Thụy Dương thức dậy khi ánh sáng trong trẻo của mùa xuân khẽ tràn qua cửa sổ. Cô mở mắt mơ màng nhìn những vệt nắng nhẹ tươi vui đang chiếu thẳng vào bức tường đối diện như mơn man nhẹ trên bờ má cô. Thụy Dương đưa tay chạm nhẹ vào những vệt sáng mong manh ấy rồi khẽ cười một mình. Đôi khi cuộc sống đẹp bình yên và giản dị lắm. Mở mắt ra và nắng tràn vào phòng, thấy lòng nhẹ tênh như quên hết mọi thứ đã trôi qua như lúc này. Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở, Dương nheo mắt nhìn chàng trai đang ngồi trên chiếc xe lăn tiến lại bên giường bệnh của cô. Trong ánh sáng dịu dàng vừa chớm nở ấy, cô thấy anh thật đẹp, đẹp như chính trong những giấc mơ của cô vậy. Chàng trai ấy cô không nhìn rõ mặt, là Huy chăng? Dương không biết nưa, lúc này cô thấy anh lấp lánh quá, rạng rỡ quá! Quân hay Huy? Anh là ai? Là gì trong trái tim cô. Dương bỗng thấy mệt mỏi. Giá như cuộc đời này đừng quá phức tạp, đừng quá le, đừng quá nhiều biến cố, nụ cười của ta có lẽ đã tươi vui hơn thật nhiều. Đột nhiên Dương bật lên một câu hỏi không kiểm soát. Giọng cô trầm, nhẹ bẫng:
- Chân anh cũng bị đau à?
- Đừng hỏi những cái đã biết!
Hoàng Quân nghiêm mặt nhìn Dương rồi bật cười. Đúng rồi! Anh ấy là Hoàng Quân, không thể là ai khác. Nụ cười kia, giọng nói kia, câu hỏi kia chỉ có thể là Quân, người đã luôn ở bên cô, bất chấp cả tính mạng để bảo vệ cô. Gió khẽ lướt qua khiến mớ tóc rối chạm nhẹ vào má, mênh mang đem lại cho Dương sự bình yên êm dịu. Cảm giác an tâm khi được ở bên anh khẽ len vào tim cô, đủ đầy đến vậy. Dương cũng khẽ mỉm cười đáp lại cái nhìn của anh. Con người ta vẫn luôn cố gắng cười thật to nhưng đôi khi tiếng cười ấy trôi qua vô thức lắm.Có những nụ cười sau khó khăn, sau thử thách, con người ta mệt nhoài để rồi tiếng cười trầm đi, đục đi,o nhẹ đi nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết. Với Dương và Quân lúc này, những gì đã qua dạy cho họ rằng hạnh phúc ở hiện tại, yêu thương ở hiện tại là những điều đáng quý hơn bất kì thứ gì dẫu đã từng lấp lánh ở quá khứ, dẫu là ước vọng của tương lai. Hiện tại mới là điều thực sự quan trọng.
Quân khẽ đặt bàn tay mình lên tay Dương, tay chạm nhẹ vào những sợi tóc mai hờ hững trên trán cô, nói khẽ:
- Hết sợ chưa?
-Sợ gì cơ? Sợ bao giờ ấy nhỉ? Chết em còn chả sợ.
- Ơ thế không phải có người ôm tay anh hét lên: Anh Quân, em sợ lắm! Em sợ lắm lắm à? Không cãi được đâu. Em hét to chắc cả Hà Nội nghe thấy luôn. Anh có mấy triệu người làm chứng đó!
- Trời! Có ai quen một Hoàng Quân thế này không ta.
- Có chứ… Có em. Chỉ mình em là đủ!
Quân nhìn sâu vào mắt Dương dịu dàng âu yếm. Đôi mắt buồn hoang hoải của cô hình như hôm nay đã ấm áp, êm đềm hơn chút ít. Quân thấy tim mình cũng bình lặng đến thế.
- Dương này! Sau này hứa với anh dù có thế nào, có mất tất cả vẫn phải biết yêu thương, bảo vệ bản thân mình trước. Tính mạng của mình có thể không quan trọng với mình nhưng nó quan trọng với không ít người xung quanh mình. Nghe không?
- Đừng hỏi lại những cái đã biết! Nói to thế mà không nghe được à!
Dương cười to, mặt đỏ bừng vì cười, không ngăn lại được.
- Ơ ơ, cô này giỏi nhỉ? Nói không tiếp thu lại còn cười nữa à. Sau này còn vậy đừng trách tôi.
Dương thôi không cười nữa, cô nhìn Quân rồi dịu giọng nhìn anh kiểu dò xét:
- Vậy là giờ em có một tên đại ca làm vệ sĩ bảo vệ rồi đúng không?
- Không.
Dương ỉu xìu. Cô chỉ định đùa một chút nhưng câu trả lời dứt khoát của Quân lại khiến Dương thấy lòng khẽ chững lại.
-Bởi vì tên đại ca ấy đến trái đất không phải để làm vệ sĩ của em. Mà là để…
- Để làm gì?
- Để… yêu em!