Thẩm Trác Hi oán hận nhìn chằm chằm điện thoại di động, quả muốn nhìn lủng lỗ nó luôn, xui xẻo lúc này cư nhiên hết pin, thật muốn đập nó ra cho hả giận, bất quá nghĩ nghĩ có lẽ An Dật sẽ gọi lại, nhịn xuống xúc động này. Vội vàng bật dậy, cũng không quan tâm mình còn đang lõa thể, trên người thậm chí còn dính bạch trọc của mình, bắt đầu lục tung đồ đạc tìm cục sạc.
Thật vất vả từ ba lô lục ra được cục sạc, luống cuống tay chân ghim vào, không thể chờ đợi được mà bật nguồn, thật chưa từng cảm thấy hình ảnh khởi động máy lại chậm như thế, vừa nhảy tín hiệu đã bắt đầu tìm số gọi lại cho An Dật.
Nhìn thấy thời gian trò chuyện là hơn hai tiếng, hắc tuyến, hèn chi hết pin… Lòng nóng như lửa đốt gọi cho An Dật, sợ An Dật nghĩ mình cúp máy.
Từ tai nghe truyền ra âm thanh duyên dáng “Xin lỗi, số máy quý khách gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Goi lại, vẫn là câu nói đó, Thẩm Trác Hi chán nản ngã về giường, chẳng lẽ cả ông trời cũng không muốn cho y biết rốt cuộc An Dật nghĩ gì về y sao… Có phần trẻ con quấn chăn nằm lăn lộn trên giường, từ đầu này lăn tới đầu kia, tiếp đó quay lại, quấn hết chăn lên người, làm drap giường cũng biến thành một cục rối.
Cảm thấy mình thật ấu trĩ, vội vàng dừng hành động này lại, ôm điện thoại tiếp tục gọi, vẫn là câu nói kia, Thẩm Trác Hi buồn bực thật muốn đập bể điện thoại luôn.
Thở dài, ném điện thoại qua một bên, nhìn bầu trời đã hửng sáng, một chút buồn ngủ cũng không có, nhớ lại ban nãy mình hành động hoang đường, lại bắt đầu ngượng ngùng, mình thật không có thuốc chữa rồi, trước khi gặp An Dật, Thẩm Trác Hi chưa từng nghĩ tới những hành động mất mặt đó sẽ xảy ra với mình, lại còn là vì câu dẫn một người đồng tính khác.
Càng nghĩ càng làm mặt đỏ tim đập nhanh, dứt khoát kéo chăn mền quấn quanh mình ra, vọt vào phòng tắm tắm rửa một hồi, mới khiến tâm tư lộn xộn bình tĩnh xuống, lại nhìn điện thoại, cũng không có dấu hiệu bắt máy, chắc An Dật vẫn không ở trong vùng phủ sóng, huống hồ dù bây giờ gọi được, y cũng thật không có dũng khí hỏi lại câu hỏi mới vừa.Sửa soạn một chút, chuẩn bị đi gặp mẹ mình, sau đó cho bà hay chuyện của y và An Dật, dù y đã sớm đoán được phản ứng của mẹ cũng thế.
Kỳ thật Thẩm Trác Hi xuất thân xem như vô cùng tốt, thậm chí có thể nói là hiển hách, thế hệ của cha, đều là nhân viên cao cấp của chính phủ, chú bác anh chị em Thẩm Trác Hi ngành nào cũng có chức vụ, ông nội y thậm chí làm đến vị trí đó… Mãi đến cha Thẩm Trác Hi — người con ông nội thương yêu nhất xảy ra chuyện, mới dần dần ở ẩn, không quan tâm chuyện đời. Mà bên mẹ Thẩm Trác Hi là mấy đời kinh thương, nếu nói An Dật xem như một nhà đầu tư xuất sắc mới, bên mẹ Thẩm Trác Hi chính là phú hào cự thương mấy đời tích lũy, thông thường trong ấn tượng thương nhân dường như đều khiến người ta có cảm giác không cách nào xâm nhập tầng lớp trên, thế lợi tham tài, kỳ thật không phải, tiền thật sự nhiều tới mức nhất định, lại dùng tiền đẻ ra tiền chẳng qua là chuyện rất dễ dàng mà thôi, họ coi trọng chính là bồi dưỡng và giáo dục đời sau, trải qua mỗi đời tích lũy sàng lọc, nghiễm nhiên là một đại gia tộc, so với dòng dõi thư hương và quý tộc thượng lưu thì không chút thua kém.
Lẽ ra với gia thế Thẩm Trác Hi, chức vị của y hiện tại hoàn toàn là một công việc không vào mắt, chỉ cần mẹ y tùy tiện chỉ một vị trí cho y, ít nhất cũng là chủ quản một vùng, không đầy mấy năm là có thể lên chức thành viên hội đồng quản trị. Bất quá Thẩm Trác Hi từ nhỏ đã không cách nào dung nhập cuộc sống như họ, trong nhà gia giáo cực nghiêm, khiến người ta có một loại cảm giác áp lực, y đối với cha mẹ cũng chỉ là một loại tình cảm kính sợ, hoàn toàn không có quan hệ ruột thịt như gia đình người bình thường, quan hệ trong nhà cũng không gần gũi, hơn nữa giữa cha mẹ đại khái cũng chỉ có thể dùng tương kính như tân để hình dung, chẳng qua là người dựa vào mối quan hệ lợi và hại kết hợp với nhau, trông cậy vào họ có tình cảm gì được chứ. Vì vậy Thẩm Trác Hi sau khi thành niên đã lựa chọn tự mình lưu vong, không vào xí nghiệp gia tộc, cũng không chọn theo chính trị, tự mình tìm việc, tự mình mua nhà, dần dần ít liên hệ với người trong nhà, bên ngoài cũng tuyệt không đề cập tới người nhà, người khác cũng không biết Thẩm Trác Hi có gia thế hiển hách như vậy.
Kể cả An Dật, Thẩm Trác Hi cũng không nói với hắn, y không muốn phương diện gia đình gây ảnh hưởng đến tình cảm của An Dật đối với y, y hy vọng An Dật đối xử với y như một người bình thường, không vì quan hệ gia đình y mà nhìn cao y cũng không vì quan hệ gia đình mà có áp lực. Mặc dù nếu An Dật hỏi y, y tuyệt đối sẽ ăn ngay nói thật, nhưng cũng như trước nay y chưa từng hỏi chuyện bên nhà An Dật, An Dật cũng chưa từng dò hỏi gia thế của y.
An Dật có thể thẳng thắn thừa nhận quan hệ hai người họ với gia đình, còn dẫn y về nhà. Mà Thẩm Trác Hi lại luôn che giấu người nhà, điều này làm cho y có cảm giác áy này với An Dật, luôn cảm thấy giống như mình có lỗi với hắn. Thẩm Trác Hi lần này nói thẳng với mẹ chuyện của y và An Dật, thật sự đã tính đến tình huống xấu nhất. Có lẽ mẹ sẽ quét mình ra khỏi cửa, không bao giờ thừa nhận đứa con này nữa, Thẩm Trác Hi cười khổ nghĩ, dám chừng mình sẽ là sỉ nhục của gia tộc. Đó cũng là một nguyên nhân khiến y không dám dẫn An Dật về nhà, sợ mẹ sẽ làm An Dật không chịu nổi, cũng sợ An Dật khó chịu khi biết mình vì quan hệ với hắn mà đoạn tuyệt qua lại với người nhà. Kỳ thật An Dật là một người đặc biệt coi trọng người nhà, y biết.
Đối với khả năng mẹ có thể tiếp nhận quan hệ giữa y và An Dật, y thật ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới, đó là vọng tưởng trong mộng cũng không dám xuất hiện… Mình thích một người đàn ông, còn dự định sống cùng hắn cả đời, đại khái người nhà vĩnh viễn sẽ không thừa nhận từng có một đứa con đáng xấu hổ như y.
Thẩm Trác Hi tràn đầy tâm sự ra khỏi phòng mình, có lẽ sau hôm nay sẽ không còn cơ hội trở lại ngôi nhà này nữa, mặc dù nơi đây chưa từng mang đến cho y kí ức đẹp đẽ vui vẻ nào, nhưng dù sao cũng là nhà của mình a, hôm nay phải chính tay mình chặt đứt nó…
Vừa mang tâm sự vừa vào phòng ăn, sống cùng An Dật đã lâu, cũng dần dần có thói quen dậy sớm như An Dật, hơn nữa luôn làm bữa sáng cho An Dật, cũng hình thành thói quen ăn sáng, phải biết rằng trước kia đừng nói ăn sáng, cả bữa chính y cũng không ăn đúng giờ.
Mới đến phòng ăn đã thấy mẹ ngồi ở đó dùng cơm rồi, Thẩm Trác Hi cảm thấy bất ngờ, cho tới bây giờ y cũng không biết mẹ dậy sớm như vậy. Hiển nhiên lúc bà Thẩm thấy con mình cũng thoáng kinh ngạc, bất quá tuy nói kinh ngạc, kỳ thật trên khuôn mặt bà cũng nhìn không ra biểu tình gì, chỉ gật đầu với Thẩm Trác Hi, lại tiếp tục hưởng dụng bữa sáng của mình, khi ăn nhà họ không được lên tiếng nói chuyện.
Thẩm Trác Hi nói một câu chúc buổi sáng tốt lành, ngồi xuống ngay đối diện mẹ y, tự nhiên có người giúp việc bưng bữa sáng lên cho y, Thẩm Trác Hi yên lặng tiếp nhận đôi đũa, sau đó thêm một câu cám ơn, tiếp theo bắt đầu giải quyết phần của mình, nghĩ nên mở miệng thế nào với mẹ.
Mẹ con hai người trầm mặc ăn xong bữa sáng, bà Thẩm lau lau miệng, nhìn vào mắt con mình, nói: “Có lời muốn nói với tôi sao?”
Thẩm Trác Hi mấp máy môi, cuối cùng nói: “Con có người muốn sống chung cả đời.”
“Ừm, là con nhà ai?” Giọng điệu thản nhiên hỏi, đối với tuổi như Thẩm Trác Hi còn chưa kết hôn, bà Thẩm tuyệt không gấp, muốn tìm một người vợ với bà hay với Thẩm Trác Hi mà nói đều quá mức dễ dàng, không cần phải sốt ruột, hơn nữa Thẩm Trác Hi cũng không muốn kế thừa gia nghiệp, cũng không nhất định chọn môn đương hộ đối, cuộc hôn nhân của mình không hạnh phúc nên không cần phải tái diễn nơi con mình, để con mình chọn một người nó thích, với tài lực nhà họ, dù Thẩm Trác Hi không làm gì hết cũng có thể nuôi sống mấy miệng ăn nhà y.
“Nhà họ theo quân đội, riêng người ấy làm đầu tư.”
“Nga?” Bà Thẩm bất ngờ nhìn Thẩm Trác Hi, vốn tưởng rằng Thẩm Trác Hi đại khái sẽ tìm một người con nhà bình thường, vì y kỳ thật luôn khát vọng cuộc sống gia đình bình thường mà ấm áp, ngày ngày khi chồng đúng giờ đi làm, vợ sẽ nấu cơm chờ chồng trở về, sau đó cả nhà hoà thuận vui vẻ cùng nhau ăn tối. Hiểu con không ai bằng mẹ a, dù Thẩm Trác Hi chưa bao giờ nói, nhưng bà vẫn biết. Con nhà quân nhân còn là làm ăn? Nghe ý Thẩm Trác Hi tựa hồ làm cũng không tệ lắm, người phụ nữ mạnh mẽ? Nhưng không giống loại Thẩm Trác Hi thích.
“Chỉ cần là con nhà đàng hoàng là được rồi, anh cũng không còn nhỏ nữa, lúc nào dẫn cô ấy về xem xem, rồi hai người kết hôn luôn.” Cuối cùng lại thở dài nói, “Trong nhà có một đứa nhỏ cũng náo nhiệt hơn.”
Thẩm Trác Hi nhìn mẹ mình từ sau khi cha tự sát, dung nhan đã già nua rất nhiều, nhất thời cảm thấy có chút áy náy, biết rõ bà tịch mịch nên ở bên bà nhiều, sau này muốn đền đáp bà chỉ sợ không còn cơ hội nữa.
Thẩm Trác Hi hít một hơi, bình tĩnh nói: “Người con thích là… Đàn ông.” Ngữ khí không nặng, mang ý kiên định cùng với tư thái tuyệt không chùn bước.
Bà Thẩm ngẩn người, tuyệt không nổi giận, trên mặt lại mang theo chán ghét, “Tôi giáo dục anh rốt cuộc có chỗ nào sai? Anh cư nhiên học những người kia chơi đàn ông?”
“Con nghiêm túc, con thật sự muốn cùng cậu ấy bên nhau cả đời, không phải chơi.” Thẩm Trác Hi nhíu nhíu mày, y không ngờ tới mẹ cư nhiên cho rằng y vì nhất thời mới lạ đi chơi đàn ông, hay có lẽ mẹ vô thức trốn tránh sự thật là con mình thật sự thích một người đàn ông.
Bà Thẩm nhìn Thẩm Trác Hi một hồi lâu, thở dài thỏa hiệp nói: “Sau khi anh kết hôn với một người phụ nữ rồi có con, anh muốn chơi đàn ông cũng được hay là muốn sống cả đời với đàn ông cũng tốt, chỉ cần đừng để bị gièm pha, tôi cũng mặc kệ anh, nhưng anh nhất định phải kết hôn với phụ nữ, còn phải có con.”
“Mẹ!” Thẩm Trác Hi kinh sợ nói, kết hôn có con với một người phụ nữ? Như vậy kết quả sẽ là cái gì, y không cần nghĩ cũng biết, nếu quả thật như vậy, đời này y không thể ở bên An Dật nữa, đừng nói ở bên, sợ rằng An Dật ngay cả nhìn cũng sẽ không nhìn y thêm một lần nào. Huống chi hiện tại y căn bản không thể chịu đựng được chuyện lên giường với phụ nữ, chính xác mà nói là lên giường với người không phải An Dật, chỉ nghĩ thôi, y đã cảm thấy vô cùng chán ghét, hơn nữa y làm sao để An Dật chịu ủy khuất như vậy được, kết hôn có con với phụ nữ, mà vĩnh viễn chỉ có thể bảo trì quan hệ bí mật với An Dật, đừng nói An Dật sẽ không chịu được, chính y cũng không cách nào đồng ý. Sao y có thể làm chuyện có lỗi với An Dật như vậy, phản bội An Dật như vậy, khó khăn lắm y mới làm cho An Dật quay đầu lại nhìn y, khó khăn lắm mới làm cho An Dật tiếp nhận tình cảm của y, sao có thể chính tay phá hủy tất cả? An Dật xa y có lẽ vẫn sống rất tốt, nhưng y không cách nào rời xa An Dật, y thật sự sẽ chết.
“Chuyện này không thể được, mẹ, con chỉ thích cậu ấy, con chỉ yêu một mình cậu ấy, cùng người khác, cho dù là duy trì một gia đình với người ngoài cũng không thể được.”