Tiêu Vân Thiên vừa đi vừa suy nghĩ những kế hoạch trong tương lai gần của mình.
Từ đằng xa, Tiêu Như Nguyệt núp sau một hòn giả sơn quan sát hắn.
“Ngơ ngơ ngác ngác, đúng là đầu óc không bình thường tí nào. Xem ra Chiến ca ca nói phải tránh xa hắn là không sai tí nào. Nếu hắn lây bệnh điên cho ta, ta cũng vừa đi vừa ngơ ngác thế kia thì Chiến ca ca sẽ không chơi với ta nữa.”
Sau đó nàng ù té chạy. Lúc này Tiêu Vân Thiên cũng đã nhìn thấy bóng lưng nàng, nhưng hắn cũng không rảnh quan tâm.
Khố phòng, cũng là nơi tiềm tu của các vị thái thượng trưởng lão Tiêu gia.
Tiêu Vân Thiên đứng đợi trong chốc lát, Tiêu Kiên đã cảm thấy sự hiện hữu của hắn liền xuất hiện.
- Ngươi đến chọn bảo vật cho bản thân?
- Vâng, lão tổ.
- Được rồi, đi theo ta.
Đây cũng không phải lần đầu Tiêu Vân Thiên vào khố phòng, nhưng kiếp này là lần đầu tiên. Hắn cũng giả bộ ngó đông ngó tây. Không thể biểu hiện rằng tất cả bảo vật Tiêu gia, kể cả những thứ ẩn giấu ta đều biết hết. Cũng biết giới chỉ của Tiêu Quân, Tiêu Kiên nhị vị trưởng lão mới là nơi chứa bảo vật chân chính.
Tham quan một vòng sơ lược bảo khố. Xác định những thứ này giống với trong ký ức. Tiêu Vân Thiên mới nói:
- Lão tổ, thật ra ta đã nghĩ thứ mình cần rồi.
- Ồ, nói đi, ngươi nhắm đến thứ gì?
- Ta cần một cái không gian giới chỉ nhất hoặc nhị cấp.
Lân trước Tiêu Kiên không chú ý đến võ đạo của Tiêu Vân Thiên. Lần này xem xét kĩ, hắn phát hiện Tiêu Vân Thiên chỉ đạt được Võ Sư Nhị Trọng. Ở tuổi 12 đạt Võ Sư Nhị Trọng, thật sự là rất rác rưởi. Nhưng lão cũng đã nghe qua tư chất không màu của Tiêu Vân Thiên, cho rằng hắn tu luyện suốt nhiều năm mới đạt được thành quả này.
- Võ Sư Nhị Trọng, không có tinh thần lực nhưng chân khí cũng đủ để mở nhất cấp giới chỉ. Ngươi phải nhớ, trong vòng 3 giờ đồng hồ, không được sử dụng giới chỉ này 2 lần. Nếu không cơ thể ngươi sẽ không cung cấp đủ chân khí cho giới chỉ, kết quả bị nó mạnh mẽ hút chân khí, sẽ ảnh hưởng đến kết quả cố gắng nhiều năm của ngươi.
Tiêu Kiên ân cần dặn dò.
- Nếu ngươi có thể tăng lên Võ Sư tam trọng, 1 tiếng có thể sử dụng 1 lần. Tứ trọng thì nửa tiếng. Ít nhất phải đạt thất trọng mới có thể tùy ý sử dụng không hạn chế. Thêm 1 việc nữa, tu vi của ngươi quá kém, tốt nhất là không nên để người khác, kể cả con cháu Tiêu gia biết ngươi có giới chỉ. Ngươi đã rõ?
Tiêu Kiên không muốn người ngoài có ý đồ giết người đoạt bảo, cũng không muốn con cháu Tiêu gia ganh tỵ. Dặn dò như thế cũng là hợp tình hợp lý.
- Đã rõ, lão tổ. Ta sẽ không đeo nó trên tay mà xâu chuỗi đeo vào vòng cổ.
- Tốt, ngươi hiểu là được rồi. Ta còn sợ ngươi để trong túi áo sẽ rơi mất.
Rất nhanh hai người đã lấy từ trong khố phòng một cái giới chỉ.
Mỗi giới chỉ ở Đại Việt Quốc đều được thiết kế thành một không gian hình lập phương, chia làm 11 cấp. Tiêu chuẩn thì cấp 1 có cạnh rộng 2m, cấp 2 là 4m. Cứ thế cho đến cấp 10, không gian có cạnh là 1024m, thể tích lên đến con số tỉ, không gian đã là rất khổng lồ. Những giới chỉ có cạnh trên 1024m được gọi chung là thần cấp giới chỉ. Đó là tiêu chuẩn, như cái mà Tiêu Vân Thiên nhận được, cạnh rộng 3m, đã bằng 1 gian phòng nhỏ, có thể xem như nhất cấp trung phẩm. Nếu cạnh rộng 3,9m nhưng chưa đến 4m thì có thể xem là nhất cấp cực phẩm.
- Hài lòng chứ?
- Vâng, rất hài lòng. Giới chỉ rộng quá thì mỗi lần mở ra tiêu hao chân khí càng lớn, thật sự không phù hợp với ta.
- Đi theo ta. Ở đây có 1 cái tủ, chia làm nhiều ngăn nhỏ. Lần này ta sẽ giúp ngươi bỏ cái tủ này vào không gian giới chỉ. Như vậy sau này ngươi cất đồ vật cũng tiện lợi hơn. Nhân tiện ngươi cũng học cách điều khiển chân khí mở giới chỉ luôn. Nó rất đơn giản. Nhưng ngươi phải cẩn thận. Vì không có tinh thần lực, không thể khiến giới chỉ nhận chủ nên bất cứ ai, chỉ cần họ tiếp xúc với giới chỉ này, lại vận dụng chân khí đúng phương pháp là có thể mở không gian bên trong.
- Đa tạ lão tổ chỉ điểm.
- Tất cả những vật phẩm bỏ trong giới chỉ sẽ ở vào trạng thái lơ lửng không trọng lượng. Nên ngươi phải cẩn thận với những thứ ở dạng lỏng, hoặc những thứ tiếp xúc với nhau sẽ phản ứng khác thường như biến chất, nổ. Đó cũng là nguyên nhân ta để cái tủ này vào giới chỉ của ngươi. Nhớ, giới chỉ chỉ là không gian cất chứa, không có tác dụng bảo quản. Trừ linh thạch bỏ vào giới chỉ sẽ không bị thất thoát linh khí, những thứ thời gian trôi qua có thể hư hao, cần có biện pháp bảo quản riêng.
Tiêu Vân Thiên mặc dù đã biết những thứ này, nhưng hắn vẫn có chút cảm động vì sự tận tâm của lão tổ Tiêu gia này. Sau nhiều lần nói lời cảm tạ, hắn cũng rời đi.
Tiêu Kiên nói với theo:
- Ngươi trong năm nay còn 1 lần chọn bảo vật, nhưng chỉ là loại bình thường. Còn nữa, ngươi nên đến Tàng Thư Các một chuyến.
- Đã biết, lão tổ xin yên tâm.
----------
Tiêu Vân Thiên đi đến Tàng Thư Các, rất gần với Khố phòng.
Một lão già ngồi ngay sau cánh cửa, đang chăm chú đọc sách. Tên sách là “Đại Việt địa lý tổng cương”. Quyển sách dày hơn 1 gang tay. Lâu lâu lại mở một cuốn sách địa lý khác ra đối chiếu, so sánh. Lại tiếp tục lấy ra một cuốn sổ tay, ghi ghi chép chép.
Tiêu Vân Thiên cũng không có ý làm phiền lão. Hắn lẳng lặng nhìn xem chồng sách để trên bàn. “Đại Việt lịch sử tổng cương”, “Đại Việt nhân sinh tập tục”, “Đại Việt tản mạn bút ký”, “Các đời Hoàng đế Đại Việt”, “Kỳ hoa dị thảo, kỳ trân dị thú”.
Không có quyển sách nào về tu luyện. Có vẻ đây là một trí giả chân yếu tay mềm. Nhưng Tiêu Vân Thiên cũng không lạ lẫm gì với lão già này. Tiêu Nhật Lam, không có tên trong trưởng lão hội. Tu vi lại đạt đến Tiên Thiên Đỉnh phong. Là người trẻ nhất cùng thế hệ với Tiêu Quân, chỉ lớn hơn Tiêu Càn 4 tuổi. Cũng chính vì thế, lão có bối phận trên những trưởng lão kia, lại tu vi không đủ, không thể làm thái thượng trưởng lão. Tiêu Nhật Lam vì tuổi trẻ phạm sai lầm, bị bắt buộc trông giữ nơi này10 năm. Sau đó, hắn có lẽ vì thói quen, hoặc là vì cầu một cơ hội đột phá mà tiếp tục ẩn cư nơi này.
- Tiểu tử, ngươi không sốt ruột?
- Có, nhưng là vô ích.
- Ồ, vậy sao không lên tiếng?
- Kính lão mới có thể đắc thọ. Quấy rầy người khác đang tập trung là không tốt. Người đọc sách càng không thích bị quấy rầy.
- Được rồi, ngươi đã kính trọng ta như vậy ta cũng không làm khó ngươi. Nói đi, ngươi đang cần thứ gì, là công pháp, hay võ kỹ.
- Võ kỹ. Tốt nhất là không thuộc tính. Hoặc những tạp kỹ.
- Ồ, … ồ, tu vi của ngươi, à… thân thể của ngươi. Ngươi chính là kẻ có tư chất không màu mà đầu óc không tỉnh táo mấy ngày nay bọn nhóc đến đây thường nhắc đến. Ta xem ngươi cũng rất bình thường nha, không có vẻ gì là điên khùng cả. Hay là lâu lâu mới bị 1 lần?
“Sao từ khi trọng sinh đến giờ, ta toàn bị người khác xem là đồ điên thế này? Có nên lợi dụng danh tiếng xấu xa này làm một số việc thật sự điên khùng gì đó không nhỉ”
- Tiền bối, ta rất tỉnh táo nha. Và bình thường ta cũng không có lên cơn hay gì gì đó đâu.
- A, tốt, tốt. Ngươi đạt Võ Sư Nhị Trọng, với tư chất ấy thì xem ra những năm nay ngươi rất cố gắng. Nhưng võ kỹ thích hợp… thật sự là không có.
- Ta biết, tu luyện đến Ngũ Trọng mới có thể bước đầu tìm hiểu võ kỹ. Đến thất trọng, nắm giữ 1 võ kỹ thành thạo đã là không tồi. Đến bát trọng, mới có thể tu luyện thuộc tính võ kỹ.
- Ta nghĩ, ngươi đã hiểu rõ như vậy. Tiêu Kiên thái thượng trưởng lão lại cho phép ngươi vào Tàng Thư Các tìm hiểu thư tịch, nguyên nhân không phải là để ngươi tu luyện. Có lẽ, không thể đi theo đường võ thì đi theo đường văn cũng tốt.
Sự thật ý Tiêu Kiên là Tiêu Vân Thiên có tư chất không màu nhưng có linh căn. Không thể trước khi gia nhập Vân Trung giáo tu tiên lại luyện võ giết thời gian, cường hóa thân thể một chút như Tiêu Vân Chiến. Mà bỏ phí thời gian lại không đáng, tốt nhất là tìm hiểu những thứ vụn vặt trong tàng thư các. Kết quả thật ra cũng giống Tiêu Nhật Lam suy nghĩ, đó là học những thứ như những thứ như thiên văn, địa lý, lịch sử, ứng xử.
Tiêu Nhật Lam chỉ vào chồng sách đang đọc:
- Thế nào, có hứng thú với thiên văn, địa lý hay lịch sử gì không?
- Thật sự là không có hứng thú.
- Thôi được, mỗi người một chí hướng, không thể gượng ép. Tầng 1 này chỉ có những thứ như thiên văn, địa lý, không có công pháp võ kỹ. Ngươi đến dãy cuối tầng 2 là tạp kĩ, có lẽ nó thích hợp với ngươi nhất. Nếu ngươi khăng khăng muốn tìm võ kĩ thì nên đến tầng 2, dãy thứ 16 đến 19. Ngươi đã hiểu rõ lúc nào có thể tu luyện võ kỹ, ta cũng sẽ không giới hạn ngươi. Không được mang thứ gì ra khỏi Tàng Thư Các khi không có sự cho phép của ta. Vả lại, cũng không nên xem nhiều loại võ kỹ, chỉ hại mà không lợi.
- Đa tạ tiền bối tán thành.
Tiêu Nhật Lam tiếp tục xem sách, lão cũng không sợ Tiêu Vân Thiên sẽ trộm sách. Tất cả mọi quyển sách đây đều có cấm chế, chỉ cần mang ra khỏi Tàng Thư Các lão sẽ biết ngay. Cho dù cất vào giới chỉ cũng thế, thậm chí do mất liên lạc với cấm chế chủ chốt Tàng Thư Các, ngay khi Tiêu Vân Thiên cất sách vào giới chỉ đã bị báo động rồi.
Tiêu Vân Thiên dạo khắp Tàng Thư Các tầng 2. Hắn cũng chưa lật xem một quyển sách nào. Đối với hắn mà nói, võ kỹ là một thứ mới lạ. Nó khác hẳn với thuật pháp mà hắn đã tiếp xúc tại kiếp trước. Chủ yếu là ở phương thức vận hành chân khí. Một bên từ não hải, một bên lại từ đan điền. Thuật pháp thì đa dạng hơn, có một số công dụng thần kỳ. Nhưng võ kỹ cũng không kém, nhất là ở phương diện lực phá hoại, lại càng kinh khủng.
Sau một vòng tổng quát. Hắn đi đến khu tạp kĩ. Nói là tạp kĩ, vì đây cũng không liên quan lắm đến tu luyện và chiến đấu. Nó liên quan đến một số vấn đề như hóa trang, ngụy trang, lẫn trốn, truy tung, khả năng sinh tồn trong rừng rậm…
Tiêu Vân Thiên ngẫm nghĩ, rồi cũng dừng lại đọc lướt về những tạp kĩ này. Chủ yếu là hóa trang, ngụy trang và khả năng sinh tồn trong rừng rậm.
Chính hắn một đời kinh nghiệm trăm năm, cũng từ nhưng quyển sách này học hỏi được không ít.
Hắn cầm theo 6 quyển sách ưng ý, đi đến trước mặt Tiêu Nhật Lam.
- Tiền bối, ta có thể mang theo những quyển sách này không?
Ánh mắt Tiêu Nhật Lam mang theo tán thưởng. Tiểu tử này, cũng biết nghe lời, không đến khu vực võ kỹ mà chọn khu tạp kĩ.
- Không có vấn đề, ta sẽ ghi chép lại những quyển sách ngươi mang đi. Tiểu tử, cũng có ánh mắt tốt đấy, những quyển sách ngươi chọn toàn là tinh phẩm trong đống tạp kĩ.
- Tiền bối, ngươi có thể bỏ nó vào giới chỉ giúp ta được không, chân khí của ta thật sự rất ít, không thể mở giới chỉ liên tục được.
- Được. Xem ra Tiêu Kiên thái thượng trưởng lão rất ưu ái ngươi, cả giới chỉ cũng cho ngươi.
----------
Tiêu Vân Thiên trở về biệt viện, hắn mở giới chỉ lần nữa, thu toàn bộ những thứ lỉnh khỉnh cần thiết trong phòng vào giới chỉ.
Thật ra thì Tiêu Vân Thiên cũng không yếu ớt như lời Tiêu Kiên nói. Hắn có đủ chân khí để liên tục mở giới chỉ 5 lần trong 3 giờ đồng hồ, vì hắn có đủ ngũ hành. Nhưng cẩn thận giữ bí mật vẫn hơn.
Không có vấn đề. Chỉ là tỷ tỷ, ngươi có loại đan dược cường hóa cơ thể nào không, ta có thể trả giá cao để mua.
Tiêu Vân Thiên đánh liều hỏi thăm. Mặc dù mới quen biết mà hỏi như thế có chút bất nhã. Nhưng tình hình của hắn khá gấp, không thể bỏ qua cơ hội nào cả. Phải biết, mỹ nữ chưa nhìn thấy mặt trước mắt mình, là một ngũ phẩm Luyện dược sư đấy. Ngay cả hội trưởng luyện dược sư công hội Lạt Thành cũng chỉ là tứ phẩm đỉnh mà thôi.
- Ồ, Đan dược, ta có. Nhưng là dành cho Võ Tông, Võ Vương. Muốn luyện chế đan dược cấp thấp với ta chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Nhưng ngươi xem ra chỉ vừa nhập môn tu luyện, đã bỏ qua thời hoàng kim lúc nhỏ rồi. Nếu lại thêm việc ỷ lại vào đan dược, tương lai chỉ sợ không tiến được xa. Hơn nữa, ta cũng khá bận rộn.
Mặc dù biết trước kết quả nhưng hắn vẫn khá thất vọng.
Từ loại dược liệu Long Nghiên lựa chọn, Tiêu Vân Thiên cũng đã đoán ra nàng luyện chế những loại đan dược nào. Hắn cũng biết trong số dược liệu nàng chọn, thật tế có thể thay bằng thứ khác cũng ở tầng , hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng hắn lại không biết mở lời như thế nào để nàng khỏi nghi ngờ này nọ. Dù sao người cũng vừa mới quen biết. Nhưng nếu không nói, ngoài cách này, làm thế nào để nàng nguyện ý giúp đỡ mình đây?
“Vân Linh Chu Diệp so với Thiên Quy Xà Quả bình thường thì tốt hơn. Nó đúng là nguyên liệu luyện chế Bạo Nguyên Đan Ngũ phẩm tốt nhất ngoài Vân Linh Chu Quả. Ở đây lại không có Vân Linh Chu Quả, lấy Vân Linh Chu Diệp là không sai. Nhưng cái lá này, rõ ràng là hái ra từ thân Vân Linh Chu Thụ ngay sau khi Vân Linh Chu Thụ ra quả. Như vậy mọi tinh hoa đều dồn vào Vân Linh Chu Quả rồi, Vân Linh Chu Diệp này, còn không bằng Thiên Quy Xà Quả bên kia.”
“Hỏa Nham Thạch, mặc dù tốt nhưng làm sao có thể sánh bằng Liệt Hỏa Thảo?”
Sự thật thì ngược lại, Liệt Hỏa Thảo làm sao so được với Hỏa Nham Thạch, lựa chọn của Long Nghiên trong vấn đề này là chính xác. Nhưng đó là vì nàng không có Hoắc Vĩ Thạch, không thể tinh luyện một lượng lớn Liệt Hỏa Thảo đến độ tinh khiết và cô đặc đủ để thay thế Hỏa Nham Thạch. Cho dù làm được, cũng quá tốn thời gian và tinh lực. Mà Tiêu Vân Thiên chỉ xét trên lập trường của hắn.
Cũng may là hắn không nói ra, nếu không bị hỏi đến sẽ là lấy đá đập chân, tự làm khó mình. Lúc ấy, không nói ra Hoắc Vĩ Thạch thì hắn sai. Nói ra thì… hắn không dám.
“Làm thế nào mở miệng bây giờ nhỉ”
- Tỷ tỷ, Vân Linh Chu Diệp này có vấn đề. Nó được hái cùng lúc với Vân Chu Linh Quả nên đã mất hết tinh hoa rồi.
- A, cảm ơn ngươi. Ta xém chút nữa đã không để ý. Mặc dù lúc tinh luyện cũng sẽ nhận ra nhưng sẽ mất công thêm một chuyến. Xem ra ngươi cũng rất am hiệu dược liệu.
- Cũng không phải rất am hiểu, chỉ là vô tình nhận ra mà thôi. Từ nhỏ ta đã là phế vật tu luyện nên ta tập trung rất nhiều vào đan dược. Mặc dù không thể luyện đan nhưng lại đọc được rất nhiều đan thư.
- Ồ, không thể tu luyện? nhưng ngươi rõ ràng đã đặt chân vào tu luyện đạo rồi mà.
- Đó là ta cố gắng nhiều năm mới đạt được, so với huynh đệ của ta thì quá rác rưởi.
- Ngươi nói ra vấn đề này, mục đích vẫn là muốn ta bán cho ngươi một ít đan dược cảnh giới Võ Sư?
Tiêu Vân Thiên đỏ mặt. Nhưng cũng không phủ nhận.
- Ta cần một số loại đan dược hiếm thấy một chút. Những loại bình thường như Tôi Thể Đan, Cường Cốt Đan ta không cần.
-
“Càng nói càng ngượng … đã nhờ vả người ta lại còn đòi hỏi thứ tốt nhất.”
Long Nghiên buồn cười nhìn hắn.
- Thật ra thì ta biết một loại đan dược đặc biệt, tam phẩm nhưng lại dành cho Võ Sư cảnh.
Mắt Tiêu Vân Thiên lại sáng lên:
- Quy Nguyên Đan tam phẩm dành riêng cho Võ Sư?
Quy Nguyên Đan có từ tam phẩm đến cửu phẩm. Tam phẩm dành cho Võ Sư, tứ phẩm cho Đại Võ Sư, Cửu phẩm dành cho Võ Đế. Tác dụng của nó là làm cho cơ thể lúc nào cũng trong trạng thái như đang tu luyện, đây là vì dược lực Quy Nguyên Đan cực kì nhẹ diệu, tùy phẩm chất mà thời gian tác dụng dài ngắn khác nhau. Kém nhất hạ phẩm cũng ngày, thượng phẩm có thể kéo dài tháng, cực phẩm... chưa nghe nói qua.
- Ồ, ngươi cũng biết sao? Quả nhiên không uổng công đọc nhiều đan thư. Nhưng ngươi cũng biết nguyên liệu mặc dù dễ tìm nhưng độ khó khi luyện chế lại không ít. Một chút nhắc nhở của ngươi lúc nãy, không đủ để ta vì thế mà bỏ sức ra luyện chế. Vả lại, vấn đề có lẽ không nằm ở sự siêng năng cố gắng mà nằm ở tư chất hoặc thể chất của ngươi. Nên đan dược này… tác dụng với ngươi rất ít.
- Ta thật sự rất cần nó. Chúng ta trao đổi công bằng. Ta nói cho tỷ tỷ một bí mật. Ngươi luyện chế cho ta Quy Nguyên Đan đủ dùng trong tháng. Là viên thượng phẩm, viên trung phẩm hoặc viên hạ phẩm.
- Ồ, thật thú vị. Ngươi có thể có bí mật gì? Nếu thật có thể giúp ích cho ta thì vài lô Quy Nguyên đan không thành vấn đề.
- Ta biết tỷ đang luyện chế Bạo Nguyên Đan. Ta có thể lấy ra thứ có thể khiến sức mạnh của Bạo Nguyên Đan tăng % nhưng tác dụng phụ sau khi sử dụng lại giảm xuống chỉ còn %. Hiện tại ta không thể lấy ra được. ngày sau, ta sẽ đưa nó cho tỷ tỷ. Cụ thể là nó dùng để thay thế bột Hỏa Nham Thạch.
- Thay thế Hỏa Nham Thạch… chỉ có thể là Liệt Hỏa Thảo… nhưng hiệu quả còn kém hơn rất nhiều. Trừ phi…
- Chính xác. Trừ phi là Liệt Hỏa Thảo trên năm.
- Điều kiện để Liệt Hỏa Thảo năm phát triển, thật sự rất khắc nghiệt. Liệt Hỏa thảo bình thường. Nếu sau năm không thu hoạch sẽ tự động kết hạt, rồi chết đi… Ngươi thật sự có Liệt Hỏa thảo năm? Vả lại theo ta biết, Liệt Hỏa Thảo lâu năm đúng là tăng sức mạnh Bạo Nguyên Đan lên, thậm chí còn nhiều hơn %. Nhưng nó không thể giảm tác dụng phụ của Bạo Nguyên Đan được.
- Không phải ngày nữa sẽ rõ sao? Ta làm sao dám lừa ngũ phẩm Luyện Dược sư? Còn về số lượng, sẽ đủ cho tỷ luyện chế lần.
“Tìm được Liệt Hỏa Thảo năm mới là lạ. Những Liệt Hỏa Thảo được bán ở đây, chỉ có năm mà thôi. Nhưng có Hoắc Vĩ Thạch ở đây, tinh chế nhiều chút, lại cô đọng lần nữa, dược dịch sẽ không kém. Hiệu quả mặc dù không được như Liệt Hỏa Thảo năm, nhưng vẫn tốt hơn Hỏa Nham Thạch vốn rất khó loại bỏ tạp chất. Và vì dược tính không cuồng bạo, tất nhiên sẽ giảm được tác dụng phụ.”
- Được, tiểu sắc quỷ, ta sẽ chờ ngươi ngày. Ngày mai, giờ này, lầu . Nếu lượng Liệt Hỏa Thảo đủ luyện chế lần, ta có thể luyện chế cho ngươi Quy Nguyên đan dủ dùng trong tháng.
Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Vân Thiên đi xuống tầng . Ánh mắt Long Nghiên có chút lóe lên, mang theo nhiều thần thái.
- Tiểu tử này, rất không đơn giản. Nếu có thể phục vụ cho ta … Không được, có lẽ là người sau lưng hắn cũng không tầm thường. Không biết có gặp được người này không?
----------
Tiêu Vân Thiên trở về cửa hàng của mình. Lập tức bảo Hoắc Vĩ lên kế hoạch trong ngày tinh chế Liệt Hỏa Thảo số lượng lớn. Số lượng Liệt Hỏa Thảo ở cửa hàng không đủ. Hoắc Vĩ chắc chắn phải đi một chuyến đến các cửa hàng dược xung quanh tìm kiếm, có khi phải đi đến tận Đan Các. Vì vậy Tiêu Vân Thiên cũng nhân tiện đưa cho Hoắc Vĩ một bản danh sách những thứ mình nhìn trúng ở Đan Các. Sau đó hắn dặn dò Hoắc Vĩ ngày sau mang tất cả đến Tiêu Gia.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiêu Vân Thiên vừa đi vừa suy nghĩ những kế hoạch trong tương lai gần của mình.
Từ đằng xa, Tiêu Như Nguyệt núp sau một hòn giả sơn quan sát hắn.
“Ngơ ngơ ngác ngác, đúng là đầu óc không bình thường tí nào. Xem ra Chiến ca ca nói phải tránh xa hắn là không sai tí nào. Nếu hắn lây bệnh điên cho ta, ta cũng vừa đi vừa ngơ ngác thế kia thì Chiến ca ca sẽ không chơi với ta nữa.”
Sau đó nàng ù té chạy. Lúc này Tiêu Vân Thiên cũng đã nhìn thấy bóng lưng nàng, nhưng hắn cũng không rảnh quan tâm.
Khố phòng, cũng là nơi tiềm tu của các vị thái thượng trưởng lão Tiêu gia.
Tiêu Vân Thiên đứng đợi trong chốc lát, Tiêu Kiên đã cảm thấy sự hiện hữu của hắn liền xuất hiện.
- Ngươi đến chọn bảo vật cho bản thân?
- Vâng, lão tổ.
- Được rồi, đi theo ta.
Đây cũng không phải lần đầu Tiêu Vân Thiên vào khố phòng, nhưng kiếp này là lần đầu tiên. Hắn cũng giả bộ ngó đông ngó tây. Không thể biểu hiện rằng tất cả bảo vật Tiêu gia, kể cả những thứ ẩn giấu ta đều biết hết. Cũng biết giới chỉ của Tiêu Quân, Tiêu Kiên nhị vị trưởng lão mới là nơi chứa bảo vật chân chính.
Tham quan một vòng sơ lược bảo khố. Xác định những thứ này giống với trong ký ức. Tiêu Vân Thiên mới nói:
- Lão tổ, thật ra ta đã nghĩ thứ mình cần rồi.
- Ồ, nói đi, ngươi nhắm đến thứ gì?
- Ta cần một cái không gian giới chỉ nhất hoặc nhị cấp.
Lân trước Tiêu Kiên không chú ý đến võ đạo của Tiêu Vân Thiên. Lần này xem xét kĩ, hắn phát hiện Tiêu Vân Thiên chỉ đạt được Võ Sư Nhị Trọng. Ở tuổi 12 đạt Võ Sư Nhị Trọng, thật sự là rất rác rưởi. Nhưng lão cũng đã nghe qua tư chất không màu của Tiêu Vân Thiên, cho rằng hắn tu luyện suốt nhiều năm mới đạt được thành quả này.
- Võ Sư Nhị Trọng, không có tinh thần lực nhưng chân khí cũng đủ để mở nhất cấp giới chỉ. Ngươi phải nhớ, trong vòng 3 giờ đồng hồ, không được sử dụng giới chỉ này 2 lần. Nếu không cơ thể ngươi sẽ không cung cấp đủ chân khí cho giới chỉ, kết quả bị nó mạnh mẽ hút chân khí, sẽ ảnh hưởng đến kết quả cố gắng nhiều năm của ngươi.
Tiêu Kiên ân cần dặn dò.
- Nếu ngươi có thể tăng lên Võ Sư tam trọng, 1 tiếng có thể sử dụng 1 lần. Tứ trọng thì nửa tiếng. Ít nhất phải đạt thất trọng mới có thể tùy ý sử dụng không hạn chế. Thêm 1 việc nữa, tu vi của ngươi quá kém, tốt nhất là không nên để người khác, kể cả con cháu Tiêu gia biết ngươi có giới chỉ. Ngươi đã rõ?
Tiêu Kiên không muốn người ngoài có ý đồ giết người đoạt bảo, cũng không muốn con cháu Tiêu gia ganh tỵ. Dặn dò như thế cũng là hợp tình hợp lý.
- Đã rõ, lão tổ. Ta sẽ không đeo nó trên tay mà xâu chuỗi đeo vào vòng cổ.
- Tốt, ngươi hiểu là được rồi. Ta còn sợ ngươi để trong túi áo sẽ rơi mất.
Rất nhanh hai người đã lấy từ trong khố phòng một cái giới chỉ.
Mỗi giới chỉ ở Đại Việt Quốc đều được thiết kế thành một không gian hình lập phương, chia làm 11 cấp. Tiêu chuẩn thì cấp 1 có cạnh rộng 2m, cấp 2 là 4m. Cứ thế cho đến cấp 10, không gian có cạnh là 1024m, thể tích lên đến con số tỉ, không gian đã là rất khổng lồ. Những giới chỉ có cạnh trên 1024m được gọi chung là thần cấp giới chỉ. Đó là tiêu chuẩn, như cái mà Tiêu Vân Thiên nhận được, cạnh rộng 3m, đã bằng 1 gian phòng nhỏ, có thể xem như nhất cấp trung phẩm. Nếu cạnh rộng 3,9m nhưng chưa đến 4m thì có thể xem là nhất cấp cực phẩm.
- Hài lòng chứ?
- Vâng, rất hài lòng. Giới chỉ rộng quá thì mỗi lần mở ra tiêu hao chân khí càng lớn, thật sự không phù hợp với ta.
- Đi theo ta. Ở đây có 1 cái tủ, chia làm nhiều ngăn nhỏ. Lần này ta sẽ giúp ngươi bỏ cái tủ này vào không gian giới chỉ. Như vậy sau này ngươi cất đồ vật cũng tiện lợi hơn. Nhân tiện ngươi cũng học cách điều khiển chân khí mở giới chỉ luôn. Nó rất đơn giản. Nhưng ngươi phải cẩn thận. Vì không có tinh thần lực, không thể khiến giới chỉ nhận chủ nên bất cứ ai, chỉ cần họ tiếp xúc với giới chỉ này, lại vận dụng chân khí đúng phương pháp là có thể mở không gian bên trong.
- Đa tạ lão tổ chỉ điểm.
- Tất cả những vật phẩm bỏ trong giới chỉ sẽ ở vào trạng thái lơ lửng không trọng lượng. Nên ngươi phải cẩn thận với những thứ ở dạng lỏng, hoặc những thứ tiếp xúc với nhau sẽ phản ứng khác thường như biến chất, nổ. Đó cũng là nguyên nhân ta để cái tủ này vào giới chỉ của ngươi. Nhớ, giới chỉ chỉ là không gian cất chứa, không có tác dụng bảo quản. Trừ linh thạch bỏ vào giới chỉ sẽ không bị thất thoát linh khí, những thứ thời gian trôi qua có thể hư hao, cần có biện pháp bảo quản riêng.
Tiêu Vân Thiên mặc dù đã biết những thứ này, nhưng hắn vẫn có chút cảm động vì sự tận tâm của lão tổ Tiêu gia này. Sau nhiều lần nói lời cảm tạ, hắn cũng rời đi.
Tiêu Kiên nói với theo:
- Ngươi trong năm nay còn 1 lần chọn bảo vật, nhưng chỉ là loại bình thường. Còn nữa, ngươi nên đến Tàng Thư Các một chuyến.
- Đã biết, lão tổ xin yên tâm.
----------
Tiêu Vân Thiên đi đến Tàng Thư Các, rất gần với Khố phòng.
Một lão già ngồi ngay sau cánh cửa, đang chăm chú đọc sách. Tên sách là “Đại Việt địa lý tổng cương”. Quyển sách dày hơn 1 gang tay. Lâu lâu lại mở một cuốn sách địa lý khác ra đối chiếu, so sánh. Lại tiếp tục lấy ra một cuốn sổ tay, ghi ghi chép chép.
Tiêu Vân Thiên cũng không có ý làm phiền lão. Hắn lẳng lặng nhìn xem chồng sách để trên bàn. “Đại Việt lịch sử tổng cương”, “Đại Việt nhân sinh tập tục”, “Đại Việt tản mạn bút ký”, “Các đời Hoàng đế Đại Việt”, “Kỳ hoa dị thảo, kỳ trân dị thú”.
Không có quyển sách nào về tu luyện. Có vẻ đây là một trí giả chân yếu tay mềm. Nhưng Tiêu Vân Thiên cũng không lạ lẫm gì với lão già này. Tiêu Nhật Lam, không có tên trong trưởng lão hội. Tu vi lại đạt đến Tiên Thiên Đỉnh phong. Là người trẻ nhất cùng thế hệ với Tiêu Quân, chỉ lớn hơn Tiêu Càn 4 tuổi. Cũng chính vì thế, lão có bối phận trên những trưởng lão kia, lại tu vi không đủ, không thể làm thái thượng trưởng lão. Tiêu Nhật Lam vì tuổi trẻ phạm sai lầm, bị bắt buộc trông giữ nơi này10 năm. Sau đó, hắn có lẽ vì thói quen, hoặc là vì cầu một cơ hội đột phá mà tiếp tục ẩn cư nơi này.
- Tiểu tử, ngươi không sốt ruột?
- Có, nhưng là vô ích.
- Ồ, vậy sao không lên tiếng?
- Kính lão mới có thể đắc thọ. Quấy rầy người khác đang tập trung là không tốt. Người đọc sách càng không thích bị quấy rầy.
- Được rồi, ngươi đã kính trọng ta như vậy ta cũng không làm khó ngươi. Nói đi, ngươi đang cần thứ gì, là công pháp, hay võ kỹ.
- Võ kỹ. Tốt nhất là không thuộc tính. Hoặc những tạp kỹ.
- Ồ, … ồ, tu vi của ngươi, à… thân thể của ngươi. Ngươi chính là kẻ có tư chất không màu mà đầu óc không tỉnh táo mấy ngày nay bọn nhóc đến đây thường nhắc đến. Ta xem ngươi cũng rất bình thường nha, không có vẻ gì là điên khùng cả. Hay là lâu lâu mới bị 1 lần?
“Sao từ khi trọng sinh đến giờ, ta toàn bị người khác xem là đồ điên thế này? Có nên lợi dụng danh tiếng xấu xa này làm một số việc thật sự điên khùng gì đó không nhỉ”
- Tiền bối, ta rất tỉnh táo nha. Và bình thường ta cũng không có lên cơn hay gì gì đó đâu.
- A, tốt, tốt. Ngươi đạt Võ Sư Nhị Trọng, với tư chất ấy thì xem ra những năm nay ngươi rất cố gắng. Nhưng võ kỹ thích hợp… thật sự là không có.
- Ta biết, tu luyện đến Ngũ Trọng mới có thể bước đầu tìm hiểu võ kỹ. Đến thất trọng, nắm giữ 1 võ kỹ thành thạo đã là không tồi. Đến bát trọng, mới có thể tu luyện thuộc tính võ kỹ.
- Ta nghĩ, ngươi đã hiểu rõ như vậy. Tiêu Kiên thái thượng trưởng lão lại cho phép ngươi vào Tàng Thư Các tìm hiểu thư tịch, nguyên nhân không phải là để ngươi tu luyện. Có lẽ, không thể đi theo đường võ thì đi theo đường văn cũng tốt.
Sự thật ý Tiêu Kiên là Tiêu Vân Thiên có tư chất không màu nhưng có linh căn. Không thể trước khi gia nhập Vân Trung giáo tu tiên lại luyện võ giết thời gian, cường hóa thân thể một chút như Tiêu Vân Chiến. Mà bỏ phí thời gian lại không đáng, tốt nhất là tìm hiểu những thứ vụn vặt trong tàng thư các. Kết quả thật ra cũng giống Tiêu Nhật Lam suy nghĩ, đó là học những thứ như những thứ như thiên văn, địa lý, lịch sử, ứng xử.
Tiêu Nhật Lam chỉ vào chồng sách đang đọc:
- Thế nào, có hứng thú với thiên văn, địa lý hay lịch sử gì không?
- Thật sự là không có hứng thú.
- Thôi được, mỗi người một chí hướng, không thể gượng ép. Tầng 1 này chỉ có những thứ như thiên văn, địa lý, không có công pháp võ kỹ. Ngươi đến dãy cuối tầng 2 là tạp kĩ, có lẽ nó thích hợp với ngươi nhất. Nếu ngươi khăng khăng muốn tìm võ kĩ thì nên đến tầng 2, dãy thứ 16 đến 19. Ngươi đã hiểu rõ lúc nào có thể tu luyện võ kỹ, ta cũng sẽ không giới hạn ngươi. Không được mang thứ gì ra khỏi Tàng Thư Các khi không có sự cho phép của ta. Vả lại, cũng không nên xem nhiều loại võ kỹ, chỉ hại mà không lợi.
- Đa tạ tiền bối tán thành.
Tiêu Nhật Lam tiếp tục xem sách, lão cũng không sợ Tiêu Vân Thiên sẽ trộm sách. Tất cả mọi quyển sách đây đều có cấm chế, chỉ cần mang ra khỏi Tàng Thư Các lão sẽ biết ngay. Cho dù cất vào giới chỉ cũng thế, thậm chí do mất liên lạc với cấm chế chủ chốt Tàng Thư Các, ngay khi Tiêu Vân Thiên cất sách vào giới chỉ đã bị báo động rồi.
Tiêu Vân Thiên dạo khắp Tàng Thư Các tầng 2. Hắn cũng chưa lật xem một quyển sách nào. Đối với hắn mà nói, võ kỹ là một thứ mới lạ. Nó khác hẳn với thuật pháp mà hắn đã tiếp xúc tại kiếp trước. Chủ yếu là ở phương thức vận hành chân khí. Một bên từ não hải, một bên lại từ đan điền. Thuật pháp thì đa dạng hơn, có một số công dụng thần kỳ. Nhưng võ kỹ cũng không kém, nhất là ở phương diện lực phá hoại, lại càng kinh khủng.
Sau một vòng tổng quát. Hắn đi đến khu tạp kĩ. Nói là tạp kĩ, vì đây cũng không liên quan lắm đến tu luyện và chiến đấu. Nó liên quan đến một số vấn đề như hóa trang, ngụy trang, lẫn trốn, truy tung, khả năng sinh tồn trong rừng rậm…
Tiêu Vân Thiên ngẫm nghĩ, rồi cũng dừng lại đọc lướt về những tạp kĩ này. Chủ yếu là hóa trang, ngụy trang và khả năng sinh tồn trong rừng rậm.
Chính hắn một đời kinh nghiệm trăm năm, cũng từ nhưng quyển sách này học hỏi được không ít.
Hắn cầm theo 6 quyển sách ưng ý, đi đến trước mặt Tiêu Nhật Lam.
- Tiền bối, ta có thể mang theo những quyển sách này không?
Ánh mắt Tiêu Nhật Lam mang theo tán thưởng. Tiểu tử này, cũng biết nghe lời, không đến khu vực võ kỹ mà chọn khu tạp kĩ.
- Không có vấn đề, ta sẽ ghi chép lại những quyển sách ngươi mang đi. Tiểu tử, cũng có ánh mắt tốt đấy, những quyển sách ngươi chọn toàn là tinh phẩm trong đống tạp kĩ.
- Tiền bối, ngươi có thể bỏ nó vào giới chỉ giúp ta được không, chân khí của ta thật sự rất ít, không thể mở giới chỉ liên tục được.
- Được. Xem ra Tiêu Kiên thái thượng trưởng lão rất ưu ái ngươi, cả giới chỉ cũng cho ngươi.
----------
Tiêu Vân Thiên trở về biệt viện, hắn mở giới chỉ lần nữa, thu toàn bộ những thứ lỉnh khỉnh cần thiết trong phòng vào giới chỉ.
Thật ra thì Tiêu Vân Thiên cũng không yếu ớt như lời Tiêu Kiên nói. Hắn có đủ chân khí để liên tục mở giới chỉ 5 lần trong 3 giờ đồng hồ, vì hắn có đủ ngũ hành. Nhưng cẩn thận giữ bí mật vẫn hơn.