Hai người hiện tại đấu tranh ngang tài ngang sức, nếu ai có được sự ủng hộ của Dương Thừa Liệt thì thực lực tăng lên rất cao. Cho nên dù là
Vương Hạ hay Lư Vĩnh Thành đều đối đãi với vấn đề Dương Thừa Liệt vô cùng cấn thận, dè dặt.
Dương Thủ Văn không đế ý đến sự trào phúng của Thập Ngũ Ca mà nhanh chóng cùng Dương Thụy đi vào phòng trực.
- Thích khách đánh lén lúc rạng sáng, có bảy người chết.
– Trong đó có ba người chết dưới đao Huyện Úy, còn hai người bị quân lính Huyện úy giết, hai người còn lại một người phá vòng vây bị ta giế t chết, người còn lại phóng hỏa không cấn thận bị mồi lửa bắt vào, cả người chìm trong biến lửa.
Dương Thụy và Dương Thủ Văn nghe nói qua tình hình, thỉnh thoảng liếc nhìn Vương Hạ.
Chỉ thấy Vương Hạ đứng ngoài cửa, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, ông ta chắp tay sau lưng hướng nhìn xung quanh, thần sắc khá nhẹ nhàng.
- Đều là người Liêu cả sao?
- Hả?
– Ta hỏi thích khách ây, đều là người Liêu cả sao?
– Cũng không hẳn, theo quan sát từ thi thể người chết, dường như là người Hán, không phải dị tộc khác.
Trong đầu Dương Thủ Văn chợt thoáng hiện lên một ý nghĩ.
– Nơi này giữ vật chứng, có phải tất cả vật chứng đều được giữ ở đây không?
- Đúng vậy.
Dương Thụy nghi hoặc nhìn Dương Thủ Văn, hạ giọng nói:– Chỉ cần là vật chứng đều được giữ ở đây.
– Những người bên ngoài có ai biết có phòng này không?
– Cũng không biết chính xác…. Trong nha môn nhiều người như vậy, không biết có ai không cấn thận mà nói ra ngoài không?
Dương Thủ Văn gật gật đầu, cũng không hỏi gì thêm, xoay người đi ra.
- Đại Lang, xem xong rồi sao?
– Đa tạ Huyện tôn đã giúp đỡ, tại hạ đã xem xong rồi.
Vương Hạ cười nói:
– Có phát hiện ra gì không?
- Việc này Thảo dân ngu dốt, không phát
hiện ra gì cả.
– Nhị Lang có nhìn ra manh mối gì không?
Dương Thụy hoảng sợ liền vội khom người nói:
– Hồi bẩm Huyện tôn, tiểu nhân cũng không
tìm ra được manh mối gì.
– Ha ha, không sao…. Loại vụ án này cần điều tra rõ ràng, sao có thể nhanh chóng tìm ra manh mối được. Ngay cả Quản bộ đầu ở nơi này nửa ngày cũng không tìm được gì, huống chi các ngươi. Nếu không có việc gì thì trở về đi, cho ta gửi lời hỏi thăm lệnh tôn.
- Tiểu nhân nhất định truyền lại lời của Huyện tôn cho gia phụ.
Vương Hạ không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu rồi rời đi.
Y vừa đi, Dương Thụy lập tức như trút được gánh nặng, liền thở phào một cái, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
– Đại huynh, không hố là Huyện tôn, y đứng trước mặt đệ đệ liền cảm thấy được một loại áp lực không thể tưởng.
– Nói nhảm, người ta là Huyện tôn mà.
Dương Thủ Văn cười mắng một câu, nhưng ánh mắt lại nhìn theo bóng lưng của Vương Hạ cho đến khi y biến mất ngoài hiên.
Dương Thụy nói lời cảm ơn với Thập Ngũ Ca rồi mới chuẩn bị trở về.
Y đến bên cạnh Dương Thủ Văn nhỏ giọng hỏi:
- Đại huynh, huynh đang nhìn cái gì thế?
Dương Thủ Văn cười cười nói:
– Không có gì, chúng ta về đi.
Chỉ có điều trong lòng hắn có trực giác “Vị Huyện lệnh trẻ tuổi này cũng không đơn giản chút nào”.
Ra khỏi nha môn, hai người đứng trên đường.
Dương Thủ Văn nhìn trái nhìn phải, Dương Thụy không ngờ có người đưng cách đó không xa đưa tay vẫy y.
Dương Thụy do dự một lát, thấy Dương Thủ Văn không chú ý đến y nên nhanh chóng đi qua theo người nọ đi vào ngõ nhỏ.
Khi y đi ra đã thấy Dương Thủ Văn ngồi trên thềm đá cách huyện nha không xa.
- Đại huynh.
Dương Thụy hưng trí bừng bừng chạy lên trước, vẻ mặt hưng phấn tươi cười.
Dương Thủ Văn nhìn nhìn y, cười ha hả hỏi:
– Thấy bộ dạng đệ như vậy nhất định gặp chuyện tốt rồi, nói ta nghe xem.
- Đại huynh còn nhớ trước kia đệ có nói với huynh về Cái Gia Vận không?
- Cái Gia Vận?
– Chính là con của Cái Lão Quân, hẳn ta là
con đầu của Lão Quân.
Dương Thủ Văn nhanh chóng hiểu ra gật đầu nói:
– Ngươi không nói suýt nữa ta quên rồi.
– Trước kia Đại huynh nói với đệ bảo đệ tìm Cái Gia Vận hỗ trợ, hỏi thăm có ai khả nghi xuất hiện không? Ha ha, hắn ta vừa phái người đến truyền tin, thật đúng có phát hiện được người khả nqhi, cũnq biết đươc chỗ ở của nhữnq nqười đó.