Luyện tập chỉ 2 tháng đã muốn đạt Đại Võ Sư. Nếu người Tiêu gia nghe được chắc phải cười rụng răng.
Nhưng Tiêu Vân Thiên hoàn toàn có thể, bởi vì hắn có được loại tư chất còn kinh khủng hơn thiên tài tư chất Hoàng Kim.
“Thân thể 5 loại thuộc tính, trước Võ Vương muốn thăng cấp cần lượng linh khí gấp nhiều lần người khác. Mặc dù như thế căn cơ sẽ rất vững chắc nhưng lại tốn quá nhiều thời gian.”
Dấu hiệu của Đại Võ Sư là đả thông 1 đường kinh mạch, chân khí ngoại phóng. Dấu hiệu của Tiên Thiên Võ Sư là kinh mạch toàn thân thông suốt, chân khí cô đọng thành nguyên khí. Dấu hiệu của Võ Tông Cảnh là Nguyên Khí hóa dực, ngự khí phi hành. Dấu hiệu của Võ Vương Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong là cơ thể đã hoàn thiện Ngũ Hành, nguyên khí bắt đầu hóa dịch. Sau khi đạt thành cấp bậc này, tư chất đã không còn trọng yếu. Lúc đó huyết mạch, ngộ tính, tài nguyên tu luyện mới là chìa khóa để họ mở những cánh cổng tiếp theo. Tất nhiên là trước Võ Vương những thứ này cũng rất trọng yếu.
Chỉ 2 tháng có thể đạt đến Ngũ Hành Đại Võ Sư lại bảo tốn quá nhiều thời gian, thật không biết nên nói cái gì.
Tiêu Vân Thiên về phòng mình, thấy thức ăn hạ nhân chuẩn bị cho mình đã nguội lạnh. Hắn tiến về phía Thực phòng.
Thực Phòng của Tiêu gia nằm rất gần với Luyện Võ Trường. Khác với phòng bếp riêng biệt của mỗi Viện do hạ nhân trong viện nấu nướng, đây là phòng ăn chung. Không thể nói Thực Phòng là đệ nhất, nhưng là phòng có chế độ dinh dưỡng nghiêm ngặt nhất, cũng là phòng được hoan nghênh nhất. Vì nó là phòng chuyên chuẩn bị những thức ăn hàng ngày có lợi cho tu luyện, đặc biệt là cho Võ Sư và Đại Võ Sư.
Tiêu gia có quy định, Đại Võ Sư được tùy tiện chọn thức ăn. Võ Sư phải luyện tập trong Luyện Võ Trương đủ 4 tiếng và được1 trong 3 vị huấn luyện viên Đại Võ Sư cho phép cho phép mới có thể có 1 bữa.
Nếu không, cần bỏ 3 khối Linh Thạch hạ phẩm hoặc 1 viên Bạch Linh Đan hạ phẩm tương đương ra mới có thể mua thức ăn. Còn không chỉ được ăn cơm trắng.
Mặc dù vậy mà nơi đây luôn đông nghìn nghịt người, luyện tập 4 tiếng mà thôi, có gì đâu. Nhưng với Tiêu Vân Thiên lại khá lạ lẫm. Hắn trước đây không có công pháp thích hợp, không thể tu luyện, tất nhiên không thể đến Luyện Võ Trường, nên cũng chẳng đến Thực Phòng.
- Ngươi đã được huấn luyện viên cho phép chưa?
Mặc dù hắn là Tiêu gia Tam thiếu, nhưng quy định là không thể phá bỏ. Vả lại đầu bếp ở đây cũng chẳng biết Tiêu Vân Thiên, đơn giản vì hắn quá lạ mặt.
- Chưa. Có vấn đề gì sao?
Đầu bếp nói với hắn quy định của Thực Phòng. Tiêu Vân Thiên nói:
- Được, ta chỉ lấy cơm trắng.
Mặc dù có thể tiêu hao linh thạch mua thức ăn nhưng nó không đáng. Phải biết 1 viên Bạch Linh Đan giá ít nhất cũng 120 Đại Việt Đồng, 1 viên Linh Thạch cũng 50 đồng. Và nhà ăn chỉ chấp nhận 2 thứ trên. Nhưng 120 đồng ra ngoài có thể ăn no trong 2 tháng đấy.
Mọi người nhìn hắn với ánh mắt lạ lùng. Thức ăn không đáng giá 3 viên linh thạch, nhưng nó biểu hiện thực lực, tư cách của ngươi, ăn cơm trắng, chứng tỏ ngươi ngay cả 4 giờ luyện tập trong Luyện Võ Trường cũng không chịu nổi. Nên rất nhiều người, vì lý do này nọ như không hoàn thành mục tiêu huấn luyện, đi trễ, thậm chí là bỏ 1 buổi huấn luyện, không thể được huấn luyện viên cho phép, họ vẫn bỏ ra linh thạch để có thức ăn. Xem như tiền phạt, chứ không chịu để mất mặt. Hoặc là họ sẽ bỏ 1 bữa.
- Thực lực của ngươi là gì?
- Võ Sư, nhất trọng.
Hắn nhìn Tiêu Vân Thiên một lát như thể suy nghĩ tại sao Tiêu Vân Thiên hơn 10 tuổi mới bắt đầu tu luyện.
- Cơm của ngươi đây, đến khu giành cho Võ Giả tập sự.
Đây không phải tính là chuyện gì to tát. Chỉ có người cùng thực lực mới có thể cùng ăn cùng ngồi, cùng nói chuyện.
Tiêu Vân Thiên đi thẳng theo hướng tay chỉ của đầu bếp đi đến cuối nhà ăn.
Hắn hiện nay là 1 kẻ 12 tuổi, lại ngồi cùng một đám nhóc 6 7 8 tuổi, có chút quái dị. Mà thức ăn của đám nhóc này cũng có thức ăn. Chỉ có hắn bưng 3 phần cơm trắng. Cơm rất nhiều, nhưng như vậy lại càng khiến hắn nổi bật. Đám nhóc này cũng có thể hoàn thành 4 tiếng huấn luyện nha.
Tiêu Như Nguyệt cũng ở trong đám nhóc này. Nàng hiện tại chỉ 8 tuổi, là đại tỷ của đám nhóc này rồi. Tiêu Như Nguyệt còn khá xa lạ với Tiêu Vân Thiên, mặc dù trong cùng gia tộc. Thế hệ này, chỉ riêng trực hệ đã đến gần 20, bàng chi lại càng đông đúc trên trăm người. Hắn xem như là một trong mấy người lớn tuổi nhất rồi.
Nàng nhìn hắn, lại nhìn thức ăn trong phần của mình. Hình như rất muốn chia cho hắn 1 ít. Nhưng lại có chút ngại ngùng.
- Nguyệt đại tỷ, ngươi xem. Người kia…
- Đúng rồi, đại tỷ. Hắn không có thức ăn. Có phải hắn không hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện viên giao cho?
- Ta thấy hắn rất lạ mặt, hình như chưa gặp bao giờ.
- Có lẽ là bên ngoài gia tộc vừa chuyển tới.
- Hắn rất lớn tuổi đấy.
- Hay là cho hắn nhập bọn đi.
Tiêu Vân Thiên vừa tới đây đã nhận ra Tiêu Như Nguyệt. Hắn khá kích động, nhưng lại không biết nói cái gì, chỉ có thể lẳng lặng ngồi xuống mà ăn cơm. Thực ra hắn cũng quá đói rồi. Cả ngày hôm qua chỉ ăn vài cái bánh bao, ngày hôm nay lại luyện tập thời gian dài. Mặc dù chỉ là chạy, nhưng cũng khá tốn sức.
- Xin chào, ta là Như Nguyệt, là đại tỷ của Tiêu gia thiếu niên hội. Ngươi rất lạ mặt, ngươi mới tới sao? Sao ngươi lại ăn cơm trắng thế này?
Cái gọi là Tiêu gia thiếu niên hội là do chính nàng nghĩ ra, cũng chỉ là vui đùa trẻ con mà thôi.
- Ta chưa huấn luyện, nên không được phép ăn thức ăn.
- Ồ, huấn luyện viên bảo không được chia thức ăn cho người khác. Nếu không ta sẽ cho ngươi một ít, dù sao ta cũng ăn không hết. Ngươi phải biết, thức ăn này rất tốt cho tu luyện.
- Cám ơn, Nguyệt Nhi.
- Không được gọi đại tỷ là Nguyệt Nhi. Phải gọi là đại tỷ.
Thiếu niên nhỏ tuổi bên cạnh lên tiếng.
- Cũng không được, hắn chưa gia nhập hội, không được gọi như thế.
Tiêu Vân Thiên cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng giờ hắn không rảnh để ý đến bọn nhóc này, tâm lý của hắn đã trưởng thành, hắn lại càng có việc gấp cần thực hiện.
- Ồ, đây không phải tam đệ sao, sao lại ăn cơm trắng thế này?
- Chiến ca ca, ngươi đã đến. Hôm nay luyện tập thế nào?
- À, vài hôm nữa rất có thể ta sẽ đột phá bát trọng. Nhưng cái này cũng không quan trọng, ta có linh căn, tu luyện võ đạo hiện giờ cũng chỉ là giết thời gian mà thôi.
- Chiến ca ca là giỏi nhất.
- Ta cũng chỉ là bình thường thôi. So với người khác, chỉ là may mắn hơn mà thôi.
Trong mắt đám nhóc nhìn Tiêu Vân Chiến toàn ánh sao. Đây là thần tượng nha, chỉ tu luyện giết thời gian, tu luyện cho vui thôi cũng đã sắp đột phá thất trọng rồi. Còn làm người rất khiêm tốn nữa.
- Tam đệ à. Ta giới thiệu với ngươi 1 chút, đây là Như Nguyệt biểu muội. Còn đây là Vân Thiên, con trai của ngoại trưởng lão Tiêu Sát nổi danh Tiêu gia.
Hắn cố ý dùng từ sai, ngoại trưởng lão là để chỉ những người trưởng lão khác họ, hoặc bàng chi của Tiêu gia. Nhưng Tiêu Sát không chỉ là trực hệ Tiêu gia, mà thực lực còn vượt qua tất cả mọi người, đạt đến cấp thái thượng rồi. Hắn dùng ngoại trưởng lão để chỉ việc Tiêu Sát đang ở bên ngoài chinh chiến.
Tiêu Vân Thiên cũng nhìn ra chút mánh khoe, nhưng hắn cũng chẳng buồn để ý. “Chỉ là 1 tiểu tử thích chọc ngoáy mà thôi. Không phải vì ta đoạt đi 1 phần vinh quang của ngươi sao? Người duy nhất của Tiêu gia thế hệ này có thể tu tiên? Chỉ là một danh hão mà thôi”
- Á, ngươi là người điên?
- Ta? Điên? Tên khốn nào dám nói thế?
Tiêu Vân Thiên có chút sửng sốt, hắn khẽ rít lên.
Tiêu Như Nguyệt có chút sợ hãi nhìn Tiêu Vân Thiên, hôm qua chuyện Tiêu Vân Thiên bị điên đã được hạ nhân truyền khắp Tiêu gia rồi.
- À. Đúng là tam đệ đấy. Nhưng hắn không bị điên đâu.
Nói lời này nhưng ánh mắt Tiêu Vân Chiến lại thể hiện “hắn bị điên đấy, nhưng ta nói đỡ cho hắn thôi”
Tiêu Vân Chiến lại tiếp tục lãi nhãi:
- Ngươi không lấy thức ăn sao? Yên tâm, có ta ở đây, cho dù huấn luyện viên không thông qua ngươi cũng có thể lấy được thức ăn mà không tốn đồng nào.
Hắn là Tiêu gia thiếu tộc trưởng, chuyện nhỏ này đúng là không làm khó được hắn. Phần cơm của Tiêu Như Nguyệt nhiều thức ăn như vậy, cũng là do hắn an bài. Tiêu Như Nguyệt cũng rất cảm kích hắn chuyện này.
- Không cần, ta ăn no rồi. Cám ơn.
Lấy thêm 1 đống bánh bao hơn 20 cái. Hắn đi về tiểu viện của mình. Tiêu Như Nguyệt nhìn theo mà lè lưỡi:
- Đúng là 1 thùng cơm, đã ăn gấp 3 người khác, lại lấy những 20 cái bánh bao.
- Như Nguyệt, muội phải tránh xa hắn ra. Ta sợ hắn sẽ lây bệnh điên cho muội đấy.
- Đã biết, Chiến ca ca.
Tiêu Vân Thiên không biết trong mắt Tiêu Như Nguyệt mình đã để lại ấn tượng xấu thế nào.
Hoắc Vĩ trở nên hưng phấn:
- Là bán Ngưng Mạch Dịch sao? Sẽ lời nhiều lắm đấy.
- Là Ngưng Mạch Dịch, nếu ngươi kiếm ra cho ta vài viên Ngưng Mạch Đan thượng phẩm, nhớ là thượng phẩm đấy.
Lời này lập tức để Hoắc Vĩ trở nên ỉu xìu.
- Yên tâm, thế gian này không chỉ có Ngưng Mạch Dịch là dược thủy cấp thấp mà công dụng nghịch thiên đâu. Ngươi biết Thiết Đào Mộc chứ?
- Tất nhiên, thứ này rất rẻ, cũng rất dễ tìm.
- Ngươi thấy Cửu Vĩ Thảo đầy rẫy ngoài sân kia chứ?
- Thấy, chúng cũng rất bình thường mà.
- Đúng, rất bình thường, nhưng cũng rất giá trị đấy. Loại cỏ này, thân lá rễ chúng có rất ít nước. Ngươi chiết xuất nước này. Khá là gian khổ đấy. xe ngựa loại cỏ này, có thể ra được lượng nước bằng khoảng cái chậu rửa mặt. Sau đó ngươi lại cô đọng lại còn %. Lại cho dung dịch ấy thấm vào khối Thiết Đào Mộc cỡ bàn tay. Nó sẽ hóa thành trạng thái như đá vôi. Tên nó là ờ… ừm… Hoắc Vĩ Thạch.
Hoắc Vĩ trợn mắt:
- Vì sao lại là tên của ta?
“Ngươi phát minh ra, không theo tên ngươi thì theo tên ai? Ngươi nên tự hào mới đúng, nhờ bí mật này mà ngươi thành đại sư có tỉ lệ luyện chế tất cả mọi loại đan dược cấp thấp thành công cao nhất đấy” Tiêu Vân Thiên quăng cho hắn ánh mắt khinh bỉ.
“Tên sư phụ này, thật lắm chiêu” Hoắc Vĩ còn tưởng đây là Tiêu Vân Thiên ngẫu hứng đặt tên để trêu chọc hắn.
- Tác dụng của nó là hấp thu tạp chất, tinh lọc dược dịch và dược thủy. Tất nhiên không phải nó sẽ có tác dụng với tất cả mọi dược vật. Đôi khi thứ nó không hấp thụ gì, đôi khi lại hấp thụ là tinh hoa chứ không phải cặn bả. Nhưng không sao cả. % dược vật để luyện chế đan dược tứ phẩm trở xuống nó đều có tác dụng.
- Nghe thì không có gì to tát, nhưng nếu những dược dịch có độ tinh khiết % đem luyện đan, so với độ tinh khiết chỉ khoảng %. Ngươi nói, bên nào sẽ có tỉ lệ thành công cao hơn, bên nào phẩm chất đan dược cao hơn?
- Ngươi có biết có số lò luyện đan, vì chuyên luyện chế duy nhất loại đan dược, nên tỉ lệ thành công của chúng nó tăng lên rất rất nhiều, phẩm chất cũng tăng lên rất nhiều.
- Như đại đan lô đứng thứ của Triều Hải Tông chỉ luyện Thủy Linh Đan, đan dược chuyên cung cấp cho đệ tử dưới Võ Tông Cảnh của Triều Hải Tông tu luyện. Có tỉ lệ ra Thủy Linh Đan thượng phẩm là %, và cũng là lò luyện duy nhất có thể luyện ra Thủy Linh Đan cực phẩm. Ngay cả những đại giáo cũng rất thích mua Thủy Linh Đan từ Hải Triều Tông. Người khác cũng có thể luyện, nhưng làm sao đạt được tỉ lệ cao, chất lượng tốt như vậy. Càng không nói tới Thủy Thần Đan tỉ lệ thất bại siêu cao. Chỉ có thể dùng đệ nhất đan lô của Triều Hải Tông luyện chế mới có thể đảm bảo %.
- Ngươi có muốn đan lô như thế? Muốn sao? năm mỗi ngày luyện lần, và chỉ luyện duy nhất loại.
- Có Hoắc Vĩ Thạch, ngươi có thể dùng đan lô bình thường, với trình độ gà mờ của ngươi, may mắn cũng có thể luyện ra Thủy Linh Đan cực phẩm đấy.
- Và bỏ Hoắc Vĩ Thạch này vào trong nóc đan lô mỗi lần luyện đan, chỉ năm thôi, ngươi sẽ có đan lô chuyên dụng mà người khác cần năm dựng dục.
- Ngươi nói cho ta biết vì sao Bạch Linh Đan, đan dược thông hành trong Đại Việt Quốc này, nguyên liệu rất dễ kiếm, rất rẻ nhưng khi thành đan giá trị chỉ viên lại lên bằng cả lô nguyên liệu hay không?
- Tam thiếu, ta biết, vì loại này phương pháp thì rất dễ, nhưng vì số lượng tiêu thụ là cực lớn, nên chỉ dùng những dược liệu dưới năm để luyện chế, những nguyên liệu này có tạp chất khá nhiều, nên tỉ lệ thành công khá thấp, chỉ %. Cho dù cao cấp luyện dược sư cũng chỉ có % thành công. Nhưng thứ này là để luyện dược học đồ luyện tập mà thôi. Thường thì bọn họ có tỉ lệ thành công chỉ %.
- Thế nếu muốn nâng cao tỉ lệ thành công hoặc chất lượng thành phẩm thì thế nào?
Hoắc Vĩ nghĩ nghĩ, lại tiếp:
- Muốn nâng cao tỉ lệ thành công có cách:
- Sử dụng đan lô chuyên dùng, tỉ lệ thành công tăng gấp đôi. Các đại sư luyện đan sử dụng phương pháp này gần như không bao giờ thất bại. Số lượng nguyên liệu và thành phẩm mỗi lần luyện cũng gấp nghìn lần. Trong lò viên cũng có thể luyện ra gần viên trung phẩm cùng thượng phẩm Bạch Linh Đan. Mà chỉ cần viên thượng phẩm Bạch Linh Đan thì đã bằng viên hạ phẩm rồi. Đây cũng là phương pháp kiếm tiền độc môn của các đại giáo, đại phái. Chỉ là mỗi lần luyện đan đều là nhiều ngày liền nên cần tu vi và tinh thần lực cao. Các cao thủ đan đạo cũng chỉ thỉnh thoảng mới luyện lần.
Thử nghĩ xem, là đại sư trong đan đạo, ai lại bỏ sức vài ngày ra chỉ để luyện đống Bạch Linh Đan? Thời gian ấy công sức ấy, sử dụng để luyện viên đan dược ngũ cấp lục cấp thôi cũng đã lợi nhiều hơn rất nhiều rồi. Tất nhiên là nếu thất bại thì mất cũng rất nhiều đấy.
- Cách thứ là nâng cao số năm của dược liệu, thường thì loại trên năm mới thấy hiệu quả rõ rệt. Loại này cũng có thể tăng gấp đôi tỉ lệ thành công, như bản thân ta sử dụng loại dược liệu này, tỉ lệ thành công lên đến %. Đan dược nếu thành công luyện ra toàn bộ sẽ là Trung Phẩm, có % là thượng phẩm. Số lượng đan dược luyện ra cũng tăng, có lẽ từ khoảng đến viên lên hoặc viên. Sản lượng Tương đương với đến viên hạ phẩm, tỉ lệ thành công lại gấp đôi nên tính ra lợi gấp đến lần dùng dược liệu dưới năm. Nhưng những nguyên liệu này lại đắt gấp đến lần. Thật ra so với sử dụng dược liệu dưới năm thì còn lỗ vốn hơn.
- Cách thứ là tinh luyện dược liệu nhiều lần, loại bỏ bớt tạp chất. Nhưng phương pháp này, tiêu hao quá nhiều tinh thần lực. Lại tốn thời gian gấp nhiều lần. Nó nâng cao tỉ lệ luyện đan thành nhưng lại tăng tỉ lệ tinh luyện dược liệu thất bại. Vì tinh luyện nhiều lần, số lượng thành phẩm cũng giảm mạnh. Còn tệ hại hơn phương pháp kia. Không đáng nhắc tới…
Tiêu Vân Thiên cười cười.
- Nhận ra chưa?
- Nhận ra cái gì? Hả, là Hoắc Vĩ Thạch. Vậy phương pháp thứ …
- Nếu ngươi dùng nguyên liệu năm, lò luyện cũng bình thường, phương pháp lại càng bình thường. Tỉ lệ thành công cao đến %. Lại cho ra một nửa trung phẩm, một nửa thượng phẩm. Mặc dù số lượng chỉ còn khoảng viên. Hà hà. Như vậy, lợi bao nhiêu đây?
Hoắc Vĩ lại bắt đầu thở dốc
- viên hạ phẩm, so với viên trung phẩm và viên thượng phẩm. Tỉ lệ thành công % so với %.
Tiêu Vân Thiên lại nói:
- Để ta tính cụ thể cho ngươi luôn. viên trung phẩm bằng viên hạ phẩm, viên thượng phẩm bằng viên, tổng cộng bằng viên. Tỉ lệ thành công gấp , tương đương viên. Dùng Hoắc Vĩ Thạch sẽ cho ngươi lợi gấp lần nếu không dùng nó.
- phần nguyên liệu giá chỉ Đại Việt Đồng. viên Bạch Linh Đan hạ phẩm bán được từ cho đến Đại Việt Đồng. lò đan dược thành công không dùng Hoắc Vĩ Thạch, ngươi có thể kiếm ra Đại Việt Đồng. Nhưng tỉ lệ thành công chỉ có % nên thật ra ngươi chỉ kiếm ra đồng mà thôi. Tức là lời gấp lần
- Nhưng viên trung phẩm và viên thượng phẩm, giá vào khoảng . đến . Đại Việt Đồng. Tỉ lệ thành công đến %, mà phần nguyên liệu chỉ có đồng. Ngươi sẽ lợi gấp trên lần.
- Chỉ cần nhàn nhã mở lò luyện lần, ngươi đã đủ tiền mua viên Ngưng Mạch Đan rồi đấy.
Phải biết rằng, thu nhập năm của cửa hiệu nhỏ Tiêu gia, theo lời Tiêu Kiên nói, chỉ miễn cưỡng mua được viên Ngưng Mạch Đan thượng phẩm mà thôi.
- Thế khối Hoắc Vĩ Thạch dùng được trong bao lâu.
- Có thể dùng khoảng ngàn lần tinh luyện dược liệu khác nhau. Muốn luyện lô Bạch Linh Đan cần tinh luyện loại dược liệu thành dược thủy. Như vậy khối Hoắc Vĩ Thạch có thể dùng cho trên lô Bạch Linh Đan. Nếu ngươi dùng khối Hoắc Vĩ Thạch, mỗi khối tinh luyện loại dược liệu riêng, khiến phẩm chất của nó ít bị giảm thì có thể luyện được gấp đôi, lô đấy.
“ lô, ông trời của ta, là lô đấy, ta đang mơ sao? Là viên Ngưng Mạch Đan đấy” Hoắc Vĩ vỡ òa trong sung sướng.
- Ngày mai ngươi bắt đầu thu thập Cửu Vĩ Thảo, nhớ làm trong bí mật. Trong vòng tháng tới, ngươi tập trung tinh luyện Cửu Vĩ Thảo, theo tiến độ, một ngày ngươi có thể luyện chế dược khối Hoắc Vĩ Thạch.
- Sau khi luyện chế được đủ khối, hãy luyện vài lò Bạch Linh Đan. Bán ít Bạch Linh Đan trung phẩm đi lấy tiền mua nguyên liệu. Nhưng tuyệt đối không được bán Bạch Linh Đan thượng phẩm. Ta không muốn người khác, nhất là các đại giáo phái nghi ngờ ngươi từ dược liệu dưới năm lại luyện chế ra được Bạch Linh Đan thượng phẩm với tỉ lệ cao mà bắt ngươi đi làm lao công miễn phí cho họ.
- Sau đó lại tiếp tục chế tạo Hoắc Vĩ Thạch, càng nhiều càng tốt, nhưng tuyệt đối phải đảm bảo bí mật.
Hoắc Vĩ cũng không hỏi vì sao Tiêu Vân Thiên nhắc đi nhắc lại phải giữ bí mật.
- Được, ta đi làm ngay.
Hoắc Vĩ đi ra đến cửa, hắn quay lại hỏi:
- Tam thiếu, loại đá này, thật sự gọi là Hoắc Vĩ Thạch sao? Người không đặt tên nó theo tên của ta đấy chứ?
- Chính là đặt theo tên của ngươi đấy, chẳng lẽ còn đặt theo tên của ta? Ngươi không cảm thấy tự hào sao?
- Không thấy, ta cảm thấy bị trêu ghẹo.
- Ta nhắc lại, từ ngày mai ngươi phải cắt tóc, cạo râu, giảm béo.
- Ta…ta, ta đi ngay đây.
“Ngươi vẫn còn coi thường Hoắc Vĩ Thạch này rồi. Lợi ích của nó, đâu chỉ nhỏ bé như thế. Thử nghĩ xem, luyện chế viên Ngũ phẩm đan dược, sẽ dùng loại Ngũ phẩm dược liệu, vài loại tứ phẩm, lại thêm vài loại nhị phẩm, tam phẩm. Nếu vì trong loại dược dịch sau khi tinh luyện tứ phẩm dược liệu lại chứa quá nhiều tạp chất dẫn đến luyện đan thất bại, tổn thất là bao nhiêu?”
“Chính vì thế nếu trực tiếp bán Hoắc Vĩ Thạch, cái giá cũng là trên trời, thậm chí còn lợi gấp trăm vạn lần đấy”
“Không phải kiếp trước khối Hoắc Vĩ Thạch này ngươi rao giá đến . hạ phẩm linh thạch sao? xe cỏ chỉ có giá đồng, miếng gỗ, không, đống gỗ… chắc cũng không đến đồng”
“Chỉ tiếc, chúng ta không có thực lực bảo vệ bí mật này. Nếu lộ ra ngoài, chỉ có đường chết.”