Long Nghiên có chút bất ngờ, nàng mặc dù không nghĩ mình phải giấu giới tính hay gì đó. Nàng chỉ là không muốn người khác nhận ra thôi. Nhưng 1 tiểu tử mới 11 12 tuổi này nhận ra mình là nữ nhân, lại còn kêu mình là mỹ nữ tỷ tỷ thì… có vẻ bản thân hơi thất bại.
- Tiểu tử đáng yêu, ngươi gọi ta sao?
“Giọng nói này mới đúng, thật là ngọt à. Mỹ nữ siêu cấp đẹp từ trong ra ngoài đây. Chỉ hi vọng nàng dễ tính một chút, đừng làm một khối băng sơn không thể tan chảy.”
- Ở đây chỉ có 3 người chúng ta, đại thúc này không phải mỹ nữ đâu.
- Ồ, ngươi còn bé thế có thể nhận ra được mỹ nữ sao?
- Tất nhiên, Tiêu Vân Thiên ta duyệt qua nữ nhân vô số, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhận ra mỹ nữ.
Kết hợp những gì hắn nói, thái độ tự hào lúc nói với độ tuổi, khuôn mặt của hắn, quả nhiên là rất tức cười.
- Duyệt qua vô số nữ nhân? Tiểu sắc quỷ, ngươi thật là dễ thương. Tỷ tỷ có chỗ nào xinh đẹp ngươi nói thử xem.
Long Nghiên đã 34 tuổi, tuổi này ở Đại Việt Quốc vẫn là thanh niên đấy. Nàng mặc dù chuyên tâm tu luyện, nhưng không phải là cái gì cũng không biết. Nếu Tiêu Vân Thiên là một nam tử trưởng thành, chỉ cần hơn 18 thôi, mà trêu chọc nàng thì Long Nghiên ngược lại sẽ có phản cảm. Nhưng tuổi của Tiêu Vân Thiên thật sự quá nhỏ, lại tỏ ra già dặn tình trường khiến nàng thấy vui vẻ.
Tiêu Vân Thiên cũng thành thật:
- Tay tỷ tỷ rất đẹp. Chỉ có tay mẫu thân và biểu muội mới đẹp như của tỷ tỷ.
Nàng lại phì cười. Tiểu tử này… nói rất ngọt. Nhưng so sánh với mẫu thân và biểu muội xem ra còn nhỏ hơn hắn. Cái này gọi là duyệt qua vô số nữ nhân sao?
- Được được, ta dẫn ngươi đi lên tầng 4 dạo chơi.
Tiêu Vân Thiên quay lại làm mặt quỷ, kéo 1 mí mắt, lè lưỡi với tên bảo vệ. Khiến đại hán này dở khóc dở cười. Lại khiến Long Nghiên bên cạnh cười vui không ngớt.
“Thật là mệt nha, phải giả vờ ngây thơ thế này. Có lúc chính ta cũng khinh bỉ mình. Lại có ngày đại thiên tài Tiêu Vân Thiên ta không dựa vào thực lực lại dựa vào mỹ nam kế. Trời ạ, người khác dùng mỹ nam kế thành công còn ôm về được mỹ nhân, ta dùng mỹ nam kế chỉ được một chút vui vẻ cùng thương hại của nàng. Thật quá mất mặt, quá mất giá.”
“Không còn cách nào khác, nhưng giờ chỉ có thể đi theo cô nàng này thôi. Nhưng đi theo một mỹ nữ như vậy cũng không phải là chuyện gì lỗ vốn à.”
Từ bàn tay thò ra ngoài của nàng, hắn nhận ra tuổi nàng cũng không phải là lớn. Nhưng từ lệnh bài ngũ phẩm kia, ít ra nàng cũng là 1 Võ Vương, hoặc là một Hóa Thần kỳ. Khả năng rất lớn là cao hơn một tầng.
“Có nên xin nàng 1 giọt tinh huyết không nhỉ. Chắc sẽ bị nàng đánh chết ngay tại chỗ đấy. Tinh huyết chính là tu vi à nha”
“Nàng có vẻ từ nơi khác đến, không muốn người khác nhận ra bản thân”
Tiêu Vân Thiên vừa nhìn ngắm dược liệu xung quanh vừa miên man suy nghĩ.
- Tiêu gia lại không có gia giáo như vậy sao, để 1 tên điên đi dạo trong này? Là ai mang hắn lên đây?
Là giọng lục thiếu gia Viên gia.
- Là ta. Ta không có gia giáo?
Long Nghiên trở lại với giọng khàn khàn.
- Ngươi là ai, ngươi có biết tên này bị điên không? À, ta hiểu rồi, ngươi là người Tiêu gia.
Lục thiếu gia Viên gia rõ ràng suy bụng ta ra bụng người. Hắn dẫn theo 1 luyện dược sư nên mới được lên tầng 4, Tiêu Vân Thiên chắc cũng sẽ như thế.
Long Nghiên có chút im lặng, nàng cũng không biết nói gì cho phải. Bị điên, nếu tiểu tử này bị điên thì người tỉnh chắc không nhiều. Người Tiêu gia? Tiêu gia là gia tộc đại gia tộc Lạt Thành thật, nhưng thế thì thế nào? Không quan tâm. Mà tiểu tử trước mặt tự cho là đúng này, chẳng lẽ một Võ Hoàng như nàng lại tức giận với hắn? Chỉ là một tên nhóc hơn 10 tuổi mà thôi.
Ngay cả Tiêu Vân Thiên cũng lười quan tâm đến tên này. Cơ bản hiện tại mình còn rác rưởi hơn cả hắn. Nhưng trong mắt Tiêu Vân Thiên, tên này… cơ bản không cùng một độ cao, cả tư cách để bản thân tức giận cũng không có. Vả lại, hình như dạo này mình bị người ta gọi là điên không chỉ vài lần đâu. Mà nguyên nhân tại sao nhỉ?
Trong mắt Long Nghiên lại có chút hoài nghi. Tên tiểu sắc quỷ mình dẫn theo này, bị người ta gọi là điên nhưng chút phản ứng cũng không có. Là nhút nhát không dám phản kháng hay thâm trầm, chỉ để trong lòng, chờ ngày trả thù? Hay lại là tiêu sái, mặc thiên hạ, không quan tâm đến người xung quanh bàn tán về mình?
- Tiểu sắc quỷ, ngươi bị điên? Lúc ngươi nói ngươi duyệt qua vô số mỹ nữ hình như có nói tên, nhưng ta lại quên mất rồi. Ngươi nói ngươi tên là gì?
Dùng giọng khàn khàn để gọi một thiếu niên chỉ hơn 10 tuổi là Tiểu sắc quỷ, chính nàng cũng cảm thấy hơi ghê người, quái dị.
- Tiêu Vân Thiên, tam thiếu gia Tiêu gia. Người nói ta bị điên vài hôm này có lẽ cũng trên chục người rồi.
Theo đúng lễ thì Tiêu Vân Thiên phải hỏi tên của nàng, nhưng thấy nàng cả giọng nói cũng thay đổi, hắn bỏ ý định này.
Luyện dược sư đi theo lục thiếu gia Viên gia cũng là một người tinh ranh. Từ câu hỏi của Long Nghiên người này liền biết cả 2 chỉ vừa gặp. Lại thêm việc người này có thể lên tầng 4, có lẽ cũng là luyện dược sư.
- Tại hạ Viên Từ Nguyên. Là nhất phẩm luyện dược sư Viên gia. Lúc nãy lục thiếu gia nhà ta không hiểu chuyện nên có chút đắc tội, mong các hạ vui lòng bỏ qua cho. Không biết cao danh quý tánh của các hạ?
- Miễn đi, ta cũng không để bụng. Ta cũng không muốn lộ danh tính của mình.
- Nếu vậy khi nào rảnh rỗi, xin mời đến Viên gia làm khách. Gia chủ chúng ta nhất định sẽ đích thân chiêu đãi.
Sự thật cũng là như thế. Luyện dược sư, đến đâu cũng là thượng khách, cho dù chỉ là luyện dược sư nhất phẩm.
- Để ta suy nghĩ.
Thấy đối phương cũng không từ chối, lại không có hứng thú tiếp tục nói chuyện. Viên Từ Nguyên đành phải cáo từ.
Long Nghiên cũng đã xem xét sơ bộ tầng 4, cảm giác thứ mình cần cũng không có ở đây. Nàng tiếp tục đi lên tầng 5, Tiêu Vân Thiên cũng đành lẽo đẽo theo nàng.
Dạo 1 vòng tầng 5, thu thập được 14 loại dược liệu. Long Nghiên có ý định lên thẳng tầng 7, 8 luyện đan và nhân tiện xem một ít tin tức.
- Tiểu sắc quỷ, ngươi không phải người của Đan Các nên ta chỉ có thể để ngươi lại đây thôi. Ngươi có thể dạo chơi nhưng không được mang phiền phức đến cho ta, dù gì cũng là ta dẫn ngươi đi lên. Khi nào chán, ngươi có thể tự mình đi xuống. Không vấn đề gì chứ?
Xếp đống bánh bao vào góc, hắn lại ngồi xuống, bắt đầu vận công tu luyện.
Hiện tại hắn đã vận công đến phút mới thấy cơ bắp có cảm giác căng cứng.
Lại chạy bộ trong sân phút, lần này có mang theo ít phụ trọng. Sau đó hắn bắt đầu ăn số bánh bao còn lại.
Cứ tiếp tục như vậy lần. Thời gian mỗi lần ngày càng dài.
Ăn cái bánh cuối cùng, hắn mệt mỏi đi ngủ trong suy nghĩ: “Chỉ ngày, Võ Sư Nhị Trọng.”
----------
Khi tỉnh lại, vấn đề đầu tiên trong lòng hắn là “không thể sớm tiến vào Tam Trọng, xem ra phải luyện đủ ngũ hành đến nhị trọng.”
Từ năm tuổi đến tuổi, do không cam lòng, Tiêu Hạ Ngưng cũng thử cho Tiêu Vân Thiên tu luyện đủ các loại công pháp. Nhưng hắn chỉ có thể đạt đến Võ Sư Nhị Trọng. Sau đó, tu vi không những không tăng, cơ thể còn luôn cảm thấy mệt mỏi, khó có thể tu luyện. Rồi tu vi lại tụt dần về mức người thường chưa tu luyện.
Hiện giờ hắn đã hiểu, không có công pháp phù hợp, không đủ ngũ hành, cơ bản là không thể tu luyện. Ngay cả việc ghép loại tâm pháp khác nhau lại cùng tu luyện với nhau cũng là không thể. Chỉ có công pháp kiêm đủ ngũ hành mới khiến cơ thể hắn không bị mất cân bằng ngũ hành.
“Cơ thể trải qua đủ Ngũ Hành linh khí cường hóa, sẽ mạnh mẽ gấp ít nhất lần người cùng giai, nhưng tu luyện cũng lâu hơn gấp lần”
“Có cách nào nhanh hơn không nhỉ? Đường tắt là không tốt, nhưng hiện giờ phải đẩy nhanh tốc độ lên. tháng sau, thực lực càng mạnh càng tốt”
“Có, nhưng lại không chắc... Thực ra những trọng đầu tiên của Võ Sư chỉ là rèn luyện mọi bộ phận thân thể. Khiến thân thể, kinh mạch chịu tải được thiên địa linh khí nên ta cần tăng cường tố chất thân thể là được. Như vậy mỗi lần hấp thu thiên địa linh khí sẽ nhanh hơn.”
Tu tiên có lợi thế của tu tiên, nhưng cũng có nhược điểm. Như là cơ thể họ khá yếu đuối. Để bù đắp vấn đề này, họ cũng bỏ rất nhiều công sức nghiên cứu con đường tắt, không qua hành hạ bản thân lại nhanh chóng cường hóa thân thể. Như nuốt đan dược, ngâm dược thủy, cao cấp hơn thì xem thân thể như đan dược, cho vào lò luyện, hoặc xem thân thể như trận đồ, khắc pháp trận.
“Đơn giản và thông dụng nhất là nuốt đan dược. Đan dược dành cho Võ Sư thường có trong tác dụng. Một là cường hóa thân thể. Hai là chứa một ít thiên địa linh khí, thường dùng lúc đột phá. Loại thứ thì hiếm hơn, tạm thời tăng tốc độ hấp thu thiên địa linh khí. Ta thì không cần loại thứ và . Có thể nhờ tên đệ tử kia mua hoặc luyện một ít Tôi Thể Đan, rất dễ tìm kiếm, mặc dù hiệu quả hơi thấp”
“Ngâm dược thủy… loại gì bây giờ nhỉ. Vừa phải có tác dụng mạnh, vừa phải dễ tìm nguyên liệu. Trúc Cơ linh dịch? Rất thích hợp, nhưng nguyên liệu lại khó kiếm. Chỉ trong dược viên các tu tiên giáo mới có, sẽ không lưu hành ra ngoài quá nhiều. Phần Thân Hỏa Dịch, ta có thể tinh giảm để phù hợp với tu vi của mình, cái chính là quá đau đớn, quá thống khổ, chẳng khác nào cho thân vào dung nham. Thanh Lưu Thủy Dịch, có vẻ ổn, kết hợp với Phần Thân Hỏa Dịch, luân phiên ngâm lại càng tốt. Những loại khác cũng có vài loại, nhưng không tốt bằng. Giá mà có Tiềm Long Thăng Thiên Dịch, ta được ngâm lần thì tốt biết mấy, đáng tiếc Vân lão ca lại quý nó như trân bảo.”
“Cho thân thể vào đan lô? Bỏ qua.”
“Trận pháp là ưu thế mạnh nhất của ta, ta cũng từng vẽ trận vân lên thân thể người khác. Nhưng tự vẽ trận vân lên thân thể…? Chưa thử lần nào. Vả lại, tự khắc lên thân thể mình, độ khó đâu chỉ gấp , sau lưng vẽ thế nào, vừa chịu đựng đau đớn vừa tập trung vẽ? Chỉ cần lệch một tí là công dụng đã sai khác một trời một vực. Linh dịch để vẽ trận vân cũng không có.”
“Quyết định như vậy đi, trước tìm đan dược và dược thủy tăng ngâm trước. Xem ra lại đến cửa hiệu kia xem thử thế nào. Hi vọng tìm được vài thứ”
----------
- Tam thiếu, ngài đã tới? Lần này ngài tìm ta có chuyện gì?
- Ta đến tìm số thứ, nhất là đan dược, dược liệu, khoáng thạch có thể cường hóa thân thể.
- Chỗ ta có vài viên Tôi thể đan nhất phẩm trung cấp do chính ta luyện chế. Có lẽ sẽ có ích cho Tam thiếu.
- Được, lấy cho ta xem nào.
Rất nhanh, Hoắc Vĩ đã lấy vào khố phòng lấy ra cái lọ nhỏ. Trong lọ có viên thuốc. Hình dạng… không được đẹp lắm.
- Không có loại nào khá hơn à?
- Không có. Vốn lần trước luyện chế còn có viên thượng phẩm, nhưng đã bán mất rồi.
- Vậy thôi. Ta qua cửa hàng kia xem chút dược liệu. Hoắc Vĩ Thạch chế tạo đến đâu rồi?
- Đã thu thập được rất nhiêu Cửu Vĩ Thảo, theo như Tam thiếu nói, có lẽ đủ luyện chế ra trên dưới khối. Lẽ ra còn thu thập được nhiều nữa, nhưng mỗi khối Hoắc Vĩ Thạch tương đương xe ngựa, quá tốn không gian. Ta cũng đã luyện thử lần, đây là sản phẩm thử nghiệm. Tam thiếu, ngài xem.
- Ồ, Hoắc Vĩ Thạch thế này là được rồi. Nhưng khối này hơi lớn, những khối sau, lượng Cữu Vĩ Thảo tương đương, Thiết Đào Mộc nhỏ hơn tí. Sau khi ngươi hoàn tất lô Bạch Linh Đan đầu tiên, mang nguyên liệu luyện chế Tôi thể đan và khối Hoắc Vĩ Thạch mới đến chỗ ta. Ta cần vài viên Tôi thể đan thượng phẩm.
Tiêu Vân Thiên đi về phía dược khố. Rất nhanh, lão Lê mở cửa cho hắn tiến vào tìm kiếm dược liệu.
Sau nửa tiếng tìm kiếm, Tiêu Vân Thiên đã có kha khá dược liệu. Mặc dù không phải là tốt nhất, nhưng với hắn hiện tại thì có còn hơn không.
Lấy luôn khối Hoắc Vĩ Thạch thử nghiệm kia. Tiêu Vân Thiên tức tốc rời đi.
“May mà có khối Hoắc Vĩ Thạch này, mọi việc sẽ đỡ vất vả hơn chút ít. Hiệu quả dược thủy mặc dù không tăng, nhưng do ít tạp chất, di chứng và tai họa ngầm cũng sẽ ít đi nhiều.”
“Với những dược liệu này… thật không đủ. Xem ra phải đi dạo quanh những chỗ khác tí.”
Mục tiêu của Tiêu Vân Thiên là khu trung tâm, Đan Các. Cửa hàng dược liệu, đan dược chung của Luyện Dược Sư công hội, tam đại gia tộc và Thành Chủ Phủ.
Ai cũng có thể sử dụng truyền tống trận, cũng rất rẻ. Nhưng truyền tống thẳng đến khu trung tâm lại là ngoại lệ. Nó chỉ dành cho những đại gia tộc sử dụng. Lý do ư? Vì nếu tất cả mọi người đều có thể sử dụng thì truyền tống trận này sẽ bị nghẽn.
Tiêu Vân Thiên cũng không sử dụng truyền tống trận đến khu trung tâm. tiểu tử tuổi đi khu trung tâm qua truyền tống trận của các đại gia tộc, sẽ lập tức bị chú ý. Sau đó hắn lại mua đống dược liệu, sẽ càng không thoát khỏi tầm mắt của các đại gia tộc.
May mắn, khoảng cách từ truyền tống trận Tiêu Vân Thiên xuất hiện đến Đan Các cũng khá gần. Chỉ tốn giờ đi bộ.