Tiêu Vân Thiên định để dành phần Ngưng Mạch Dịch của mình chờ khi đạt bát trọng, sẽ cùng lúc vừa phục dụng vừa đột phá kinh mạch. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có 1 phần này thôi, không thể sử dụng bây giờ. Nhưng khi nhận được viên Ngưng Mạch Đan thượng phẩm trong tay “mỹ nữ tỷ tỷ” hắn đã lập tức có 5 phần Ngưng Mạch Dịch. Đáng tiếc Tiêu Hạ Ngưng chỉ có thể phục dụng 2 lần. Nếu không hắn sẽ để toàn bộ cho nàng.
Kế hoạch thay đổi, Tiêu Vân Thiên lập tức sử dụng 1 phần Ngưng Mạch Dịch. Thêm 1 phần khác, hắn quyết định trước khi khởi hành 3 ngày sẽ sử dụng. Tuy nói Ngưng Mạch Dịch 3 tháng sử dụng một lần mới có hiệu quả cao nhất. Nhưng hiện nay hăn cần tăng tu vi lên bằng mọi cách nên hắn chấp nhận lãng phí. Tiêu Vân Thiên cũng đưa thêm 1 phần dược dịch của mình cho Hoắc Vĩ, khiến thương thế của hắn hoàn toàn lành lặn.
Những cố gắng của hắn, đã cho một kết quả rất khả quan, nếu không muốn nói là biến thái.
“10 ngày, tứ trọng đỉnh phong. Hơi chậm. Có lẽ hôm nay nên ngừng lại một chút, đi đấu giá hội Đan Các xem thử.”
Hắn chỉ mới tu luyện được 2 tuần mà thôi. Nhưng ngày đầu tiên đã đến thẳng nhị trọng, khiến hắn có chút ám ảnh rằng tốc độ từ nhị trọng đến tứ trọng đỉnh phong là chậm…
Hoắc Vĩ đã hoạt huyết cho Tiêu Hạ Ngưng được 5 lần rồi. Việc này cũng không phải bí mật gì trong Tiêu gia.
----------
Không thể nói Hoắc Vĩ hiện giờ rất nổi tiếng. Vì ngày 10 ngày trước, cùng lúc với Tiêu Vân Thiên bắt đầu sử dụng dược thủy cường hóa cơ thể, hắn đã công bố có thể dùng dược liệu dưới 1 năm luyện chế ra Bạch Linh Đan có tỉ lệ ra trung phẩm lớn hơn bình thường nhiều lần. Nhưng phương pháp lại giữ bí mật.
Cụ thể, ngươi đưa một Luyện Đan Sư nhất phẩm bình thường đủ dược liệu. Tỉ lệ luyện chế thành công của hắn vào khoảng 25% đến 30%. Mà trong lô luyện chế thành công, tỉ lệ ra trung phẩm thường là 1 lô 1 viên, tức là 1 viên trung phẩm kèm theo 8 đến 10 viên hạ phẩm. Đôi khi không có viên trung phẩm nào.
Như vậy người thường phải đưa ra 10 phần tài liệu mới chắc chắn luyện ra được 2 hoặc 3 viên trung phẩm. Phải biết, cho dù linh khí trong 10 viên hạ phẩm Bạch Linh Đan thì hơn nhiều nhưng giá trị cũng chỉ bằng 1 viên trung phẩm mà thôi. Cộng cả 10 lần luyện, với tỉ lệ thành công chỉ 25% đến 30% thì chỉ luyện ra hơn 30 viên hạ phẩm, thêm 1 hoặc 2 viên trung phẩm, chỉ bằng cao nhất 5 viên trung phẩm.
Nhưng nếu đưa cho “Hoắc Vĩ đại sư” thì tỉ lệ thành công đến 60%, và thường có 4 hoặc 5 viên đan dược trung phẩm trong 1 lần luyện, thời gian luyện cũng giảm xuống từ nửa giờ xuống còn 10 phút, nếu tính cả thời gian tinh luyện dược liệu, cũng là 1 giờ giảm xuống còn 40 phút. Có 10 phần dược liệu, hắn sẽ luyện chế cho ngươi trên 24 đến 30 viên Bạch Linh Đan trung phẩm. Bù lại phương pháp này sẽ không luyện chế ra Bạch Linh Đan hạ phẩm. Cũng đúng thôi, tất cả tinh hoa đã bị Bạch Linh Đan trung phẩm hấp thu hết rồi, làm sao dư thừa mà ra hạ phẩm.
Đây còn là Tiêu Vân Thiên dặn dò Hoắc Vĩ giấu bớt tài nghệ. Nếu để người khác biết được Hoắc Vĩ có 90% tỉ lệ thành công, lại ra được 2 hoặc 3 viên trung phẩm và 2 viên thượng phẩm. Chắc chắn Hoắc Vĩ đại sư sẽ bị bắt đi mất.
Ngày thứ 3, Hoắc Vĩ càng công bố 1 tin tức càng động trời với Tiêu gia. Hắn đã tấn cấp Tiên Thiên Võ Sư. Mặc dù vẫn chỉ là nhị cấp Luyện Dược Sư, nhưng với thành tích luyện chế trung phẩm Bạch Linh Đan, hắn đã nghiễm nhiên ngồi ngang hàng với Nhị trưởng lão, tam phẩm Luyện Dược Sư duy nhất của Tiêu gia. Mà hắn cũng thật sự bắt đầu nghiên cứu những đan thư tam cấp. Hứa hẹn trong tương lại, Tiêu gia sẽ có thêm 1 vị tam phẩm luyện dược sư xuất sắc. Chính hắn cũng đồng ý trở thành một ngoại trưởng lão Tiêu gia, hưởng cung phụng ngang với các trưởng lão khác.
Ngày tiếp theo, Hoắc Vĩ đến Đan Các công bố thêm một nghiên cứu về cách giúp Vân Miên hỏa cháy dưới nước, không bị dập tắt khi trời mưa. Đây tuyệt đối là một phát hiện có giá trị to lớn trong việc chiếu sáng. Nó giúp Vân Miên kì hỏa trở thành công cụ chiếu sáng đường phố ban đêm cả Đại Việt Quốc.
Ngay cả Hoàng Gia cũng đang đau đầu nghiên cứu vấn đề này. Họ đã tìm ra được thiết bị tự động, có thể mỗi khi trời tối nhỏ 1 giọt Liệt Hỏa Dịch lên Vân Miên Mộc, 1 giọt này vừa đủ để Vân Miên Mộc cháy 1 đêm. Nhưng mãi vẫn không thể tìm được cách để Liệt Hỏa Dịch không bị hòa tan trong nước hay tìm được dung dịch nào thay thế Liệt Hỏa Dịch. Chẳng lẽ cứ mỗi lần trời mưa đêm là đường phố lại tối đen? Mà sau mỗi lần mưa là phải đi thay Liệt Hỏa Dịch trong từng ngọn đèn?
Thế nên Hoắc Vĩ vừa công bố nghiên cứu của mình lập tức được Hoàng Đế đích thân gửi một chiếu chỉ tuyên dương, và có ý mời hắn đến đế đô nhận chức nào đó.
Ngay khi chiếu chỉ còn chưa đến nơi, Đan Các đã lập tức nhận được tin tức. Cũng ngay lập tức có phản ứng, không thể để một thiên tài này bị Hoàng gia cướp mất. Hoắc Vĩ lập tức trở thành trưởng lão của Luyện Dược Sư công hội Lạt Thành. Điều này cũng hơi trái quy định vì hiện tại Hoắc Vĩ chỉ là nhị phẩm Luyện Dược Sư. Trong khi các trưởng lão khác đều là tam phẩm, lại phải được Luyện Dược Sư công hội bồi dưỡng từ khi còn là Luyện Dược học đồ. Nếu không chỉ có thể làm ngoại môn trưởng lão, địa vị kém xa.
Vừa lên chức trưởng lão, Hoắc Vĩ đại sư lại có hành động mới. Hắn đã thông qua bảng thông tin ở tầng 8 Đan Các thông báo đổi 2 phần dược liệu đã tinh luyện hoàn tất lấy 3 viên Bạch Linh Đan trung phẩm, số lượng không hạn chế,
Mục đích là tìm cách tăng cường phương pháp luyện Bạch Linh Đan, hy vọng một ngày nào đó có thể sử dụng dược liệu dưới 1 năm luyện chế ra Bạch Linh Đan thượng phẩm. Sự kiện này đối với đám Luyện Dược Học Đồ thì quả là món quà từ trên trời rơi xuống. Chỉ cần cố gắng 1 chút xíu, vừa có thể nâng cao độ thành thục khi liên tục tinh luyện dược liệu, vừa có nhiều Bạch Linh Đan để sử dụng. Ngay cả một số Luyện Dược Sư nhất nhị phẩm cũng tham gia.
Hoắc Vĩ đại sư rất đều đặn 1 ngày luyện chế 8 giờ đồng hồ, mỗi giờ 4 lần luyện. Có khi hứng chí còn luyện suốt 10 giờ liền. Điều này làm cho các “cao nhân” trong Đan Các hổ thẹn. Bạch Linh Đan trong mắt họ chỉ là đan dược cấp 1 cho luyện dược học đồ luyện tập thôi. Mà Hoắc Vĩ đại sư lại “liều mình”, “không ngại gian khó” nghiên cứu, mong cải thiện nó. Những người cung cấp dược thủy sau khi tinh chế dược liệu cho Hoắc đại sư lại mong chuyện này kéo dài để họ có nguồn Bạch Linh Đan trung phẩm ổn dịnh. Mà Hoắc đại sư có lẽ sẽ “không bao giờ” tìm ra cách luyện chế Bạch Linh Đan thượng phẩm từ dược liệu dưới 1 năm.
Ngày hôm qua, tin tức đáng vui mừng lại xuất hiện. Hoắc Vĩ đại sư đã có thể luyện chế 1 lúc 3 phần nguyên liệu. thành phẩm mặc dù giảm xuống chỉ còn 10 viên trung phẩm. So với trước đây 3 lần luyện được ít nhất 12 viên. Nhưng thời gian vẫn chỉ là 10 phút.
Đáng tiếc là Hoắc Vĩ đại sư lại không thu nhận bất cứ Luyện Dược Học Đồ nào. Mà nghe đồn hắn chỉ thu nhận một kẻ không thể bước vào Đan đạo là Tam thiếu gia Tiêu gia, chắc là để làm việc vặt.
Thành tích của Hoắc Vĩ càng nổi bật thì Tiêu gia cao tầng lại càng lúng túng. Họ đang suy đoán quan hệ giữa 3 người Hoắc Vĩ, Tiêu Vân Thiên và thần bí nhân Tiêu Vân Thiên gặp tại Đan Các rốt cuộc là như thế nào.
----------
Hoắc Vĩ giờ đã có biệt viện riêng trong Tiêu gia, hắn cũng chọn một tiểu viện còn trống nằm rất gần với tiểu viện của Tiêu Vân Thiên. Vì vậy, chỉ một lát Tiêu Vân Thiên đã đến nơi ở của Hoắc Vĩ. Sư đồ 2 người thu thập đa số đan dược luyện chế được trong hơn 10 ngày này, lập tức khởi hành đến Đan Các.
Tiêu Vân Thiên vừa đi vừa suy nghĩ những kế hoạch trong tương lai gần của mình.
Từ đằng xa, Tiêu Như Nguyệt núp sau một hòn giả sơn quan sát hắn.
“Ngơ ngơ ngác ngác, đúng là đầu óc không bình thường tí nào. Xem ra Chiến ca ca nói phải tránh xa hắn là không sai tí nào. Nếu hắn lây bệnh điên cho ta, ta cũng vừa đi vừa ngơ ngác thế kia thì Chiến ca ca sẽ không chơi với ta nữa.”
Sau đó nàng ù té chạy. Lúc này Tiêu Vân Thiên cũng đã nhìn thấy bóng lưng nàng, nhưng hắn cũng không rảnh quan tâm.
Khố phòng, cũng là nơi tiềm tu của các vị thái thượng trưởng lão Tiêu gia.
Tiêu Vân Thiên đứng đợi trong chốc lát, Tiêu Kiên đã cảm thấy sự hiện hữu của hắn liền xuất hiện.
- Ngươi đến chọn bảo vật cho bản thân?
- Vâng, lão tổ.
- Được rồi, đi theo ta.
Đây cũng không phải lần đầu Tiêu Vân Thiên vào khố phòng, nhưng kiếp này là lần đầu tiên. Hắn cũng giả bộ ngó đông ngó tây. Không thể biểu hiện rằng tất cả bảo vật Tiêu gia, kể cả những thứ ẩn giấu ta đều biết hết. Cũng biết giới chỉ của Tiêu Quân, Tiêu Kiên nhị vị trưởng lão mới là nơi chứa bảo vật chân chính.
Tham quan một vòng sơ lược bảo khố. Xác định những thứ này giống với trong ký ức. Tiêu Vân Thiên mới nói:
- Lão tổ, thật ra ta đã nghĩ thứ mình cần rồi.
- Ồ, nói đi, ngươi nhắm đến thứ gì?
- Ta cần một cái không gian giới chỉ nhất hoặc nhị cấp.
Lân trước Tiêu Kiên không chú ý đến võ đạo của Tiêu Vân Thiên. Lần này xem xét kĩ, hắn phát hiện Tiêu Vân Thiên chỉ đạt được Võ Sư Nhị Trọng. Ở tuổi đạt Võ Sư Nhị Trọng, thật sự là rất rác rưởi. Nhưng lão cũng đã nghe qua tư chất không màu của Tiêu Vân Thiên, cho rằng hắn tu luyện suốt nhiều năm mới đạt được thành quả này.
- Võ Sư Nhị Trọng, không có tinh thần lực nhưng chân khí cũng đủ để mở nhất cấp giới chỉ. Ngươi phải nhớ, trong vòng giờ đồng hồ, không được sử dụng giới chỉ này lần. Nếu không cơ thể ngươi sẽ không cung cấp đủ chân khí cho giới chỉ, kết quả bị nó mạnh mẽ hút chân khí, sẽ ảnh hưởng đến kết quả cố gắng nhiều năm của ngươi.
Tiêu Kiên ân cần dặn dò.
- Nếu ngươi có thể tăng lên Võ Sư tam trọng, tiếng có thể sử dụng lần. Tứ trọng thì nửa tiếng. Ít nhất phải đạt thất trọng mới có thể tùy ý sử dụng không hạn chế. Thêm việc nữa, tu vi của ngươi quá kém, tốt nhất là không nên để người khác, kể cả con cháu Tiêu gia biết ngươi có giới chỉ. Ngươi đã rõ?
Tiêu Kiên không muốn người ngoài có ý đồ giết người đoạt bảo, cũng không muốn con cháu Tiêu gia ganh tỵ. Dặn dò như thế cũng là hợp tình hợp lý.
- Đã rõ, lão tổ. Ta sẽ không đeo nó trên tay mà xâu chuỗi đeo vào vòng cổ.
- Tốt, ngươi hiểu là được rồi. Ta còn sợ ngươi để trong túi áo sẽ rơi mất.
Rất nhanh hai người đã lấy từ trong khố phòng một cái giới chỉ.
Mỗi giới chỉ ở Đại Việt Quốc đều được thiết kế thành một không gian hình lập phương, chia làm cấp. Tiêu chuẩn thì cấp có cạnh rộng m, cấp là m. Cứ thế cho đến cấp , không gian có cạnh là m, thể tích lên đến con số tỉ, không gian đã là rất khổng lồ. Những giới chỉ có cạnh trên m được gọi chung là thần cấp giới chỉ. Đó là tiêu chuẩn, như cái mà Tiêu Vân Thiên nhận được, cạnh rộng m, đã bằng gian phòng nhỏ, có thể xem như nhất cấp trung phẩm. Nếu cạnh rộng ,m nhưng chưa đến m thì có thể xem là nhất cấp cực phẩm.
- Hài lòng chứ?
- Vâng, rất hài lòng. Giới chỉ rộng quá thì mỗi lần mở ra tiêu hao chân khí càng lớn, thật sự không phù hợp với ta.
- Đi theo ta. Ở đây có cái tủ, chia làm nhiều ngăn nhỏ. Lần này ta sẽ giúp ngươi bỏ cái tủ này vào không gian giới chỉ. Như vậy sau này ngươi cất đồ vật cũng tiện lợi hơn. Nhân tiện ngươi cũng học cách điều khiển chân khí mở giới chỉ luôn. Nó rất đơn giản. Nhưng ngươi phải cẩn thận. Vì không có tinh thần lực, không thể khiến giới chỉ nhận chủ nên bất cứ ai, chỉ cần họ tiếp xúc với giới chỉ này, lại vận dụng chân khí đúng phương pháp là có thể mở không gian bên trong.
- Đa tạ lão tổ chỉ điểm.
- Tất cả những vật phẩm bỏ trong giới chỉ sẽ ở vào trạng thái lơ lửng không trọng lượng. Nên ngươi phải cẩn thận với những thứ ở dạng lỏng, hoặc những thứ tiếp xúc với nhau sẽ phản ứng khác thường như biến chất, nổ. Đó cũng là nguyên nhân ta để cái tủ này vào giới chỉ của ngươi. Nhớ, giới chỉ chỉ là không gian cất chứa, không có tác dụng bảo quản. Trừ linh thạch bỏ vào giới chỉ sẽ không bị thất thoát linh khí, những thứ thời gian trôi qua có thể hư hao, cần có biện pháp bảo quản riêng.
Tiêu Vân Thiên mặc dù đã biết những thứ này, nhưng hắn vẫn có chút cảm động vì sự tận tâm của lão tổ Tiêu gia này. Sau nhiều lần nói lời cảm tạ, hắn cũng rời đi.
Tiêu Kiên nói với theo:
- Ngươi trong năm nay còn lần chọn bảo vật, nhưng chỉ là loại bình thường. Còn nữa, ngươi nên đến Tàng Thư Các một chuyến.
- Đã biết, lão tổ xin yên tâm.
----------
Tiêu Vân Thiên đi đến Tàng Thư Các, rất gần với Khố phòng.
Một lão già ngồi ngay sau cánh cửa, đang chăm chú đọc sách. Tên sách là “Đại Việt địa lý tổng cương”. Quyển sách dày hơn gang tay. Lâu lâu lại mở một cuốn sách địa lý khác ra đối chiếu, so sánh. Lại tiếp tục lấy ra một cuốn sổ tay, ghi ghi chép chép.
Tiêu Vân Thiên cũng không có ý làm phiền lão. Hắn lẳng lặng nhìn xem chồng sách để trên bàn. “Đại Việt lịch sử tổng cương”, “Đại Việt nhân sinh tập tục”, “Đại Việt tản mạn bút ký”, “Các đời Hoàng đế Đại Việt”, “Kỳ hoa dị thảo, kỳ trân dị thú”.
Không có quyển sách nào về tu luyện. Có vẻ đây là một trí giả chân yếu tay mềm. Nhưng Tiêu Vân Thiên cũng không lạ lẫm gì với lão già này. Tiêu Nhật Lam, không có tên trong trưởng lão hội. Tu vi lại đạt đến Tiên Thiên Đỉnh phong. Là người trẻ nhất cùng thế hệ với Tiêu Quân, chỉ lớn hơn Tiêu Càn tuổi. Cũng chính vì thế, lão có bối phận trên những trưởng lão kia, lại tu vi không đủ, không thể làm thái thượng trưởng lão. Tiêu Nhật Lam vì tuổi trẻ phạm sai lầm, bị bắt buộc trông giữ nơi này năm. Sau đó, hắn có lẽ vì thói quen, hoặc là vì cầu một cơ hội đột phá mà tiếp tục ẩn cư nơi này.
- Tiểu tử, ngươi không sốt ruột?
- Có, nhưng là vô ích.
- Ồ, vậy sao không lên tiếng?
- Kính lão mới có thể đắc thọ. Quấy rầy người khác đang tập trung là không tốt. Người đọc sách càng không thích bị quấy rầy.
- Được rồi, ngươi đã kính trọng ta như vậy ta cũng không làm khó ngươi. Nói đi, ngươi đang cần thứ gì, là công pháp, hay võ kỹ.
- Võ kỹ. Tốt nhất là không thuộc tính. Hoặc những tạp kỹ.
- Ồ, … ồ, tu vi của ngươi, à… thân thể của ngươi. Ngươi chính là kẻ có tư chất không màu mà đầu óc không tỉnh táo mấy ngày nay bọn nhóc đến đây thường nhắc đến. Ta xem ngươi cũng rất bình thường nha, không có vẻ gì là điên khùng cả. Hay là lâu lâu mới bị lần?
“Sao từ khi trọng sinh đến giờ, ta toàn bị người khác xem là đồ điên thế này? Có nên lợi dụng danh tiếng xấu xa này làm một số việc thật sự điên khùng gì đó không nhỉ”
- Tiền bối, ta rất tỉnh táo nha. Và bình thường ta cũng không có lên cơn hay gì gì đó đâu.
- A, tốt, tốt. Ngươi đạt Võ Sư Nhị Trọng, với tư chất ấy thì xem ra những năm nay ngươi rất cố gắng. Nhưng võ kỹ thích hợp… thật sự là không có.
- Ta biết, tu luyện đến Ngũ Trọng mới có thể bước đầu tìm hiểu võ kỹ. Đến thất trọng, nắm giữ võ kỹ thành thạo đã là không tồi. Đến bát trọng, mới có thể tu luyện thuộc tính võ kỹ.
- Ta nghĩ, ngươi đã hiểu rõ như vậy. Tiêu Kiên thái thượng trưởng lão lại cho phép ngươi vào Tàng Thư Các tìm hiểu thư tịch, nguyên nhân không phải là để ngươi tu luyện. Có lẽ, không thể đi theo đường võ thì đi theo đường văn cũng tốt.
Sự thật ý Tiêu Kiên là Tiêu Vân Thiên có tư chất không màu nhưng có linh căn. Không thể trước khi gia nhập Vân Trung giáo tu tiên lại luyện võ giết thời gian, cường hóa thân thể một chút như Tiêu Vân Chiến. Mà bỏ phí thời gian lại không đáng, tốt nhất là tìm hiểu những thứ vụn vặt trong tàng thư các. Kết quả thật ra cũng giống Tiêu Nhật Lam suy nghĩ, đó là học những thứ như những thứ như thiên văn, địa lý, lịch sử, ứng xử.
Tiêu Nhật Lam chỉ vào chồng sách đang đọc:
- Thế nào, có hứng thú với thiên văn, địa lý hay lịch sử gì không?
- Thật sự là không có hứng thú.
- Thôi được, mỗi người một chí hướng, không thể gượng ép. Tầng này chỉ có những thứ như thiên văn, địa lý, không có công pháp võ kỹ. Ngươi đến dãy cuối tầng là tạp kĩ, có lẽ nó thích hợp với ngươi nhất. Nếu ngươi khăng khăng muốn tìm võ kĩ thì nên đến tầng , dãy thứ đến . Ngươi đã hiểu rõ lúc nào có thể tu luyện võ kỹ, ta cũng sẽ không giới hạn ngươi. Không được mang thứ gì ra khỏi Tàng Thư Các khi không có sự cho phép của ta. Vả lại, cũng không nên xem nhiều loại võ kỹ, chỉ hại mà không lợi.
- Đa tạ tiền bối tán thành.
Tiêu Nhật Lam tiếp tục xem sách, lão cũng không sợ Tiêu Vân Thiên sẽ trộm sách. Tất cả mọi quyển sách đây đều có cấm chế, chỉ cần mang ra khỏi Tàng Thư Các lão sẽ biết ngay. Cho dù cất vào giới chỉ cũng thế, thậm chí do mất liên lạc với cấm chế chủ chốt Tàng Thư Các, ngay khi Tiêu Vân Thiên cất sách vào giới chỉ đã bị báo động rồi.
Tiêu Vân Thiên dạo khắp Tàng Thư Các tầng . Hắn cũng chưa lật xem một quyển sách nào. Đối với hắn mà nói, võ kỹ là một thứ mới lạ. Nó khác hẳn với thuật pháp mà hắn đã tiếp xúc tại kiếp trước. Chủ yếu là ở phương thức vận hành chân khí. Một bên từ não hải, một bên lại từ đan điền. Thuật pháp thì đa dạng hơn, có một số công dụng thần kỳ. Nhưng võ kỹ cũng không kém, nhất là ở phương diện lực phá hoại, lại càng kinh khủng.
Sau một vòng tổng quát. Hắn đi đến khu tạp kĩ. Nói là tạp kĩ, vì đây cũng không liên quan lắm đến tu luyện và chiến đấu. Nó liên quan đến một số vấn đề như hóa trang, ngụy trang, lẫn trốn, truy tung, khả năng sinh tồn trong rừng rậm…
Tiêu Vân Thiên ngẫm nghĩ, rồi cũng dừng lại đọc lướt về những tạp kĩ này. Chủ yếu là hóa trang, ngụy trang và khả năng sinh tồn trong rừng rậm.
Chính hắn một đời kinh nghiệm trăm năm, cũng từ nhưng quyển sách này học hỏi được không ít.
Hắn cầm theo quyển sách ưng ý, đi đến trước mặt Tiêu Nhật Lam.
- Tiền bối, ta có thể mang theo những quyển sách này không?
Ánh mắt Tiêu Nhật Lam mang theo tán thưởng. Tiểu tử này, cũng biết nghe lời, không đến khu vực võ kỹ mà chọn khu tạp kĩ.
- Không có vấn đề, ta sẽ ghi chép lại những quyển sách ngươi mang đi. Tiểu tử, cũng có ánh mắt tốt đấy, những quyển sách ngươi chọn toàn là tinh phẩm trong đống tạp kĩ.
- Tiền bối, ngươi có thể bỏ nó vào giới chỉ giúp ta được không, chân khí của ta thật sự rất ít, không thể mở giới chỉ liên tục được.
- Được. Xem ra Tiêu Kiên thái thượng trưởng lão rất ưu ái ngươi, cả giới chỉ cũng cho ngươi.
----------
Tiêu Vân Thiên trở về biệt viện, hắn mở giới chỉ lần nữa, thu toàn bộ những thứ lỉnh khỉnh cần thiết trong phòng vào giới chỉ.
Thật ra thì Tiêu Vân Thiên cũng không yếu ớt như lời Tiêu Kiên nói. Hắn có đủ chân khí để liên tục mở giới chỉ lần trong giờ đồng hồ, vì hắn có đủ ngũ hành. Nhưng cẩn thận giữ bí mật vẫn hơn.