Tuyệt thật, cậu nịnh nó giỏi hơn bọn tớ rồi!
-Bọn này phải rất lâu mới kết thân được đấy. Nó khó tính lắm, y như cậu chủ nó vậy.
Nói rồi đập tay lên vai Huy, cả hai cùng cười. Nhã Thư cũng nhoẻn miệng cười, lộ rõ hai lúm má đồng tiền rất xinh
Huy cũng cười, hắn âu yếm nhìn con Bông Xù vừa sủa nhỏ nhỏ:
-Mày thích cô ấy đúng không? Tao cũng thích cô ấy đấy.
Giống như Vũ Huy đang dùng ánh mắt nói chuyện với BÔng Xù vậy. Hắn tin nó thừa sức hiểu.
-Hơ hơ, đúng là giống chủ. Có hơi gái phát là khác hẳn í nhỉ?
- Bông Xù lớn rồi, dậy thì đấy, kiếm vợ cho nó thôi!
-Bọn mày thôi đi, không phải gato với nó!
-Ừm. Kể cũng gato thật! Chủ Bông Xù nhẩy?
Tùng vỗ vai Huy cười lớn. Bọn họ thân nhau đến mức hiểu cả từng ánh nhìn, từng cái nhíu mày và Tùng chưa bao giờ thấy thằng bạn nhìn ai đó âu yếm, dịu dàng và nhẹ nhàng đến thế. Cười.
-Ngày trước tớ cũng có một chú cún xinh lắm đấy. Mỗi lần tớ với chị Dương đi chơi lại bám đuôi không rời. Sáng nào trước khi đi học tớ cũng mất tận p để dỗ dành nó ở nhà.
Giọng Nhã Thư nhẹ tan lẫn trong mùi nắng nhẹ một ngày đông hửng ấm. Con đường Thanh niên tĩnh lặng như nó vốn vậy, thỉnh thoảng một bóng xe vụt qua nghe tiếng lá cây xào xạc, chiếc xe của Huy như chưa bao giờ chạy chậm đến thế. Gió như chưa bao giờ khẽ khàng đến vậy. Hơi thở của Huy chưa bao giờ nhẹ nhàng đến vậy và tim cậu chưa bao giờ đập những nhịp đập dịu dàng đến thế.
-Ừ, cún của cậu tên là gì? Chắc bự hơn Bông Xù?
-Không, lúc ấy nó bé hơn Bông Xù
-Thế còn bây giờ?
-Không, em ấy bị tai nạn khi cứu ba tớ!
-Và… cuối cùng thì… cả hai… an toàn chứ
Câu hỏi của Huy lướt nhanh trên môi, hoàn toàn vô thức, không nghĩ ngợi. Rồi giật mình vì chút tò mò ngớ ngẩn của mình.
-Ừ. Cả hai đều mất rồi!
Nhã Thư đặt hai bàn tay vào nhau, khẽ nắm. Đôi mắt nhướn lên, nhìn về phía những đám mây. Có phải ba cô vẫn ở đây? Dõi theo từng bước chân của cô và Thụy Dương để mỗi lần cô đưa mắt về phía những áng mây ấy lại thấy bình yên và ấm áp đến vậy!
-Ồ Tớ… xin lỗi!
Trong thoáng chốc, Vũ Huy nhớ đến gương mặt lạnh tanh, và câu trả lời : “Chết rồi” của cô bạn ban sáng. Họ cùng chung nỗi đau và cái cách họ đi qua nỗi đau có lẽ không giống nhau nhưng Huy hiểu cái cảm giác mất mát như vẫn tồn tại mãi trong trái tim những cô gái dù yếu đuối dù mạnh mẽ. Khác chăng chỉ là cách họ ương bướng phơi bày ra bên ngoài.
-Này, cậu thích mùa đông không?
-Có!
-Vậy đi nào!
-Đi đâu?
-Ăn kem?
-Kem? Thời tiết này sao?
-Ừ. Tớ chẳng thấy mùa đông đâu cả. Nóng quá. Bay thôi!
Chiếc Exiter lại vút đi dù chỉ bằng phân nửa vận tốc thường ngày của nó.
Cửa sổ bật mở, những cơn gió mùa thốc vào làm rối tung mớ tóc bù xù, Huy ngồi ngửa mặt trên chiếc ghê xoay, chiếc lá ban chiều lật qua lật lại như được soi kĩ từng thớ gân. “ Nhã Thư cầu mong cho điều này thành hiện thực”. Con bé ngốc thật! Huy cười trìu mến khi nghĩ đến ánh mắt trong veo ấy, thật dễ chịu! Tiếng điện thoại rung lên bần bật phá tan bầu không khí nhẹ nhàng hiếm hoi mà cậu đang có. Là ba. Thế quái nào ông ấy lúc nào cũng biết đúng thời điểm cậu muốn yên tĩnh nhất để gọi. Bực mình nhưng hắn vẫn nhấc máy:
-Ba, chuyện gì không?
-Mày có đi học không đấy?
-Ơ, không đi học thì con về Việt Nam làm quái gì?
-Vì con chó xù ấy là chính. Mày là con tao đó. Tao hiểu mày từng milimet.
-Chà! Ý là ba thông thái chứ gì? Hiểu mà vứt lẳng lơ ở cái xứ này còn mình lang thang bạt mạng cả ngày à?
- Ơ! Thế mày chả bảo không muốn lang thang nữa còn gì?
-Ờ thì con biết thế nhưng mà ý con là ba cũng về luôn đi. Tiền đầy cửa tiêu mấy đời cũng không hết. Làm ăn gì nữa. Già rồi!
-Thôi! Kệ đời tao đi. Ngồi một chỗ không yên. Lo mà học hành đi!
-Ôi dào! Ba có học hành gì đâu mà vẫn giàu nứt khố. Con là con cũng thích nối gót ông, ông Trọc phú ạ.
-Mày tưởng mày giỏi được như tao à? Còn lâu con ạ!
-Cứ đợi xem.
Ông Tín cúp máy, mỉm cười nghĩ về thằng con trai duy nhất. Dù sao có nó cũng vui! Ông cũng đến lúc giao cơ nghiệp lại cho nó rồi! Nó hơn ông rất nhiều thứ nhưng cái cần nhất lại không có. Sự nhẫn tâm. Mà không có cái đó thì sớm muộn cũng chết bất đắc kì tử trên cái thương trường khốc liệt này thôi. Khi người ta không biết ác là người ta đang đánh mất đi một trong những quyền năng mạnh mẽ nhất. Muốn làm chuyện lớn thì phải biết đạp lên những lẽ thông thườnag nhất. Đó là điều ông Tín học được từ cuộc đời của một thằng khố rách áo ôm lên được danh hiệu “trọc phú” như hôm nay.
- này.
- này
-Và
Nhã Thư lúc lắc mớ tóc xoăn nhìn cô bé dở hơi, cám hấp ngày nào cũng đếm những bậc cầu thang cũ rich của trường. Cô bé nhoẻn miệng cười:
- Ừ, ,thấy chưa?
-Ừ, lạ đấy! thật chứ! Chắc là đếm nhầm đâu đó!
- Hìhi. Chỉ cần biết kết quả là là được. Có những việc người ta không nhất thiết phải luôn cố gắng đúng đâu. Tớ thấy vậy thoải mái hơn. Xí xóa, xí xóa đi.
Con bé cười rất chậm rồi bước nhanh lên trước. Vũ Huy khựng lại nhìn theo dáng người nhỏ nhắn chiếc ba lô thú nhẹ nhàng tung tẩy trên lưng. Chỉ nhìn phía sau thôi cũng thấy vui tươi và rạng rỡ. Chỉ có điều, cậu tin rằng: Phía sau nụ cười và đôi mắt trong veo kia là một con người rất khác. Nghĩ nhanh rồi chạy òa theo, kéo mạnh tay Thư:
-Oái, đau!
- Ờ, quên. Đánh nhau bị quen ấy mà!
-Nhưng tớ không phải người đáng bị đánh đâu! Đừng đánh nhau nhiều! Vì nếu cậu bị thương, những người bên cạnh cậu cũng sẽ …bị thương đấy!
-Những người bên cạnh tớ, liệu có có cậu không? Vũ Huy nghĩ thầm!
-Mà, có chuyện gì vậy? Không thì tớ về lớp đây!
-Này! Thích quà không?
-Ơ, đồ hâm đơ, đương nhiên là có chứ!
-Cho cậu này!
Cậu đặt hộp quà nhỏ nhỏ, thắt nơ hồng lên tay Nhã Thư. Có những người đơn giản bạn thích từ lần đầu nhìn thấy. Cũng có những người đột nhiên muốn tặng quà như thế. Hoặc đơn giản đi ngang qua siêu thị thấy một thứ gì hay hay và nghĩ ngay đến một người. Nhưng thường thì cái ý nghĩ đột nhiên bất thường ấy chỉ đến khi ai đó đã trở thành một người đặc biệt trong cuộc sống của bạn mà thôi. Tự hỏi Nhã Thư có là đặc biệt với cậu không? Chính Vũ Huy cũng không trả lời được.
Huy lại ném phịch chiếc cặp lên bàn. Bỏ chân lên ghế, buộc lại dây giày. Thụy Dương không ngẩng đầu lên như thường lệ. Mái tóc đen buộc túm lại phía sau lưng đáp lại cái nhìn của Huy bằng vẻ khiêu khích:
-Này, tập bóng không?
…
-Này, sao đấy?
-Ơ, cậu sao đấy, ngẩng đầu lên đây xem nào!
Vừa nói Huy vừa đẩy đầu Dương sang một bên rồi, không nhúc nhích. Mớ tóc đen buộc túm vẫn ương ngạnh nhìn cậu. Huy bực mình, nhấc gọn đầu Dương lên trong cánh tay lực lưỡng của mình. Những đầu ngón tay chạm nhẹ vào bờ má cô bạn. Hình như mềm, hình như ướt, hình như vương lại chút yếu đuối mong manh nào đó mỏng lắm hoặc cũng có thể chỉ là cảm giác của riêng Huy.
-Cậu sao vậy, ngẩng đầu lên tớ xem nào, Ngẩng lên!
- Tránh ra, để cho tôi yên.
Tiếng hét cùa Thụy Dương to đến mức khiến Huy giật mình, bàn tay vẫn cứng đơ trên má cô. Đôi mắt ấy không khóc, đôi mắt ấy mệt mỏi và không hề xáo động dù vừa như bị kích động rất mạnh. Đôi mắt ấy trân trân nhìn Vũ Huy như thôi miên, như chất chứa cả bể tâm sự cô đọng lại.
-Bỏ tay ra, tôi đang nói cậu đấy!
Tiếng Thụy Dương lại vang lên nhưng âm lượng thì chỉ bằng phần tỉ ban nãy. GIọng nói rất mệt mỏi, trầm và như khắc cùng nhịp thở.
-Cậu sao vậy? Mệt à?
Tay Vũ Huy chạm lên trán cô. Trong anh thật sự là nỗi lo lắng. Lâu lắm rồi, cậu mới lo cho ai nhiều như lúc này. Nhất là với một đứa con gái. Vậy mà chính xác là Huy đã bị “phũ” mạnh đó thôi!
-Bỏ tay cậu ra, điên à? Kệ tôi.
Thụy Dương lại hét lên.
-Cậu điên thì đúng! Tôi đang lo cho cậu đấy!
-Lo? Là đếch gì của nhau mà mượn lo!
Huy giật mình. Là gì? Cần phải là gì sao? Chỉ đơn giản là muốn lo lắng, muốn ở bên, muốn là một ai đó đặc biệt.
-Đúng, cần quái gì là đếch gì của nhau!
Dương nhếch mắt một góc độ nhìn cậu bạn met tám của mình bằng ánh mắt gườm gườm rồi chầm chậm lôi chiếc cặp trên bàn, đi lên bàn đầu tiên. Đó cũng là lần đầu tiên cô rời cái góc lớp của mình kèm theo lời nhắn nhủ:
-Để tôi yên!
Khi mảnh giấy thứ được vo tròn, bỏ xuống dưới gót giày Thụy Dương cũng là lúc cô giáo nhìn đôi mắt lạnh tanh đang nhìn lên bảng của Dương mà hét lên:
-VŨ HUY! Thôi ngay đi! Đừng tưởng tôi không biết nhé! Em sắp làm giấy ngập cả gầm bàn một rồi đó!
-À, Ừ, dạ vâng ạ!
Thụy Dương vẫn không chớp mắt, cô loáng thoáng nghe tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi rồi nhanh như cắt, theo thói quen lại gục mặt xuống bàn. Thầm quát mấy đứa ra chơi là chạy nhảy linh tinh, tí tởn nói chuyện. Chỗ ngồi này không được yên lặng như chỗ góc lớp yêu quý của cô. Chợt có cảm giác có người đứng ngay bên cạnh. Dương giật mình, đứng bật dậy, rồi nheo mắt nhìn: Là Vũ Huy. Cậu đứng cao hơn cô cả một cái đầu, rồi từ từ ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc giày vải màu xanh dương của cô, xoay ngang qua một bên để lộ những mẩu giấy trắng vo tròn. Huy cẩn thận nhặt một mẩu còn lành lặn nhất, gỡ ra, đặt lên bàn. Rồi từ từ đứng lên, ôm quả bóng rổ, cười thật tươi nhìn Dương rồi ào ra sân bóng. Dương im lặng, ghi nhớ khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc khuôn mặt người con trai ấy lướt qua mắt cô, ngồi xuống thật thấp để cô có thể nhìn cậu từ một điểm thật khác. Dương khẽ nâng mẩu giấy nhàu nhĩ, nét chữ nhạt đi:
“Tan học, sân thượng, tớ đợi! From: bàn cuối with Vũ Huy:D”.
Cô thấy những vết đòn hôm qua như lành lặn, thấy trái tim méo mó của mình được thổi thêm một luồng sinh khí mới. Chút gì đó nhẹ nhàng lắm khẽ man man lan tỏa nơi nhưng vết xước bên trong để cảm giác lúc này không rõ rệt, không đau nhưng cũng không hẳn lằn, không chai lì, sần sụi mà như được tưới mát. Dương thấy trong mình một con bé thật khác, khác lắm.