nâng lên, hoàntoàn là thái độ không hợp tác.
Chú hai của Lý Hoài An rất phiền, nhìn thấy Cố Liên Phong tiến vào vội vàng nói hắn đi tới, đithẳng vào điểm chính: “Tai nạn xe cộ liên hoàn, vừa tiếp nhận hơn mười người thương nặng,hiện tại giường ngủ đang thiếu.”
Ánh mắt dạo một vòng trên hai giường bệnh lớn trong phòng —— các cậu này một chiếm liền hai cái.
Cố Liên Phong cũng không thương lượng cùng Sở Hạo Dương, biểu hiện vô cùng sảng khoái: “Vậy được, một mình cháu sẽ đi xử lý thủ tục xuất viện.” Hắn biết Sở Hạo Dương không phải không phối hợp, mà là tình huống trước mắt lại lúng túng đến nói không nên lời.
Ánh mắt ở trên cái áo khoác cố ý vòng ngang hông của Sở Hạo Dương bồi hồi một lúc, hắn lấy một bao khăn giấy ném qua, thu lại mấy thứ thẻ y tế chứng minh thư đơn chẩn bệnh các loại, mở cửa liền đi làm thủ tục.
Chờ đến khi hắn trở lại, Sở Hạo Dương nhưng đã thu xếp xong xuôi, chống ghế sô fa muốnchuyển qua xe lăn bên cạnh.
Nhìn cậu di chuyển vô cùng khó khăn.
Cố Liên Phong cảm thấy có chút do dự, rốt cuộc vẫn đem băn khoăn ngay cả hắn cũng khôngrõ được ném qua sau đầu, hai bước đi qua cúi người trực tiếp ôm người lên khỏi sô fa.
Ra trước cửa, Cố Liên Phong lại để cho Sở Hạo Dương ngồi chờ ở đại sảnh, cố ý đi tìm chú haicủa Lý Hoài An nói câu cảm ơn.
Sau đó gọi một chiếc xe, động tác tự nhiên ôm Sở Hạo Dương tiến vào. Xe lăn đã trả lại cho bệnh viện, chờ đến khi tới dưới nhà của Sở Hạo Dương, hắn cũng ôm người đi ra.
Tài xế còn hỏi có cần phụ giúp một tay không —— a không cần đâu!
Cố Liên Phong không phải lần đầu ôm người như vậy, Sở Hạo Dương tuyệt đối là lần đầu đểcho người ta ôm.
Từ sắc mặt cậu có thể nhìn ra, tâm tình lúc này căn bản không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Cho dù lực tay của Cố Liên Phong không tệ, Sở Hạo Dương cũng biết tư thế này tốn rất nhiều sức, nhưng dù cậu có muốn tự mình đi thì cũng hết cách, chân còn quấn băng, dép còn không xỏ được. Nhưng vẫn nhịn không được lo lắng đến Cố Liên Phong tay mềm quăng ngã cậu, hai tay quơ qua quơ lại cả buổi, cuối cùng vẫn phải vòng qua cổ đối phương.
Cố Liên Phong nhất định không thích như vậy, nhưng hắn không nói gì, ngược lại còn nângmông người ta xốc xốc lên.
Nhà của Sở Hạo Dương dĩ nhiên không phải lần đầu hắn đến, nhưng căn phòng này… Cố Liên Phong ở một bên tùy ý quan sát một vòng, tìm được vị trí phòng ngủ, dùng chân đá văng cửa,bỏ Sở Hạo Dương xuống giường.
Sau khi hắn khó khăn đứng dậy, kết quả liền nhìn thấy?
Ảnh chụp phía trên đầu giường… không phải là Cố Liên Phong hắn hay sao?
Trên đường đi hắn đã sớm ấp ủ một bụng ‘chạm gối hàn huyên’ ‘tâm sự chân thành’ ‘dẫn dắttừng bước’…. bảy tám điều nghĩ sẵn trong đầu khi vừa nhìn thấy cái này, liền, trực tiếp bay mấttăm.
(*推心置腹 bạn bè gần gũi, thân mật nói chuyện.)
(**Nguyên văn 推心置腹 thôi tâm trí phúc,循循善诱 tuần tuần thiện dụ.)
Hắn nhìn chằm chằm vào ảnh chụp đầu giường không tha.
Cố tình Sở Hạo Dương nhấp nhô yết hầu, lại giải thích một câu: “Đó là cậu cứ một hai đòi để.”
Lời này càng khiến cho Cố Liên Phong giật giật cơ mặt, không được tự nhiên mà cầm lên khung ảnh.
Dưới góc phải ảnh chụp, cho thấy đây là mùa đông hai năm trước.
Bông tuyết rơi xuống đầu vai bọn họ, đã phủ một tầng mỏng. Bối cảnh là đường phố mờ mờ, dòng người tới lui như dệt cửi.
Hắn cầm một khăn quàng cổ đỏ thẫm vòng qua cổ Sở Hạo Dương kéo đến gần sát mình, mỉm cười nhìn về phía máy ảnh.
Đồng thời hôn lên khóe miệng đối phương.
Muốn nói hai người trên tấm ảnh này là quan hệ anh em tốt, có người tin sao?
Ha ha!
Tại đây không lâu, hắn vẫn còn một lòng cho rằng Sở Hạo Dương tẩu hỏa nhập ma lợi dụng quyền thế uy hiếp lợi dụng, hắn tâm thanh cốt chính uy vũ bất khuất, cuối cùng vẫn là khôngthể vượt qua được hiện thực.
Cố Liên Phong cảm thấy gặp biến không hãi của mình đã sắp tiêu xài xem như gần hết.
Khung ảnh trong tay bị người lấy đi.
Sở Hạo Dương một tay nắm khung ảnh, bản thân thì dịch đến gần hắn, tay kia đặt trên cổ tayhắn, ánh mắt không dời, giọng điệu cực kỳ hòa hoãn: “Liên Phong, có cái gì, chúng ta bình tĩnhthương lượng.”
Cậu nói chậm rãi, giọng hơi khàn, Cố Liên Phong nghe thấy trong lòng bỗng nhiên run lên mộtcái.
“Cậu không nghĩ rằng chúng ta nháo đến quá khó coi đi?”
Cố Liên Phong nhìn chăm chú vào hai mắt Sở Hạo Dương, rốt cuộc trong uy hiếp biểu hiện bên ngoài của người kia, đã tìm thấy một tia khẩn trương cùng cấp bách không kìm nén được.
Cùng Sở Hạo Dương nhìn nhau vài giây, hắn đột nhiên nở nụ cười, lắc đầu, dường như cũng rất tiếc nuối: “Tôi đương nhiên không nghĩ, phải nói rằng tôi chưa từng nghĩ như vậy. Cậu nói…” Hắn cảm thán: “Chúng ta sao có thể nháo thành cái dạng như hôm nay?”
Sở Hạo Dương siết chặt khung ảnh bằng gỗ trong tay.
“Cậu muốn tôi đều cho cậu, cậu bây giờ chính là muốn đổi ý cũng không có khả năng.”
Cố Liên Phong hơi cúi người, cặp mắt đen như mực nhìn thẳng vào cậu: “Thật không?”
“Thật không?” lực tay nắm cổ tay hắn của Sở Hạo Dương vốn đã buông lỏng, lại siết chặt: “Cố Liên Phong, cậu đặt điều kiện, giờ cậu lại đổi ý?”
Cố Liên Phong vẫn nhìn cậu: “Nếu như tôi thật sự muốn đổi ý?”
Tay Sở Hạo Dương run run, rồi lại bật cười: “Cậu biến tôi thành cái dạng này, nhưng bây giờ lạimuốn bứt ra?”
Trong lòng Cố Liên Phong lộp bộp một cái, giống như quả tạ trong tay Galileo*, bịch một tiếngtrực tiếp chạm đáy.
(*Định luật rơi tự do.)
Ngay tại lúc hắn đang cho rằng đối phương muốn chất vấn hắn ——
Suy cho cùng nghe ý tứ của đối phương, này thật đúng là chuyện mà không phải người bìnhthường có thể làm ra.
Hắn chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của đối phương: “Cậu cảm thấy tôi còn có thể buông tay sao? Cố Liên Phong!”
Cả phòng an tĩnh.
Một hồi lâu mới truyền đến giọng nói giống như trêu đùa của Cố Liên Phong: “Vậy cậu muốnlàm gì? Phá hư sự nghiệp của tôi? Chặn đứng công ty của tôi? Khiến tôi đến cửa nát nhà tan không thể không đi cầu cậu?”
Hắn dừng một chút, rút cổ tay ra khỏi bàn tay của đối phương, ngược lại đặt lên vai cậu, dùng sức chậm rãi ép xuống.
Cố Liên Phong từ trên cao nhìn chăm chú xuống đối phương: “Nhưng mà, cậu cảm thấy có khảnăng sao?”
Hắn lấy điện thoại ra ném đến đầu giường: “Gọi cho bác sĩ hoặc là người nào đó tùy ý, cậu hiện tại nhưng không thể chăm sóc được bản thân.”
Nói xong hắn mở cửa vừa định đi ra.
Kết quả sau lưng liền vang lên ba chữ: “Cố Liên Phong!”
Hắn quay đầu nhìn lại, hai chân của Sở Hạo Dương vậy mà trực tiếp dẫm xuống đất, mặt đau đến có chút vặn vẹo, nhưng vẫn xông tới ấn hắn trên tường.
“Cậu muốn làm gì?”
Cậu nhìn qua rõ ràng là adrenaline phân bố quá thịnh, đã không còn biết đau là gì.
Trả lời hắn là một nụ hôn bất ngờ không kịp phòng bị.
Hung dữ mạnh mẽ, thấp thỏm không yên, vừa chạm liền rời.
Rơi xuống khóe miệng của hắn.
“Cố Liên Phong.” giọng Sở Hạo Dương trầm xuống: “Cậu còn muốn như thế nào,” cậu nói.Ngoại trừ yếu thế cùng nhượng bộ mơ hồ, dường như còn có ủy khuất cực lớn.
“Tôi đều chấp nhận không được sao?”
Trong tiếng nước ào ào, Cố Liên Phong mặt không biểu tình chà đi chà lại hai bàn tay, như vậymột lúc, nước rửa tay trong phòng vệ sinh đã vơi hơn nửa bình.
Vẩy vẩy tay, vài giọt nước bị văng ra ngoài, thanh niên thon dài trong gương xoay qua chỗ khác, rút khăn ra lau lau tay.
Kỳ thật Cố Liên Phong có chút tâm lý khiết phích, chuyện này ngoại trừ Sở Hạo Dương ai cũng không biết. Khi còn bé lưu hành mấy trò đánh trận, leo tường a trèo cây a lăn lộn trên đất a... Cố Liên Phong cho tới bây giờ cũng chưa từng vượt qua cửa ải tâm lý kia.
Hắn tướng mạo nhã nhặn tuấn tú, khi còn bé thiên hướng thanh tú, da lại trắng, nhìn qua đa số tưởng rằng là bé gái. Hắn phiền nhất người khác lấy cái này trêu ghẹo hắn. Nhất là có ai đó nói hắn giống như nữ sinh, chọc trúng liền phát hỏa. Vậy mà Sở Hạo Dương không biết sống chết, thấy Cố Liên Phong không muốn chơi đùa cùng bọn họ, liền nói hắn là “bé gái nhăn nhăn nhó nhó”.
Cố Liên Phong bắt tại trận, cứng rắn đánh cậu đến cha mẹ nhận không ra. Đương nhiên Cố Liên Phong cũng không thu được kết quả tốt, gần nửa tháng không được lên lớp. Không đánh không quen, hai người cứ như vậy thân thiết lên.
Về sau trưởng thành ngược lại sẽ không nghiêm trọng giống như còn bé vậy, nhưng dùng tay đụng vào món kia… mặt Cố Liên Phong liền xanh.
Cố hết sức gạt qua cảm xúc lòng bàn tay làm thế nào cũng không thể rửa sạch.
Cố Liên Phong ở lại bệnh viện hai ngày, thân thể Sở Hạo Dương căn cơ vốn tốt, cũng đã gầnnhư khôi phục hoàn toàn.
Hắn từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào.
Chỉ thấy trong phòng bệnh nhiều hơn một cái xe lăn, chú hai của Lý Hoài An dẫn theo một bác sĩ ở bên kia đang cùng Sở Hạo Dương thương lượng cái gì đó.
Sở Hạo Dương vẫn là bộ dạng nằm trên ghế sô fa lúc trước, mí mắt cũng không nâng lên, hoàntoàn là thái độ không hợp tác.
Chú hai của Lý Hoài An rất phiền, nhìn thấy Cố Liên Phong tiến vào vội vàng nói hắn đi tới, đithẳng vào điểm chính: “Tai nạn xe cộ liên hoàn, vừa tiếp nhận hơn mười người thương nặng,hiện tại giường ngủ đang thiếu.”
Ánh mắt dạo một vòng trên hai giường bệnh lớn trong phòng —— các cậu này một chiếm liền hai cái.
Cố Liên Phong cũng không thương lượng cùng Sở Hạo Dương, biểu hiện vô cùng sảng khoái: “Vậy được, một mình cháu sẽ đi xử lý thủ tục xuất viện.” Hắn biết Sở Hạo Dương không phải không phối hợp, mà là tình huống trước mắt lại lúng túng đến nói không nên lời.
Ánh mắt ở trên cái áo khoác cố ý vòng ngang hông của Sở Hạo Dương bồi hồi một lúc, hắn lấy một bao khăn giấy ném qua, thu lại mấy thứ thẻ y tế chứng minh thư đơn chẩn bệnh các loại, mở cửa liền đi làm thủ tục.
Chờ đến khi hắn trở lại, Sở Hạo Dương nhưng đã thu xếp xong xuôi, chống ghế sô fa muốnchuyển qua xe lăn bên cạnh.
Nhìn cậu di chuyển vô cùng khó khăn.
Cố Liên Phong cảm thấy có chút do dự, rốt cuộc vẫn đem băn khoăn ngay cả hắn cũng khôngrõ được ném qua sau đầu, hai bước đi qua cúi người trực tiếp ôm người lên khỏi sô fa.
Ra trước cửa, Cố Liên Phong lại để cho Sở Hạo Dương ngồi chờ ở đại sảnh, cố ý đi tìm chú haicủa Lý Hoài An nói câu cảm ơn.
Sau đó gọi một chiếc xe, động tác tự nhiên ôm Sở Hạo Dương tiến vào. Xe lăn đã trả lại cho bệnh viện, chờ đến khi tới dưới nhà của Sở Hạo Dương, hắn cũng ôm người đi ra.
Tài xế còn hỏi có cần phụ giúp một tay không —— a không cần đâu!
Cố Liên Phong không phải lần đầu ôm người như vậy, Sở Hạo Dương tuyệt đối là lần đầu đểcho người ta ôm.
Từ sắc mặt cậu có thể nhìn ra, tâm tình lúc này căn bản không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Cho dù lực tay của Cố Liên Phong không tệ, Sở Hạo Dương cũng biết tư thế này tốn rất nhiều sức, nhưng dù cậu có muốn tự mình đi thì cũng hết cách, chân còn quấn băng, dép còn không xỏ được. Nhưng vẫn nhịn không được lo lắng đến Cố Liên Phong tay mềm quăng ngã cậu, hai tay quơ qua quơ lại cả buổi, cuối cùng vẫn phải vòng qua cổ đối phương.
Cố Liên Phong nhất định không thích như vậy, nhưng hắn không nói gì, ngược lại còn nângmông người ta xốc xốc lên.
Nhà của Sở Hạo Dương dĩ nhiên không phải lần đầu hắn đến, nhưng căn phòng này… Cố Liên Phong ở một bên tùy ý quan sát một vòng, tìm được vị trí phòng ngủ, dùng chân đá văng cửa,bỏ Sở Hạo Dương xuống giường.
Sau khi hắn khó khăn đứng dậy, kết quả liền nhìn thấy?
Ảnh chụp phía trên đầu giường… không phải là Cố Liên Phong hắn hay sao?
Trên đường đi hắn đã sớm ấp ủ một bụng ‘chạm gối hàn huyên’ ‘tâm sự chân thành’ ‘dẫn dắttừng bước’…. bảy tám điều nghĩ sẵn trong đầu khi vừa nhìn thấy cái này, liền, trực tiếp bay mấttăm.
(*推心置腹 bạn bè gần gũi, thân mật nói chuyện.)
(**Nguyên văn 推心置腹 thôi tâm trí phúc,循循善诱 tuần tuần thiện dụ.)
Hắn nhìn chằm chằm vào ảnh chụp đầu giường không tha.
Cố tình Sở Hạo Dương nhấp nhô yết hầu, lại giải thích một câu: “Đó là cậu cứ một hai đòi để.”
Lời này càng khiến cho Cố Liên Phong giật giật cơ mặt, không được tự nhiên mà cầm lên khung ảnh.
Dưới góc phải ảnh chụp, cho thấy đây là mùa đông hai năm trước.
Bông tuyết rơi xuống đầu vai bọn họ, đã phủ một tầng mỏng. Bối cảnh là đường phố mờ mờ, dòng người tới lui như dệt cửi.
Hắn cầm một khăn quàng cổ đỏ thẫm vòng qua cổ Sở Hạo Dương kéo đến gần sát mình, mỉm cười nhìn về phía máy ảnh.
Đồng thời hôn lên khóe miệng đối phương.
Muốn nói hai người trên tấm ảnh này là quan hệ anh em tốt, có người tin sao?
Ha ha!
Tại đây không lâu, hắn vẫn còn một lòng cho rằng Sở Hạo Dương tẩu hỏa nhập ma lợi dụng quyền thế uy hiếp lợi dụng, hắn tâm thanh cốt chính uy vũ bất khuất, cuối cùng vẫn là khôngthể vượt qua được hiện thực.
Cố Liên Phong cảm thấy gặp biến không hãi của mình đã sắp tiêu xài xem như gần hết.
Khung ảnh trong tay bị người lấy đi.
Sở Hạo Dương một tay nắm khung ảnh, bản thân thì dịch đến gần hắn, tay kia đặt trên cổ tayhắn, ánh mắt không dời, giọng điệu cực kỳ hòa hoãn: “Liên Phong, có cái gì, chúng ta bình tĩnhthương lượng.”
Cậu nói chậm rãi, giọng hơi khàn, Cố Liên Phong nghe thấy trong lòng bỗng nhiên run lên mộtcái.
“Cậu không nghĩ rằng chúng ta nháo đến quá khó coi đi?”
Cố Liên Phong nhìn chăm chú vào hai mắt Sở Hạo Dương, rốt cuộc trong uy hiếp biểu hiện bên ngoài của người kia, đã tìm thấy một tia khẩn trương cùng cấp bách không kìm nén được.
Cùng Sở Hạo Dương nhìn nhau vài giây, hắn đột nhiên nở nụ cười, lắc đầu, dường như cũng rất tiếc nuối: “Tôi đương nhiên không nghĩ, phải nói rằng tôi chưa từng nghĩ như vậy. Cậu nói…” Hắn cảm thán: “Chúng ta sao có thể nháo thành cái dạng như hôm nay?”
Sở Hạo Dương siết chặt khung ảnh bằng gỗ trong tay.
“Cậu muốn tôi đều cho cậu, cậu bây giờ chính là muốn đổi ý cũng không có khả năng.”
Cố Liên Phong hơi cúi người, cặp mắt đen như mực nhìn thẳng vào cậu: “Thật không?”
“Thật không?” lực tay nắm cổ tay hắn của Sở Hạo Dương vốn đã buông lỏng, lại siết chặt: “Cố Liên Phong, cậu đặt điều kiện, giờ cậu lại đổi ý?”
Cố Liên Phong vẫn nhìn cậu: “Nếu như tôi thật sự muốn đổi ý?”
Tay Sở Hạo Dương run run, rồi lại bật cười: “Cậu biến tôi thành cái dạng này, nhưng bây giờ lạimuốn bứt ra?”
Trong lòng Cố Liên Phong lộp bộp một cái, giống như quả tạ trong tay Galileo*, bịch một tiếngtrực tiếp chạm đáy.
(*Định luật rơi tự do.)
Ngay tại lúc hắn đang cho rằng đối phương muốn chất vấn hắn ——
Suy cho cùng nghe ý tứ của đối phương, này thật đúng là chuyện mà không phải người bìnhthường có thể làm ra.
Hắn chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của đối phương: “Cậu cảm thấy tôi còn có thể buông tay sao? Cố Liên Phong!”
Cả phòng an tĩnh.
Một hồi lâu mới truyền đến giọng nói giống như trêu đùa của Cố Liên Phong: “Vậy cậu muốnlàm gì? Phá hư sự nghiệp của tôi? Chặn đứng công ty của tôi? Khiến tôi đến cửa nát nhà tan không thể không đi cầu cậu?”
Hắn dừng một chút, rút cổ tay ra khỏi bàn tay của đối phương, ngược lại đặt lên vai cậu, dùng sức chậm rãi ép xuống.
Cố Liên Phong từ trên cao nhìn chăm chú xuống đối phương: “Nhưng mà, cậu cảm thấy có khảnăng sao?”
Hắn lấy điện thoại ra ném đến đầu giường: “Gọi cho bác sĩ hoặc là người nào đó tùy ý, cậu hiện tại nhưng không thể chăm sóc được bản thân.”
Nói xong hắn mở cửa vừa định đi ra.
Kết quả sau lưng liền vang lên ba chữ: “Cố Liên Phong!”
Hắn quay đầu nhìn lại, hai chân của Sở Hạo Dương vậy mà trực tiếp dẫm xuống đất, mặt đau đến có chút vặn vẹo, nhưng vẫn xông tới ấn hắn trên tường.
“Cậu muốn làm gì?”
Cậu nhìn qua rõ ràng là adrenaline phân bố quá thịnh, đã không còn biết đau là gì.
Trả lời hắn là một nụ hôn bất ngờ không kịp phòng bị.
Hung dữ mạnh mẽ, thấp thỏm không yên, vừa chạm liền rời.
Rơi xuống khóe miệng của hắn.
“Cố Liên Phong.” giọng Sở Hạo Dương trầm xuống: “Cậu còn muốn như thế nào,” cậu nói.Ngoại trừ yếu thế cùng nhượng bộ mơ hồ, dường như còn có ủy khuất cực lớn.
“Tôi đều chấp nhận không được sao?”