- Ta hiểu.
***********
Dương Thừa Liệt và Quản Hố vừa ăn và uống vừa trò chuyện, bất giác một đêm đã trôi qua.
Hai người không ngủ, Dương thị cũng không thể ngủ, phục vụ hai người đến sáng. Khi trời sáng, Dương Thừa Liệt cũng không đánh thức Dương Thủ Văn mà cùng Quản Hổ ra đi vội vàng.
Lúc này Dương thị mới đi thu dọn bát đũa, sau đó sẽ là một ngày tiếp tục bận rộn.
Dương Thủ Văn thức dậy giúp Dương thị quét dọn phòng.
Buổi trưa hắn không ra ngoài, cùng Ấu Nương nghỉ ngơi và chăm sóc vườn hoa. Trời giá rét, mùa đông tới rất nhanh, cần phải chuẩn bị trước mới được.
Tu sửa vườn hoa xong, Dương Thủ Văn ngồi ở hiên cửa ngẩn người ra. Ấu Nương khẽ khàng bước đến sau hắn, đưa tay nhỏ bé bịt mắt hắn:
– Hủy Tử ca ca, đoán xem muội là ai?
– ừ, để ta đoán nào… Thơm như vậy, nhất định là tiểu Ấu Nương nhà ta rồi.
Nói xong, hắn bất chợt quay lại ôm lấy Ấu Nương. Ấu Nương bật cười khanh khách, ôm cổ của hắn, dịu dàng nói:
– Hủy Tử ca ca, kể chuyện xưa cho Ấu Nương nghe đi.
– Kể chuyện xưa?
Dương Thủ Văn hơi ngớ ra, đầu óc bất chợt lóe lên.
– Ấu Nương, muội từng nghe đến pháp sư Huyền Trang chưa?Dương Ấu Nương lắc lắc đầu nhỏ, vẻ mặt mù
mờ nói:
– Pháp sư Huyền Trang là gì?
– Ông ta là một hòa thượng.
– Hòa thượng ư? Là những người đầu trọc trên núi phải không?
– Ầy… Ấu Nương, chúng ta nói thế với nhau thì được, nhưng trước mặt người khác cần phải gọi là pháp sư.
– Nhưng họ thật sự là trọc mà.
Giảng giải cho cô bé có đôi khi là một việc vô cùng vất vả.
Cũng may Dương thị đi ngang qua, nghe Ấu Nương nói như vậy, lập tức bất mãn nói:
– Ấu Nương à, sao có thể vô lễ như thế được, sau này không được gọi pháp sư như thế nữa.
Dương thị tựa như rất tin Phật, nhưng lại không phải tín đồ cuồng tín.
Ấu Nương bĩu môi, đáp rất nhỏ, đầu cúi xuống tay vân vê góc áo, từng cuộn từng cuộn, tựa như rất ấm ức.
– Thím biết pháp sư Huyền Trang ạ?
– ừ, trước kia từng nghe kể đến, hình như đó là pháp sư thời Thái Tòng thì phải?
Ta nghe người ta kế, ông ta vì mong lấy được chân pháp, đã không quản ngàn dặm xa xôi đi tới
Thiên Trúc, đã trải qua rất nhiều nguy hiếm. Ngoài ra, ông ta còn có một bộ ‘Đại Đường Tây Du Ký’, viết về những gì mắt thấy tai nghe trên đường đi Tây Thiên. Tuy nhiên, ta chưa từng đọc quyển sách này.
Đúng rồi, Đại Đường Tây Du Ký!
Dương Thủ Văn đột nhiên hiểu được, hắn muốn làm gì rồi.
– Thím, Đại Đường Tây Du Ký có trong huyện thành ạ?
– Cũng không rõ nữa… Vừa lúc ta muốn vào thành mua chút vải dệt, nếu Hủy Tử muốn, ta có thể đi Bác Văn quán hỏi một chút.
Tuy nhiên, Hủy Tử cháu xem có hiểu không?
Dương thị không nhớ Dương Thủ Văn từng đọc sách, cho nên cũng không chắc chắn.
Dương Thủ Văn nói:
– Nếu như có, làm phiền thím mang một quyến về đây. Ngoài ra, thím đi huyện thành, cháu còn có việc muốn nhờ thím. Cháu có hai văn tiền, thím mua chút rượu về, không cần rượu ngon, có thể mua được bao nhiêu thì mua.
– Cái gì?
Dương thị ngạc nhiên nhìn Dương Thủ Văn, vẻ mặt khó hiểu.
– Hủy Tử muốn uống rượu ư? Hai quan tiền là nhiều ròi. Nếu Hủy Tử muốn uống rượu, ta mua mộ vò về là được.
– ô, thím hiểu lầm rồi, cháu mua rượu không phải để uống, mà là để sử dụng vào việc khác. Thím không cần hỏi nhiều.
– Vậy được rồi.
Dương thị nhận túi da trong tay Dương Thủ Văn, buộc ở bên hông.
Nàng thu dọn một chút, lại dặn dò Ấu Nương không được bướng bỉnh, lúc này mới đi ra khỏi cửa viện, tới huyện thành.
Nhìn Dương thị đi xa, Ấu Nương lập tức hoạt bát trở lại:
– Người ta đâu có bướng bỉnh, không nghe lời nhất chính là Hủy Tử ca ca đấy.
Ấu Nương lấm bấm, dáng vẻ ấm ức.
Dương Thủ Văn bật cười, ôm cô bé ngồi lên đùi:
– Nếu đã vậy, đế Hủy Tử ca ca bướng bỉnh kể câu chuyện xưa cho Ấu Nương nghe nhé.
- Tốt quá tốt quá!
– Câu chuyện hôm nay chúng ta kể, là câu chuyện về một con khỉ.
Dương Thủ Văn vuốt cánh mũi nhỏ nhắn của
Ấu Nương, ngẫm nghĩ một chút, sắp xếp lại ngôn
ngữ:
– Thơ viết: Lúc trời đất còn hỗn độn chưa phân rõ, mờ mịt không có bóng dáng con người. Từ khi Bàn cổ phá Hồng Mông, bắt đầu phân biệt rõ rànq tronq đục…