Thẩm Trác Hi lo sợ bất an lái xe, không ngừng dùng khóe mắt liếc về phía An Dật ngồi ghế phó lái, thường xuyên dời tầm mắt vào chiếc hộp trên tay An Dật, nghe nói là người chủ trì buổi từ thiện lần này đưa cho An Dật. Vốn Thẩm Trác Hi không hiếu kỳ gì, nhưng An Dật vừa không ngừng nghịch bốn phía chiếc hộp, vừa dùng loại ánh mắt không có hảo ý ngắm y, ngắm đến nỗi con tim nhỏ bé của y cứ nhảy a nhảy, có loại cảm giác tai vạ đến nơi rồi.
Lại nhìn nhìn An Dật cười rõ ràng rất bình thường, nhưng vì sao nhìn qua khóe mắt đuôi mày không một không chỗ nào không lộ mị hoặc, không ngừng quyến rũ Thẩm Trác Hi. Nhìn qua An Dật hình như thật sự không tức giận, Thẩm Trác Hi chỉ hy vọng đây không phải là sự yên lặng trước bão táp.Một đường an ổn về tới nhà, Thẩm Trác Hi len lén thở ra, y thật đúng là sợ An Dật làm gì đó trên xe, y biết nếu An Dật thật muốn làm trên xe, mình nhất định không cách nào cự tuyệt, cho dù xấu hổ muốn chết.
An Dật vào phòng hai đứa nhỏ coi tụi nó ngủ chưa, Thẩm Trác Hi thì đi tắm trước. Đến lúc Thẩm Trác Hi tắm xong đi ra, An Dật đi vào sượt qua y, đột nhiên kéo y đặt lên tường, cắn thật mạnh vào trái cổ y, y sợ đến mức lập tức cứng người. Ngay lúc Thẩm Trác Hi tưởng An Dật muốn làm cái gì, An Dật lại liếm liếm cổ y, để lại cho y một nụ cười quyến rũ, đóng sụp cửa đi tắm. Thẩm Trác Hi dựa vào tường, nửa ngày mới phản ứng lại, nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, nghe trong phòng truyền ra tiếng nước, trong lòng Thẩm Trác Hi như có ngọn lửa nhỏ cháy âm ỉ, hại toàn thân y đều nóng lên.
Chẳng qua là một nụ hôn, y đã không cách nào chống cự rồi, có một thứ tên là tình dục thức tỉnh trong thân thể. Sờ sờ cái cổ bị An Dật hôn qua, nơi ấy còn như đang nóng lên. Thẩm Trác Hi nghĩ tới đó thì đỏ mặt, với chuyện lát nữa sẽ xảy ra vừa sợ sệt vừa khẩn trương, sợ là chẳng biết An Dật sẽ ức hiếp y thế nào, nhưng lại âm thầm chờ mong chuyện An Dật trừng phạt. (trời ạ, thế này thì lát nữa dù Dật mần cí rì ta cũng ko có thương hại Hi đâu đó >”