Mùa đông ảm đạm như cố tình ủ buồn vào tâm trạng đang trống rỗng của Dương. Với cô lúc này cuộc sống cũng như chính những chiếc lá vàng dưới đế giày kia. Mỏng manh và có thể vỡ tan bất kì lúc nào. Đôi chân cô run rẩy chạm khẽ trên mặt đường lạnh. Những chiếc xe vụt qua không nghe rõ tiếng còi vút, không nhìn rõ cả những bóng xe. Hóa ra nỗi đau khi nó quá lớn nó sẽ không chỉ tồn tại trong tim nữa, nó hiện hình hiện sắc, dày vò từng nhịp sống của ta. Như chính lúc này đây, cả không gian của Dương trống vắng đến cô quạng, không chút gì của cuộc sống ngoài kia còn thổn thức trong cô, chỉ có màu nước mắt trong veo vô hình chạm vào tim cô, không màu nhưng cảm nhận rất rõ.
- Này! Ở đường này có trạm xăng nào gần đây không cháu gái ơi!
Dương giật mình đưa mắt lại nhìn bác tài xế đang ghé xe vào sát cô, mở kính hỏi đường. Nhìn chậm, chậm, không buồn lên tiếng hay không thể cất lời nữa. Chân cô khụy xuống. Dương thấy mọi thứ quay cuồng, không còn phân biệt nổi nữa.
- Đưa đến bệnh viện và gọi cho người nhà cô ta đi. Chúng ta còn nhiều việc để làm.
- Nhưng…điện thoại con bé hết pin rồi!
- Bác xem thế nào đi! Cháu muốn nghỉ ngơi. Cả mấy tiếng trên máy bay không chợp mắt được tí nào hết!
- Cứ để cô ấy nghỉ ngơi ở khách sạn một chút. Chắc sẽ tỉnh nhanh thôi!
- Dính vào gái đen lắm
Tiếng điện thoại vang lên ầm ĩ không có người nhấc máy làm Dương tỉnh giấc. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn làm cô chói mắt, tiếng nhạc du dương làm tâm hồn cô mong manh chút dễ chịu ít ỏi. Cô đảo mắt nhìn mọi thứ xung quanh, lười biếng nghe tiếng chuông điện thoại cứ thế đổ chuông. Dương xoay mình, đưa chân đá văng chiếc điện thoại có vẻ đăt tiền xuống đất. Đá “nhẹ” nhưng đủ để tiếng ồn không còn làm cô khó chịu. Gương mặt Dương lại trở về vẻ bất cần cố hữu, không buồn nhúc nhích.
Tiếng nhạc tắt ngúm. Có vẻ chủ nhân của căn phòng sang trọng đã về. Dương mặc kệ. Cô kéo chiếc gối trùm lên mặt. Dương chờ đợi cơn thịnh nộ, những màn chửi rủa và đuổi đi. Mặc kệ. Dương chẳng quan tâm. Trái tim cô vẫn im lìm khô khốc thậm chí lười cả đập.
- Tỉnh rồi thì dậy đi!
Giọng chàng trai hơi lạ , khẩu khí có chút gì cũng thờ ơ, lãnh đạm và bất cần như Dương. Hơi nhăn mặt khi nhìn chiếc điện thoại lăn lóc trên sàn nhà, anh nhún vai: Biết ngay mà, đụng đến gái là đen. Anh kiên nhẫn lặp lại:
- Dây đi! Tôi gọi người đưa cô về. Nhanh
Dương vẫn không nhúc nhích. Cô thở dài nghe tiếng bước chân chàng trai lạ đến gần hơn, giọng nói lạnh lại vang lên chậm chậm:
- Này, Cô có dậy không hả? Định ăn vạ đấy hả?
Chàng trai từ từ kéo chiếc gối trên mặt Dương… Những giọt nước từ mái tóc vừa gội rớt xuống má Dương, mát lạnh. Chiếc khăn tắm dài chẳng che hết cơ thể quyến rũ của chàng trai lạ mặt. Dương khẽ lánh mặt sang bên trái, úp má xuống ga giường. Gương mặt hắn cách Dương chỉ vài gang tấc, ánh mắt vô hồn nhìn xoáy vào mắt Dương.
- Có sạc điện thoại không?
- Cái gì?
- Tôi hỏi có sạc điện thoại không?
Dương hỏi bằng giọng điệu bất cần sẵn có. Hoàn toàn không quan tâm đến cái thân hình đầy quyến rũ của tên con trai đang tấn công mình. Người ta có thể tự hỏi chàng trai ấy là ai, ở đây đến. Sao mình lại lạc vào đây. Hoặc dạn dĩ hơn, sao mình lại nằm trên giường một chàng trai đẹp thế này nhỉ? Nhưng không! Từ phút Huy quay lưng bước đi là giây phút trái tim cô đã uể oải chẳng buồn đâp. Từ phút dáng Huy lao vút đi nơi cổng trường, không ngước lại, Dương đã chẳng còn thiết tha gì trên đời. Anh bước vào cuộc đời bình yên, nhẹ nhàng bao nhiêu thì ra đi đau đớn và bão tố bấy nhiêu. Dương ước giá như cô là một con bé con tuổi bình thường, đừng có quá khứ, đừng có tuổi thơ, đừng có nỗi đau và cũng chẳng cần tương lai, Dương sẽ yêu anh bằng tất cả những gì cô có, cô sẽ yêu anh trọn vẹn và đủ đầy hơn bất kì ai. Cô sẽ giằng lấy anh, giật lấy anh, cướp anh từ bất kì ai mặc kệ tất cả, dẫu định mệnh có giáng vào cô những cú tát nảy lửa. Dương không sợ. Nhưng chính những gì đang sống, những nỗi đau của quá khứ lại buộc cô buông tay trong lúc điên cuồng vì yêu anh. Bởi vậy mọi thứ lúc này với Dương đều gần như vô nghĩa. Hoàn toàn vô nghĩa.
Chàng trai lạ khẽ nhíu mày nhìn cô gái kì lạ đang nằm trên giường. Anh chưa gặp một cô gái nào có đôi mặt bất cần, ráo hoảnh như cô ta nhất là trong tình huống này:
- Không! Dậy! Việc của cô bây giờ là: Biến khỏi đây! Hiểu chứ?
Anh ngước nhìn Dương bằng ánh mắt không nhiều thiện cảm, cực khó chịu. Nói rồi đứng dậy, tiến lại chiếc máy bàn, nhấn số lễ tân:
- , thay toàn bộ ga trải giường, chăn gối và dọn lại phòng cho tôi!
Dương chẳng nói chẳng rằng, đứng dậy, lôi chiếc ba lô trên bàn khoác lên vai, bước ra cổng không gửi lại thậm chí chỉ là một lời cảm ơn khách sáo.
Tiếng chân Dương đã mất hút, chàng trai lạ vẫn không hiểu mình đang đối mặt với “sinh vật lạ từ đâu rơi xuống”. Miệng anh khẽ nhếch. Một nụ cười nửa miệng nhạt nhẽo.
- Tôi muốn khi tôi trở về mọi thứ trở về như tiếng đồng hồ trước. Đặc biệt, không còn mùi đàn bà! Nhớ kĩ.
- Dạ!
Cô nhân viên dọn phòng đáp lại bằng ánh mắt lấm lét nhìn anh. Chàng trai đóng lại chiếc cúc áo trên cổ tay, rồi đột nhiên chau mày. Anh tiến lại sát cạnh giường chỗ cô nhân viên chuẩn bị lia chiếc máy hút bụi:
- Dừng lại!
Cô nhân viên giật bắn mình vì tiếng hét bàng hoàng.
Mắt anh mở căng, tim đập mạnh, cổ họng đắng … thở hắt.
... Một chiếc vòng cổ... Rất quen!