Xếp đống bánh bao vào 1 góc, hắn lại ngồi xuống, bắt đầu vận công tu luyện.
Hiện tại hắn đã vận công đến 20 phút mới thấy cơ bắp có cảm giác căng cứng.
Lại chạy bộ trong sân 15 phút, lần này có mang theo 1 ít phụ trọng. Sau đó hắn bắt đầu ăn số bánh bao còn lại.
Cứ tiếp tục như vậy 4 lần. Thời gian mỗi lần ngày càng dài.
Ăn cái bánh cuối cùng, hắn mệt mỏi đi ngủ trong suy nghĩ: “Chỉ 1 ngày, Võ Sư Nhị Trọng.”
----------
Khi tỉnh lại, vấn đề đầu tiên trong lòng hắn là “không thể sớm tiến vào Tam Trọng, xem ra phải luyện đủ ngũ hành đến nhị trọng.”
Từ năm 6 tuổi đến 10 tuổi, do không cam lòng, Tiêu Hạ Ngưng cũng thử cho Tiêu Vân Thiên tu luyện đủ các loại công pháp. Nhưng hắn chỉ có thể đạt đến Võ Sư Nhị Trọng. Sau đó, tu vi không những không tăng, cơ thể còn luôn cảm thấy mệt mỏi, khó có thể tu luyện. Rồi tu vi lại tụt dần về mức người thường chưa tu luyện.
Hiện giờ hắn đã hiểu, không có công pháp phù hợp, không đủ ngũ hành, cơ bản là không thể tu luyện. Ngay cả việc ghép 5 loại tâm pháp khác nhau lại cùng tu luyện với nhau cũng là không thể. Chỉ có công pháp kiêm đủ ngũ hành mới khiến cơ thể hắn không bị mất cân bằng ngũ hành.
“Cơ thể trải qua đủ Ngũ Hành linh khí cường hóa, sẽ mạnh mẽ gấp ít nhất 5 lần người cùng giai, nhưng tu luyện cũng lâu hơn gấp 5 lần”
“Có cách nào nhanh hơn không nhỉ? Đường tắt là không tốt, nhưng hiện giờ phải đẩy nhanh tốc độ lên. 2 tháng sau, thực lực càng mạnh càng tốt”
“Có, nhưng lại không chắc... Thực ra những trọng đầu tiên của Võ Sư chỉ là rèn luyện mọi bộ phận thân thể. Khiến thân thể, kinh mạch chịu tải được thiên địa linh khí nên ta cần tăng cường tố chất thân thể là được. Như vậy mỗi lần hấp thu thiên địa linh khí sẽ nhanh hơn.”
Tu tiên có lợi thế của tu tiên, nhưng cũng có nhược điểm. Như là cơ thể họ khá yếu đuối. Để bù đắp vấn đề này, họ cũng bỏ rất nhiều công sức nghiên cứu con đường tắt, không qua hành hạ bản thân lại nhanh chóng cường hóa thân thể. Như nuốt đan dược, ngâm dược thủy, cao cấp hơn thì xem thân thể như đan dược, cho vào lò luyện, hoặc xem thân thể như trận đồ, khắc pháp trận.
“Đơn giản và thông dụng nhất là nuốt đan dược. Đan dược dành cho Võ Sư thường có 1 trong 3 tác dụng. Một là cường hóa thân thể. Hai là chứa một ít thiên địa linh khí, thường dùng lúc đột phá. Loại thứ 3 thì hiếm hơn, tạm thời tăng tốc độ hấp thu thiên địa linh khí. Ta thì không cần loại thứ 2 và 3. Có thể nhờ tên đệ tử kia mua hoặc luyện một ít Tôi Thể Đan, rất dễ tìm kiếm, mặc dù hiệu quả hơi thấp”
“Ngâm dược thủy… loại gì bây giờ nhỉ. Vừa phải có tác dụng mạnh, vừa phải dễ tìm nguyên liệu. Trúc Cơ linh dịch? Rất thích hợp, nhưng nguyên liệu lại khó kiếm. Chỉ trong dược viên các tu tiên giáo mới có, sẽ không lưu hành ra ngoài quá nhiều. Phần Thân Hỏa Dịch, ta có thể tinh giảm để phù hợp với tu vi của mình, cái chính là quá đau đớn, quá thống khổ, chẳng khác nào cho thân vào dung nham. Thanh Lưu Thủy Dịch, có vẻ ổn, kết hợp với Phần Thân Hỏa Dịch, luân phiên ngâm lại càng tốt. Những loại khác cũng có vài loại, nhưng không tốt bằng. Giá mà có Tiềm Long Thăng Thiên Dịch, ta được ngâm 1 lần thì tốt biết mấy, đáng tiếc Vân lão ca lại quý nó như trân bảo.”
“Cho thân thể vào đan lô? Bỏ qua.”
“Trận pháp là ưu thế mạnh nhất của ta, ta cũng từng vẽ trận vân lên thân thể người khác. Nhưng tự vẽ trận vân lên thân thể…? Chưa thử lần nào. Vả lại, tự khắc lên thân thể mình, độ khó đâu chỉ gấp 10, sau lưng vẽ thế nào, vừa chịu đựng đau đớn vừa tập trung vẽ? Chỉ cần lệch một tí là công dụng đã sai khác một trời một vực. Linh dịch để vẽ trận vân cũng không có.”
“Quyết định như vậy đi, trước tìm đan dược và dược thủy tăng ngâm trước. Xem ra lại đến 2 cửa hiệu kia xem thử thế nào. Hi vọng tìm được vài thứ”
----------
- Tam thiếu, ngài đã tới? Lần này ngài tìm ta có chuyện gì?
- Ta đến tìm 1 số thứ, nhất là đan dược, dược liệu, khoáng thạch có thể cường hóa thân thể.
- Chỗ ta có vài viên Tôi thể đan nhất phẩm trung cấp do chính ta luyện chế. Có lẽ sẽ có ích cho Tam thiếu.
- Được, lấy cho ta xem nào.
Rất nhanh, Hoắc Vĩ đã lấy vào khố phòng lấy ra 1 cái lọ nhỏ. Trong lọ có 8 viên thuốc. Hình dạng… không được đẹp lắm.
- Không có loại nào khá hơn à?
- Không có. Vốn lần trước luyện chế còn có 1 viên thượng phẩm, nhưng đã bán mất rồi.
- Vậy thôi. Ta qua cửa hàng kia xem 1 chút dược liệu. Hoắc Vĩ Thạch chế tạo đến đâu rồi?
- Đã thu thập được rất nhiêu Cửu Vĩ Thảo, theo như Tam thiếu nói, có lẽ đủ luyện chế ra trên dưới 20 khối. Lẽ ra còn thu thập được nhiều nữa, nhưng mỗi khối Hoắc Vĩ Thạch tương đương 1 xe ngựa, quá tốn không gian. Ta cũng đã luyện thử 1 lần, đây là sản phẩm thử nghiệm. Tam thiếu, ngài xem.
- Ồ, Hoắc Vĩ Thạch thế này là được rồi. Nhưng khối này hơi lớn, những khối sau, lượng Cữu Vĩ Thảo tương đương, Thiết Đào Mộc nhỏ hơn 1 tí. Sau khi ngươi hoàn tất lô Bạch Linh Đan đầu tiên, mang nguyên liệu luyện chế Tôi thể đan và 7 khối Hoắc Vĩ Thạch mới đến chỗ ta. Ta cần vài viên Tôi thể đan thượng phẩm.
Tiêu Vân Thiên đi về phía dược khố. Rất nhanh, lão Lê mở cửa cho hắn tiến vào tìm kiếm dược liệu.
Sau nửa tiếng tìm kiếm, Tiêu Vân Thiên đã có kha khá dược liệu. Mặc dù không phải là tốt nhất, nhưng với hắn hiện tại thì có còn hơn không.
Lấy luôn khối Hoắc Vĩ Thạch thử nghiệm kia. Tiêu Vân Thiên tức tốc rời đi.
“May mà có khối Hoắc Vĩ Thạch này, mọi việc sẽ đỡ vất vả hơn chút ít. Hiệu quả dược thủy mặc dù không tăng, nhưng do ít tạp chất, di chứng và tai họa ngầm cũng sẽ ít đi nhiều.”
“Với những dược liệu này… thật không đủ. Xem ra phải đi dạo quanh những chỗ khác 1 tí.”
Mục tiêu của Tiêu Vân Thiên là khu trung tâm, Đan Các. Cửa hàng dược liệu, đan dược chung của Luyện Dược Sư công hội, tam đại gia tộc và Thành Chủ Phủ.
Ai cũng có thể sử dụng truyền tống trận, cũng rất rẻ. Nhưng truyền tống thẳng đến khu trung tâm lại là 1 ngoại lệ. Nó chỉ dành cho những đại gia tộc sử dụng. Lý do ư? Vì nếu tất cả mọi người đều có thể sử dụng thì truyền tống trận này sẽ bị nghẽn.
Tiêu Vân Thiên cũng không sử dụng truyền tống trận đến khu trung tâm. 1 tiểu tử 12 tuổi đi khu trung tâm qua truyền tống trận của các đại gia tộc, sẽ lập tức bị chú ý. Sau đó hắn lại mua 1 đống dược liệu, sẽ càng không thoát khỏi tầm mắt của các đại gia tộc.
May mắn, khoảng cách từ truyền tống trận Tiêu Vân Thiên xuất hiện đến Đan Các cũng khá gần. Chỉ tốn 1 giờ đi bộ.
Ngồi ngây ngốc nhìn Tiêu Hạ Ngưng, Tiêu Vân Thiên suy nghĩ.
“Còn tháng. Trúc Cơ kỳ. Có thể sao? Kiếp trước là năm sau cơ.”
“Vào tháng sau, phía bắc Lạt Thành dặm sẽ diễn ra trận chiến, sau đó gần tuần người ta mới dám đến gần xem chuyện gì xảy ra. Nghe nói từ hiện trường thì người quyết đấu là cường giả lục cấp Võ Hoàng Cảnh sơ kỳ và Luyện Hư kỳ sơ kỳ quyết đấu. Cao thủ Luyện Hư kỳ tử trận, Võ Hoàng Cảnh thì không biết tung tích.”
“Nếu ta tới đó sớm, ngay sau khi họ quyết đấu xong, thu được ít máu rơi vãi hoặc phần cơ thể của họ, bằng bản lĩnh của ta có thể tinh luyện nó thành ngụy tinh huyết của cao thủ ngũ cấp Võ Vương Cảnh hoặc Hóa Thần kỳ.”
“Ngụy tinh huyết này, mặc dù không bằng tinh huyết thật sự. Nhưng sức hấp dẫn với Võ Tông là cực lớn, nhất là với vị Tiêu gia lão tổ sắp hết thọ nguyên kia. Với lão, còn gì hơn kéo dài tuổi thọ. Ngay cả với Tiêu Kiên cũng không kém, mặc dù không thể trực tiếp nuốt vào nhưng từ từ hấp thụ cũng lợi ích to lớn vô cùng.”
“Nếu tinh luyện đủ thì ta sẽ trao đổi phần ngụy tinh huyết để lấy Vô Danh Đỉnh trở về, phần để lại luyện chế thân thể cho Ngưng Nhi”
“Mấu chốt là từ đây đến đó, ta phải có tí thực lực đủ để bảo vệ bản thân mình. Mặc dù Thái Nguyên Lâm không có yêu thú cấp cao nhưng đầy yêu thú cấp , và dã thú. Mà cho dù không gặp dã thú, nếu ngay cả dư chấn của cuộc chiến cũng chịu không nỗi thì làm thế nào. Nếu người đó động thủ với ta thì sao?”
“Người thường hay Luyện Khí kỳ, cũng chẳng có gì khác nhau. Thậm chí cả Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ cũng chẳng khác nữa là. Nhưng có tí thực lực còn hơn không”
“Kiếp trước, tháng sau Tiêu Vân Chiến gia nhập Vân Trung Giáo, có cách nào ngăn cản không nhỉ? Nếu không, năm sau ta mới gia nhập Vân Trung Giáo, hắn lại nối giáo cho giặc quay lại diệt Tiêu gia lần nữa sao”
“Như Nguyệt à Như Nguyệt…”
Kiếp trước, Tiêu Vân Chiến và Tiêu Vân Thiên cùng có tình cảm với Tiêu Như Nguyệt, nhưng Tiêu Vân Chiến gia nhập Vân Trung giáo trước, không có cơ hội ra tay với nàng.
Tiêu Vân Thiên trong lần cứu Tiêu Như Nguyệt đã lấy được lòng mỹ nhân.
Sau đó Tiêu Vân Thiên gia nhập Vân Trung Giáo. Vì ngay thẳng không chịu uốn mình mà đắc tội với Trầm gia công tử. Người này thiên tư trác tuyệt, có tư cách kế thừa Trầm đại gia tộc trong giáo. Tiêu Vân Chiến thì đã hiến mình gia nhập dưới trướng của công tử kia từ trước.
Để chứng tỏ lòng trung thành, hắn chỉ điểm công tử kia đến Tiêu gia đoạt mỹ nhân.
Kết quả Trầm công tử thấy Tiêu Như Nguyệt, liền nổi sắc tâm, lấy tính mệnh Tiêu gia tộc nhân ép nàng. Kết quả nàng lại tự tử. Tiêu Vân Thiên đến chậm. Mặc dù nàng vẫn chưa chết nhưng hắn cũng hết cách, chỉ có thể nhìn nàng ngọc vẫn hương tiêu.
Sau này, mặc dù trả được đại thù nhưng nàng cũng đâu thể sống lại.
“ người con gái, đều vì ta mà chết sao? Ta đang cố cứu người, người còn lại thì thế nào đây”
“Hừ, cho dù có phải làm tiểu nhân nham hiểm với ngươi, ta cũng quyết không cho ngươi gia nhập Vân Trung Giáo.”
“Không nghĩ xa xôi nữa, Kim Huyết Sâm cũng chưa chín, không thể dùng nó chữa trị não hải được. Nếu chờ năm sau mới tu luyện được thì không kịp rồi.”
“Không phải Vân lão ca nói ta có tư chất Ám Kim sao? Hiện giờ não hải bị hư hại, đành tu võ vậy. Cũng may lão đưa ta công pháp này, ta cũng không vứt qua bên mà lại ghi nhớ nó.”
“Lão bằng hữu a, ngươi giờ vẫn là Võ Đế đỉnh phong phải không? Không gặp ta, ai sẽ cho ngươi cơ hội đột phá đây”
Nghĩ là làm. Hắn ngay tại phòng Tiêu Hạ Ngưng ngồi xuống, bắt đầu theo Hỗn Nguyên Ám Kim tâm pháp cảm nhận thiên địa linh khí.
Người thường, trước khi bắt đầu tu võ đều phải cường hóa thể chất của mình bằng việc rèn luyện cơ thể như chạy, hít đất, cho cơ bắp mệt mỏi rồi mới tu luyện… Nhưng hắn thì ngược lại, hắn hấp thụ linh khí trước, rồi chạy nhảy để tiêu hóa nó. Hắn có tư chất Ám Kim đặc biệt, lại có công pháp chuyên dụng cho thể chất này.
Mặc dù còn lạ lẫm với công pháp này, nhưng hắn còn lạ gì thiên địa linh khí. Lấy kinh nghiệm kiếp trước, gần như không chút cản trở nào, hắn nhận ra thiên địa linh khí xung quanh mình. Giai đoạn này được gọi là khí cảm, người bắt đầu tu luyện, phải mất khá nhiều thời gian để cảm nhận được linh khí. Nhanh nhất cũng cả tháng. Hắn lại là ngay tức thì.
Nhưng khác với lúc dùng công pháp tu tiên hắn chỉ cảm nhận linh khí thủy hệ nồng đậm, những thứ khác rất nhạt. Giờ phút này, trong cảm giác của hắn, tất cả các loại linh khí đều nhộn nhạo xung quanh hắn, mặc dù không nồng đậm lắm. Cả những thuộc tính ngoài ngũ hành hắn cũng cảm nhận được, mặc dù yếu hơn rất nhiều.
Tư chất khác với thể chất. Tư chất chỉ tốc độ hấp thu thiên địa linh khí. Có người thể chất thượng thừa, bẩm sinh đã có hoặc loại thuộc tính, nhưng lại có tư chất Hắc Thiết. Như vậy thể chất thượng thừa này lại là thứ níu kéo tốc độ tu luyện của hắn. Bởi thuộc tính càng nhiều, càng nhiều loại thiên địa linh khí cần phải hấp thu mới có thể tiến giai. Ngược lại thân thể chỉ thuộc tính lại có tư chất Hoàng Kim, tốc độ tu luyện chắc chắn sẽ nhanh vùn vụt. Nhưng khi giao đấu với người cùng giai có thuộc tính, rõ ràng là thực lực của hắn sẽ yếu hơn nhiều.
Nhưng có loại tư chất và thể chất gắn liền với nhau.
Tư chất không màu, thể chất không thuộc tính.
Ám Kim tư chất, cũng lại là thể chất không thuộc tính.
Vậy tư chất không màu và Ám Kim khác nhau chỗ nào? Đó là bên rất khó cảm nhận được thiên địa linh khí. Còn bên là khả năng cảm nhận siêu cường, có thể nói đó là thể chất Ngũ Hành Viên Mãn. Nhưng chính vì thể chất Ngũ Hành đã viên mãn, đã cân bằng. Cũng chính vì vậy mà những tư chất thạch bình thường không thể nhận ra được Ám Kim thể chất. Nó không thấy được trong loại thuộc tính có loại nào nổi trội hơn cả.
Mỗi loại công pháp, thường chỉ có thể khiến người tu luyện cảm thụ loại, hoặc hiếm có hơn là loại thiên địa linh khí. Mà cảm thụ loại nào thì sẽ hấp thụ được loại đó. Thể chất Ám Kim nếu chỉ cảm nhận được hoặc trong loại thì rất khó hấp thụ vì điều này sẽ khiến trong năm loại thuộc tính trở nên mất cân bằng.
Trừ phi có loại công pháp, có thể hấp thu lúc cả loại thuộc tính thiên địa. Hoặc là loại công pháp tùy ý biến đổi loại thiên địa linh khí thành thuộc tính khác, cho dù hấp thu loại thiên địa linh khí nào cũng có thể chuyển đổi mà giữ nguyên cân bằng.
Cũng chính vì thế, nếu không có tâm pháp tu luyện đặc thù, Ám Kim tư chất sẽ chẳng khác gì phế vật.
“Giá như có Hóa Long Ám Kim Thể Thuật kết hợp thì tốt biết mấy, lần sau phải đòi lão mới được. Không có Long Huyết Mạch không biết có tu luyện được không. Không thì đòi Thôn Thiên Ám Kim thể Thuật.”
Võ Sư, cùng Luyện Khí kỳ, đều cảm nhận thiên địa linh khí. Bước đầu hấp thu. Nhưng Luyện Khí kỳ dùng toàn bộ để đả thông kinh mạch hướng tới não hải. Võ Sư tu luyện lại dùng gần như toàn bộ những thứ linh khí tích trữ vào da, cơ, cốt, tủy, lục phủ, ngũ tạng, chỉ có phần nhỏ đi được tới đan điền.
Khi các bộ phận của thân thể hấp thu thiên địa linh khí, chúng nó chỉ giữ lại được một phần để cường hóa. Phần còn lại, sau khoảng thời gian lại trở về với thiên địa.
Tu luyện, chính là tăng không gian tích trữ thiên địa linh khí của cơ thể. Đó cũng là lý do tu luyện tăng tu vi thì rất chậm, tu luyện phục hồi sau khi chiến đấu lại rất nhanh. Cũng là trong các lý do mà tu luyện giả cấp thấp không phục dụng được đan dược cấp cao, cơ thể họ không thể chứa hết
Khi luyện tập thân thể với cường độ cao, các bộ phận cơ thể trở nên mệt mỏi, đói khát, lúc này chúng nó hấp thu linh khí với tốc độ mau hơn rất nhiều. Đan điền cũng vì vậy mà được lợi.
Sau khi đan điền chứa được lượng linh khí nhất định, kinh mạch cũng đã cứng cáp. Võ giả có thể thử đả thông kinh mạch. Nếu thành công, Võ giả đã chính thức tiến vào Đại Võ Sư Cảnh. Có được chân khí ngoại phóng.
“Kiếp trước ta quen thuộc với Thủy chi linh khí nhất. Cứ từ đó mà bắt đầu đi”
Hắc Thủy Quyết trong Hỗn Nguyên Ám Kim tâm pháp được vận chuyển. Thủy linh khí như thấy được thứ gì rất hấp dẫn, rất nhanh lao tới.
Thủy linh khí vốn êm dịu, hấp thu lại càng dễ dàng.
Chỉ phút sau. Tiêu Vân Thiên cảm thấy trong cơ bắp của hắn đã chứa đầy thủy nguyên khí, có cảm giác trương phồng nhẹ nhẹ. Lượng thủy linh khí này khá ít, nhưng Tiêu Vân Thiên cảm thấy nếu hấp thu thêm sẽ làm cho ngũ hành mất cân bằng.
Đứng lên, Tiêu Vân Thiên bắt đầu vận động nhẹ trong phòng. Rồi cảm thấy vẫn có chút bức bối. Hắn đi ra sân nhỏ, bắt đầu chạy quanh.
Chạy được hơn phút, mồ hôi đã thấm ướt cả quần áo. Hắn cũng không quan tâm lắm mà ngồi ngay xuống. Lại vận chuyển Thủy Nguyên Quyết.
Lập đi lập lại nhiều lần như thế. Mỗi lần, thời gian vận công và vận động của hắn càng kéo dài hơn.
Sau lần. Trời đã về chiều. Cảm giác đói ập tới mãnh liệt.
“Xem ra đã tu luyện gần tiếng đồng hồ. Bỏ luôn cả bữa trưa. Linh khí vừa xâm nhập vào xương cốt. Xem ra là đã đến đỉnh Võ Sư Nhất Trọng. Cũng không chậm lắm”
“Cố gắng hết ngày hôm nay, bước vào Nhị Trọng. Lại tiếp tục cố gắng, tháng sau có thể đột phá Đại Võ Sư.”