Cuộc sống gần đây đối với Thẩm Trác Hi mà nói, trôi qua thật vô cùng thoải mái vui vẻ, so với ba mươi năm trước của y càng ngọt ngào đẹp đẽ hơn, mọi trở ngại cùng khó khăn giữa y và An Dật đều đã được loại bỏ, còn lại chỉ có tràn đầy ngọt ngào cùng hạnh phúc, có thể ở bên An Dật mỗi ngày, với y mà nói chính là hạnh phúc. Mặc dù hai tên tiểu ác ma thỉnh thoảng lại xông ra gây trở ngại y và An Dật thân thiết, quả thật làm người ta rất bực, nhưng không thể không nói y cũng xem nó như một loại lạc thú của cuộc sống, trong thế giới hai người có hai tiểu ác ma, vẫn là thêm thú vui cho đời, nhà cửa náo nhiệt lên rất nhiều, có cảm giác gia đình đầm ấm mỹ mãn.
Thẩm Trác Hi hận không thể ngày ngày ở nhà dính chặt lấy An Dật mới tốt, nhưng sự thật vốn tàn khốc, dù hai người họ đời này ăn mặc không lo, Thẩm Trác Hi cũng không thể thật sự nhàn nhã ở nhà không đi làm, y sợ, sợ An Dật nhìn y lâu sẽ chán. Sau khi đi làm, khiến y buồn bực chính là, y rõ ràng đã xin điều đến chức vị thanh nhàn một chút, như vậy có thể có thời gian đi làm cố định, không tăng ca bất ngờ, được thêm nhiều thời gian ở bên An Dật, nào biết cấp trên tưởng y bất mãn với chức vị trước mắt, lạt mềm buộc chặt, muốn lên chức, sau một trận trấn an y xong, chức vị thì được điều, nhưng ngược lại càng cao hơn, còn bận rộn hơn.
Thẩm Trác Hi tuy không hài lòng, nhưng lệnh điều động đã đến, cũng chưa đến nỗi tiêu cực đãi công. Vô luận làm cái gì, chỉ cần làm, Thẩm Trác Hi sẽ dốc toàn lực mà làm tốt, kết quả chính là đã ba ngày y không cùng ăn tối với An Dật rồi, vốn tưởng hôm nay có thể về nhà đúng giờ, ai ngờ chân trước y sắp bước ra khỏi phòng làm việc, một cuộc điện thoại gọi tới phá tan hy vọng đẹp đẽ của y. Báo cho y hay người phụ trách của đối tượng hợp tác lần này đã đến, nghe nói trong đó có một nhân vật tai to mặt lớn, cho nên công ty cũng phải phái một người có máu mặt đi đón, nhiệm vụ này rơi xuống đầu Thẩm Trác Hi.
Bất đắc dĩ gọi điện nói với An Dật hôm nay y không về nhà nấu cơm, nhân tiện dặn dò hắn ăn uống đàng hoàng, y sợ y không nấu cơm cho hắn, lỡ An Dật bệnh làm biếng phát tác lại lười ăn cơm, cho dù thật ra đối với chuyện ăn cơm đúng giờ, An Dật luôn luôn làm tốt hơn mình, y cũng vẫn lo lắng mà nhắc nhở hắn.
Dẫn theo trợ lý tài xế lái xe tới phi trường, sau khi nhìn thấy người của công ty hợp tác làm ăn lần này, đúng là không cần hỏi cũng biết ai là nhân vật tai to mặt lớn kia. Bị vây quanh ở giữa như chúng tinh củng nguyệt, nào giống tới bàn chuyện làm ăn, thật như là vương tử nước nào đó đi du lịch. Đến gần hơn một chút, Thẩm Trác Hi thấy rõ tướng mạo người nọ, tuy y đã nhìn quen An Dật tỉ lệ ngũ quan hoàn mỹ, thấy người này cũng nhất thời kinh diễm, không phải là vương tử trong truyện cổ tích đấy chứ? Vẻ đẹp của An Dật là nội liễm ôn hòa, người này chính là tùy ý bất kham, sâu sắc đến mức không giống ngũ quan người Á Châu, mái tóc hơi xoăn mang màu rám nắng nhạt, tỏ rõ thân phận con lai của cậu, trên mặt mang theo vẻ tươi cười nhiệt tình đầy mê hoặc, âu phục trắng thuần bao lấy cơ thể cao to, nhất cử nhất động đều lộ vẻ ung dung tao nhã tận bên trong.
“Thẩm Trác Hi tiên sinh sao?”
“Đúng vậy, hoan nghênh tới Trung Quốc.” Mặc dù gần như ánh mắt của cả đại sảnh đều tập trung trên người đối diện, Thẩm Trác Hi vẫn lập tức hồi hồn từ khoảnh khắc kinh diễm vừa rồi, đưa tay ra bắt tay đối phương. Dáng vẻ có đẹp trai, có anh tuấn, có yêu nghiệt cách mấy, đều chả liên quan gì tới Thẩm Trác Hi y, lòng y rất nhỏ, đã có An Dật thì không bao giờ động tâm với những người khác nữa, huống chi y vốn không phải người thích đàn ông, thấy người xuất sắc như thế, cũng chẳng có tâm tư gì, chỉ là từ đáy lòng khen ngợi kiệt tác hoàn mỹ của tạo hóa mà thôi.Trái lại, người đối diện nhìn người đàn ông đặc biệt có mị lực thành thục trước mắt thêm vài lần, hơn nữa với dung mạo anh tuấn của cậu, y vừa không có đố kỵ của đàn ông cũng không có suy nghĩ hèn hạ, chỉ là tán thưởng đơn thuần, “Lần đầu tiên đặt chân đến nửa Tổ quốc của tôi, thật xinh đẹp, sau này mong được chiếu cố nhiều.”
“Tất nhiên rồi, hợp tác vui vẻ.” Thẩm Trác Hi khách sáo nói, chỉ mong nhanh nhanh đưa họ tới khách sạn, sau đó chạy như bay về nhà. Vụ làm ăn này tuyệt không phải do y phụ trách, y chỉ tạm thời tới đón người mà thôi, cho nên sau này có thể gặp lại cậu hay không còn chưa biết, tâm tư Thẩm Trác Hi hoàn toàn không đặt ở đây.
Dọc đường, nghe nói vị tiểu khai (*) này vốn là người thừa kế tương lai của công ty T. O, cậu tò mò khủng khiếp, mỗi lần nhìn thấy sự vật mới lạ trên đường đều hỏi Thẩm Trác Hi, Thẩm Trác Hi cũng chẳng thể phớt lờ người ta, kiên nhẫn giải đáp, trong khi giải thích có thể có những từ ngữ không rõ đều tỉ mỉ giải thích hết, người bên cạnh nghe không ngừng gật đầu, nghe được chỗ mới lạ thì càng ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn chậc lưỡi lấy làm hiếu kỳ.
(*) 小开: “tiểu khai” là từ gọi chung những kẻ có tiền, có khi cũng dùng là “lão khai”. Cũng có thể hiểu thế này: “Chính là nếu cha ngươi rất có tiền, như vậy ngươi trùng hợp lại là con trai ổng, ngươi sẽ được gọi là tiểu khai” (Lão Hầu cung cấp ^^)
Thẩm Trác Hi nhìn phản ứng của cậu, không khỏi mỉm cười, vẫn là một cậu nhóc mà, chắc so với An Dật còn nhỏ hơn, cũng khoảng hơn hai mươi, thật không biết vì sao công ty T. O lại đem vụ làm ăn lớn như vậy giao cho cậu nhóc non nớt thế này, chậc, chẳng lẽ ăn chắc công ty họ rồi?
Lắc đầu, đến lúc đó bị hung hăng bổ một đao cũng không liên quan tới y, y chỉ muốn ôm An Dật của y hảo hảo ôn tồn. Nghĩ đến đây, bất giác lộ ra một nụ cười. Nụ cười này khác hẳn với vẻ tươi cười công thức khách sáo ban nãy, là thật sự phát ra từ nội tâm, dưới ánh đèn đường hắt xuống, hư ảo không chân thật, cả người ngoài nhìn cũng biết bên trong nụ cười này tràn ngập cảm giác ngọt ngào.
Thật vất vả rốt cuộc tới cửa khách sạn, Thẩm Trác Hi còn tưởng cuối cùng đã được giải thoát, không ngờ, hỏi người đi chung đường cư nhiên còn nhiệt tình mời y cùng vào dùng cơm coi như cảm ơn. Thẩm Trác Hi vốn cực kì muốn từ chối, có điều đối phương mời mọc lần đầu tiên đã cự tuyệt thì sẽ để lại ấn tượng không thoải mái đối với việc hợp tác sau này, quan trọng hơn là, sau lúc đó y về lại còn chưa ăn tối, nếu để An Dật biết, e là…
Thẩm Trác Hi suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, bữa cơm tự nhiên cũng coi như vui vẻ, y phát hiện kỳ thật đối phương kiến thức uyên bác, vừa rồi chẳng qua là mới tới Trung Quốc, nhìn thấy rất nhiều thứ đặc sắc của Trung Quốc, nhất nhất hỏi kĩ nhằm kiểm chứng những gì mình biết mà thôi, bác học nhưng không phô trương học vấn của mình, khiến Thẩm Trác Hi thêm nhiều hảo cảm với cậu, hơn nữa Thẩm Trác Hi nhìn ra được cậu cũng rất có trình độ về phương diện âm nhạc cổ điển, vì An Dật thích nên y cũng biết một ít, bằng không thật phải mất mặt. Dù vậy, người nọ cũng phát giác hiểu biết của y đối với phương diện này không sâu, vì tránh cho xấu hổ, không dấu vết dời đề tài.
Chẳng những người anh tuấn, thái độ cũng đúng mực, xử sự nhiệt tình lại không mất lễ nghi, xuất thân thế gia càng nhất lưu, đúng là người cực kì ưu tú, e là vô cùng được các cô hoan nghênh, Thẩm Trác Hi nhìn nhìn mấy bàn xung quanh thỉnh thoảng len lén đưa mắt quan sát họ, lặng lẽ cười cười, đột nhiên nghĩ tới An Dật, nếu An Dật ngồi đây, sẽ là tình cảnh thế nào nhỉ, vô luận điểm nào, sợ rằng còn hơn vị đối diện cũng không ít. Bất kể đi tới đâu luôn hấp dẫn ánh mắt người khác, làm y phiền não hết sức.
Bất quá đây coi như bữa tối vui vẻ, nhưng hôm sau, khi Thẩm Trác Hi nhận được cấp trên bàn giao thì chẳng thể nào vui nổi. Hóa ra hội đồng quản trị thay đổi người phụ trách, hợp đồng này do y chịu trách nhiệm. Thẩm Trác Hi thật đau đầu không thôi, y biết đây là một vụ làm ăn lớn, nếu thành công thì với y mà nói có thể coi như danh lợi song thu, nhưng vấn đề là hiện tại y chả có hứng thú với công trạng gì hết, y chỉ muốn có thể đúng giờ tan tầm đi mua thức ăn, sau đó nấu cơm làm đồ ăn cho An Dật.
Cho nên khi gác máy cuộc điện thoại chủ tịch đặc biệt gọi tới, Thẩm Trác Hi thật là hình dạng nghiến răng nghiến lợi, mà biểu cảm dữ tợn này vì người nào đó không mời mà đến, đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của y, mà càng thêm vặn vẹo vài phần, sau đó suốt cả một ngày đều đi dạo lung tung với cậu, không nói tí gì về công việc, Thẩm Trác Hi vẫn chưa nổi giận được, chỉ có thể bực bội đi theo. Người này tướng mạo vốn anh tuấn phi phàm trong mắt Thẩm Trác Hi cũng trở nên đáng ghét vô cùng.
Buổi tối còn mời y đi ăn, Thẩm Trác Hi không chút nghĩ ngợi lắc đầu từ chối, hôm nay y nhất định phải cùng ăn tối với An Dật, Thiên Vương lão tử tới cũng không thể ngăn cản y. Có vẻ như không ngờ Thẩm Trác Hi sẽ cự tuyệt, lặng đi một lúc, cười ý bảo không sao, ngày khác mời tiếp.
Tiếp đó vài ngày song phương bàn về vài chi tiết vấn đề hợp tác, ngay lúc Thẩm Trác Hi tưởng rằng hết thảy cuối cùng cũng thuận thuận lợi lợi tiến hành, ông trời lại trêu người Thẩm Trác Hi một vố. Hôm nay, Thẩm Trác Hi mới ra khỏi thang máy, liền cảm thấy bầu không khí không ổn lắm, trên đường nhân viên hoặc nhiều hoặc ít đều chú ý tới y, Thẩm Trác Hi sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ trên mặt mình dính cái gì? Lại vô thức sờ sờ cổ, không phải An Dật lại cố ý để dấu hôn trên cổ y đấy chứ? Cẩn thận nhớ lại cảnh tượng đêm qua, hình như An Dật không để lại dấu vết khả nghi gì trên cổ y. Lẽ nào là y mặc đồ trái?
Đi thẳng tới phòng làm việc, trước lúc mở cửa ra, Thẩm Trác Hi vẫn còn đang nhớ lại, rốt cuộc mình có chỗ nào không ổn, dẫn đến nhân viên để ý tới tấp.
Trong tích tắc mở cửa ra, Thẩm Trác Hi lùi lại, lui ra phía sau vài bước nhìn tấm biển treo trên cửa một hồi, phòng tổng giám đốc, không sai mà, y không đi lầm mà, lại mở cửa phòng làm việc, nhìn bên trong một cái, mình cũng không bị ảo giác mà. Nhưng ai có thể tới nói cho y biết, đám hoa hồng đỏ rực bày đầy cả phòng làm việc của y là chuyện gì vậy? Hôm nay hình như đâu phải ngày cá tháng tư đâu.
Chẳng lẽ là An Dật tặng? Lắc đầu phủ định, đây cũng không giống chuyện An Dật sẽ làm, y cũng chẳng phải thiếu nữ hai mươi, nhận được nhiều hoa hồng như thế sẽ tâm hoa nộ phóng, trừ phi là An Dật tặng, có điều nếu là An Dật tặng thì bất kể là thứ gì, y đều vui sướng dạt dào.
Cố nhịn vẻ mặt hắc tuyến, cuối cùng đã hiểu vì sao các nhân viên nhìn y quái dị như vậy, số lượng hoa hồng đầy nhóc và phô trương thế này, tối qua nhất định gây động tĩnh không nhỏ. Vừa đoán có khả năng tặng lầm cỡ vài phần, vừa vất vả chen chúc tới trước bàn làm việc của mình, giữa biển hoa hồng bao phủ, rốt cuộc đã thấy được một tấm card.
[Yêu anh. Cừu Khinh Hàn]
Sáu chữ to rồng bay phượng múa, làm sắc mặt Thẩm Trác Hi càng khó coi gấp mấy lần, không chút tâm tình thưởng thức mấy chữ kiểu thư pháp xinh đẹp trên tấm card. Chữ kí Cừu Khinh Hàn đúng là tên tiếng Trung của tiểu khai công ty T. O, cái tên trung tính sặc mùi văn nghệ, muốn nhận lầm cũng khó lắm a.