Sau khi Vương Hạ đi rồi, trong phòng ngủ chỉ còn lại cha con Dương Thừa Liệt.
– Vừa ròi Huyện tôn thảo luận cùng ta, vụ án này tạm thời không báo lên Đô đốc phủ. Ý tứ của ngài ấy là vụ án này tốt nhất vẫn nên do huyện xử lý, nếu báo lên Đô đốc phủ, nói không chừng sẽ có phiền toái, đến lúc đó trong huyện cũng khó xử.
Dương Thừa Liệt trở mình, tựa vào đệm giường, cảm giác thoải mái hơn lên rất nhiều.
Dương Thủ Văn lấy chăn đệm cho ông, khẽ hỏi:
– Vậy cha nói như nào?
– Ta nói, không báo Đô đốc phủ là tốt nhất.
Dương Thừa Liệt cười ha hả nói, sau đó tay đưa ra ra hiệu Dương Thủ Văn ngồi xuống bên cạnh.
– Vụ án này nếu báo lên trên, bên Đô đốc phủ nhất định sẽ phái người xuống điều tra nghe ngóng. Đến lúc đó, rút dây động rừng không nói, quan trọng hơn là, chúng ta sẽ mất đi thế chủ động. Thế cục Xương Bình hiện giờ rất hổn loạn, không thích hợp tiếp tục phát sinh hỗn loạn, cho nên ta tán thành với ý kiến của huyện tôn, không báo vụ án này lên, đợi mọi việc tra rõ ràng mới tính
toán tiếp.
Thật ra, từ xưa đến nay đều là như thế.
Quan viên địa phương sợ vấn trách, hơn nữa rút ra cây cải lại dính bùn, có trời mới biết sẽ dẫn phát ra biến cố gì nữa.
Hiện tại tình huống ở phía Cô Trúc không rõ ràng, huyện thành Xương Bình thì lại xảy ra án mạng liên tiếp, lòng người dao động. Nếu Đô đốc phủ lại phái người xuống thêm một mồi lửa, rất có thế sẽ xuất hiện cục diện không thế khống chế được. Đồng thời, Dương Thừa Liệt bị ăn quả đắng lớn như vậy, dĩ nhiên không cam lòng giao vụ án này ra. Giờ trong suy nghĩ của ông chỉ e muốn lấy lại thể diện đã mất.– Cha, con muốn đi huyện nha xem một chút.
– Cái gì?
Dương Thừa Liệt hơi híp tròng mắt lại, nhìn Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn hạ thấp giọng nói:
– Liêu Tử còn có chi viện, thật ra khiến con hơi có chút bất ngờ.
Con nghe Dương Thụy kể lại một cách đại khái, mơ hồ cảm thấy sau lưng thích khách sợ rằng còn có điều kỳ lạ. Cho nên con muốn trước tiên đi huyện nha xem xem, tiện thể quan sát lại mấy cỗ thi thể kia. Vụ án này chỉ sợ không đơn
giản, có tin tức không muốn ai biết.
Dương Thừa Liệt nghe vậy gật gật đầu:
– Cách nghĩ của con gần giống ta. Bảo Nhị Lang đi cùng con, nó khá quen thuộc ởtrong nha môn, không chừng có thể giúp con được chút ít.
Cha con thảo luận xong, Dương Thủ Văn đứng lên rời khỏi.
– Dương Mạt Lỵ, ngươi ở đây bảo vệ an toàn cho cha thật tốt.
Lúc đi Dương Thủ Văn dặn dò Dương Mạt Lỵ hai câu. Thật ra, cũng sẽ không có chuyện gì, ban ngày ban mặt, trong huyện thành phát sinh động tĩnh lớn như thế, hôm nay toàn thành giới nghiêm.
Trong tình huống đó, thích khách còn dám tiếp tục có hành động, vậy chỉ có thể nói đám người này là những kẻ coi trời bằng vung.
– Nhị Lang, ta là cậu cháu, cháu cản ta làm gì?
Lúc Dương Thủ Văn đi vào trung đường, bất chợt nghe ở tiền viện vọng đến tiếng cãi vã.
– Tam cữu, không phải cháu cản cậu… Cha bị thương, cần tĩnh dưỡng, thật sự là không tiện gặp cậu.
– Cháu à, ta đi gặp cha cháu, gặp sẽ quấy fây ông ấy hay sao? xảy ra việc lớn như thế, ta cũng chỉ muốn đến thăm một chút thôi.
Dương Thủ Văn kinh ngạc đi vào tiền viện, lập tức thấy ở cửa lớn Dương Thụy đang cản một đám người đang nói chuyện.
Những người đó quần áo hoa lệ, trên người toát lên khí tức nhà giàu mới nối, thanh âm cũng rất to.
– Nhị Lang, sao vậy? cha bị thương cần dưỡng thương, sao lại có người ‘ôn ào trong này?
Dương Thủ Văn đi lên trước, trầm giọng quát hỏi.
Người cầm đầu đám nhà giàu mới nổi ngớ ra, bất chợt nói lớn:
– Ngươi là ai? Tại sao lại dám khoa tay múa chân ở đây?
– Dương Huyện úy là cha ta, ta là trưởng tử trong nhà, ngươi nói xem ta là ai?
– Ngươi là… Dương a si?
Dương Thủ Văn nhăn mày lại, nhìn đối phương vẻ không hài lòng.
– Cậu à, cậu chớ nói bậy… Đây là đại huynh cháu. Cha bị thương, sai người gọi đại huynh tới. Bắt đầu từ bây giờ, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do Đại huynh cháu làm chủ.
Đại huynh, đây là Tam cữu. Cậu nghe nói cha bị thương nên muốn đến thăm.
Dương Thủ Văn thầm giật mình, nhưng không biếu lộ ra ngoài mặt. Ngược lại người cậu kia lại hơi chút sốt ruột:
– Tên này ngốc mà, Dương phủ từ lúc nào đến lượt nó làm chủ vậy? Cha cháu thật sự là hồ đồ rồi, đây chẳng phải là gây thêm phiền cho mình hay sao? Không được, ta phải đi tìm mẹ cháu, bảo mẹ cháu khuyên bảo cha cháu.
– Đây là chủ kiến của mẹ ạ.
- Vậy mẹ cháu đâu?