“Tiểu Dật, đi coi coi Tiểu Ninh sao còn chưa dậy, ngày đầu năm mới mà ngủ nướng, ra cái gì chứ.” Bà An trái chờ phải đợi không thấy An Ninh xuống lầu, sai An Dật lên lầu xem thế nào.
Ông An vội vàng thu lại bao lì xì An Dật cho, điều chỉnh vẻ mặt làm bộ nghiêm túc, “Ừ, thật là càng ngày càng tệ mà, Tiểu Dật con đi coi coi.” Vỗ vỗ vai con mình.
“Dạ, để con lên coi.” An Dật gật đầu, hắn nghĩ hôm qua họ làm vận động trên giường náo loạn cả đêm, thức dậy đã đủ trễ, không ngờ An Ninh so với bọn họ còn trễ hơn, chẳng lẽ… An Dật đột nhiên nghĩ tới một khả năng, mờ ám cười rộ lên, ai nha, chẳng lẽ Tiểu Bạch rốt cuộc đắc thủ rồi? Nga, vậy nên hảo hảo chúc mừng cậu ta, dám chừng Tiểu Bạch thích An Ninh, ngoại từ bản thân An Ninh ra, những người khác đều nhìn ra hết, mà mẹ đã sớm coi Tiểu Bạch như con, cũng không biết tên An Ninh rõ ràng rất có sở trường với phụ nữ vì sao đối với tình cảm của đàn ông lại chậm chạp thế, hay chỉ là chính hắn không muốn thừa nhận thôi.
Thẩm Trác Hi thấy thế cũng muốn lên cùng, bị bà An kéo không cho đi, ông An cũng qua giúp vui, nói thật ông vẫn chưa nhìn vợ tương lai của An Dật thật kĩ mà. Thẩm Trác Hi bị hai cụ vây quanh, vệt đỏ ửng trên mặt đã hơi thối lui giờ lại bắt đầu vọt lên cao, hoàn toàn không biết nên làm sao trả lời hết vấn đề này tới vấn đề khác của bà An, đặc biệt bên cạnh còn có ông An ngồi với vẻ mặt (làm bộ =)) nghiêm túc, chân tay luống cuống nhìn An Dật, hy vọng hắn giúp mình giải vây. An Dật cho y một ánh mắt yên tâm, ý là ba mẹ em cũng không phải quái thú, có thể ăn anh hay sao.
An Dật bước chân nhanh nhẹ lên lầu, đứng một hồi ngoài cửa phòng An Ninh, không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, rất an tĩnh, bĩu môi, vốn tưởng có thể nghe thấy trò gì hay chớ. Cố tình không gõ cửa, trực tiếp mở cửa đi vào, dù sao An Ninh chưa bao giờ khóa cửa, hắn vào phòng An Ninh cũng không cần gõ.
Cánh cửa vừa mở ra liền sững sờ, trên giường chỉ có một người, Văn Dư Bạch, không hề thấy bóng dáng An Ninh. Văn Dư Bạch trên giường nhìn thấy An Dật cũng sửng sốt, vội vàng kéo chăn bao lấy thân thể mình. Bất quá động tác cậu có mau nữa, An Dật cũng thấy rõ ràng rồi, cậu rõ ràng là lõa thể. Thần sắc hơi mất tự nhiên nhìn An Dật, mặc dù chút tâm tư này của cậu nghĩ cũng biết không thể gạt được An Dật, nhưng bộ dáng thế này bị bắt gặp vẫn thật xấu hổ.
An Dật thần sắc không thay đổi, cũng không hỏi cậu vì sao ở trên giường An Ninh, chỉ cười tủm tỉm hỏi thăm: “An Ninh đâu?”
Văn Dư Bạch không ngờ thần tình An Dật bình tĩnh thế, trên dưới quan sát hắn một hồi, thở dài, chỉ hướng toilet.
An Dật “Nga” một tiếng, không trực tiếp đi qua, ngược lại tới bên cạnh cậu, hỏi một câu, “Không sao chứ?”
Văn Dư Bạch cười khổ lắc lắc đầu.
An Dật cũng không hỏi tiếp, gõ gõ cửa toilet, không nặng không nhẹ thủ sẵn. Nào ngờ bên trong gào thét một trận, dọa An Dật giật cả mình, “Không ra, đừng gõ nữa.” (~=))))
An Dật quay đầu nhìn nhìn Văn Dư Bạch ngồi trên giường làm bộ ngó phong cảnh ngoài cửa sổ nhưng thật ra đặt lực chú ý ở đây, để ý tới động tĩnh bên này, bất đắc dĩ lắc đầu, An Ninh chính là ăn mềm không ăn cứng, nói ngọt với hắn vài câu, nhẹ nhàng thuyết phục thì cái gì cũng dễ thương lượng, nhưng nếu cậu ồn ào nóng nảy với hắn đó chính là tự tìm khó coi rồi, An Ninh chính là một tên vô tâm vô phế, càng cãi hắn càng hăng hái, cậu không để ý hắn nữa, chính hắn sẽ sáp tới.
“Là em, mở cửa.” An Dật mới lên tiếng, cánh cửa liền thoắt cái mở ra, người bị chộp vào, rồi ‘phanh’ một tiếng đóng lại.Nhìn thấy An Ninh cái gì cũng không mặc, mùa đông mà trần trùng trục ngồi không, An Dật liền cau mày, mặc dù có lò sưởi, tên này cũng không sợ đông lạnh sao, kéo khăn tắm qua một bên quấn lấy hắn, “Làm cái gì đây? Không lạnh sao?”
“Tiểu An tử… Cứu mạng a…” Dốc sức níu lấy An Dật, khóc lóc kể lể với hắn, “Trong sạch của anh a…”
An Dật nghe vậy khóe miệng co rút, “Được rồi, đừng náo loạn, đầu năm mùng một, làm cái gì vậy?” An Dật quét mắt liếc hắn, toàn thân cả một vết đỏ cũng không có, có lẽ Tiểu Bạch cũng không làm gì hắn, ngược lại là hắn có khả năng làm cái gì với người ta kìa. Thấy Tiểu Bạch lãnh tĩnh vậy, hắn trái lại ở đây quỷ khóc trước rồi. (Ninh Ninh đc lợi còn ăn vạ =))
“Trong sạch của anh a ~” túm lấy An Dật, “Chú mày nói, sao hôm qua lại đem anh giao cho cái tên Văn Dư Bạch ý đồ quấy rối anh hả, sao chú mày lại không hảo hảo nhìn hắn hả, trinh tiết của ta a…”
“Cái gì là đem anh giao cho hắn hả, anh lại không dặn giao cho em, cậu ta làm gì anh rồi?”
“Hắn hắn hắn…”
“Hả, hắn làm gì rồi?” An Dật trêu tức mà nhìn An Ninh giả khóc. (biết luôn =))
“Trong sạch của anh đều hủy trên tay hắn rồi.”
“Bị hắn ăn rồi?” An Dật nhướng mày.
“Nói bậy, anh thế nào lại bị hắn…” An Ninh nhảy dựng lên như con mèo giẫm phải đuôi.
An Dật cười vỗ vỗ mặt hắn, “Này gọi là thẹn quá hóa giận.”
An Ninh trừng hắn, trừng hắn, ngô, Tiểu An tử thật sự là một chút cũng không đáng yêu mà, từ hồi có đàn ông rồi là cứ thích khi dễ hắn, còn luôn uy hiếp hắn, còn không cho hắn ăn hiếp tên kia của nó.
“Được rồi, đừng quậy nữa, mẹ chờ anh dưới lầu kìa.” Xê dịch cái khăn tắm cho hắn, xoa xoa khuôn mặt phồng lên của hắn, sao trước kia không phát hiện An Ninh đáng yêu vậy chứ, đột nhiên nghĩ tới cái gì, làm như vô ý nói, “Quà tết của anh em nhận rồi.”
“Quà tết?” An Ninh nhất thời không phản ứng lại, tiếp theo đột nhiên vỗ đầu, bỉ ổi sáp tới cạnh An Dật cười hỏi, “À, cái kia hả, thế nào thế nào, hiệu quả tốt không?”
An Dật cho hắn một vẻ mặt cười mập mờ sao cũng được, tên này quả nhiên giấu hắn làm chuyện tốt gì rồi.
“Ai ai, đó chính là sản phẩm mới nga, anh vất vả lắm mới làm được một chút xíu xiu đó, mới thí nghiệm xong, liền đưa cho em dùng, thế nào, đủ thú vị chớ.”
“Không có tác dụng phụ chứ?” Mặc dù không biết An Ninh đang nói cái gì, bất quá chắc là thuốc mới gì đó của quân đội.
“Không có không có, thí nghiệm hoàn thành rồi, vợ em có phải là em hỏi cái gì cũng thành thật trả lời hay không? Có khai báo với em ổng lần đầu tiên phá thân là lúc nào, đối tượng thầm mến đầu tiên là ai hay không a?”
Thuốc nói thật? Không phải thuốc kích tình? An Dật ngẩn người, hôm qua Thẩm Trác Hi quá mức dâng trào, sáng thức dậy hắn cẩn thận ngẫm lại đã biết bên trong có vấn đề gì, Thẩm Trác Hi dù mất khống chế mấy cũng không thể phóng khoáng thành như vậy, mà kẻ làm chuyện nhàm chán kiểu đó trong nhà ngoại trừ An Ninh, không có người thứ hai, kết quả, bị hắn nói sơ là biết liền, quả nhiên là hắn làm chuyện tốt.
“Anh trộn trong dầu massage?” An Dật đoán được đại thể thuốc này làm sao dính lên người Thẩm Trác Hi, không phải thông qua dầu massage thì chính là tinh dầu, mà tinh dầu có nhiều bình như vậy, An Ninh không thể biết hắn sẽ dùng bình nào.
“Chẳng phải ổng bị lão gia tử phạt sao, anh đã biết em hảo tâm như vậy, chắc chắn sẽ xoa xoa cho ổng, này không phải dùng được rồi, ha ha, thế nào, rốt cuộc có hữu dụng hay không a, nghe nói là sẽ phản ứng suy nghĩ cùng khát vọng chân thật nhất, hơn nữa bản thân ổng tuyệt đối sẽ không phát hiện, thế nào thế nào, nếu ổng dám hô lên cái tên nữ nào thì mau mau bỏ ổng rồi tìm người khác a.”
Thật sự không phải thuốc kích tình? Vậy sao Thẩm Trác Hi lại như thế… Nhiệt tình ôm ấp yêu thương? Chẳng lẽ là vì lúc đầu mình khơi mào của y, nên khát vọng chân thật nhất mới… sau khi An Dật hiểu rõ ngọn nguồn, quả thực chính là hắc tuyến đầy mặt, ý muốn bóp chết An Ninh cũng có, tên ô long bày trò này thật là… Tuy hắn cũng không lỗ vốn, ngược lại còn thấy một loại phong tình khác của Thẩm Trác Hi. Nhưng nếu thật hỏi ra cái gì không nên biết, vậy không phải sẽ buồn phiền sao, hắn đối với quá khứ của Thẩm Trác Hi một chút cũng không có hứng thú biết, y lớn tuổi như vậy rồi, cũng không phải trong tiểu thuyết chỉ vì chờ cùng hắn gặp nhau yêu nhau kia mà, trước khi gặp hắn làm sao có thể không có người phụ nữ khác. Lấy xuất thân và tướng mạo Thẩm Trác Hi, số lượng này nhất định khá là khả quan đây, đối với tên và số lượng phụ nữ trước kia của y, ngay cả một chút hứng thú muốn biết hắn cũng xin miễn.
“Anh vẫn nên tự lo cho chính anh đi, Tiểu Bạch phải làm sao bây giờ, anh nghĩ ra chưa?”
“Cho xin đi, anh chưa bao giờ thích đàn ông!” An Ninh nhắc tới Văn Dư Bạch là lại tức.
“Thật sự sao?” An Dật cười ám muội, “Tư vị đàn ông không tệ như phụ nữ a. Anh khẳng định anh không muốn thử lại sao?”
“…” An Ninh tức khắc im bặt, khí cũng không mạnh mà chột dạ.
“Em thấy anh cũng thích, tự hỏi chính mình đi, há? Rốt cuộc nghĩ thế nào, Tiểu Bạch đối với anh thật không tệ, so với những cái gọi là hồng nhan tri kỷ của anh thì tốt hơn nhiều, anh cùng phụ nữ chỉ có thể yêu nhau không thể bên nhau, còn cần em nhắc nhở anh sao?”
An Dật nào có thể không hiểu rõ người cùng lớn lên từ nhỏ, An Ninh đối xử với phụ nữ thì lãng mạn dùng không hết, có thể khiến cho phụ nữ đang hẹn hò ngày ngày tràn ngập ngạc nhiên, nhưng không cách nào sống chung với phụ nữ, bảo hắn ngày ngày đối diện với một người phụ nữ mấy ngày là chán ngấy, nhưng anh em từng có giao tình sinh mệnh thì không giống, đây là chỗ dựa giữa đàn ông với nhau, nếu như yêu nhau, nói không chừng còn có thể cả đời.
“Thật sự không được sao, anh cứ hỏi Tiểu Bạch, hỏi xem cậu ta từ lúc nào bắt đầu thầm mến anh? Quả là một kẻ si tình a.” An Dật cười trêu nói.
An Ninh bụp qua một phát, tiếp theo sửa sang lại vẻ mặt, nói: “Anh sẽ suy nghĩ rõ ràng.” Mới đứng đắn một câu, lại cười đùa cợt nhả, “Vì sao đàn ông so với phụ nữ còn khó giải quyết hơn a, Thẩm Trác Hi cũng thế này sao? Khó trị như vậy?”
An Dật trừng hắn một phát, tiếp theo lại ôm lấy An Ninh, than thở: “Dù thế nào, em luôn đứng về phía anh, đàn ông cũng được, phụ nữ cũng tốt, chỉ cần anh thích là được.”
“Ừ ừ, anh đã biết vẫn là Tiểu An tử tốt nhất mà, ngày nào đó anh bị ba mẹ đuổi đi, em nhất định phải thu lưu (thu nhận và giúp đỡ) anh.”
Hai anh em trong toilet nói không ngừng, bên ngoài rốt cuộc có người không chịu nổi nữa, gõ vài cái lên cửa, thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái của Văn Dư Bạch truyền đến, “Bác gái gọi hai người xuống.”
An Dật muốn đi mở cửa, An Ninh chết sống đu trên người hắn không chịu xuống, An Dật bất đắc dĩ đành phải đưa tay ra sau ôm lấy hắn, đá mở cửa, nhìn thấy Văn Dư Bạch đã thay quần áo xong. Phiêu ánh mắt qua hai cái người lại dính lấy nhau, sắc mặt cứng đờ, nhưng cuối cùng không nói gì, gật đầu với An Dật rồi đi ra ngoài.
“Tự thay quần áo, em đi đánh thức Thư Vân Thư Phàm.”
“Đừng lo cho hai thằng quỷ nhỏ đó, anh muốn em mặc cho anh.” (vậy anh là quỷ lớn? =..=)
“Anh mới ba tuổi hả? Thư Vân cũng tự mặc quần áo rồi.” An Dật tức giận liếc hắn, tên này ba mươi mốt thật sao? Làm cha của hai đứa con trai thật sao? Cũng không biết Văn Dư Bạch khăng khăng một mực thích chỗ nào của hắn, mặc dù An Ninh đối với hắn là thương đến tận xương tủy, nhưng đối với Văn Dư Bạch cũng không thấy được có đối đãi gì khác với người ngoài, thích An Ninh thật đúng là mạc danh kỳ diệu (chẳng hiểu ra sao, quái lạ). Bất quá An Dật nghĩ lại, kỳ thật Thẩm Trác Hi thích hắn cũng thích mạc danh kỳ diệu a, hắn đến bây giờ cũng không biết Thẩm Trác Hi thế nào lại đột nhiên thích hắn nữa. Tình yêu a nó kỳ thật chính là một thứ mạc danh kỳ diệu, có lẽ chỉ là một ánh mắt, thế rồi thích thì thích thôi.