Tên nhóc này là tên tham tiền!
Dương Thủ Văn rõ ràng liếc thấy bản chất của Dương Thụy, trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt lại làm ra bộ dạng hồn nhiên không thèm để ý. Hắn khoát tay áo, vẻ mặt ghét bỏ nói:
- Hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Dù sao ngươi cũng không có tiền, cho dù ta cho ngươi biết, ngươi cũng không làm được... Được rồi được rồi, để ta nghĩ cách khác.
Dương Thủ Văn đoán không sai, Dương Thụy chính là một tên tham tiền.
Mẹ của Dương Thụy, xuất thân từ gia đình nhỏ, trong nhà cũng không có nhiều tiền để dành.
Mà Dương Thừa Liệt mặc dù là Huyện Úy Xương Bình, nhưng bởi vì bản tính, cũng không cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân. Nói toạc ra, Dương gia ở Xương Bình cũng không giàu có, ngoại trừ thu nhập của Dương Thừa Liệt thì chỉ còn lại khoản thu nhập thêm từ hai trăm mẫu chức điền.
Nếu không phải như vậy, Dương Thừa Liệt làm sao lại để Dương Thụy làm chấp y đây?
ròng mắt Dương Thụy quay tròn đảo quanh, thấy Dương Thủ Văn không muốn nói chuyện nữa, vội vàng chạy lên trước, cung kính nói:
- Đại huynh đừng nóng vội, chúng ta lại tán gẫu một chút... Không dối gạt Đại huynh, trên người tiểu đệ có chút tiền để dành, nhưng cũng không nhiều lắm.
- Nếu Đại huynh cần số tiền quá lớn, tiểu đệ có lẽ không giúp được gì.
- Nhưng nếu là... Nói không chừng tiểu đệ có thể đưa ra ý kiến. Chỉ là không biết đại huynh nghĩ ra cách gì, cần bao nhiêu tiền bạc đây?
Dương Thủ Văn nheo mắt lại, cảnh giác nhìn Dương Thụy.- Nhị Lang, nếu ngươi có tiền, thì cho ta mượn mấy quan.
- Mấy quan á...
Khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của Dương Thụy, lại toát ra vẻ rối rằm. Trên người người này, chắc chắn không chỉ có mấy quan tiền.
Trong lòng Dương Thủ Văn cười lạnh một tiếng, lại biểu hiện hồn nhiên không thèm để ý. Đối với việc Dương Thụy có quỹ đen, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.
Dương Thừa Liệt thân là Huyện Úy, quyền lực quá nhiều.
Ở đời Đường, Huyện Úy phân phán chúng tào, thu dẫn khóa điều, chức năng rất phức tạp, không phải Cục trưởng Công an đời sau có thể so sánh được. Ngoại trừ truy bắt đạo tặc, điều tra phá án thì Huyện Úy còn tham dự hiến tế, địa vị cao, không phải bình thường.
Chức vụ như vậy, khó trách nhận được một vài thu nhập mờ ám.
Dương Thừa Liệt có lẽ sẽ không nhận, nhưng nhìn đức hạnh của tiểu tham tiền Dương Thụy, phỏng chừng không ít lần nhận được lợi.
Y là chấp y bên người Dương Thừa Liệt, một số việc nhỏ đều do y phụ trách xử lý, đương nhiên sẽ có người lấy lòng y...
Dương Thủ Văn không kiên nhẫn khoát tay nói: - Ta cũng biết ngươi còn nhỏ, cũng sẽ không có tiền để dành, thôi bỏ đi.
Nói xong, hắn thở dài:
- Đáng tiếc biện pháp kiếm tiền của ta là một vốn bốn lời, chỉ cần đầu tư một khoản tiền nhỏ vào giai đoạn đầu thì sau này tiền sẽ vào cưồn cuộn. Thôi, nói với ngươi những việc này để làm gì? Ta đi ra ngoài một chút, ngươi ở nhà đi.
- Đại huynh, Đại huynh tạm dừng bước.
Trong mắt tiểu tham tiền, đã bắt đầu nổi lên kim quang.
Y vội vàng la lên, lôi kéo ống tay áo của Dương Thủ Văn:
- Đại huynh, lại tán gẫu một chút, tán gấu một chút đi... Không dối gạt Đại huynh, nếu chỉ là mấy quan tiền, tiểu đệ khẽ căn môi vẫn có thể lấy ra. Chỉ có điều phải kinh động a nương, ta chỉ là lo lắng, nếu mất cả chì lẫn chài, nương khó tránh khỏi sẽ tức giận. Đến lúc đó tất nhiên sẽ kinh động đến chỗ cha, tiểu đệ chịu không nổi.
Ngươi sẽ để lọt vào tai của cha?
Dương Thủ Văn cười lạnh một tiếng, trên mặt lại thay đổi biểu cảm.
- Nhị Lang nếu thật có đủ tiền thì vi huynh đảm bảo ngươi có thể kiếm tiền đầy chậu, đầy bát.
- Như vậy đi, huynh đệ chúng ta có thể liên kết với nhau, ta cho ngươi một phần lời... Nói thật, nếu ngươi không phải huynh đệ của ta, ta cũng mặc kệ ngươi. Mặc kệ ngươi trước kia làm cái gì, có câu là một bút không viết ra được hai chữ Dương, rốt cục thì chúng ta là người một nhà. Mấy quan tiền kia, sau này có thể thu về gấp mười, thậm chí gấp trăm lần tiền lời. Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, có đúng như vậy không?
Dương Thụy có trí tuệ nhưng rốt cục cũng chỉ là đứa trẻ mười ba tuổi.
Nghe Dương Thủ Văn nói như vậy, y cũng không kìm nổi nhiệt huyết sôi trào.
- Thật sự kiếm được tiền?
- Nói nhảm, ta lừa ngươi làm gì?
Dương Thủ Văn múa lưỡi, nói khiến cho Dương Thụy lay động tâm thần.
Cuối cùng, y rốt cục cắn răng một cái, lấy ra mấy xâu tiền đồng từ túi da ở bên hông, thấp giọng nói:
- Trên người của ta chỉ có năm trăm văn tiền, nhưng trong nhà còn có chút tích góp. Đại huynh, đây chính là tất cả tích góp của ta, ngươi nhất định không được lừa gạt ta.
- Đương nhiên đương nhiên, ta lừa ngươi làm gì?
Dương Thủ Văn ôm cổ của Dương Thụy, thấp giọng nói thầm.
Lúc này, Ấu Nương từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy bộ dáng kề vai sát cánh của huynh đệ Dương Thủ Văn, khuôn mặt nhỏ nhăn lập tức trầm xuống, có vẻ không
Vui.
Tuy nhiên, lúc này Dương Thụy đã không có tâm tình so đo thái độ của Ấu Nương.
- Đại huynh, ta đây trở về lấy tiền, trước khi trời tối nhất định sẽ quay lại.
- Đi mau đi mau, đi sớm về sớm.