Tôi thấy hắn mỉm cười, thực sự không nhịn được chạy đến bức tường bên cạnh, nắm chặt lấy tay mình, coi nước mắt như một tảng đá áp xuống trong cơ thể, hầu kết cuồn cuộn. Tôi rũ đầu xuống dựa vào góc tường, đợi hơi thở dần dần ổn định, tôi dùng sức nện vào tường, sau đó bình tĩnh xoay người. Trần Thanh đứng phía sau tôi, hắn hỏi: “Cậu khóc?”
Tôi lắc đầu nói: “Không.”
“Tôi nói nó.” Hắn dùng ngón tay chỉ bên cạnh tôi, tôi quay đầu lại, cái đầu kia khóc, khuôn mặt nhăn lại rất khó coi. Trần Thanh nói: “Hôm nay cậu ở bên ngoài nói chuyện với nó? Nó luôn có ý thức đúng không?” Tôi nhếch môi, không biết nên giải thích với hắn như thế nào: “Thật ra tôi không rõ lắm.”
“Hai người, rõ ràng đang thảo luận về tôi, có thể quan tâm đến tôi một chút không.” Giọng nói gần trong gang tấc, khiến tôi kinh hồn táng đảm. Tôi và Trần Thanh liếc nhìn nhau, sau đó đem ánh mắt chuyển sang cái đầu kia.
__________
“Mọi chuyện là vậy.” Cái đầu kia tóm tắt từ đầu đến cuối cuộc đời của nó, nói xong nó điều khiển tay tôi cầm chai nước uống một hớp lớn. Trần Thanh thấy tôi cho nó uống nước, hắn nói: “Xem ra tình cảm của hai người vẫn còn rất tốt. ”
“Là tự anh ta tự uống nước.” Tôi không biết làm sao, nói.
Có trời mới biết phản xạ thần kinh của chúng tôi hoạt động như thế nào, làm sao mà hai cái đầu có thể cùng khống chế một thân thể. Nhưng tôi tự biết đuối lý nên không oán giận gì. Cái đầu kia, là anh em song sinh của tôi, tên của nó là Ngô Tích. Chuyện nó vừa kể là như vầy:
Khi còn bé nó không giống như mọi người kể là một đứa hoạt bát vui vẻ. Quanh năm nó không thể thấy ánh mặt trời, thỉnh thoảng được ra ngoài thì phải chịu ánh mắt nhìn nó như quái vật của người khác, cũng làm nó ám ảnh tâm lý từ rất nhỏ, may mà khi đó đầu của tôi ở bên cạnh nó, nó coi tôi là người bạn duy nhất, luôn nói chuyện với tôi. Mãi cho đến khi nó tám tuổi, ba mẹ chúng tôi nói với nó, nó có thể thoát khỏi tôi, sau này nó có thể giống như những người khác, có rất nhiều bạn. Nó cố gắng bảo vệ tôi, cuối cùng nó nghĩ ra phương pháp bắt chước giống tôi. Lúc đầu, nó phải tự thôi miên chính mình, nỗ lực ngủ vào ban ngày. Càng về sau, bản thân nó đều không nhớ rõ mình ngủ hay tỉnh, nó mơ rất nhiều thứ, nhưng có lẽ những thứ đó cũng không hẳn là mơ. Dù sao lúc nó triệt để thanh tỉnh, ba mẹ và tôi đã chia ra ở riêng, điều duy nhất nó biết, là tôi nhiều lần cố giết nó, thế nên nó không dám kinh động tôi. Cho đến bây giờ.
“Cơ bản là cậu không giữ lời, hôm nay ở ngoài cậu đã đồng ý với tôi, qua tuần này, tôi có thể tồn tại cùng cậu. Chúng ta cùng dùng chung cơ thể này. Tôi không cần tiếp tục mơ mơ hồ hồ ngủ, rơi vào từng cái từng cái giấc mơ kỳ lạ. Cậu có biết ở trong đó kinh khủng ra sao không? Tôi mơ thấy ba uống rượu rồi muốn giết chết tôi, tôi mơ thấy cái tên gọi là Trần Thanh này, dùng ghế đập vào đầu tôi, mỗi khuôn mặt trong mơ đều đáng ghét.” Nó buồn rầu kể lại, tay của tôi cũng phối hợp với nó làm ra vài động tác, sau đó đặt trên đùi và xoa tóc của nó. Tôi cảm giác như tôi giống như một người đứng xem, đó không phải tay chân của tôi. Hơn nữa, tất cả những thứ nó nói đều thực sự từng xảy ra.
Phương thức biểu đạt tình cảm của nó thẳng thắn đến kỳ cục, EQ không giống một người bình thường cần phải có, nó cứ như vậy trực tiếp để lộ chuyện của tôi và nó, làm tôi có chút bận tâm liếc mắt nhìn Trần Thanh, vẻ mặt của hắn không có gì thay đổi. Cho nên tôi quay lại nói với Ngô Tích: “Tuần này còn chưa hết, sao anh đã nói tôi lừa anh?”
“Tôi cảm thấy, cậu coi tôi là một người xâm lăng, một chút tình cảm cũng không có. Nhưng vừa rồi Trần Thanh cười với cậu, tim cậu lại bất quy tắc nhảy lên, rất khó chịu, làm tôi không nhịn được khóc.” Nó dừng một lúc, nhỏ giọng nói: “Như vậy không công bằng, tôi quan tâm cậu, nhưng cậu chẳng coi tôi ra gì. Không bằng cậu đem đầu tôi chặt xuống đi.”
Chuyện nó nói, tôi thừa nhận. Trên nhiều khía cạnh tôi rất ích kỷ. Trần Thanh tựa hồ đồng cảm, nói: “Cậu ra chính là người như vậy, nói cỡ nào cũng không có một chút tình cảm gì, có trời biết cậu ta đang nghĩ gì.”
“Tôi biết nó đang nghĩ gì.” Ngô Tích tiếp lời nói,”Một số thời điểm.”
“Thật?” Trần Thanh hỏi, tôi ngay cả một cơ hội chen ngang cũng không có.
“Như vừa nãy, nó muốn làm chuyện kia với cậu. Có một só việc không cần phải nói, cơ thể có ngôn ngữ của chính nó.” Ngô Tích nói.
“Chuyện kia là cái gì!” Tôi và Trần Thanh trăm miệng một lời nói, tôi có chút phẫn nộ, Trần Thanh thì mặt đỏ rần, hắn nhìn Ngô Tích, lại nhìn tôi, sau đó quay mặt đi không nói một lời.
Nên, tôi và Trần Thanh làm sao có thể ở cùng một chỗ? Ngay cả cơ hội cùng một chỗ cũng không có, tôi không có khả năng chặt đầu Ngô Tích xuống, cũng không thể moi trái tim Ngô Tích ra, nếu có một ngày Ngô Tích dùng trái tim này yêu người khác, vậy thân thể chúng tôi làm sao phân biệt? Đào xuống sâu hơn, còn rất nhiều chuyện không có cách nào giải quyết được.
Đây là buổi tối ngày thứ hai, ba người chúng tôi cùng nhau ăn cơm, vì đồ ăn đều chảy vào cùng một dã dày, nên tôi và Ngô Tích chia đều. Đèn pin chiếu thẳng qua, cũng chẳng nhu hòa gì, chỗ phản xạ trên nóc nhà rất chói mắt, còn phần còn lại tối đen, bốn phía vô cùng vắng vẻ, chỉ có tiếng nhai thức ăn: “Ngô Sanh, ngày mai chúng ta làm gì?” Trần Thanh nuốt bánh bao trong miệng xuống, ngấng đầu hỏi tôi: “Làm xong cái ghế kia, sau đó, tôi biết một hang động phía sau núi, hai người muốn đi không?” Tôi hỏi. Không ai hưởng ứng. “Vậy có người nào không muốn đi không?” Cũng không ai hưởng ứng. “Tốt, nếu mọi người không có ý kiến gì, thì chúng ta đi.”
Trần Thanh phốc một cái bật cười: “Hình như cậu rất muốn đi.”
Âm thanh của cái đầu kia truyền đến, “Tôi nhớ, hang động kia tối như mực, trông rất bình thường, chắc là không có gì thú vị.”
“Khi đó anh đã tỉnh?” Tôi hỏi Ngô Tích.
Nó lắc đầu nói: “Nhớ không rõ, nhưng tôi có thể nhìn thông qua đôi mắt của cậu.” Trong lòng tôi run lên, Ngô Tích nói tiếp: “Cậu sợ cái gì, làm như tôi muốn ăn thịt cậu.” Tôi bỏ thức ăn xuống, nói với hắn: “Chờ một chút, tôi nhắm mắt lại, anh mở mắt, tôi muốn xem thử tôi có thể nhìn thấy cái gì không.”
Tôi nhắm mắt lại, đợi thật lâu vẫn là một mảnh đen kịt, “Anh có mở mắt không?” Tôi hỏi.
“Có mở, cậu không nhìn thấy sao?” Giọng nói Ngô Tích truyền đến. Tôi mở mắt ra, hỏi nó: “Vậy làm sao anh thấy được.” Nó dùng ngón tay chỉ đầu mình: “Tựa như trong ký ức của cậu sẽ có những hình ảnh tương đồng, tôi có thể dùng ý nghĩ nhìn đến những thứ cậu đã thấy, tôi luôn tồn tại cùng cậu. Mặc dù làm vậy sẽ làm tôi hơi choáng.”
Tôi muốn nói không có khả năng, việc này không khoa học, nhưng chính bản thân tôi là một thực thể không khoa học. Vì vậy tôi chỉ có thể yên lặng tiếp tục ăn, chẳng có mùi vị gì.
End chương .