Hình như có điều gì bất thường!
Tùng bật cửa ào ra. Ngoài trời gió! Gió tạt vào mặt Tùng buốt buốtvậy mà con bé vẫn gan lì trơ trọi ở đấy gần phút đồng hồ.
- Nhã Thư?
…
- Nhã Thư?
- Này, em không sao đấy chứ? Đừng dọa anh!
Tùng xoay người sang phía bên kia, ngồi xuống nhìn cô. Ánh mắt Thư ráo hoảnh đăm đăm nhìn xuống đường không mục đích. Lần này cô không nói chuyện, không tâm sự cũng không thủ thỉ với Bông Xù nữa. Sự im lặng này khiến Tùng bỗng thấy sợ hơn. Đôi mắt vốn trong veo, hồn nhiên hôm nay quánh lại nỗi buồn khôn tả hết. Đáy mắt loang loáng những vệt mây ảm đảm hay nước mắt kết lại. …Tay vẫn ôm chặt Bông Xù như cứu cánh duy nhất.
- Thư, đứng dậy đi em! Vào nhà nào, ngoài này lạnh! Bông Xù cũng phải vào chuồng không sẽ lạnh.
…
- Thư, nhìn anh này! Buông ra đi! Đứng lên! Đứng lên!
Tùng đưa tay chạm khẽ vào bàn tay cô. Lạnh buốt.
- Trời ơi! Đứng lên! Cóng hết tay rồi! Đứng lên!
Thư vẫn không lên tiếng. Hoàn toàn im lặng. Ánh mắt ráo hoảnh nhìn ra bên ngoài như rằng mọi lời Tùng nói đều trôi tuột đi.
Tùng cũng không phải tay vừa. Anh đứng dậy. Kéo vai cô, bế thốc dậy, ôm ghì lấy. Nhã Thư bé nhỏ quá! Mỏng manh quá. Lòng Tùng trào lên niềm thương cảm lạ lầm lắm!
- Buông em ra! Em muốn một mình!
Thư mấp máy nhẹ bờ môi đã trắng bợt. Từng chữ chậm chậm như hết hơi.
- Vào nhà rồi nói!
- Buông em ra!
- Đừng cựa quậy nữa xem nào! Vào nhà!
- Buông ra! Buông ra! Buông ra đi!
Hình như Thư đã dùng hết sức để hét lên. Những từ cuối cùng uể oải lắm rồi. Nước mắt bắt đầu rơm rớm rồi giàn dụa. Tùng đặt Thư xuống chiếc ghế bành dài. Thư không ngồi dậy. Cô vòng tay qua chân nằm co lại như đứa bé trong lòng mẹ. Ai đó đã nói với Tùng người ta chỉ nằm vậy khi thấy mọi thứ xung quanh đều đáng sợ và muốn bé nhỏ lại để được an toàn thật sự. Tùng nhìn cô thở dài.
- Một cốc cacao nóng nhé! Nó sẽ làm nước mắt em khô nhanh hơn đấy!
Anh cười nhẹ. Rồi đi vào quầy pha chế. Thư vẫn nằm im lìm không nhúc nhích trong chiếc ghế bành đệm ấm. Nước mắt đã không còn bướng bỉnh chảy vô tội vạ nữa. Vùi đầu trong chiếc gối ôm bỗng có cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tùng vừa lúi húi làm cacao thi thoảng lại quay về phía Thư bằng cái nhìn nhiều thương cảm. Anh nhẹ nhàng tiến về phía cô. Thư ngủ. Đôi mắt nhắm khẽ, nước mắt vẫn ướt trên bờ mi. Có phải trong mơ em vẫn khóc. Nhiều lúc Tùng nghĩ Thư giống mình những ngày ba mẹ ly hôn, những ngày Thy bỏ đi quá. Chỉ có điều anh là con trai và chưa bao giờ là một thiên thần như cô. Vậy mà mọi thứ đã quá kinh khủng rồi. Đi qua tất cả những chuyện này, liệu có bao giờ thế giới này lại mất đi một thiên thần như Thư. Anh khẽ cúi xuống nhìn cô thật chậm. Không! Gương mặt này sinh ra để trở thành thiên thần. Con người này sinh ra để được nâng niu và bảo vệ. Hóa ra ấn tượng đầu tiên của Vũ Huy về cô gái này cũng không hoàn toàn sai. Trước Nhã Thư những lầm tưởng như vậy hoàn toàn có thể hiểu được.
Tùng đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc mai hờ hững phủ xuống gương mặt Thư. Đột nhiên cô ngồi bật dậy. Tùng hơi xót xa:
- Xin lỗi! Em chắc mấy hôm nay ngủ được ít!
- Gần như không ngủ được anh ạ! Cứ hơi động cựa là lại dậy! Em thấy mệt mỏi quá!
Thư không nhìn Tùng, đôi mắt hướng về phía cửa sổ, nơi những rặng hoa tím co mình trong gió.
- Nào! Một chút cacao nhé! Mắt vẫn còn ướt đấy!
- Vâng!
- Em có muốn tự làm cho mình không? Muốn làm phục vụ ở quán anh là phải biết hết đó
Thư nhìn sang phía Tùng cười hiền. Mắt rân rấn nước.Nhưng cũng ngoan ngoãn đứng dậy
- Đúng rồi! Đúng rồi! Cho ít cacao thôi để đừng bị đắng gắt!
- Thế này chứ gì ạ?
- Nhiều thêm tí nữa đi! Ít quá lại nhạt!
- Đây thưa sếp!
- Không cho nhiều đường thế đâu nhé!
- Xíu xíu thôi! Cốc của anh thì đừng cho nhé! Anh ghét đường lắm! Rồi mang ra “phục vụ” quan khách nha!
Tùng cười nhìn Thư đặt hai cốc cacao lên chiếc đĩa nhỏ, kệ nệ bê ra theo đúng cách anh dậy:
- Ơ, thẳng lưng, thẳng lưng! Như thế này anh không tuyển đâu!
- Hừ… anh thật khó tính như quỷ
- So sánh thế đấy hả? Đuổi việc luôn giờ!
- Thế là em được nhận rồi đúng hem? Không nhận em là phí lắm đó
Thư đùa lại. Cười. Nụ cười đã vơi bớt những vệt buồn loang trong khóe mắt.
- Sặc. Em cho gì vào cacao của anh thế!
- Ơ, anh không thấy mặn à! Muối đấy!
- Ôi giời ơi! Tôi giết đấy, nàng ơi!
Nói rồi véo tai Thư. Cô cười sặc sụa. Tiếng cười lại lảnh lót, nhí nhảnh và tươi vui. Cô cúi đầu giữ tai mà cười.
- Tha cho em! Tha cho em!
Tùng như khựng lại. Tiếng cười ấy trong và sáng quá! Tiếng cười ấy làm anh nhớ về cô gái ấy! Cô gái của anh nơi mỗi điệu nhảy và cười tưng bừng sau khi hôn anh. Hơi nhắm mắt lại rồi khẽ rướn mắt lên để hình ảnh ấy không còn chập chờn như hiện rõ trước mặt.
- Em về đây! Muộn rồi! em có hẹn với chị Dương!
Thư nhanh chóng trở lại với nỗi đau đong đầy trong đáy mắt. Nhanh như cắt lại quay đi bỏ rơi ánh nhìn chênh vênh dò xét và bất ngờ của Tùng. Đôi mắt Thư chếnh vếnh tìm một điểm tựa vô hình giữa không trung. Mà hình như bất lực.
- Thư này! Cứ làm gì em thấy thoải mái nhất!
Anh tiến sát lại trước mặt cô. Đưa tay nắm lấy tay cô đặt lên ngực trái:
- Nếu mệt mỏi quá thì nhớ: “Đặt tay lên tim và nói: Mọi chuyện sẽ ổn thôi”. Nhớ nhé!
Thư ngẩng mặt nhìn Tùng trong chốc lát khẽ cười!
Chiếc taxi vừa đi khỏi cổng. Thư đứng nép vào một góc đường để thấy chàng trai của cô từ trong nhà đi ra, bước lên xe. Nước mắt chựt muốn rơi ra. Đưa tay lên miệng cắn chặt để thấy mình mạnh mẽ hơn. Rồi nắm chặt tay bước từng bước thật chậm thật chậm về phía căn nhà của mình. Thư sợ điều gì? Sợ chính nơi này sao? Chính chỗ dựa bao nhiêu năm, chính mái âm, chính những điều than thương nhất sao, chính những người cô yêu thương nhất ư? Tim Thư nghẹn lại!
Thư đứng giữa phòng khách. Dương ngồi sẵn trên ghế. Mẹ ngồi đối diện. Họ không nhìn nhau. Khoảng không như đông đặc. Khó thở! Thư thấy nước mắt trào ra. Không cất nổi một bước chân. Đột nhiên nỗi sợ trong cô lại trào dâng. Bật tung quá khứ ư? Đi tìm sự thật ư? Cái cuối cùng còn lại cho cô là gì đây? Có hạnh phúc nào không? Thư rất sợ.
- Không, không được. Đây là gia đình của cô!
Trái tim Thư gào thét, chân lê từng bước về phía bậc cầu thang. Chênh vênh và muốn ngã òa. Nghẹn lại từng tiếng nấc để nói từng từ thật chậm thật khó khăn:
- ĐỂ HÔM KHÁC ĐI Ạ! Hôm nay con hơi mệt!
- Ngồi xuống đi! Tôi có chuyện cần nói hết!
- Chị….
Câu nói của Dương làm Thư khựng lại, bước chân định thêm bậc cầu thang lơ lửng giữa không trung. Nước mắt trào ra không thể kiểm soát. Toàn than Thư run rẩy. Tay bám chặt vào thành cầu thang, bám thật chặt.