Đột nhiên nhận được điện thoại của Tô Cảng Sinh, mời hắn đi xem một buổi biểu diễn Thái Cực. Nói lại cũng kỳ quái, chẳng qua là sáng sớm luyện công thì gặp được một cụ già cũng yêu thích Thái Cực, cư nhiên là người đứng đầu tập đoàn điện tử Tô Thần. Nghĩ lại Thẩm Trác Hi gần đây hình như bề bộn công việc, hẳn là không rảnh tới nấu cơm cho hắn, An Dật sảng khoái đồng ý.
Lại nói tiếp, An Dật kỳ thật rất có duyên với người già (đại thúc là 1 ví dụ =))), thái độ ôn hòa hữu lễ, lại cẩn thận lắng nghe các cụ già tán gẫu, hơn nữa sở thích cũng hoàn toàn không giống một người tuổi còn trẻ, thích chậm rãi đánh Thái Cực, thích tinh tế phẩm trà, thích chiến tranh không thuốc súng trên bàn cờ, những loại như thế, đặc biệt khiến người có tuổi yêu thích, cảm thấy thằng bé này vừa hiểu chuyện vừa nhu thuận.
Cùng Tô Cảng Sinh xem xong buổi diễn, nghe nói người biểu diễn vốn là nội môn đệ tử Võ Đang, lại bị ông hăng trí bừng bừng kéo đi giao thủ với người biểu diễn. An Dật bất đắc dĩ thở dài, tư thế đẩy tay của Thái Cực, kiểu giao lưu chỉ giáo hữu hảo, cũng dùng Thái Cực đẩy tay, rất nhiều người ngoài đều cho rằng đẩy tay chính là không ngừng xoay tay quay vòng, kỳ thật không phải, đẩy tay vốn là một loại phương thức kiểm nghiệm xem Thái Cực Quyền có chuẩn xác hay không.
Vì là Tô Cảng Sinh đề xuất chỉ giáo, An Dật tự nhiên xuất ra chiêu thức mở đầu, đối phương cũng rất nghiêm túc với chiêu này, không một chút ý xem thường người yêu thích nghiệp dư, tay vừa hợp, đối phương đã biết gặp phải người trong nghề rồi, so thêm một chiêu, thấy An Dật bất luận chiêu thức gì cũng có thể không nao núng hóa giải lực của đối phương, bộ dáng mảy may không cố sức.
Nương theo lực của An Dật, nhảy ra khỏi vòng tròn, “Thụ giáo”. Sau khi làm một thủ lễ nhà võ với một người ngang hàng liền không chịu xuất thủ nữa.
An Dật cười khổ sờ sờ mũi, Tô Cảng Sinh bên cạnh gấp đến độ như một đứa bé gọi oa oa, hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi bọn họ đẩy qua đẩy lại mấy cái trong đó có huyền cơ ảo diệu gì, hỏi người biểu diễn lại không chịu giải thích, ngó An Dật lại là dáng vẻ ôn hòa.
Mãi cho tới trên bàn ăn, Tô Cảng Sinh bộ dáng thở phì phì, An Dật chỉ đành phải cười cười, Tô Cảng Sinh đột nhiên thần sắc thay đổi, “Cháu biết Thẩm Trác Hi chứ?”
An Dật sửng sốt, không biết Tô lão gia tử sao đột nhiên lại nhắc tới Trác Hi, nhưng cũng không có ý giấu diếm, gật đầu, “Cháu từng có một thời gian đầu tư giúp anh ta”.
“Vâng, anh ta thế nào?”
An Dật tự hỏi một chút, “Sự nghiệp thành công, ổn trọng thành thục, một người không tệ”. Ân, ngoài ra kiêm nấu ăn ngon, làm việc nhà cũng rất giỏi, từ bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra, đương nhiên trên giường cũng có một phen phong tình khác, An Dật khoái trá trong lòng thêm câu bình luận sau.
“Ừm, xem ra ánh mắt con bé cũng được đấy”. Tô Cảng Sinh cười ha hả nói.
“Cô Tô Doanh?” Tô lão gia tử có một cháu gái bảo bối như vậy, An Dật hỏi.
“Còn có thể là ai, không biết sao lại coi trọng Thẩm Trác Hi, ai, kỳ thật ta càng vừa ý cháu a, thế nào? Không thì ta lần sau giới thiệu cho hai người quen biết, cháu gái ta chính là một đại mỹ nhân nga”. Tô Cảng Sinh già mà không kính cười. (hừ, già mà không nên nết thì có >”<)
An Dật nhấp một ngụm trà, trong mắt hiện lên ý cười, “Cháu đã có người yêu rồi”. Vẫn biết Thẩm Trác Hi hẳn là rất có duyên với phụ nữ, bất quá thật sự đụng tới, An Dật vẫn là cảm thấy có chút quái dị, ừ, nếu như Tô Doanh thổ lộ với anh ta, không biết họ có thể lên giường hay không? Trong đầu An Dật chuyển vài ý niệm nhàm chán.
Tô lão gia tử cũng không biết An Dật cười vốn là bởi vì người đàn ông mà cháu gái ông coi trọng chính là tình nhân của hắn, còn tưởng rằng hắn đang cười mình quảng cáo cháu gái mình cho hắn, có chút tiếc nuối nói, “Thật đáng tiếc, lúc nào chia tay, nhất định phải cho ta biết nha”.
Trên đường lái xe về nhà, An Dật đột nhiên có chút suy nghĩ ác liệt, y và Tô Doanh bây giờ hẳn là đang hẹn hò đi? Ân, phải gọi là hẹn hò đi, không biết bây giờ gọi điện thoại tới, Thẩm Trác Hi sẽ có biểu tình gì, tưởng tượng thấy y chân tay luống cuống vội vàng giải thích với hắn, nở nụ cười, trên tay cũng bấm số gọi cho Thẩm Trác Hi.
“Trác Hi”.
“Ừm”. Thanh âm nghe có chút cẩn cẩn dực dực, bất quá Thẩm Trác Hi ở trước mặt hắn nói chuyện xưa nay đã như vậy, làm như bộ dáng hắn có bao nhiêu đáng sợ, chi lo nói sai cái gì khiến hắn tức giận, nhưng trên thực tế An Dật hắn gần như sẽ không tức giận.
” Còn đang đàm phán với tập đoàn điện tử Tô Thần?” Ngữ khí không có bất cứ ý tứ thăm dò nào, mà là khẳng định, phong cách của An Dật, gọn gàng dứt khoát.
“Mới vừa đàm phán xong rồi”. Thẩm Trác Hi hình như cũng không ngoài ý muốn An Dật sẽ biết.
“Vậy bữa tối cùng Tô Doanh thế nào?” An Dật đột nhiên mang chút ác liệt mà cười hỏi, thầm nghĩ, không phải đang dùng bữa thật chứ, nếu như là thật, đầu bên kia điện thoại Thẩm Trác Hi nhất định là bộ dáng kinh ngạc, bất quá vì sao đột nhiên hắn lại cảm thấy có chút khó chịu chứ, bởi vì Thẩm Trác Hi đang hẹn hò với phụ nữ? Thế nhưng trước kia Thẩm Trác Hi cũng từng hẹn hò với phụ nữ mà, thậm chí còn lên giường, hắn cũng đâu cảm thấy gì, An Dật tự hỏi vấn đề này, lại tiếp tục dùng thanh âm nhẹ nhàng hỏi tiếp, “Tôi làm phiền hai người?”
“Làm gì có”. Thẩm Trác Hi vội vàng phủ nhận, ồ, quả nhiên thật sự cùng nhau dùng bữa.
“Vậy không còn gì nữa, hai người tiếp tục đi, chúc hai người hợp tác vui vẻ”. Thấy phiền lòng, thanh âm lại không có bất cứ biến hóa gì, thậm chí càng phát ra ý cười tràn ngập.
Lấy sự hiểu biết của hắn về Thẩm Trác Hi, tối nay y tuyệt đối sẽ tới nhà giải thích chuyện này với hắn, mặc dù kỳ thật chuyện gì cũng không có, y chính là như thế này, không muốn để hắn có bất cứ một chút hiểu lầm nào. An Dật khổ não chống cằm nghĩ, tại sao chứ? Nếu có người hiểu lầm mình, mình chắc chắn sẽ không giải thích nhiều, hiểu lầm thì hiểu lầm đi. Là bởi vì y thích mình sao? Đổi tay khác chống, tiếp tục khổ não, bọn họ là hai cá thể khác nhau, chắc chắn là sẽ có không cùng suy nghĩ a, là bởi vì thích, cho nên muốn cho đối phương biết suy nghĩ của mình sao? Vậy hôm nay hắn đột nhiên khó chịu vì Thẩm Trác Hi hẹn hò với phụ nữ, cũng là bởi vì thích hả? Nói như vậy hắn hẳn là thích Thẩm Trác Hi rồi, mặc dù coi Thẩm Trác Hi là tình nhân, giữa hai người hắn cũng vẫn ôn nhu đối đãi với y, nhưng không cảm giác được mình vốn là thích y. Người đàn ông này đột nhiên xông vào cuộc sống của hắn, lần đầu tiên cho hắn biết thích một người thì ra là có thể đến mức này, vì đối phương làm bất cứ chuyện gì cũng có thể khiến y vui vẻ, bỏ tôn nghiêm của chính mình, ủy khúc cầu toàn.
Thẩm Trác Hi quả nhiên tới, bất quá chẳng hiểu vì sao lại đem chiếc đồng hồ lúc trước tặng y trả lại cho mình, thấy tên mình kí hiệu trên đồng hồ, An Dật đột nhiên hiểu rõ một loại tâm tình gọi là muốn chiếm hữu, tại sao lúc đầu lại tặng chiếc đồng hồ này cho y, giống như là đánh một cái ký hiệu, cho biết y là thứ thuộc về mình, đúng vậy, Thẩm Trác Hi là thuộc về An Dật hắn, y yêu mình thật sâu, thậm chí nguyện ý dâng trái tim không phòng ngự của mình bày ra trước mặt hắn, vô luận hắn đối với y làm chuyện gì, y cũng vô oán vô hối.
Hoá ra mình cũng có thể có được tâm tình mãnh liệt như thế, An Dật cười, nhưng loại muốn chiếm hữu này dường như cũng không xấu, đem người đàn ông so với hắn còn cường tráng hơn đặt lên cánh cửa, trước sau như một sẽ không phản kháng, mặc hắn ta cần ta cứ lấy. Thật sâu chiếm hữu y, trái tim như giếng cổ chưa từng dao động quá lớn, dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn, đúng vậy, người đàn ông ưu tú này từ trái tim đến thân thể đều thuộc về hắn, bị hắn chiếm hữu. Không biết từ lúc nào bắt đầu đối với người đàn ông này có một loại tâm tình tên là thích, không biết từ lúc nào bắt đầu muốn chiếm hữu y, hoàn toàn chiếm hữu y.
Ôm người đã bị một đêm tình sự kịch liệt lăn qua lăn lại đến lâm vào ngủ say, An Dật cười xoay người đè lên thân thể người ngủ say, nương theo ánh trăng yếu ớt nhìn người đàn ông thành thục này, dường như bị thân thể hắn đè nặng, không thoải mái vặn vẹo thân thể, nhưng lại trốn không thoát, vì vậy tay chân cùng sử dụng quấn lấy, cái đầu mềm mại cọ rồi cọ trước ngực hắn, lại tiếp tục ngủ yên. An Dật không nhịn được phì cười, phát hiện người đàn ông gần bốn mươi tuổi trước mắt này cư nhiên có thể dùng đáng yêu để hình dung.
Hoàn PN1 =)))))))
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Làm sao cô biết được”. Thẩm Trác Hi không nhịn được hỏi, lần đầu tiên nảy sinh hứng thú với người phụ nữ trước mặt.
Tô Doanh cười khanh khách, quả thật là phong tình vạn chủng, tay nâng ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đôi mắt phượng kia liếc về phía Thẩm Trác Hi ngồi đối diện.
“Chiếc đồng hồ trên tay Thẩm tổng rất đặc biệt, là được đặt làm sao?”. Tô Doanh đột nhiên thay đổi đề tài.
Thẩm Trác Hi xoa chiếc đồng hồ trên cổ tay, cũng không để ý Tô Doanh không nói rõ vì sao cô lại biết là An Dật gọi tới. “Là của một người bạn tặng”.
“Muốn hoàn toàn lĩnh hội được chỗ xuất sắc của đồng hồ Patek Philippe ngài từng có được so với đồng hồ khác, ngài phải làm cho thời gian đảo ngược, trở lại ngày xưa”. Tô Doanh vẫn cười. “Đồng hồ của Patek Philippe chính tôi cũng hy vọng có một người bạn tặng cho tôi một cái đấy”.
Thẩm Trác Hi dù không nhìn ra được giá tiền, đương nhiên cũng biết đồng hồ trên cổ tay mình là của hãng Patek Philippe, kiếm của kỵ sĩ cùng thập tự giá của mục sư kết hợp mà thành ‘Thập tự Calatrava’ làm biểu tượng của hãng Patek Philippe, là vật tượng trưng cho các đại gia hàng đầu thế giới. Lúc An Dật tặng đồng hồ này cho y, cảm giác của y thật sự là thụ sủng nhược kinh, món quà này đối với người có gia thế như Thẩm Trác Hi mà đã có vẻ quá quý trọng rồi, khăng khăng không chịu nhận, An Dật nói là của người khác tặng hắn, bởi vì mặt đồng hồ khá lớn, không thích hợp với cổ tay hơi nhỏ của hắn mới tặng lại cho Thẩm Trác Hi. Thẩm Trác Hi biết lời này của An Dật vô cùng không thật, đồng hồ này vừa nhìn đã biết là đặc biệt chế tạo theo yêu cầu, nếu người khác đặc biệt đặt làm cho hắn, vậy có thể nào đặt một cái rõ ràng không thích hợp với cổ tay hắn. Cuối cùng An Dật làm bộ muốn ném ra ngoài cửa sổ, Thẩm Trác Hi mới nhận lấy.
“Thẩm tổng có biết giá trị của đồng hồ trên tay không?” Tô Doanh hỏi ra một vấn đề có vẻ có chút thất lễ.
“Chắc khoảng một trăm ngàn Mỹ kim (*)“. Đồng hồ bình thường của hãng Patek Philippe giá bán khoảng vừa đến hai chục ngàn Mỹ kim, đồng hồ này là đặt làm, Thẩm Trác Hi cảm thấy tăng giá lên mười lần không sai biệt lắm. Kỳ thật trong cảm nhận là vô giá, của An Dật tặng cho y, cho dù là đồng hồ điện tử, y cũng sẽ coi như bảo bối, huống chi là một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ như vậy.
(*) nguyên văn: Thập vạn mỹ viên: 10 vạn USD, nhưng vì 1 vạn=10000, mất công mọi người phải đổi nên ta đổi dùm luôn, còn USD là Mỹ kim nên ta sẽ đổi luôn thành một trăm ngàn Mỹ kim cho mọi người dễ hiểu, mấy cái giá cả ở phía sau cũng vậy nhé! Chỉ khi xài tiền TQ thì ta sẽ ko đổi mà để nguyên là ‘vạn’ thôi.
Tô Doanh ngồi đối diện giống như rất giật mình, tiếp theo là cười, thậm chí mang theo chút ý trêu chọc.”Giờ tôi lại hơi tiếc thay cho An tiên sinh đã tặng anh cái đồng hồ này”.Thẩm Trác Hi lấy làm kinh hãi, người phụ nữ này rốt cuộc là ai, tại sao lại ngay cả chuyện này cũng biết, chẳng lẽ đồng hồ trên tay có chỗ nào khác thường.
“Năm ngoái trong những thương nhân hàng đầu thế giới, lấy một năm kim ngạch lợi nhuận để tính, An Dật với một triệu ba ngàn vạn xếp hạng thứ ba thế giới, đồng hồ này vốn là Patek Philippe đặc biệt thiết kế cho top 3 thế giới, mỗi chiếc của ba người đều không giống nhau, trên thế giới độc nhất vô nhị chỉ một chiếc này, nếu như lấy đi đấu giá ít nhất cũng trên một triệu Mỹ kim. Thế nhưng tuyệt không ai đem nó đi bán, có thể nói nó là vô giá”. Tô Doanh chậm rãi nói, “Cho nên chiếc đồng hồ này là của An Dật, tôi sẽ không nhìn lầm”. Một câu cuối cùng cực kỳ chắc chắn.
Thẩm Trác Hi thoáng cái mơ hồ, y thật hoàn toàn không ngờ An Dật lại đem thứ trân quý như vậy tặng cho y. Đối với chuyện trước kia của An Dật, y cũng chỉ dừng lại ở thương nhân thông minh tuyệt đỉnh, về phần một năm hắn có thể có bao nhiêu lợi nhuận y cũng không cố ý đi hỏi thăm, y thích chính là con người An Dật này, dù là hắn không một xu dính túi y cũng đều thích, cho nên hoàn toàn không để ý thân phận địa vị. Bây giờ xem ra ngược lại là y không xứng với An Dật a.
Trong lòng, Thẩm Trác Hi đại khái cũng rõ ràng, Tô Doanh này chỉ sợ là vì đồng hồ mới đoán được quan hệ giữa An Dật và y, sau đó thử thăm dò y một chút. Nếu như không phải người có quan hệ đặc biệt, y thật nghĩ không ra có ai lại đem vật có ý nghĩa kỉ niệm như thế tặng người khác, Thẩm Trác Hi nghĩ, dù cho là người yêu, e là cũng sẽ không tặng cho đối phương.
“Đúng là An Dật tặng tôi”. Đối với mối quan hệ với An Dật, Thẩm Trác Hi cũng không có ý đặc biệt che giấu, đương nhiên cũng sẽ không đi tuyên truyền khắp nơi, y còn chưa biết An Dật có thái độ gì với việc công khai quan hệ của họ. Nhưng nhìn An Dật kéo tay y trên đường phố cũng không giống muốn ra sức giấu diếm.
Tô Doanh vẫn bảo trì vẻ tươi cười ôn hòa cũng không nói nữa, mà là dùng ánh mắt ám muội quan sát Thẩm Trác Hi từ trên xuống dưới. “Người ta nói người đàn ông độc thân hoàng kim, thì ra lại là đã có người ấy rồi, nếu tin tức truyền ra, sợ là làm rất nhiều cô gái phải khóc lóc đây”.
Thẩm Trác Hi vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ không ngừng vuốt ve đồng hồ trên cổ tay.
“Nếu như đối thủ là An tiên sinh, trái lại cũng khiến người ta thua tâm phục khẩu phục, quả thật có mị lực khiến cho người khác phải vì anh ta mà khuynh đảo điên cuồng”. Tô Doanh nói xong không dây dưa gì nữa liền tiêu sái mà đi.
Để lại Thẩm Trác Hi đứng ngốc tại chỗ cười khổ, y có thể ở trước mặt người khác cây ngay không sợ chết đứng mà nói y xứng với An Dật, thế nhưng lúc chỉ một mình, y lại cảm thấy mình nhỏ bé như thế, với An Dật xuất sắc hoàn mỹ như thế, mình từ nhỏ được người người khen ngợi tâng bốc dường như không đáng một đồng. Cởi chiếc đồng hồ y vẫn coi như trân bảo ra, y không xứng đeo nó.
An Dật mở cửa, nhìn thấy Thẩm Trác Hi thất hồn lạc phách đứng ở ngoài, không nói hai lời, trực tiếp đem đồng hồ nắm chặt trong tay đặt vào tay An Dật, xoay người muốn đi. Lúc An Dật phản ứng lại y cũng đã đi vài bước rồi, An Dật vội vàng kéo y lại.
“Làm sao vậy?” An Dật từ phía sau vòng qua eo Thẩm Trác Hi, nhẹ giọng hỏi.
“Tôi…” Cảm giác được sau lưng truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp của An Dật, thân thể cứng đờ do đứng ở ngoài cửa hồi lâu của Thẩm Trác Hi dường như hơi khôi phục một chút ấm áp.
“Hửm? Làm chuyện gì có lỗi với tôi rồi?” An Dật vẫn ôm lấy y, kéo y vào nhà, trực tiếp đè trên cửa như vậy, ngữ khí bất thiện hỏi. Đáng tiếc Thẩm Trác Hi nhìn không thấy mặt An Dật phía sau mình mang theo ý cười, hiển nhiên đây là chọc y.
“Làm sao có thể”. Thẩm Trác Hi vội vã quay đầu muốn giải thích với An Dật, tiếc rằng cả người bị An Dật áp trên cửa không thể động đậy.
“Vậy tại sao lại đem cái này trả lại cho tôi, không thích thì vứt đi là được, dù sao tôi cũng không thích”. An Dật không quan tâm nói, giống như thứ cầm trên tay không phải trị giá trên một triệu.
“Không phải, không phải. Tôi chỉ là…” Không xứng với nó, Thẩm Trác Hi nói không được.
“Chỉ là cái gì?”
“Vật trân quý như vậy cậu không nên tặng cho tôi”. Mang chút bất đắc dĩ.
“Chẳng qua là thứ ba thế giới mà thôi, có cái gì trân quý, tôi mới không hiếm lạ, nếu anh không vừa ý thì đưa tôi vứt đi là được”.
“Đừng, tôi đeo là được”. Thẩm Trác Hi không biết An Dật nói lời này là an ủi y hay là thế nào, nhưng không hiếm lạ tên tuổi đứng thứ ba thế giới, An Dật mà cũng nói như thế. Nghĩ tới đây không khỏi có chút buồn cười, An Dật chính là như vậy, bề ngoài nhìn nguội lạnh như nước, thực chất bên trong kiêu ngạo vô cùng.
An Dật hạ xuống sau cổ y một nụ hôn, nhưng không chút buông lỏng mà áp y trên cửa, chế trụ tất cả hành động của y, “Miễn cưỡng như vậy, tôi thấy vẫn là quên đi.”
“Không có, tôi rất thích, tôi sẽ luôn luôn đeo”. Bị An Dật hôn rất nhột, không nhịn được rụt cổ lại.
“Trước bỏ qua đi, lần sau tặng anh cái hạng nhất thế giới”. An Dật không thèm quan tâm nói, coi như hạng nhất này đối với hắn mà nói dễ như lấy đồ trong túi, đưa đồng hồ tới trước mắt Thẩm Trác Hi, “Vốn thứ này không đeo cũng được, có điều nhìn không thấy, chữ trên mặt đồng hồ này dùng pha lê ghép lại”.
Thẩm Trác Hi nhìn kỹ, quả nhiên vì ánh sáng khúc xạ, bên dưới hình như quả thật có chữ, phảng phất chính là tên của An Dật. Hèn chi y từ trước tới giờ không chú ý, chỉ cảm thấy là một ít hoa văn, bởi vì y chưa từng dùng góc độ này để nhìn.
Thẩm Trác Hi đột nhiên phản ứng, vì sao An Dật tặng cho y chiếc đồng hồ này, thật giống như đánh dấu y là vật sở hữu của An Dật, làm ký hiệu trên người y, nói rõ y là, y là người của An Dật. Nghĩ vậy Thẩm Trác Hi không nhịn được đáy lòng nóng lên.
*******
Chú thích:
(1) Patek Philippe: một nhãn hiệu đồng hồ hàng đầu thế giới của Thụy Sỹ, để biết thêm chi tiết, thỉnh vào đâyƯớc j mình cũng có 1 cái =..=
(2) nguyên văn: Thập vạn mỹ viên: 10 vạn USD, nhưng vì 1 vạn=10000, mất công mọi người phải đổi nên ta đổi dùm luôn, còn USD là Mỹ kim nên ta sẽ đổi luôn thành một trăm ngàn Mỹ kim cho mọi người dễ hiểu, mấy cái giá cả ở phía sau cũng vậy nhé! Chỉ khi xài tiền TQ thì ta sẽ ko đổi mà để nguyên là ‘vạn’ thôi.
Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt - Chapter 9
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đột nhiên nhận được điện thoại của Tô Cảng Sinh, mời hắn đi xem một buổi biểu diễn Thái Cực. Nói lại cũng kỳ quái, chẳng qua là sáng sớm luyện công thì gặp được một cụ già cũng yêu thích Thái Cực, cư nhiên là người đứng đầu tập đoàn điện tử Tô Thần. Nghĩ lại Thẩm Trác Hi gần đây hình như bề bộn công việc, hẳn là không rảnh tới nấu cơm cho hắn, An Dật sảng khoái đồng ý.
Lại nói tiếp, An Dật kỳ thật rất có duyên với người già (đại thúc là 1 ví dụ =))), thái độ ôn hòa hữu lễ, lại cẩn thận lắng nghe các cụ già tán gẫu, hơn nữa sở thích cũng hoàn toàn không giống một người tuổi còn trẻ, thích chậm rãi đánh Thái Cực, thích tinh tế phẩm trà, thích chiến tranh không thuốc súng trên bàn cờ, những loại như thế, đặc biệt khiến người có tuổi yêu thích, cảm thấy thằng bé này vừa hiểu chuyện vừa nhu thuận.
Cùng Tô Cảng Sinh xem xong buổi diễn, nghe nói người biểu diễn vốn là nội môn đệ tử Võ Đang, lại bị ông hăng trí bừng bừng kéo đi giao thủ với người biểu diễn. An Dật bất đắc dĩ thở dài, tư thế đẩy tay của Thái Cực, kiểu giao lưu chỉ giáo hữu hảo, cũng dùng Thái Cực đẩy tay, rất nhiều người ngoài đều cho rằng đẩy tay chính là không ngừng xoay tay quay vòng, kỳ thật không phải, đẩy tay vốn là một loại phương thức kiểm nghiệm xem Thái Cực Quyền có chuẩn xác hay không.
Vì là Tô Cảng Sinh đề xuất chỉ giáo, An Dật tự nhiên xuất ra chiêu thức mở đầu, đối phương cũng rất nghiêm túc với chiêu này, không một chút ý xem thường người yêu thích nghiệp dư, tay vừa hợp, đối phương đã biết gặp phải người trong nghề rồi, so thêm một chiêu, thấy An Dật bất luận chiêu thức gì cũng có thể không nao núng hóa giải lực của đối phương, bộ dáng mảy may không cố sức.
Nương theo lực của An Dật, nhảy ra khỏi vòng tròn, “Thụ giáo”. Sau khi làm một thủ lễ nhà võ với một người ngang hàng liền không chịu xuất thủ nữa.
An Dật cười khổ sờ sờ mũi, Tô Cảng Sinh bên cạnh gấp đến độ như một đứa bé gọi oa oa, hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi bọn họ đẩy qua đẩy lại mấy cái trong đó có huyền cơ ảo diệu gì, hỏi người biểu diễn lại không chịu giải thích, ngó An Dật lại là dáng vẻ ôn hòa.
Mãi cho tới trên bàn ăn, Tô Cảng Sinh bộ dáng thở phì phì, An Dật chỉ đành phải cười cười, Tô Cảng Sinh đột nhiên thần sắc thay đổi, “Cháu biết Thẩm Trác Hi chứ?”
An Dật sửng sốt, không biết Tô lão gia tử sao đột nhiên lại nhắc tới Trác Hi, nhưng cũng không có ý giấu diếm, gật đầu, “Cháu từng có một thời gian đầu tư giúp anh ta”.
“Vâng, anh ta thế nào?”
An Dật tự hỏi một chút, “Sự nghiệp thành công, ổn trọng thành thục, một người không tệ”. Ân, ngoài ra kiêm nấu ăn ngon, làm việc nhà cũng rất giỏi, từ bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra, đương nhiên trên giường cũng có một phen phong tình khác, An Dật khoái trá trong lòng thêm câu bình luận sau.
“Ừm, xem ra ánh mắt con bé cũng được đấy”. Tô Cảng Sinh cười ha hả nói.
“Cô Tô Doanh?” Tô lão gia tử có một cháu gái bảo bối như vậy, An Dật hỏi.
“Còn có thể là ai, không biết sao lại coi trọng Thẩm Trác Hi, ai, kỳ thật ta càng vừa ý cháu a, thế nào? Không thì ta lần sau giới thiệu cho hai người quen biết, cháu gái ta chính là một đại mỹ nhân nga”. Tô Cảng Sinh già mà không kính cười. (hừ, già mà không nên nết thì có >”<)
An Dật nhấp một ngụm trà, trong mắt hiện lên ý cười, “Cháu đã có người yêu rồi”. Vẫn biết Thẩm Trác Hi hẳn là rất có duyên với phụ nữ, bất quá thật sự đụng tới, An Dật vẫn là cảm thấy có chút quái dị, ừ, nếu như Tô Doanh thổ lộ với anh ta, không biết họ có thể lên giường hay không? Trong đầu An Dật chuyển vài ý niệm nhàm chán.
Tô lão gia tử cũng không biết An Dật cười vốn là bởi vì người đàn ông mà cháu gái ông coi trọng chính là tình nhân của hắn, còn tưởng rằng hắn đang cười mình quảng cáo cháu gái mình cho hắn, có chút tiếc nuối nói, “Thật đáng tiếc, lúc nào chia tay, nhất định phải cho ta biết nha”.
Trên đường lái xe về nhà, An Dật đột nhiên có chút suy nghĩ ác liệt, y và Tô Doanh bây giờ hẳn là đang hẹn hò đi? Ân, phải gọi là hẹn hò đi, không biết bây giờ gọi điện thoại tới, Thẩm Trác Hi sẽ có biểu tình gì, tưởng tượng thấy y chân tay luống cuống vội vàng giải thích với hắn, nở nụ cười, trên tay cũng bấm số gọi cho Thẩm Trác Hi.
“Trác Hi”.
“Ừm”. Thanh âm nghe có chút cẩn cẩn dực dực, bất quá Thẩm Trác Hi ở trước mặt hắn nói chuyện xưa nay đã như vậy, làm như bộ dáng hắn có bao nhiêu đáng sợ, chi lo nói sai cái gì khiến hắn tức giận, nhưng trên thực tế An Dật hắn gần như sẽ không tức giận.
” Còn đang đàm phán với tập đoàn điện tử Tô Thần?” Ngữ khí không có bất cứ ý tứ thăm dò nào, mà là khẳng định, phong cách của An Dật, gọn gàng dứt khoát.
“Mới vừa đàm phán xong rồi”. Thẩm Trác Hi hình như cũng không ngoài ý muốn An Dật sẽ biết.
“Vậy bữa tối cùng Tô Doanh thế nào?” An Dật đột nhiên mang chút ác liệt mà cười hỏi, thầm nghĩ, không phải đang dùng bữa thật chứ, nếu như là thật, đầu bên kia điện thoại Thẩm Trác Hi nhất định là bộ dáng kinh ngạc, bất quá vì sao đột nhiên hắn lại cảm thấy có chút khó chịu chứ, bởi vì Thẩm Trác Hi đang hẹn hò với phụ nữ? Thế nhưng trước kia Thẩm Trác Hi cũng từng hẹn hò với phụ nữ mà, thậm chí còn lên giường, hắn cũng đâu cảm thấy gì, An Dật tự hỏi vấn đề này, lại tiếp tục dùng thanh âm nhẹ nhàng hỏi tiếp, “Tôi làm phiền hai người?”
“Làm gì có”. Thẩm Trác Hi vội vàng phủ nhận, ồ, quả nhiên thật sự cùng nhau dùng bữa.
“Vậy không còn gì nữa, hai người tiếp tục đi, chúc hai người hợp tác vui vẻ”. Thấy phiền lòng, thanh âm lại không có bất cứ biến hóa gì, thậm chí càng phát ra ý cười tràn ngập.
Lấy sự hiểu biết của hắn về Thẩm Trác Hi, tối nay y tuyệt đối sẽ tới nhà giải thích chuyện này với hắn, mặc dù kỳ thật chuyện gì cũng không có, y chính là như thế này, không muốn để hắn có bất cứ một chút hiểu lầm nào. An Dật khổ não chống cằm nghĩ, tại sao chứ? Nếu có người hiểu lầm mình, mình chắc chắn sẽ không giải thích nhiều, hiểu lầm thì hiểu lầm đi. Là bởi vì y thích mình sao? Đổi tay khác chống, tiếp tục khổ não, bọn họ là hai cá thể khác nhau, chắc chắn là sẽ có không cùng suy nghĩ a, là bởi vì thích, cho nên muốn cho đối phương biết suy nghĩ của mình sao? Vậy hôm nay hắn đột nhiên khó chịu vì Thẩm Trác Hi hẹn hò với phụ nữ, cũng là bởi vì thích hả? Nói như vậy hắn hẳn là thích Thẩm Trác Hi rồi, mặc dù coi Thẩm Trác Hi là tình nhân, giữa hai người hắn cũng vẫn ôn nhu đối đãi với y, nhưng không cảm giác được mình vốn là thích y. Người đàn ông này đột nhiên xông vào cuộc sống của hắn, lần đầu tiên cho hắn biết thích một người thì ra là có thể đến mức này, vì đối phương làm bất cứ chuyện gì cũng có thể khiến y vui vẻ, bỏ tôn nghiêm của chính mình, ủy khúc cầu toàn.
Thẩm Trác Hi quả nhiên tới, bất quá chẳng hiểu vì sao lại đem chiếc đồng hồ lúc trước tặng y trả lại cho mình, thấy tên mình kí hiệu trên đồng hồ, An Dật đột nhiên hiểu rõ một loại tâm tình gọi là muốn chiếm hữu, tại sao lúc đầu lại tặng chiếc đồng hồ này cho y, giống như là đánh một cái ký hiệu, cho biết y là thứ thuộc về mình, đúng vậy, Thẩm Trác Hi là thuộc về An Dật hắn, y yêu mình thật sâu, thậm chí nguyện ý dâng trái tim không phòng ngự của mình bày ra trước mặt hắn, vô luận hắn đối với y làm chuyện gì, y cũng vô oán vô hối.
Hoá ra mình cũng có thể có được tâm tình mãnh liệt như thế, An Dật cười, nhưng loại muốn chiếm hữu này dường như cũng không xấu, đem người đàn ông so với hắn còn cường tráng hơn đặt lên cánh cửa, trước sau như một sẽ không phản kháng, mặc hắn ta cần ta cứ lấy. Thật sâu chiếm hữu y, trái tim như giếng cổ chưa từng dao động quá lớn, dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn, đúng vậy, người đàn ông ưu tú này từ trái tim đến thân thể đều thuộc về hắn, bị hắn chiếm hữu. Không biết từ lúc nào bắt đầu đối với người đàn ông này có một loại tâm tình tên là thích, không biết từ lúc nào bắt đầu muốn chiếm hữu y, hoàn toàn chiếm hữu y.
Ôm người đã bị một đêm tình sự kịch liệt lăn qua lăn lại đến lâm vào ngủ say, An Dật cười xoay người đè lên thân thể người ngủ say, nương theo ánh trăng yếu ớt nhìn người đàn ông thành thục này, dường như bị thân thể hắn đè nặng, không thoải mái vặn vẹo thân thể, nhưng lại trốn không thoát, vì vậy tay chân cùng sử dụng quấn lấy, cái đầu mềm mại cọ rồi cọ trước ngực hắn, lại tiếp tục ngủ yên. An Dật không nhịn được phì cười, phát hiện người đàn ông gần bốn mươi tuổi trước mắt này cư nhiên có thể dùng đáng yêu để hình dung.