Tùng đưa Nhã Thư vào viện với Huy ngay khi trời vừa sáng. Phòng bệnh đặt ở chế độ chăm sóc đặc biệt nên hầu như người nhà rất ít được vào thăm. Dương đứng tựa vào tường, khuôn mặt mệt mỏi trắng bệch. Nhìn cô lúc này như con mèo một mình cun cút.
- Em về ngủ một lát đi!
Dương đưa mắt nhìn Tùng. Nhã Thư cố ý quay mặt sang bên khác không chạm mặt cô.
- Dù thế nào hôm nay tôi cũng sẽ phải ở đây!
Giọng Nhã Thư đanh lại đầy quyết tâm. Thụy Dương mệt mỏi gật khẽ đầu, tránh ra một bên nhường chỗ cho Thư đi vào trong sự bất ngờ của Thư
- Chỉ được thăm phút thôi! Dưới cổng rẽ trái có quán cơm chay cô thích.
Bước chân Nhã Thư khựng lại trong phút chốc. Trái tim cô gái vốn yếu mềm bao lâu nay cố gằn lên với đời trong phút này khẽ xao động.
Tùng nhìn hai cô gái trước mặt. Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu từ từ khép lại. Lòng anh khẽ ấm lại sau bao biến cố đày khắc nghiệt của tạo hóa.
- Anh đưa em về nhé!
- Ừ! Về thôi!
Tùng không đi xe máy họ đón một chiếc taxi rẽ thẳng khu An Dương về nhà. Tùng ngồi sát bên Dương. Lâu lắm rồi anh mới nhìn thấy Dương như hôm nay. Nỗi buồn đọng lại trong khóe mắt không còn cái ráo hoảnh đến lạnh lẽo như hôm nào. Gương mặt cô gầy rộc đi vì lo lắng và mất ngủ. Hơi thở hắt nặng nề. Dương đưa tay ấn nút, tấm kính cửa taxi khẽ mở ra. Gió vụt qua len vào mớ tóc ngắn rối bù của cô. Dương đưa tay chới với nắm lấy mái tóc mình. Cô sợ! Rất lâu rồi Dương mới biết sợ. Cô nhớ y nguyên cái cảm giác khi đã tỉnh dậy trên giường bệnh viện, đã nghe tiếng người nói chuyện qua lại nhưng không dám mở mắt ra trong buổi sáng sau tai nạn của ba. Nhắm mắt để mong rằng tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhắm mắt để không ai có thể nói với cô rằng: Ba của cô đã ra đi mãi mãi. Cho đến khi không kìm được nước mắt trào ra cả bờ mi đang khép chặt. Giọng mẹ cô lạnh lùng vang lên trước khi bỏ ra ngoài:
- Dậy ngay đi!
Phút đấy cô đã không thể lừa dối mình được nữa. Không chỉ ba cô đã ra đi mà chính cô, chính tay cô đã giết chết ông. Đó cũng là lần cuối cùng cô khóc to đến vậy, khóc như một đứa trẻ, không kìm nén,không ngăn lại được. Khóc khi yêu thương không thể trở thành lời ngụy biện cho sự trớ trêu của tạo hóa. Sự lạnh lùng của mẹ như lời kết tội đanh thép, không thể chối cãi được nữa rồi.
Nước mắt Dương lã chã rơi xuống tay mình. Hóa ra chẳng ai có thể vô cảm khi đã sinh ra để làm người, trái tim dẫu méo mó sứt sẹo vì những nỗi đời nghiệt ngã thì vẫn cứ ẩn che những hẫng hụt, những chới với, những hờn giận và cả những yêu thương. Dương muốn hét lên với ông trời rằng cô sợ lắm rồi. Thà đừng đưa họ đến bên cô, bước vào Tim cô, thà rằng cứ để cô sống trên đời này cô đơn và không còn ánh sáng sẽ bớt đau hơn biết chừng nào. Cuộc đời thử thách cô đủ chưa, trái Tim của cô đâu phải sắt hay đá. Cô cũng là người cũng là con người bằng da bằng thịt kia mà. Tùng đưa cho Dương chiếc khăn tay. Anh hiểu cảm giác của cô gái đang ngồi sát bên Anh. Giọt nước mắt của con gái rất đáng quý nhưng giọt nước mắt của những đứa con gái cứng đầu, lạnh lùng và luôn tỏ ra mạnh mẽ thì càng thấm thía hơn.
- Cho tôi xuống ở đây?
- em về nhà đi! Bác lo cho em lắm đấy. Hoặc em đến quán Anh. Phải nghỉ ngơi mới có sức lo cho cậu ấy được.
- được rồi, tôi biết mình phải làm gì? Tài xế tôi xuống ở đây!
Dương không nhìn Tùng, ánh mắt cô vẫn xa xăm nhìn về phía gió, nơi ấu bạt ngàn là mùa đông ẩm ương và ảm đạm
- Em sẽ tự lo được cho mình chứ?
Thụy Dương quay lại nhìn Tùng, ánh mắt cô hình như ngưng chút cười để chắc chắn về mình. Cô khẽ gật đầu rồi bước xuống xe.
Gió. Lại gió! Gió khiến chân Dương thoáng chút chếnh choáng. Cô đưa tay hất lại mớ tóc rối rồi bước đi trong gió. Lúc này trong cô hình như nước mắt đã khô lại, cặn vào tim. Dương thấy xung quanh là một miền gió. Tiếng gió chạm vào lá cây như lời thủ thỉ cuối của đôi tình nhân ngày Mai biệt ly. Tiếng gió va vào nhau vỡ tan như nước mắt giòn. Tiếng gió đáp xuống mặt đường lả lướt. Giá như cô được cùng Anh chỉ sống trong một miền gió như vậy để cô lại được nằm sát bên Anh trên bãi cát sông Hồng mềm và mịn! Đầu gối lên đôi tay chắc chắn của Anh và ngủ vùi trong tiếng hát nhẹ tênh trong gió của Anh. Huy à! Tim Dương từng đợt gào thét!
- Tiếp!
- cô ơi! Có lẽ cô say rồi! Mới sáng ra chúng tôi không bán nhiều rượu thế đâu ạ!
- Tiếp đi! Nói nhiều quá! Tôi trả gấp đôi
- Xin lỗi cô!
- Rót đi!
Anh chàng phục vụ có vẻ lúng túng. Rót thêm ly thứ cho vị khách đầu tiên của buổi sáng.
Dương đưa tay kéo ly rượu về phía mình nâng lên, dốc thắng vào cổ họng. Rượu ư? Hay là nước lã sao những thứ trước mắt Dương nhạt nhẽo đến thế!
- Nhanh lên! Ly nữa!
Ly thứ đặt lên bàn. Dương gục mặt xuống bàn đưa tay với lấy ly trượt sóng sánh nhưng nhanh như cắt một bàn tay khác đã nắm chặt :
- Trả đây!
Không ngẩng đầu lên, Thụy Dương đập mạnh tay xuống bàn. Cú đập của cô làm không ít vị khách đến sau đang ngồi quay lại nhìn cô đầy ái ngại.
- tôi nói trả đây!
- quán tôi không bán rượu buổi sáng mời cô ra ngoài cho.
- Trả đây!
Thụy Dương vùng đứng dậy, chân cô lảo đảo trước mắt cô là khoảng mờ ảo mơ Hồ không định hình được. Chỉ có ly rượu màu đỏ là rõ rệt hơn bao giờ hết:
- Của tôi, không ai được cướp đi hết! Nghe rõ chưa?
Choang... Tiếng chiếc ly vỡ toang làm Dương choáng váng. Cô khuỵu xuống định ngã. Chàng trai bên phải kéo cô lại tránh những miếng thủy tinh vỡ, ôm trọn cô vào lòng, vòng tay chắc chắn ghì chặt. Cô mở mắt nhìn Anh. Bốn mắt họ nhìn nhau trong chốc lát. Dương phì cười rồi.... Nôn. Có gì để nôn ngoài rượu. Rượu bám trên chiếc khoác hàng hiệu của chàng trai lạ!
- Chết tiệt!
- Đợi tao lấy cho mày áo khác!
- Thôi khỏi tao đưa con bé này về đã
Nói rồi khéo léo cởi chiếc áo khác ám đầy mùi rượu quẳng vào sọt rác. Nhăn mặt vì mùi nồng còn bám lại trên chiếc áo sơ mi phía trong. Anh vẫn ôm Thụy Dương trên tay.
- Người quen à?
- Không… à quên có lẽ vậy!
Dương nằm gọn trong tay chàng trai lạ, miệng khép hờ như chú cún no sữa. Hoàn toàn không cảm nhận được sự khó chị của chàng trai đang bất đắc dĩ phải bế mình.
Minh nhìn theo thằng bạn chí cốt ra khỏi quán với những thắc mắc không giải đáp. Cậu phục vụ chen ngang:
- Anh ấy mới về nước ạ? Vẫn đẹp trai phong lưu như xưa. Con bé kia chắc cũng không phải bình thường nhỉ?
- Mày có bao giờ thấy bình thường mà công tử siêu sạch quên cả tắm để đưa nàng về không?
- Hehe. Đúng ạ! Mà tưởng anh ấy không biết gái gú yêu đương là gì? Em nhớ trước dây anh ấy rất ghét đàn bà.
- Mày không biết sự căm ghét đôi khi bắt nguồn từ ám ảnh và sợ hãi à?
- Đại ca nói văn vẻ quá! Em chịu!
Cậu phục vụ cười hề hề, Tiến Minh cốc một phát lên đầu nhóc:
- Lo làm việc đi! Lần sau chặn ngay từ cốc thứ hai. Ban ngày công an mà sờ tới! Rách việc lắm!
Đầu Tiến Minh nãy giờ vẫn xoáy sâu một câu hỏi: Con bé đó là ai? Không dễ gì thằng bạn cậu nhận là người quen? Không dễ gì hắn ra tay bảo vệ? Cũng không dễ gì hắn mặc kệ sự nhớp nháp mà hắn vốn rất ghét để ôm cô ta đi? Lâu lắm rồi hắn không để đứa con gái nào chạm vào người! Kì lạ! Hay có liên quan gì đến người ấy!
Dương vùi mặt trong đống chăn gối thơm lừng ở khách sạn cao cấp, vẫn say sưa ngủ. Cửa phòng tắm khép chặt, tiếng xả nước vang lên hơi chói tai. Trong chiếc bồn tắm có một chàng trai đang ngâm mình.Dưới làn bọt trắng xóa hiện lên một cơ thể rất manly, từng đường nét vạm vỡ điểm thêm hình như vài dấu vết của những cuộc đụng độ. Thật bất ngờ càng khiến cơ thể ấy thêm quyến rũ. Nếu anh ta làm siêu mẫu hẳn sẽ hot lắm. Ánh mắt khép hờ. Một tay với chiếc quần lấy sợi dây chuyền bóp chặt trong tay.
“ Bốp!
- Anh đánh em cũng được, giết em cũng được. Em không thể lừa dối anh thêm nữa.
- Vậy bao lâu nay cô thật lòng yêu tôi sao?
- Em…
- Im miệng. Tôi chỉ hận mình không thể bắn chết nó ngay lập tức.
- Bắn chết! Đó là em trai anh! Em xin anh đừng hại anh ấy! Lỗi là của em! Của em tất.
Quỳnh Thy quỳ dưới chân anh, ôm chặt. Nước mắt cô chảy dài trên má. Đáy mắt hoen đỏ. Anh cười! Nụ cười đầy đau đớn, uất ứ lại trong cổ họng. Khô khốc, lạnh lẽo.
- Cô đang sỉ nhục tôi đúng không? Đừng tưởng tôi không dám giết nó!
- Anh… Em xin anh! Anh giết em còn hơn.
- Cô tưởng tôi không dám à?
Bàn tay anh bóp chặt cổ cô. Trong tích tắc anh hoàn toàn không kiểm soát được hành động của mình. Lòng đỏ trong đáy mắt tắc cứ lại.Lòng anh lúc này chỉ còn căm hận, oán hờn và tủi nhục. Lần đầu tiên trong đời danh dự của anh bị tổn thương đến cỡ này. Lần đầu tiên trong đời nỗi đau trong anh quặn thắt đến vậy. Bàn tay anh vẫn bóp chặt chiếc cổ nhỏ xinh mà ngày ngày anh vẫn hôn nhẹ mỗi khi về nhà sau một ngày vật lộn ngoài đường. Ánh mắt anh dịu xuống, nhìn vào mắt cô. Bốn mắt nhìn nhau trong một tình thế hoàn toàn đảo ngược. Yêu thương lúc này như vỡ nát trong khoảng cách giữa họ. Cô vẫn nhìn anh cái nhìn dịu dàng, nhẹ nhàng mà anh từng yêu tha thiết, cái nhìn luôn phủ phục tôn trọng và tin yêu dành cho anh. Nhưng lúc này nó đau đớn xót xa và tủi nhục nhiều hơn. Tay anh khẽ buông!
Buông!
Dẫu biết sẽ mất cô! Dẫu biết ngày mai sẽ không còn nhìn thấy cô ngày ngày bên cạnh mình, ngoãn ngoãn chăm sóc anh sau một ngày mệt mỏi, phủ phục rửa chân cho anh khi anh say xỉn về nhà gọi cô, hay dịu dàng lau những vết thương sau những trận ẩu đả trên cơ thể vốn chỉ cố có thể đụng vào của anh. Anh đã quen mất rồi! Anh đã thật sư cần và yêu cô!
Buông!
Dẫu biết đau! Rất đau nhưng lần đầ tiên trong đời Anh hiểu lòng tự trọng lúc này chẳng có giá trị gì hết! Nỗi đau trong tim đã chất chứa khiến cơ thể anh lảo đảo. Hóa ra những người mình yêu thương nhất, gần gũi nhất lại là người có thể làm tổn thương mình nhiều nhất. Hóa ra yêu một ai đó thật tâm là anh đã cho họ yếu điểm của mình, cho họ cơ hội để bóp nát trái tim mình. Anh biết dù anh có thể giết chết hết cả thế giới này. Cô vẫn sẽ là người cả đời này anh muốn bảo vệ, muốn chăm sóc và … yêu! Không thể giết!
- Em đã nghĩ mình sẽ là con cún ngoan ngoãn bên anh suốt cả đời. Cho đến khi gặp anh ấy. Ở bên Hoàng Tùng là những giây phút tuyệt vời nhất của cuộc đời em! Những giây phút đó em được là mình! Được hát! Được nhảy! Được sống như những gì em muốn. Anh ấy yêu Quỳnh Thy tươi mới đầy đam mê chứ không yêu vẻ ngoài ủy mị, dịu dàng cố tạo khi bên anh.
- Em chưa từng yêu tôi!
- Có! Khi anh cứu em từ tay bọn cướp hôm ấy. Khi anh giúp em trả viện phí và mai tang cho em trai em. Khi anh cho em một ngôi nhà và con người anh để chăm sóc. Khi anh hôn nhẹ vào cổ em mỗi sáng và nói sẽ bảo vệ em cả đời. Khi anh bị thương, tim em đau thắt. Khi anh gọi tên em trong những cơn chập chờn mê sảng. Em biết ơn anh đã chọn em, cứu em và yêu em nhiều đến vậy. Em đã nghĩ mình sẽ ở bên anh cả đời, chăm sóc anh cả đời. Rằng đời em may mắn hạnh phúc nhất vì có anh. Cho đến khi… anh ấy xuất hiện…
- Không! Đó không phải yêu! Đó chỉ là nợ! Em biết tôi yêu em là gì không? Là mỗi ngày lăn lộn hết bar này, vũ trường kia đều chỉ muốn được về nhà bên em., hình ảnh em chiếm trọn tâm trí tôi. Em là người duy nhất chạm vào cơ thể tôi. Là trong phút ranh giới sống chết của những trận chiến, hình ảnh em xuất hiện tôi lại bảo với mình: Hoàng Quân, Hoàng Quân mày không được chết! Không được chết! Mày còn Quỳnh Thy. Cô ấy đang đợi mày, cô ấy cần mày. Ngay cả khi phải bò lê lết dưới chân kẻ thù, tôi vẫn nghĩ về em để cố vùng lên chống trả.
Quỳnh Thy quỳ xuống, cô bò đến chạm tay vào ngực anh, đưa đôi mắt mọng nước nhìn anh, ánh mắt anh vô hồn quay đi chỗ khác.
- Anh… là em sai! Em sai! Em đã phản bội anh! Giết em đi!
- Giết! Cô nghĩ giết người dễ thế sao? Cô nghĩ giết người mình yêu dễ thế sao?
Quỳnh Thy đưa tay, vơ khẩu súng bên cạnh Quân, đặt lên trán mình.
- Em…
- Em có lỗi với anh! Có lỗi với gia đình anh! Hoàng Tùng hoàn toàn không biết chuyện này cho đến hôm nay! Chỉ có em ích kỉ mà thôi!
Quân đá văng khẩu súng trên tay Thy.
- Ra ngoài! Ra ngoài! Cô ra ngoài cho tôi!
Anh gào lên! Sự kiên nhẫn trong anh trở về mức không thật rồi! Anh khụy xuống sàn, tay đấm mạnh xuống chiếc bàn gỗ bên cạnh, lực dội mạnh khiến mặt bàn nứt nhẹ.
Quỳnh Thy ngả người về phía anh, đặt tay lên lưng anh.
- Ra ngoài, tránh xa tôi ra.
Anh nói nhẹ và yếu! Giọng không còn gào thét mà như van xin, năn nỉ. Quỳnh Thy hiểu anh. Hơn ai hết năm nay cô luôn là người hiểu anh cần gì, muốn gì. Cô đứng dậy, cầm áo khoác và bước ra cửa. Tay nhấn mật khẩu có tên mình, lặng quay lại nhìn ngôi nhà lần cuối.
- Anh à! Không có em, hứa với em đừng để bị thương nhiều. Anh nhé!
Nước mắt Quỳnh Thy chảy dài trên má. Người con trai này là gì trong cô cô cũng không biết nữa. Nhiều hơn tình yêu, cao quý hơn tình yêu và đáng trân trọng hơn mọi thứ trên đời mà cô có. Chỉ có điều có phải bởi vậy mà trái tim cô mãi cứ xem anh như một điều mơ tưởng, không thể với tới, không đủ an tâm khi ở bên, không thể rung động theo cách cô ở bên Tùng.
- Đi đi! Và nhớ, tính mạng cô là do tôi mang về! Khi tôi chưa cho phép thì đừng có đụng vào nó! Tôi sẽ giết chết tất cả những kẻ có liên quan đấy! Nhớ rõ.
Quỳnh Thy quay lại nhìn anh trong chốc lát. Mắt ướt và bước đi. Giây phút ấy cả cuộc đời này Quân sẽ chẳng thể quên!”
Có tiếng đập cửa nhà tắm càng lúc một manh kéo Hoàng Quân lại với hiện tại.