Ơ, sao cậu ở đây?
- Thì tớ đến đón “người mà tớ cưa cẩm”! Nghe nói mẹ cậu ghê lắm nên mới phải đứng đây chứ bộ!
-Hâm. Mẹ tớ hiền lắm!
TRong đầu Nhã Thư đột nhiên hiện về những đợt roi da vụt xuống da thịt Thụy Dương, bất giác rùng mình!
-Với tớ, mẹ rất hiền.
Cô chống chế.
-Được rồi lên xe đi!
-Thôi! Để tớ đi bộ đi! Trường gần tẹt!
-Ơ, thế tớ đợi cậu mãi để làm gì đấy! Để nhìn cậu đi bộ à! Lên nào!
-Uhm, ừ….
Nhã Thư vẫn còn chần chừ thì Vũ Huy đã bế thốc cô lên. Gió ngả nghiêng, tung bay làn tóc mây buông xõa chạm nhẹ vào cánh tay trần.Những tia nắng hiếm hoi của mùa đông sà xuống khiến làn da trắng ngần nơi cổ Nhã Thư như lấp lánh. Mùi hương con gái thật êm, thật ngọt lan ra từ mái tóc đến làn da ấy làm tim Huy bồi hồi. Ở một khoảng cách thật gần, anh như muốn chạm môi lên bờ má mềm đang đỏ ựng lên của cô. Còn Nhã Thư với cô khoảnh khắc này thật diệu kì. Cái cảm giác dược nâng lên bởi cánh tay của một người con trai, đặc biệt và bay bổng biết bao!
-Tớ, tớ… buông…
Khi đã đặt Nhã Thư lên yên sau. Huy mới giật mình nghĩ tới điểm bất lợi của chiếc exiter yêu quý. Yên rất dốc và với những cô nàng mặc váy thì đúng là “thảm họa”. Cậu khẽ gãi đầu:
-Lần trước vẫn ngồi được mà!
-Nhưng đó là tớ mặc quần đồng bộ bên trong.
-Còn hôm nay?
-Trời nắng mà…
- Vậy phải ngồi giống kiểu mấy” sexy lady” hả?
Nhã Thư bẽn lẽn gật đầu. Còn Vũ Huy thì cười đầy “ nham hiểm”.
-Ok. Ngồi lên nhe! Nhưng mà nói trước xe tớ dễ ngã lắm đó!
Chộp chiếc mũ bảo hiểm lên đầu Nhã Thư, nhìn sâu vào đôi mắt còn nhiều ngượng ngùng của cô gái nhỏ, thấy như nắng đang tràn ngập đôi mắt ấy, thấy tim mình như được mơn man dịu dàng ấp ôm, Huy chầm chậm kéo miếng kính che mắt cua chiếc mũ màu trắng.
-Đi thôi!
Nói rồi, kéo tay cô lại thật gần, vòng ôm qua eo. Cảm nhận được sự chống chế đầy yếu ớt từ phía Thư. Huy phì cuời:
-Ôm chặt vào,con xe của tớ ghét sự lỏng lẻo lắm! Hì. Chiều nó chút đi nào
Chiếc xe vút đi, không ai kịp quay đầu lại để thấy phía sau họ còn một người nữa đã chứng kiến tất cả. Và sự chứng kiến này biết đâu lại gây nên mọi nỗi đau về sau.
Phịch. Chiếc ba lô lại đáp mạnh theo chiều xoáy ốc lên mặt bàn như thường lệ. Thụy Dương vẫn cuối gầm mặt xuống bàn, không buồn xê dịch:
-Này, lại có chuyện gì?
- Chán đời!
-Đời đẹp sao lại chán!
- Thích!
-Có thích học không?
-Không, tất nhiên!
-Vậy đi!
-Đâu?
-Lượn!
Nói rồi, kéo tay Thụy Dương , vơ vội chiếc ba lô, tí tởn bước ra cửa lớp trong sự ngỡ ngàng, xì xào cua cả bọn. Khi chiếc exciter đã vun vút lao đi, Vũ Huy mới lên tiếng:
-Sợ không?
-Sợ gì?
-Bỏ học!
-Không!
-Sợ đi với tớ!
-Mắc gì sợ cậu!
- Ừm sợ thì đâu phải Thụy Dương, bạn cùng bàn tớ!
-Bàn bá đạo!
-Chuẩn men!
Nói rồi cả hai cùng phì cười. Thụy Dương vòng tay ôm Huy chặt hơn. Cô muốn giữ chặt anh trong tay mình, trên chiếc xe này đi thật xa khỏi cuộc sống cô đang chịu đựng từng ngày. Cuộc sống mà từng ngày tỉnh dậy cô đều dặn mình phải cố gắng Thở đều, thở đều. Từ ngày có anh, mỗi ngày cô sống đều có ý nghĩa hơn. Có ai biết, cô đợi tiếng phịch của chiếc ba lô đáp xuống mặt bàn mỗi sáng, để ngước lên nhìn anh buộc dây giày và nhìn cô cười rạng rỡ rồi ôm bóng tót ra sân. Thi thoảng còn rủ cô chơi cùng. Cô thèm nhìn anh loay hoay chặn bóng trước mặt cô, mồ hôi vỡ òa trên gương mặt. Làn da ngăm ngăm lấp lành mồ hôi đẹp hơn trong nắng. Gần và thật gần cô. Khi người ta yêu, nhìn người yêu lúc nào cũng tỏa sáng vậy sao? Như một thiên thần ư? Định mệnh sinh ra Vũ Huy có dành cho Thụy Dương hay không? Cô không biết! Nhưng tình yêu của cô cô quyết tâm dành lấy, dù có phải cướp lấy anh từ tay định mệnh, cướp lấy anh từ người con gái nào khác, từ bất kì ai đi nữa.
Bãi sông Hồng mùa đông vắng lặng. Những cơn gió đông xao xác nơi bãi cát dài bất tận. Dòng nước sông oằn mình chảy xiết dươi đôi chân những con người bất cần, Vũ Huy lên tiếng:
-Cứ định sống thế này à?
-Thế này là thế nào?
-Cậu tự biết chứ! Tớ chưa bao giờ thấy cậu cười cho ra cười cả. Ai làm gì cậu vậy. Ai lấy mất của cậu cái gì chứ? Nói tớ nghe thử. Tớ giải quyết cho. Tớ không muốn lúc nào cũng nhìn thấy cậu rầu rĩ, mệt mỏi, chán nản, không thiết sống ? Cậu biết những người xung quanh, yêu quý cậu buồn và xót thế nào không?
-Cậu ư? Cậu buồn ư? Xót ư? Tớ tưởng cậu không chỉ đối tốt với mình tớ?
-Gì cơ?
-Thôi bỏ đi! Cuộc sống của tớ tớ thích làm gì cũng được. Đừng để ý!
-Ai cho cậu cái quyền đó? Ai cho cậu cái quyền hủy hoại cuộc sống của mình? Có bao giờ nghĩ đến bố mẹ không?
-Bố mẹ tớ? Ha ha. Có. Họ cho phép.
-Vậy thì tớ không cho phép. Đúng, tớ không cho phép.
Gió mạnh hơn, tạt vào má Huy. Cậu đợi chờ một câu phản kháng kiểu: KHông liên quan, không phải việc của cậu! Nhưng không! Thụy Dương không trả lời. Cô nhìn cậu trong chốc lát rồi hướng mắt về phía những gợn nước đang nối đuôi nhau chảy xiết. Hóa ra cái cảm giác yêu thương nó kì diệu đến vậy, ngọt ngào đến vậy. Kể từ ngày ba mất, cô đã không còn càm nhận được điều ấy, đã ngỡ rằng chẳng còn ai trên đời để ý đến cô đang sống hay đã chết, đang sống như thế nào, lay lắt ra sao trên cái cuộc đời nhạt nhẽo đến vô vị này. Dương nhặt mẩu đá trên tay ném ra dòng nước: Đừng cứ chảy vậy nữa, xáo động một chút đi, xao động như chính tim cô đang xao động lúc này.
Huy ném cho Dương lon coca khi cô đang lười biếng vùi chân xuống cát mềm, ngồi bất động. Những hạt cát mỏng tanh lùi đi cho bàn chân cô đẩy sâu vào, như mất hút trong cát mịn. Huy ngồi xuống bên cạnh, bật nắp cô ca, uống một hơi rồi nằm xuống lớp cát mịn ngay kế bên.
-Không lạnh lưng à?
-Không à có!
-Lấy áo mưa trong cốp mà để xuống!
-Chà biết quan tâm người khác từ bao giờ đấy! Quen rồi, nằm vầy mới thú!
Nói rồi lóng ngóng dùng tay che những vệt nắng đầu đông khồng đủ chói mắt cũng chẳng làm tay ta ấm hơn, chỉ loang nhẹ cố chứng minh sự hiện diện của mình
-Bởi vì… cậu là người đặc biệt!
Huy chần chừ, luống cuống kéo ống tay áo xắn cao nãy giờ xuống:
-Ừ. Có ai nói là cậu cũng rất đặc biệt không?
-Không! Cá biệt thì chắc có!
-Ừ! Đúng đấy thế mới chơi được với tớ. Đổi tên thành bàn cá biệt thôi!
Vũ Huy cười lớn, Thụy Dương cũng bật cười. Nụ cười ấy không in hình trong đáy mắt mà chỉ phô ra nơi bờ môi. Nhưng đôi mắt hình như có lấp lánh thật nhẹ. Cô nằm xuống bên anh, chân vẫn vùi trong cát, miệng khe khẽ hát một khúc nhạc bằng chất giọng chậm buồn nhưng hình như không còn bất cần nữa. Ít ra trên đời này lúc này đã có một điều gì đó thật sự quan trọng với cô.
Nhã Thư vừa về đến cổng đã nghe tiếng mẹ quát ầm lên:
-Mấy giờ rồi?
-!
-Thư đâu? Mày biết là phải đưa con bé về sớm mà!
Cô chạy ào vào phòng khách:
-Mẹ, mẹ con đây! Con dặn cô giúp việc là con đi học nhóm về muộn rồi mà mẹ!
-Con lên nhà đi! Tắm rửa xuống ăn cơm! Đi đi!
-Mẹ mẹ ơi, không phải lỗi của chị con, mẹ tha cho chị đi!
-Con lên nhà ngay đi!
-Dạ… con…
-Mày lên nhà đi cho tao nhờ! Nhìn cái gì mà nhìn! Muốn xem lắm à?
Nói rồi, Thụy Dương giựt phăng chiếc áo sơ mi mỏng đang mặc, xoay tấm lưng về phía cô em gái. Nhã Thư giật mình nhìn những vết roi mới cũ đã phá nát tấm lưng chị, những sần sùi nham nhờ nhìn cô như thách thức, cười nhạo, cô khóc òa lên rồi lảo đảo chạy lên phòng. Tiếng nức nở chứng tỏ một cơn chấn động mạnh.