Sau khi cuộc họp kết thúc, Hỏa Nhạ lững thững ra khỏi đại sảnh “Bách Niên Du Hí”, đi đến phía xe màu đen dưới bậc thang. Nhưng không biết vì sao, anh đột nhiên dừng bước, thầm hít một hơi, chậm rãi xoay người.
“Cô Nguyễn, báo cáo sức khỏe hàng năm của tôi đều cho thấy tôi không có bệnh”
“…… Hả?” Miên Miên cũng đi theo sau anh một bước, kinh ngạc ngẩng đầu.
“Cho nên” Anh ẩn nhẫn cái gì, sắc mặt âm trầm, “Cô có thể không cần cách xa tôi như vậy”
Đứng ở cách xa anh mười mét, Miên Miên xa xa đối diện với anh nghe ra giọng điệu của anh không tốt, cắn môi, chạy bước nhỏ đến bên người anh, nhưng vẫn cúi đầu, không muốn tiếp xúc với mắt thần của anh.
Hỏa Nhạ nhíu mi. Vừa rồi ở cuộc họp còn có ánh mắt sáng ngời nhìn mình, tư thái hiện tại lại giống như nàng dâu nhỏ bé, thật sự là đoán không ra tâm tư của cô gái này.
Nhưng anh cũng lười hao tâm tốn sức đi tự hỏi vấn đề này, xoay người trực tiếp đi xuống bậc thang: “Lên xe. Đưa cô về nhà”
Miên Miên vội vàng hỏi: “Chị Sở đâu?” Bạn gái của mình không để ý, lại đến “Hầu hạ” nhân viên nho nhỏ như cô, không hợp lễ nghĩa đi?
“Sẽ có người đưa cô ấy về nhà”
“A —— như vậy ——”
Hỏa Nhạ như là biết cô tiếp đó sẽ nói cái gì, cho cô một cái liếc mắt lãnh liệt.
“…… Tôi đây từ chối thì bất kính rồi” Miên Miên lập tức sửa miệng, mồ hôi lạnh chảy không ngừng.
Aizz, có thể cho cô chút thời gian để cô thích ứng với thân phận mới của anh hay không……
Hai người ngồi trên xe, sau khi Hỏa Nhạ nói ra địa chỉ nhà của Miên Miên với tài xế, lại không nói lời nào nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Hai tay Miên Miên đặt trên đầu gối, bất an xoắn xoắn chiếc váy vô tội. Bên cạnh truyền đến nhiệt độ cùng hơi thở, thâm nhập vào hơi thở của cô, mãnh liệt làm cho người ta không thể bỏ qua.
Trộm ngắm anh một cái, thấy anh đang nhắm mắt dưỡng thần, lá gan Miên Miên lớn lên, quang minh chính đại quan sát ngũ quan của anh, mày kiếm, mũi thẳng, môi mỏng, còn lông mi dài dày đặc kia…… Quả nhiên khuôn mặt gây tai họa cho muôn dân.
Aizz, Thượng Quan Ám Ảnh sao lại là trạch nam bỉ ổi chứ, căn bản chính là một tuyệt sắc mĩ nam……
Loại đàn ông ác liệt này, lại có thể là giám đốc đại nhân của mình…… Hai tầng thân phận chồng lên, làm cho cô đột nhiên cảm thấy anh cũng không phải là quá cao không thể trèo lên, nhưng đồng thời lại cảm thấy giữa hai người vẫn có một khoảng cách lớn khó có thể vượt qua.
Không biết thời điểm anh ngồi trước máy tính chơi game là hình ảnh như thế nào? Lúc anh cười thì sao? Lúc anh trong cơn giận dữ thì sao? Hay là, vẫn biểu hiện ra ngoài như ngày thường, thong dong bình tĩnh?
Miên Miên nhìn đến xuất thần, không phát hiện cặp mắt vốn dĩ đang nhắm chặt kia đã lặng yên mở ra.
Cho đến khi Miên Miên đều nghiên cứu thấu mỗi một sợi tóc của Hỏa Nhạ, mới giật mình thấy hành vi rình coi của mình sớm bị xuyên thấu.
Hỏa Nhạ mang một ý cười kỳ dị, hai mắt trêu chọc nhìn cô, như là cố ý muốn cho cô xấu hổ đến chết, một đôi con ngươi đen cũng đang như vẽ cái gì trong hồ lô, chậm rãi, chậm rãi quan sát mỗi một chỗ trên người cô, bao gồm những sợi tóc hơi xoăn lên của cô, vành tai ngọt ngào, cổ trắng nõn, cúc áo ngực…… Cuối cùng mới không thỏa mãn mà trở về một đôi con ngươi thất kinh kia của cô.
Anh cũng không nói một câu gì, nhưng Miên Miên cảm thấy anh đã muốn nói rất nhiều. Hai tay trên đầu gối nắm chặt thành quyền, sắc mặt Miên Miên ửng hồng, giận dữ nghiêng mặt sang một bên chuyên tâm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Người này quả nhiên chính là Thượng Quan Ám Ảnh. Cùng là kiểu thích trêu đùa người khác.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Hỏa Nhạ lững thững ra khỏi đại sảnh “Bách Niên Du Hí”, đi đến phía xe màu đen dưới bậc thang. Nhưng không biết vì sao, anh đột nhiên dừng bước, thầm hít một hơi, chậm rãi xoay người.
“Cô Nguyễn, báo cáo sức khỏe hàng năm của tôi đều cho thấy tôi không có bệnh”
“…… Hả?” Miên Miên cũng đi theo sau anh một bước, kinh ngạc ngẩng đầu.
“Cho nên” Anh ẩn nhẫn cái gì, sắc mặt âm trầm, “Cô có thể không cần cách xa tôi như vậy”
Đứng ở cách xa anh mười mét, Miên Miên xa xa đối diện với anh nghe ra giọng điệu của anh không tốt, cắn môi, chạy bước nhỏ đến bên người anh, nhưng vẫn cúi đầu, không muốn tiếp xúc với mắt thần của anh.
Hỏa Nhạ nhíu mi. Vừa rồi ở cuộc họp còn có ánh mắt sáng ngời nhìn mình, tư thái hiện tại lại giống như nàng dâu nhỏ bé, thật sự là đoán không ra tâm tư của cô gái này.
Nhưng anh cũng lười hao tâm tốn sức đi tự hỏi vấn đề này, xoay người trực tiếp đi xuống bậc thang: “Lên xe. Đưa cô về nhà”
Miên Miên vội vàng hỏi: “Chị Sở đâu?” Bạn gái của mình không để ý, lại đến “Hầu hạ” nhân viên nho nhỏ như cô, không hợp lễ nghĩa đi?
“Sẽ có người đưa cô ấy về nhà”
“A —— như vậy ——”
Hỏa Nhạ như là biết cô tiếp đó sẽ nói cái gì, cho cô một cái liếc mắt lãnh liệt.
“…… Tôi đây từ chối thì bất kính rồi” Miên Miên lập tức sửa miệng, mồ hôi lạnh chảy không ngừng.
Aizz, có thể cho cô chút thời gian để cô thích ứng với thân phận mới của anh hay không……
Hai người ngồi trên xe, sau khi Hỏa Nhạ nói ra địa chỉ nhà của Miên Miên với tài xế, lại không nói lời nào nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Hai tay Miên Miên đặt trên đầu gối, bất an xoắn xoắn chiếc váy vô tội. Bên cạnh truyền đến nhiệt độ cùng hơi thở, thâm nhập vào hơi thở của cô, mãnh liệt làm cho người ta không thể bỏ qua.
Trộm ngắm anh một cái, thấy anh đang nhắm mắt dưỡng thần, lá gan Miên Miên lớn lên, quang minh chính đại quan sát ngũ quan của anh, mày kiếm, mũi thẳng, môi mỏng, còn lông mi dài dày đặc kia…… Quả nhiên khuôn mặt gây tai họa cho muôn dân.
Aizz, Thượng Quan Ám Ảnh sao lại là trạch nam bỉ ổi chứ, căn bản chính là một tuyệt sắc mĩ nam……
Loại đàn ông ác liệt này, lại có thể là giám đốc đại nhân của mình…… Hai tầng thân phận chồng lên, làm cho cô đột nhiên cảm thấy anh cũng không phải là quá cao không thể trèo lên, nhưng đồng thời lại cảm thấy giữa hai người vẫn có một khoảng cách lớn khó có thể vượt qua.
Không biết thời điểm anh ngồi trước máy tính chơi game là hình ảnh như thế nào? Lúc anh cười thì sao? Lúc anh trong cơn giận dữ thì sao? Hay là, vẫn biểu hiện ra ngoài như ngày thường, thong dong bình tĩnh?
Miên Miên nhìn đến xuất thần, không phát hiện cặp mắt vốn dĩ đang nhắm chặt kia đã lặng yên mở ra.
Cho đến khi Miên Miên đều nghiên cứu thấu mỗi một sợi tóc của Hỏa Nhạ, mới giật mình thấy hành vi rình coi của mình sớm bị xuyên thấu.
Hỏa Nhạ mang một ý cười kỳ dị, hai mắt trêu chọc nhìn cô, như là cố ý muốn cho cô xấu hổ đến chết, một đôi con ngươi đen cũng đang như vẽ cái gì trong hồ lô, chậm rãi, chậm rãi quan sát mỗi một chỗ trên người cô, bao gồm những sợi tóc hơi xoăn lên của cô, vành tai ngọt ngào, cổ trắng nõn, cúc áo ngực…… Cuối cùng mới không thỏa mãn mà trở về một đôi con ngươi thất kinh kia của cô.
Anh cũng không nói một câu gì, nhưng Miên Miên cảm thấy anh đã muốn nói rất nhiều. Hai tay trên đầu gối nắm chặt thành quyền, sắc mặt Miên Miên ửng hồng, giận dữ nghiêng mặt sang một bên chuyên tâm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Người này quả nhiên chính là Thượng Quan Ám Ảnh. Cùng là kiểu thích trêu đùa người khác.