Trời trong nắng ấm. Tiêu Như Nguyệt thoải mái nằm dài trên bãi cỏ. Hôm nay nàng không phải luyện tập, bởi vì sư phụ nàng Tiêu Nhật Lam đã ra ngoài, nghe nói phải đi tận 7 ngày. Sư huynh Tiêu Thành lại bận rộn học tập quản lý Tàng Thư Các với Tiêu Quân thái thượng trưởng lão. Thế là nàng sẽ có 7 ngày thoải mái rồi.
“Thật là nhàm chán, có lẽ ta nên đi xem Vân Chiến ca ca luyện tập.”
Nghĩ là làm, Tiêu Như Nguyệt bật dậy, tức tốc chạy đi. Nhưng nàng lại phát hiện Tiêu Vân Chiến đã đi ra ngoài gia tộc, nghe bọn thủ vệ nói thì là vào thành tìm sủng thú.
Nàng lại nghĩ tập hợp thành viên “Tiêu gia thiếu niên hội” lại đến khu rừng trúc nhỏ phía sau Tiêu gia chơi thì mới phát hiện bọn nhóc này còn chưa hoàn thành phần luyện tập buổi sáng của huấn luyện viên.
Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể đi một mình.
Tiểu trúc lâm phía sau Tiêu gia thật sự là không lớn, so với cả trang viên Tiêu gia thì còn bé hơn. Xung quanh tiểu lâm được bao bọc bằng tường cao tới 4m. Tiêu gia có tổng cộng 6 mảnh rừng giống như vậy. Nhưng cấp độ nguy hiểm thì rất khác nhau. Những khu rừng khác thì có từ dã thú hung hãn các loại cho đến cả yêu thú nhất nhị cấp. Trong tiểu trúc lâm này lại chỉ có những động vật ăn cỏ, ngay cả động vật ăn thịt cũng không có. Chính là nơi cho các thiếu niên Tiêu gia học cách làm quen với rừng rậm.
Tiêu Như Nguyệt đi một mạch thẳng trong rừng, nàng rất quen thuộc với con đường này, một con đường “bí mật chỉ có mình nàng và Vân Chiến ca ca biết”. Nó dẫn tới một hồ nước. Nàng vẫn luôn rất tự hào về “bí mật” này, nhưng hôm nay nàng rất tức giận vì “bí mật” đã không còn là bí mật nữa.
Ngay lúc nàng nhìn thấy hồ nước thì nàng cũng thấy một thiếu niên đang ngồi bên bờ hồ. Quá đáng hơn là chân hắn còn đang quẩy quẩy dưới nước. Phải biết nước này là nàng thường xuyên tắm ở đây đấy. Không biết chân hắn có làm bẩn nước hồ không? Nếu có thì làm sao nàng dám bơi nữa?
- Này, tên kia. Ngươi là ai? Ai cho ngươi đến đây hả? Có biết đây là đâu không? Có biết hồ nước này là của bổn tiểu thư không hả?
Tiêu Vân Thiên quay đầu, tất cả diễn ra đúng như kiếp trước của hắn. Ngay cả lời nói của nàng cũng không sai một chữ. Khác là kiếp trước hắn vô tình đến đây, còn kiếp này là cố ý. Nhưng khi quay mặt lại thì chính hắn cũng bất ngờ vì câu tiếp theo của nàng:
- Ngươi… ngươi… người điên, sao ngươi lại tới đây?
“Kiếp trước nàng có gọi như vậy đâu. Mấy tên khốn kiếp kia, thật tức chết mà, dám lan truyền tin tức giả nói ta bị điên. Xem ra kiếp này không thể lặp lại kịch bản kiếp trước rồi.”
- Ơ… ta… ta…
- Ngươi ngươi ta ta cái gì? Nói, là ai chỉ ngươi đến đây?
“May mắn, trở lại quỹ đạo cũ rồi.”
- Là ta buồn chán quá nên đi dạo, không ngờ lại đi lạc vào đây.
- Ngươi buồn chán sao? Ta cũng đang buồn chán đây. Nhưng mà dù là vậy ngươi cũng không được rửa chân trong hồ nước này. Rút chân ra ngay, nếu không ta sẽ đánh ngươi thành đầu heo.
Tiêu Vân Thiên vội vàng rút chân ra. Lại giả vờ hỏi:
- Được được. Nàng là ai? Nàng nói hồ nước này là của nàng?
- Ngươi quên rồi à? Chúng ta đã gặp nhau tại Thực Phòng, ta đã nói ta tên là Tiêu Như Nguyệt.
“Thôi chết, quên mất. Kiếp trước đây là lần đầu ta với nàng gặp nhau nhưng kiếp này thì không phải. Tùy cơ ứng biến vậy.”
- À, đúng rồi. Ta quên mất. Ta là Tiêu Vân Thiên.
- Ta biết rồi, ngươi rất nổi tiếng. Cả Tiêu gia đều biết ngươi bị điên.
- Nguyệt Nhi, ta nói với nàng, ta không có bị điên đâu.
- Không cho phép gọi Nguyệt Nhi, chỉ có Vân Chiến ca ca mới được gọi như vậy thôi.
Mặt Tiêu Vân Thiên lập tức đen lại. Ai thấy nữ nhân của mình có biểu hiện say mê nam nhân khác đều sẽ hiểu tâm trạng hắn lúc này, nhưng hắn cũng không thể tức giận với một tiểu nữ mới 8 tuổi được, huống chi kiếp trước hắn còn nợ nàng nhiều lắm.
- Được được, là Như Nguyệt. nhưng mà ta không có bị điên đâu mà.
- Ta thấy rồi, hiện tại ngươi cũng rất bình thường, không bị điên.
Tiêu Vân Thiên lập tức bổ sung:
- Sau này cũng không bị điên. Bất cứ lúc nào ta cũng rất bình thường.
- Không tin. Mà Vân Chiến ca ca đã nói rồi, ta không được phép chơi với ngươi, nếu không cũng sẽ bị lây bệnh.
Tiêu Vân Thiên lập tức bó tay. Ấn tượng của nàng với hắn trong kiếp này xem ra là rất xấu. Điều khiến hắn tức nhất là kiếp trước hắn với nàng nói chuyện cả ngày nhưng nàng rất ít nhắc tới Tiêu Vân Chiến. Ít ra phút đầu gặp gỡ là hoàn toàn không nói tới tên kia. May mắn là trong lúc hắn đang rối trí thì nàng lại bảo:
- Hì hì, giờ ta đang không có bạn, ngươi ở lại đây chơi với ta có được không?
- Nàng không sợ ta lây bệnh điên?
- Không sợ, ngươi hiện tại chưa điên.
- Được rồi, chúng ta làm gì bây giờ?
- Chúng ta sẽ nướng thịt thỏ với nướng cá ăn.
- Ơ, nhưng ai sẽ đi bắt thỏ?
- Tất nhiên là ngươi rồi. Bình thường đều là Vân Chiến ca ca bắt thỏ, đừng nói ngươi không bắt được nhé.
Nếu là kiếp trước, hắn sẽ rất bất lực trả lời “không được”, sau đó nàng sẽ nói: “Vậy ta sẽ đi bắt mấy con thỏ, ngươi ở đây nhóm lửa có được không?”
Với một Võ Sư Tam trọng như Tiêu Như Nguyệt, lại chỉ mới 8 tuổi, chưa biết cách vận dụng sức mạnh của mình một cách thuần thục thì bắt vài con thỏ quả thật là hơi khó khăn. Nhưng kiếp trước nàng cuối cùng cũng bắt được 2 con.
Tiêu Vân Thiên lưỡng lự chỉ 2 giây, hắn lập tức trả lời:
- Tất nhiên là được.
Hắn hiện nay đã là lục trọng, tốc độ nhanh hơn Tiêu Như Nguyệt rất nhiều. Cho dù hắn chỉ có tu vi Tam trọng thì với tâm trí của hắn là người trưởng thành thì việc bắt thỏ cũng rất dễ dàng. Chỉ một loáng sau hắn đã đem về 2 con thỏ béo mập, hơn xa 2 con Tiêu Như Nguyệt bắt về trong kiếp trước.
Lửa cũng rất nhanh được nhóm lên, xem ra Tiêu Như Nguyệt rất quen thuộc trong việc này. Bản thân nàng cũng giống kiếp trước, tự mình đảm đương việc nướng thịt. Nhưng nhìn nàng nướng một lúc, Tiêu Vân Thiên đành xung phong đảm nhận luôn phần nướng thịt.
Tiêu Vân Thiên xuất thần nhìn Tiêu Như Nguyệt, mặc dù hiện tại chỉ là một cô bé nhưng nàng vẫn gợi nhớ cho hắn rất nhiều kỷ niệm. Sau đó nghĩ đến không ngờ bản thân lại có khuynh hướng thích trẻ con, Tiêu Vân Thiên bật cười.
- Nào, ngươi cười cái gì thế? Đừng nói với ta là ngươi lại bắt đầu điên nhé… Đi bắt cá nào.
“Kiếp này, ta lại cùng nàng sánh bước.”
Tiêu Vân Thiên nắm chặt bàn tay.
“Và chắc chắn thảm kịch kiếp trước sẽ không bao giờ xảy ra.”
Thủy Nguyệt Tiên Cung, vốn là Thủy Nguyệt Giáo do Thương Nguyệt Tiên Tôn thành lập trước khi phi thăng. Sau này Thương Nguyệt Tiên Tôn đạt đến cấp bậc đỉnh phong Tiên giới mới đổi tên thành Tiên Cung. Lúc này lại đang náo loạn.
- Nguy rồi, tượng tổ sư đã vỡ.
- Sao có thể như thế được, tổ sư không phải đã là Tiên Tôn từ lâu sao? Tiên giới sao có thể có tồn tại mạnh mẽ đến mức khiến tổ sư vẫn lạc?
- Thiên cơ đã bị nhiễu, không thể nhìn ra được điều gì cả.
- Hừ, đẳng cấp Tiên Tôn thì cho dù thiên cơ không bị nhiễu chúng ta cũng không nhìn ra được điều gì đâu. Nhưng lần trước tổ sư có nhắn nhủ, Tiên Ma thế chiến sắp bắt đầu…
- Xem ra chuyện lần này liên quan đến Minh Ma nhị tộc. Chúng ta phải đẩy nhanh quá trình tìm kiếm những Kim Tiên chuyển thế do tổ sư phái xuống.
-----------
Lăng Nguyên Thiên Giáo. Đồng tông của Thủy Nguyệt Tiên Cung cũng đang loạn không kém.
- Diệu Vũ sư tổ truyền tin Tiên giới có biến, Lăng Nguyên tiểu thế giới đã bị phong bế. Ra lệnh cho chúng ta liên hợp với Thủy Nguyệt Tiên Cung, sẵn sàng cho đại chiến. Kẻ thù không chỉ có Minh Ma nhị tộc mà còn cả những kẻ phản bội trong Tiên giới. Rất có thể bọn chúng sẽ phái người hạ phàm gây bất lợi cho chúng ta.
-----------
Cùng thời điểm. Tại Hoàng Cung, Hoàng Lăng. Một lão giả giật mình tỉnh giấc từ trong quan tài, lẩm bẩm:
- vạn năm chờ đợi, cái gì phải đến cuối cùng cũng đã đến. Lần này, sẽ có bao nhiêu máu phải đổ xuống đây?
Lão lại nhắm mắt, mọi chuyện như chưa từng xảy ra.
----------
Sâu tận cùng trong Luân Hồi Kiếm Trận. Một bà lão đang trong tư thế xếp bằng như cảm ứng được lão già trong Hoàng Lăng tỉnh giấc, cũng đồng thời mở mắt. Quay đầu nhìn về hướng Hoàng Lăng, lão bà thở dài. Lại nhìn về hướng U Minh Sâm Lâm. Trong mắt lão bà lóe lên rất nhiều thần thái. Cất giọng như nói với lão già kia:
- Luân Hồi môn thông đến U minh giới đã đổi chiều. Linh hồn đã không thể đầu thai. Long Lạc à, thiếp và chàng bỏ bao công sức đánh cắp một tia Luân Hồi lực xây dựng Luân Hồi Kiếm Trận, cuối cùng cũng đã có tác dụng rồi.
----------
Đông Hoàng Cung, một cung điện trong vô số cung điện của Đông Hải Long Tộc, nó là cung điện xa nhất về phía đông nên mới có tên này. Một âm thanh hùng hậu vang lên:
- Tỉnh dậy nào, tinh anh chân chính của Long tộc. Ta kêu gọi các ngươi từ cõi vĩnh hằng quay trở về, một lần nữa chiến đấu vì vinh quang Long Tộc.
----------
Một nơi khác. Long Mộ. Một cái bóng mờ nhạt dần ngưng tụ thành thực thể, nó mở miệng, lại không phát ra âm thanh gì. Nhưng mọi linh hồn long tộc trong Long Mộ đồng loạt bị kinh động.
- Đại chiến, cuối cùng cũng đã bắt đầu. Không biết Nguyên Thủy Tinh sau khi mất đi Bích giới sẽ như thế nào? Có lẽ lần này sẽ không còn Thượng giới hay hạ giới nữa.
Một giọng nói khác vang lên:
- Long Tổ đã triệu hoán chúng ta. Chẳng lẽ chúng ta sẽ thật sự rời khỏi Long Mộ sao?
- Vì Long tộc tương lai, tan biến vĩnh viễn có là gì?
----------
Trong một mật thất tại Hồn Võ Thánh Điện, một thanh niên có đôi mắt tang thương nhìn vào một mặt kính. Trong kính là một mỹ nữ vô cùng kinh diễm. Người biết sẽ ngạc nhiên vì mỹ nhân này là giáo chủ Thánh Hỏa Thiên Giáo. Mỹ nhân cất tiếng nói:
- Tiên phong ma tộc đã đến, ta muốn để bọn nhỏ luyện tập một chút. Lần này tu tiên giả sẽ hợp tác cùng tu võ giả.
Thanh niên kia bật cười:
- Ngươi thấy, Tiên Võ có thể hợp tác được sao? Không phải tu tiên giả các ngươi luôn khinh thường tu võ giả chúng ta sao?
- Tình thế này, ta cũng không muốn nói nhiều nữa. Mặc dù các ngươi khi cùng đẳng cấp thường yếu hơn chúng ta, lại chỉ như những tên lỗ mãng chỉ biết cậy mạnh xông lên. Nhưng ưu thế của các ngươi cũng rất rõ ràng, đó là số lượng rất đông đảo.
- Đấy, ngay cả lời vừa rồi cũng cho thấy ngươi vẫn luôn khinh chúng ta…
----------
Phía Tây Vô Cực Trận Tông, đây là cấm địa trọng yếu của môn phái. Bên trong là vô số tinh anh các đời tọa hóa.
- Thật vô lý, thiên cơ sao lại mịt mù thế này. Điều gì đang xảy ra?
Môn chủ Vô Cực Trận Tông, một Võ Thánh tứ trọng cường giả đang vô cùng bối rồi.
- Thiên cơ nhiễu loạn, Thượng giới có biến rồi. Đây là dấu hiệu Tiên Ma thế chiến bắt đầu.
Một âm thanh bất ngờ vang lên.
- Ai?
- Ta? Ta là ai? Hà hà. Ta tên Trận Vô Cực.
“Cái gì, khai sơn sư tổ của bổn môn?”
---------
Thâm U hải vực. Hai đạo quang trụ khổng lồ rực rỡ đến mười người ôm không hết chợt lóe từ nơi thâm sâu, tối tăm nhất trong hải vực. Nó lóe ra từ một đôi mắt vốn đóng chặt hàng vạn năm. Đôi mắt còn lớn hơn những con thuyền lớn nhất Đại Việt Quốc.
- Cơ hội trở mình đã đến, các con của ta, ta sẽ trở lại. Lần trước Ma tộc dám phản bội Yêu tộc. Lần này Tiên Ma thế chiến không biết Yêu Tộc thượng giới sẽ chọn phe nào đây?
----------
Trong căn hầm tại xó xỉnh hẻo lánh tại Lạc Thành.
ông lão sắp xuống lỗ ngồi sau cái bàn cũ kỹ.
Khung cảnh thật bình thường nếu trước mặt lão không phải là một cái chai trong suốt, chứa đầy dung dịch nào đấy hơi có màu vàng nhạt, bên trong dung dịch là một quả tim to gấp người thường.
Điều khiến người ta sợ hãi là trái tim này còn đang đập, dù rất lâu mới nhảy lên lần.
Nhìn quả tim hồi lâu, lão hỏi:
- Đói rồi à?
Quả tim như hiểu ý của lão, nó nhảy lên lần liền.
Lão già mở nắp bình. Khẽ cắt tay mình, nhỏ một giọt máu vào trong bình.
Dung dịch lập tức chuyển qua màu đỏ, chỉ hơi nhạt hơn màu máu nguyên chất.
Quả tim cũng lập tức vươn từ trong nó ra hàng loạt xúc tu, ngọ ngoạy liên hồi trong dung dịch.
Qua phút, dung dịch dần trở về màu vàng bình thường trước đó. Quả tim cũng thu xúc tu trở về, quay lại với nhịp đập thong thả.
Lão già đóng nắp bình, trầm ngâm.
- Ta cảm thấy được chủ nhân của ngươi đang đến.
Lần này, quả tim không có phản ứng.
- Ngươi đã quên hắn sao? Nhưng nếu hắn tới gần, ngươi có nhớ ra không? Nhưng hắn chắc chắn đã có trái tim khác.
Trái tim nhảy lên liên hồi, không biết là vì nó đã quên chủ nhân hay bất mãn vì chủ nhân mình có trái tim khác. Khuôn mặt lão có chút dữ tợn.
- Có lẽ sẽ không đến trăm năm đâu. Lần này, ta sẽ không thất bại. Mà ngươi, sẽ là mấu chốt.