Vị trọng tài kia nghe thấy Sở Lâm Phong nói như vậy, hắn cười ha hả nói:
- Tiểu tử, ngươi không nhìn một chút xem mình có bao nhiêu cân nặng chứ? Dám nói mạnh miệng ở trước mặt, thật sự là hậu sinh khả uý đó!
Sắc mặt của Sở Lâm Phong trở nên âm tình bất định, xem ra đối phương không đặt mình ở trong lòng một chút nào:
- Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên thì ngon sao? Tiểu gia ta còn không để vào mắt!
Lời đối thoại của hai người rơi vào trong tai của mọi người, bốn tên đệ tử còn lại ở trên lôi đài đều có chút giật mình nhìn Sở Lâm Phong, thầm nghĩ không phải tiểu tử này đã bị dọa sợ cho choáng váng rồi đó chứ? Ngay cả trọng tài cũng dám trêu vào.
- Gan dạ! Chỉ là ngươi đã bị thủ tiêu tư cách, lôi đài không phải là nơi mà ngươi có thể đứng nữa. Xuống, chờ đợi tiếp nhận nghiêm phạt của Phủ thành chủ đi!
Tên trọng tài kia nói xong, lại cười ha ha một trận.
- Cười muội muội ngươi a! Có bản lĩnh thì mau tiếp nhận khiêu chiến của ta!
Sở Lâm Phong đã không có đường lui, không giáo huấn hạ gia hỏa cuồng vọng này thì hắn khó tiêu lửa giận trong lòng.
Đệ tử tỷ thí khiêu chiến trọng tài, đây là chuyện từ trước tới nay trong gia tộc tỷ thí chưa từng xảy ra.
Thoáng cái người vây xem phía dưới tức thì sôi trào, chuyện này vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người đều liên tục ủng hộ.
- Tiếp nhận khiêu chiến của hắn!
- Giết chết tiểu tử cuồng vọng này đi!
- Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên còn sợ một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu sao?
Sắc mặt của Sở Nguyên Phách ở trên khán đài khách quý tái xanh, hắn không ngờ tới nhi tử của mình lại dám làm ra chuyện như vậy. Hắn không biết nên cảm thấy vui mừng vì dũng khí của nó hay là nên bi ai vì hành động này của nó.
Sở Nguyên Phách nhìn Tư Mã Tĩnh Di, hy vọng nghe nhận định của nàng một chút.
- Được! Lần gia tộc tỷ thí này quả nhiên náo nhiệt, Sở lão ngươi nói xem, lần này nhi tử của ngươi có chiến thắng được không?
Tư Mã Tĩnh Di không có ý tứ ngăn cản, chuyện này làm cho trong lòng Sở Nguyên Phách càng thêm thấp thỏm bất an.
- Khuyển tử sao có thể là đối thủ của cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên được chứ, đây rõ ràng là chịu chết a, hy vọng Tư Mã tiểu thư thấy nó trẻ tuổi, không biết đúng mực, buông hắn cho nó một con đường sống.
- Sở Nguyên Phách, lá gan của nhi tử ngươi rất lớn đó. Chuyện thú vị như thế sao có thể ngăn cản được chứ? Ta cũng muốn nhìn xem thiên tài của Sở gia ngươi có thể đánh bại được cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên hay không đây!
Lúc này Lưu Nguyên Khải ở bên cạnh cười to nói. Đối với việc có thể trực tiếp trừ bỏ tai họa như Sở Lâm Phong này, hắn rất là vui vẻ.
- Lưu Nguyên Khải, câm cái miệng chó của ngươi lại, ngươi không nói lời nào không ai bảo ngươi là câm điếc đâu!
Sở Nguyên Phách khách khí với Tư Mã Tĩnh Di, thế nhưng cũng sẽ không khách khí đối với Lưu Nguyên Khải.
- Sở Nguyên Phách, ngươi là cái rắm gì chứ? Ngươi cứ đợi nhặt xác cho nhi tử của ngươi đi!
Lưu Nguyên Khải thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Sở Nguyên Phách, trong lòng cao hứng tới mức thiếu chút nữa đã hoa chân múa tay vui sướng.
- Sở lão, ngươi không tự tin về nhi tử của ngươi thế sao? Từ thực lực mà hắn thể hiện khi giết người lúc trước, cho dù có thua thì cũng sẽ không thua quá thảm, ta có một loại dự cảm, rất có thể hắn sẽ thắng cho mà xem!
Tư Mã Tĩnh Di ôn nhu nói, đối với trận tỷ thí giữa Sở Lâm Phong và tên trọng tài kia nàng cũng hết sức chờ mong.
Tư Mã Tĩnh Di nói như vậy khiến cho Sở Nguyên Phách cũng không tiện nói thêm gì nữa. Thế nhưng trong lòng lại hi vọng Thiên Tàm y ở trên người của Sở Lâm Phong. Hy vọng khi hắn tiếp được công kích đối phương, có thể thừa dịp đối phương chủ quan mà làm cho đối phương bị thương nặng.
Sở Lâm Phong lẳng lặng đứng ở trên lôi đài, nhìn kia bốn thiếu niên có vẻ mặt giật mình kia, cả giận nói:
- Tốt nhất hiện tại các ngươi nên xuống đài, không thì người chết kế tiếp sẽ chính là các ngươi!
Thực lực của Sở Lâm Phong còn ở đó, hắn có tư cách nói như vậy. Mà bốn tên đệ tử kia nghe xong, tuy rằng trong lòng sợ hãi, thế nhưng nghĩ tới vị trọng tài kia nói Sở Lâm Phong đã bị hủy bỏ tư cách tỷ thí. Vì vậy ai cũng không rời đi.
Sở Lâm Phong nhìn thấy bốn người này không nghe mình như vậy, hắn lập tức cười nói:
- Nếu các ngươi đã cho là ta nói đùa, như vậy thì chết hết đi cho ta!
Nói xong Thanh Sương kiếm trong tay hắn trầm xuống, một đạo công kích mang theo tinh thần lực nhanh chóng công kích về phía bốn người.
Mà lúc này tên trọng tài kia ở ngay bên cạnh Sở Lâm Phong, ngay khi Sở Lâm Phong động hắn cũng động. Tay không đeo găng tay đã chặn lại một chiêu này của Sở Lâm Phong.
- Tiểu tử, ta đã năm lần bảy lượt cho ngươi rời đi, mà ngươi lại không nghe, như vậy đừng vội trách lòng dạ ta độc ác!
Trọng tài nhất thời nổi giận, tiểu tử này lại dám coi như mình không tồn tại.
Kỳ thực Sở Lâm Phong đang đợi những lời này của người này. Tuy rằng lúc trước hắn nổi giận, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, vô duyên vô cố tìm trọng tài quyết chiến, cho dù có thắng cũng sẽ phải bị nghiêm phạt.
Nếu như là trọng tài động thủ trước, như vậy bản thân hắn thắng sẽ lại là một chuyện khác.
- Tiểu gia ta còn sợ ngươi sao? Tốt nhất ngươi nên để cho bọn họ rời đi, không thì ta sẽ trực tiếp làm thịt bọn hắn!
Thanh âm của Sở Lâm Phong hết sức cuồng vọng, không hề đặt hắn vào mắt một chút nào.
- Ta đã từng gặp những kẻ cuồng vọng, thế nhưng còn chưa thấy ai cuồng như ngươi. Một gia hỏa Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên lại nói mạnh miệng như vậy, hy vọng kiếp sau ngươi nên biết điều một chút!
- Chuyện của ta không cần ngươi phải phí tâm. Chỉ là ta có một điều kiện, nếu như ta thắng ngươi thì có coi như ta qua cửa ải này không? Nếu như ta giết ngươi, có thể bị nghiêm phạt hay không?
- Nếu như ngươi giết được ta thì còn được Phủ thành chủ ca ngợi đó! Tiểu tử chịu chết đi! Đây là do ngươi tự tìm lấy!
Lúc này tên trọng tài kia đã không thể nhịn được nữa, hận không thể lập tức đánh chết Sở Lâm Phong dưới chưởng của mình.
Thực lực Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên cũng không phải là trò đùa. Tinh thần chi lực to lớn vô cùng cường đại, tên trọng tài này dùng tốc độ mà mắt thường khó có thể thấy được đánh ra một chưởng, đánh thẳng vào mặt của Lâm Phong.
Chưởng chưa tới, nhưng uy áp đã truyền đến. Sở Lâm Phong lập tức cảm giác được có chút hít thở không thông, lúc này hắn đã không thể ẩn giấu thực lực được nữa. Trong nháy mắt Di hình hoán ảnh đã được thi triển ra.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, cả người hắn lướt ngang năm thước.
- Tiểu tử, tốc độ không tệ! Thế nhưng dù có dựa vào tránh né thì cũng không có ích lợi gì cả. Nên thể hiện thực lực mạnh nhất của ngươi ra đi! Ta có thể tha cho ngươi một mạng, chỉ cần ngươi giao ra vũ kỹ thân pháp này cho ta xem!
- Muốn vũ kỹ thân pháp của ta? Bằng vào rác rưởi, chó mèo như ngươi mà cũng muốn sao?
Sở Lâm Phong cố ý nói như vậy.
- Tiểu tạp chủng, ngươi đang muốn chết!
Rất hiển nhiên tên trọng tài này đã bị Sở Lâm Phong làm cho phẫn nộ tới cực điểm.
Một thanh kiếm dài chừng hai thước, rộng nửa thước được hắn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật.
Tên trọng tài này vừa mới dứt lời, cự kiếm trong tay đã bổ tới chỗ Sở Lâm Phong, tốc độ kia so với một chưởng lúc trước còn nhanh hơn, độ mạnh yếu còn muốn kinh khủng hơn.
Sở Lâm Phong nắm Thanh Sương kiếm trong tay, tinh thần lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển. Sau khi nhìn thấy một kiếm có uy lực bá đạo này của đối phương, hắn hét lớn một tiếng:
- Phong Vũ Phiêu Diêu!
Đây là thức thứ sáu trong Truy Phong Kiếm Quyết, uy lực của một thức này Sở Lâm Phong đã thử qua ở phía sau núi. Một gốc đại thụ một vòng tay không ôm hết được cũng có thể bị chém thành phấn vụn trong nháy mắt.
Hắn có một suy nghĩ, đó là muốn nhìn một chút xem chiêu này có thể chống lại công kích của đối phương hay không. Cho dù không địch lại được thì trên người mình có Thiên Tàm y mà Sở Nguyên Phách cho, cho nên cũng có thể có thể đỡ được một hai.
Mọi người quan sát hai người tỷ thí nhìn không chớp mắt, nhìn hai người quyết đấu. Hầu như đã quên mất thực lực của Sở Lâm Phong chỉ là Huyền vũ cảnh đệ ngũ trọng thiên.
- Thình thịch!
Cự kiếm và Thanh Sương kiếm đụng vào nhau, năng lượng to lớn của công kích thoáng cái khiến cho lôi đài bắn tung tóe.
Lập tức khói bụi tràn ngập, tên trọng tài kia bị một kiếm này của Sở Lâm Phong đẩy lui chừng hơn mười bước, bàn tay cầm kiếm của hắn đang không ngừng run rẩy. Một dòng máu tươi không ngăn được từ trong khóe miệng chảy ra.
Không nghĩ tới tiểu tử này lại có thể khiến cho mình bị thương, đây là sỉ nhục quá lớn lao đối với hắn.
Mà tình huống của Sở Lâm Phong so với hắn còn không xong hơn một ít. Dù sao tinh thần lực của đối phương mạnh hơn bản thân hắn rất nhiều. Ở phương diện binh khí cũng chiếm ưu thế, thoáng cái hắn đã bị chấn bay ra ngoài, rơi xuống vị trí cách đó hơn mười thước.
Tuy rằng trên người đang mặc Thiên Tàm y, nhưng khóe miệng cũng có máu tươi chảy ra, xem ra đã bị thương không nhẹ.
Bàn tay cầm kiếm của hắn cũng liên tục run rẩy, hắn từ từ, từ dưới đất bò dậy, lấy tay lau đi vết máu ở khóe miệng, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười dữ tợn:
- Huyền vũ cảnh đệ cửu trọng thiên cũng chỉ như vậy mà thôi! Có bản lĩnh thì tới tiếp đi!
Sắc mặt của tên trọng tài kia lại càng dọa người, trong mắt tràn ngập lửa giận, hận không thể ăn sống Sở Lâm Phong, trải qua trận chiến ngày hôm nay mặt mũi của hắn đã mất hết. Đồng thời, cũng sẽ không bao giờ... có khả năng được Phủ thành chủ trọng dụng nữa.
- Chết!
Chữ này cơ hồ hắn đã dùng hết toàn lực rống lên, thanh âm vang vọng, khiến cho màng nhĩ của mọi người cảm thấy đau đớn.
Một đạo tàn ảnh mang theo xu thế sấm sét công kích đến Sở Lâm Phong, Sở Lâm Phong biết đây là một kích mạnh nhất của đối phương, cho nên hắn phải cố gắng tránh ra.
Trong lòng đã tính toán xong, Di hình hoán ảnh nhanh chóng được thi triển, sau đó trong miệng hắn quát một tiếng:
- Phong Quyển Tàn Vân!
Đây là một chiêu có uy lực lớn nhất hiện nay của hắn, có thể chém giết được đối phương hay không thì hắn lại không biết được...
- Tiểu tử, ngươi không nhìn một chút xem mình có bao nhiêu cân nặng chứ? Dám nói mạnh miệng ở trước mặt, thật sự là hậu sinh khả uý đó!
Sắc mặt của Sở Lâm Phong trở nên âm tình bất định, xem ra đối phương không đặt mình ở trong lòng một chút nào:
- Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên thì ngon sao? Tiểu gia ta còn không để vào mắt!
Lời đối thoại của hai người rơi vào trong tai của mọi người, bốn tên đệ tử còn lại ở trên lôi đài đều có chút giật mình nhìn Sở Lâm Phong, thầm nghĩ không phải tiểu tử này đã bị dọa sợ cho choáng váng rồi đó chứ? Ngay cả trọng tài cũng dám trêu vào.
- Gan dạ! Chỉ là ngươi đã bị thủ tiêu tư cách, lôi đài không phải là nơi mà ngươi có thể đứng nữa. Xuống, chờ đợi tiếp nhận nghiêm phạt của Phủ thành chủ đi!
Tên trọng tài kia nói xong, lại cười ha ha một trận.
- Cười muội muội ngươi a! Có bản lĩnh thì mau tiếp nhận khiêu chiến của ta!
Sở Lâm Phong đã không có đường lui, không giáo huấn hạ gia hỏa cuồng vọng này thì hắn khó tiêu lửa giận trong lòng.
Đệ tử tỷ thí khiêu chiến trọng tài, đây là chuyện từ trước tới nay trong gia tộc tỷ thí chưa từng xảy ra.
Thoáng cái người vây xem phía dưới tức thì sôi trào, chuyện này vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người đều liên tục ủng hộ.
- Tiếp nhận khiêu chiến của hắn!
- Giết chết tiểu tử cuồng vọng này đi!
- Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên còn sợ một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu sao?
Sắc mặt của Sở Nguyên Phách ở trên khán đài khách quý tái xanh, hắn không ngờ tới nhi tử của mình lại dám làm ra chuyện như vậy. Hắn không biết nên cảm thấy vui mừng vì dũng khí của nó hay là nên bi ai vì hành động này của nó.
Sở Nguyên Phách nhìn Tư Mã Tĩnh Di, hy vọng nghe nhận định của nàng một chút.
- Được! Lần gia tộc tỷ thí này quả nhiên náo nhiệt, Sở lão ngươi nói xem, lần này nhi tử của ngươi có chiến thắng được không?
Tư Mã Tĩnh Di không có ý tứ ngăn cản, chuyện này làm cho trong lòng Sở Nguyên Phách càng thêm thấp thỏm bất an.
- Khuyển tử sao có thể là đối thủ của cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên được chứ, đây rõ ràng là chịu chết a, hy vọng Tư Mã tiểu thư thấy nó trẻ tuổi, không biết đúng mực, buông hắn cho nó một con đường sống.
- Sở Nguyên Phách, lá gan của nhi tử ngươi rất lớn đó. Chuyện thú vị như thế sao có thể ngăn cản được chứ? Ta cũng muốn nhìn xem thiên tài của Sở gia ngươi có thể đánh bại được cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên hay không đây!
Lúc này Lưu Nguyên Khải ở bên cạnh cười to nói. Đối với việc có thể trực tiếp trừ bỏ tai họa như Sở Lâm Phong này, hắn rất là vui vẻ.
- Lưu Nguyên Khải, câm cái miệng chó của ngươi lại, ngươi không nói lời nào không ai bảo ngươi là câm điếc đâu!
Sở Nguyên Phách khách khí với Tư Mã Tĩnh Di, thế nhưng cũng sẽ không khách khí đối với Lưu Nguyên Khải.
- Sở Nguyên Phách, ngươi là cái rắm gì chứ? Ngươi cứ đợi nhặt xác cho nhi tử của ngươi đi!
Lưu Nguyên Khải thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Sở Nguyên Phách, trong lòng cao hứng tới mức thiếu chút nữa đã hoa chân múa tay vui sướng.
- Sở lão, ngươi không tự tin về nhi tử của ngươi thế sao? Từ thực lực mà hắn thể hiện khi giết người lúc trước, cho dù có thua thì cũng sẽ không thua quá thảm, ta có một loại dự cảm, rất có thể hắn sẽ thắng cho mà xem!
Tư Mã Tĩnh Di ôn nhu nói, đối với trận tỷ thí giữa Sở Lâm Phong và tên trọng tài kia nàng cũng hết sức chờ mong.
Tư Mã Tĩnh Di nói như vậy khiến cho Sở Nguyên Phách cũng không tiện nói thêm gì nữa. Thế nhưng trong lòng lại hi vọng Thiên Tàm y ở trên người của Sở Lâm Phong. Hy vọng khi hắn tiếp được công kích đối phương, có thể thừa dịp đối phương chủ quan mà làm cho đối phương bị thương nặng.
Sở Lâm Phong lẳng lặng đứng ở trên lôi đài, nhìn kia bốn thiếu niên có vẻ mặt giật mình kia, cả giận nói:
- Tốt nhất hiện tại các ngươi nên xuống đài, không thì người chết kế tiếp sẽ chính là các ngươi!
Thực lực của Sở Lâm Phong còn ở đó, hắn có tư cách nói như vậy. Mà bốn tên đệ tử kia nghe xong, tuy rằng trong lòng sợ hãi, thế nhưng nghĩ tới vị trọng tài kia nói Sở Lâm Phong đã bị hủy bỏ tư cách tỷ thí. Vì vậy ai cũng không rời đi.
Sở Lâm Phong nhìn thấy bốn người này không nghe mình như vậy, hắn lập tức cười nói:
- Nếu các ngươi đã cho là ta nói đùa, như vậy thì chết hết đi cho ta!
Nói xong Thanh Sương kiếm trong tay hắn trầm xuống, một đạo công kích mang theo tinh thần lực nhanh chóng công kích về phía bốn người.
Mà lúc này tên trọng tài kia ở ngay bên cạnh Sở Lâm Phong, ngay khi Sở Lâm Phong động hắn cũng động. Tay không đeo găng tay đã chặn lại một chiêu này của Sở Lâm Phong.
- Tiểu tử, ta đã năm lần bảy lượt cho ngươi rời đi, mà ngươi lại không nghe, như vậy đừng vội trách lòng dạ ta độc ác!
Trọng tài nhất thời nổi giận, tiểu tử này lại dám coi như mình không tồn tại.
Kỳ thực Sở Lâm Phong đang đợi những lời này của người này. Tuy rằng lúc trước hắn nổi giận, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, vô duyên vô cố tìm trọng tài quyết chiến, cho dù có thắng cũng sẽ phải bị nghiêm phạt.
Nếu như là trọng tài động thủ trước, như vậy bản thân hắn thắng sẽ lại là một chuyện khác.
- Tiểu gia ta còn sợ ngươi sao? Tốt nhất ngươi nên để cho bọn họ rời đi, không thì ta sẽ trực tiếp làm thịt bọn hắn!
Thanh âm của Sở Lâm Phong hết sức cuồng vọng, không hề đặt hắn vào mắt một chút nào.
- Ta đã từng gặp những kẻ cuồng vọng, thế nhưng còn chưa thấy ai cuồng như ngươi. Một gia hỏa Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên lại nói mạnh miệng như vậy, hy vọng kiếp sau ngươi nên biết điều một chút!
- Chuyện của ta không cần ngươi phải phí tâm. Chỉ là ta có một điều kiện, nếu như ta thắng ngươi thì có coi như ta qua cửa ải này không? Nếu như ta giết ngươi, có thể bị nghiêm phạt hay không?
- Nếu như ngươi giết được ta thì còn được Phủ thành chủ ca ngợi đó! Tiểu tử chịu chết đi! Đây là do ngươi tự tìm lấy!
Lúc này tên trọng tài kia đã không thể nhịn được nữa, hận không thể lập tức đánh chết Sở Lâm Phong dưới chưởng của mình.
Thực lực Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên cũng không phải là trò đùa. Tinh thần chi lực to lớn vô cùng cường đại, tên trọng tài này dùng tốc độ mà mắt thường khó có thể thấy được đánh ra một chưởng, đánh thẳng vào mặt của Lâm Phong.
Chưởng chưa tới, nhưng uy áp đã truyền đến. Sở Lâm Phong lập tức cảm giác được có chút hít thở không thông, lúc này hắn đã không thể ẩn giấu thực lực được nữa. Trong nháy mắt Di hình hoán ảnh đã được thi triển ra.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, cả người hắn lướt ngang năm thước.
- Tiểu tử, tốc độ không tệ! Thế nhưng dù có dựa vào tránh né thì cũng không có ích lợi gì cả. Nên thể hiện thực lực mạnh nhất của ngươi ra đi! Ta có thể tha cho ngươi một mạng, chỉ cần ngươi giao ra vũ kỹ thân pháp này cho ta xem!
- Muốn vũ kỹ thân pháp của ta? Bằng vào rác rưởi, chó mèo như ngươi mà cũng muốn sao?
Sở Lâm Phong cố ý nói như vậy.
- Tiểu tạp chủng, ngươi đang muốn chết!
Rất hiển nhiên tên trọng tài này đã bị Sở Lâm Phong làm cho phẫn nộ tới cực điểm.
Một thanh kiếm dài chừng hai thước, rộng nửa thước được hắn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật.
Tên trọng tài này vừa mới dứt lời, cự kiếm trong tay đã bổ tới chỗ Sở Lâm Phong, tốc độ kia so với một chưởng lúc trước còn nhanh hơn, độ mạnh yếu còn muốn kinh khủng hơn.
Sở Lâm Phong nắm Thanh Sương kiếm trong tay, tinh thần lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển. Sau khi nhìn thấy một kiếm có uy lực bá đạo này của đối phương, hắn hét lớn một tiếng:
- Phong Vũ Phiêu Diêu!
Đây là thức thứ sáu trong Truy Phong Kiếm Quyết, uy lực của một thức này Sở Lâm Phong đã thử qua ở phía sau núi. Một gốc đại thụ một vòng tay không ôm hết được cũng có thể bị chém thành phấn vụn trong nháy mắt.
Hắn có một suy nghĩ, đó là muốn nhìn một chút xem chiêu này có thể chống lại công kích của đối phương hay không. Cho dù không địch lại được thì trên người mình có Thiên Tàm y mà Sở Nguyên Phách cho, cho nên cũng có thể có thể đỡ được một hai.
Mọi người quan sát hai người tỷ thí nhìn không chớp mắt, nhìn hai người quyết đấu. Hầu như đã quên mất thực lực của Sở Lâm Phong chỉ là Huyền vũ cảnh đệ ngũ trọng thiên.
- Thình thịch!
Cự kiếm và Thanh Sương kiếm đụng vào nhau, năng lượng to lớn của công kích thoáng cái khiến cho lôi đài bắn tung tóe.
Lập tức khói bụi tràn ngập, tên trọng tài kia bị một kiếm này của Sở Lâm Phong đẩy lui chừng hơn mười bước, bàn tay cầm kiếm của hắn đang không ngừng run rẩy. Một dòng máu tươi không ngăn được từ trong khóe miệng chảy ra.
Không nghĩ tới tiểu tử này lại có thể khiến cho mình bị thương, đây là sỉ nhục quá lớn lao đối với hắn.
Mà tình huống của Sở Lâm Phong so với hắn còn không xong hơn một ít. Dù sao tinh thần lực của đối phương mạnh hơn bản thân hắn rất nhiều. Ở phương diện binh khí cũng chiếm ưu thế, thoáng cái hắn đã bị chấn bay ra ngoài, rơi xuống vị trí cách đó hơn mười thước.
Tuy rằng trên người đang mặc Thiên Tàm y, nhưng khóe miệng cũng có máu tươi chảy ra, xem ra đã bị thương không nhẹ.
Bàn tay cầm kiếm của hắn cũng liên tục run rẩy, hắn từ từ, từ dưới đất bò dậy, lấy tay lau đi vết máu ở khóe miệng, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười dữ tợn:
- Huyền vũ cảnh đệ cửu trọng thiên cũng chỉ như vậy mà thôi! Có bản lĩnh thì tới tiếp đi!
Sắc mặt của tên trọng tài kia lại càng dọa người, trong mắt tràn ngập lửa giận, hận không thể ăn sống Sở Lâm Phong, trải qua trận chiến ngày hôm nay mặt mũi của hắn đã mất hết. Đồng thời, cũng sẽ không bao giờ... có khả năng được Phủ thành chủ trọng dụng nữa.
- Chết!
Chữ này cơ hồ hắn đã dùng hết toàn lực rống lên, thanh âm vang vọng, khiến cho màng nhĩ của mọi người cảm thấy đau đớn.
Một đạo tàn ảnh mang theo xu thế sấm sét công kích đến Sở Lâm Phong, Sở Lâm Phong biết đây là một kích mạnh nhất của đối phương, cho nên hắn phải cố gắng tránh ra.
Trong lòng đã tính toán xong, Di hình hoán ảnh nhanh chóng được thi triển, sau đó trong miệng hắn quát một tiếng:
- Phong Quyển Tàn Vân!
Đây là một chiêu có uy lực lớn nhất hiện nay của hắn, có thể chém giết được đối phương hay không thì hắn lại không biết được...