Trên đường từ Lạt Thành đến Lạc Nguyệt Trấn cũng không phải là gần, người bình thường đi bộ thì còn không biết ngày nào mới tới. Nhưng Tiêu Vân Thiên là một Võ Sư Bát Trọng đấy. Tốc độ đi bộ của hắn còn nhanh hơn người thường chạy hết sức nhiều, chứ đừng nói chi hắn đang chạy.
Chỉ là hắn chạy chưa được bao lâu thì bắt gặp một xe ngựa khá lớn, dường như cũng hướng về Lạc Nguyệt Trấn.
Trên xe là 3 nông phu đang trò chuyện, đừng nhìn họ nhếch nhác bụi đất nhưng cũng là Võ Sư cao giai cả đấy. Thấy Tiêu Vân Thiên chạy trên đường, họ cũng kêu lại.
- Này này, tiểu tử kia. Đi đâu đấy? Có phải đến Lạc Nguyệt Trấn không?
- Xin chào 3 vị thúc thúc. Xin hỏi 3 người là đi Lạc Nguyệt Trấn sao?
- Đúng, chúng ta là người Lạc Nguyệt Trấn, vừa vào Lạc Thành bán chút vật phẩm, lại mua chút vật phẩm khác, hiện giờ đang quay về.
Người kia tiếp lời:
- Con đường này, chỉ có đến Lạc Nguyệt Trấn mà thôi. Trên đường cũng không có địa điểm nào khác đáng để dừng lại, trừ khi là Liệp Yêu Giả có mục tiêu gần 2 bên đường. Ta thấy tiểu tử ngươi còn nhỏ thế này, chắc không phải Liệp Yêu Giả, lại đơn thân độc mã đi trên đường thế này, không bằng lên đây, chúng ta cùng nhau về Lạc Nguyệt Trấn cho vui.
Tiêu Vân Thiên đang cầu còn không được, mặc dù là đi theo xe ngựa sẽ kéo dài thời gian ra thành 4 5 ngày nhưng nếu thật sự chạy một mình 2 3 ngày, chính hắn cũng cảm thấy vô vị.
- Đa tạ 3 vị thúc thúc.
Nói xong lập tức phóng người nhảy lên xe ngựa.
- Ồ, tiểu tử này rất khá, ta cảm giác thực lực của hắn cũng không thua gì chúng ta đâu.
Ngựa của Đại Việt Quốc thật sự rất khỏe, chỉ 2 con ngựa kéo theo cả xe vật dụng lớn cộng thêm 3 người vẫn rất nhẹ nhàng, cứ gọi là chạy băng băng trên đường, thậm chí còn không có dấu hiệu mệt mỏi nào, cho thấy bọn chúng thật sự vẫn còn dư lực.
Đường dài, xe ổn định, Tiêu Vân Thiên lại không có chủ đề nào chung với những người nông phu này. Trừ những câu hỏi xã giao như Tiêu Vân Thiên tên gì, bao nhiêu tuổi, là người ở đâu, đi Lạc Nguyệt Trấn để làm gì, vài câu khen ngợi tuổi trẻ tài cao, gan dạ một mình xông pha rèn luyện. Sau đó thì 2 người lại bỏ mặc Tiêu Vân Thiên để quay ra nói chuyện nhà nông của mình.
Võ giả và tu tiên giả cũng cần phải ngủ như người thường. Ít nhất Võ giả dưới Võ Tông là như thế, sau Võ Tông thì càng lên cao thời gian ngủ sẽ càng ít. Tu tiên giả thì nhờ tinh thần lực hùng hậu hơn, họ có thể dần dần thay thế giấc ngủ bằng tu luyện khi đạt cấp bậc Kim Đan. Rõ ràng Tiêu Vân Thiên chưa đạt Võ Tông, hắn cũng cần phải ngủ. Đặc biệt là những ngày này quá tập trung tu luyện và mất nhiều tính mạng lực khi ngưng tụ tinh huyết khiến Tiêu Vân Thiên khá mệt mỏi.
Thế nên hiện tại Tiêu Vân Thiên cảm thấy buồn ngủ. Nếu bảo hắn chạy một mình, hắn sẽ chẳng buồn ngủ đâu, nhưng trên xe thì hắn không thể ngăn cơn buồn ngủ lại kéo tới. Hắn cũng không dám tu luyện trước mặt 2 người này, cũng chỉ có thể nhàm chán mà gục lên gục xuống. Nông phu kia cũng là người tinh ý, thấy vậy liền đứng dậy đi vào trong buồng xe dọn dẹp một góc nhỏ, sau đó bảo Tiêu Vân Thiên cứ tự nhiên mà ngủ, nhưng lại vui vẻ đùa rằng bù lại buổi tối phải thức canh chừng cho bọn họ. Thật ra bọn họ có 4 người, nhưng 1 người cũng đang ngủ trong xe kia kìa.
Mặc dù là thế, Tiêu Vân Thiên cũng không dám hoàn toàn buông thả bản thân vào giấc ngủ sâu, hắn chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần một chút.
Tiêu Vân Thiên khởi hành từ lúc trưa. Buổi tối, xe ngựa vừa dừng thì hắn cũng mở mắt. Mọi người xuống xe ngựa.
Xem ra những người này rất quen thuộc con đường, đã vạch sẵn lộ trình rồi. Nên chọn địa điểm họ dừng chân là có chủ đích cả. Đó là một thung lũng nhỏ bên đường, xung quanh 3 bề là núi cao, mặt còn lại hướng ra con đường. Thung lũng không lớn, chỉ bằng 5 lần tiểu viện của Tiêu Vân Thiên, bên trong còn có một con suối nhỏ từ khe núi chảy ra, sau khi chảy một đoạn ngắn trên mặt đất lại quay trở về với mạch ngầm dưới lòng đất.
Thật sự là một địa phương dễ thủ khó công, mặc dù hơi nhỏ.
- Vân Thiên, lại đây ngồi cho ấm nào, chờ một chút sẽ có cái ăn. Tiểu tử ngươi thích ăn thịt luộc hay thịt nướng?
- Đa tạ, Hoàn thúc thúc.
Trước đó Tiêu Vân Thiên cũng đã biết tên 3 người: Việt Hoàn, Phùng Kỳ, Lạc Tiến. Còn người vẫn ngủ kia tên là Hoàng Văn. Đêm nay cũng chính là hắn canh gác trước, sau nửa đêm thì sẽ đến Phùng Kỳ, sau đó là Lạc Tiến.
Mặc dù lúc chiều nói đứa với Tiêu Vân Thiên nhưng chẳng ai thật sự bắt tên nhóc nhìn như 10 tuổi này canh gác cả. Cho dù hắn xung phong nhận việc bọn họ còn chẳng yên tâm nữa là.
Sau buổi tối, 5 cái lều được dựng lên. Tiêu Vân Thiên cảm thấy may mắn vì những nông phu này có đến 2 cái lều dự phòng, cho hắn mượn tạm 1 cái thì vẫn còn dư 1 cái. Nếu không thì hắn sẽ phải lấy lều của chính mình ra, lúc đó sẽ phải lộ ra bản thân có giới chỉ, rất phiền phức. Trời không lạnh lắm, lại thêm mọi người đều là Võ Sư nên cũng chẳng cần chăn đệm làm gì, cứ thế trải một đống cỏ ra rồi người nằm ngủ, người tu luyện. Hoàng Văn thì ở ngay trước lều của mình treo một lồng đèn Vân Miên hỏa, mặt hướng ra phía con đường, ngồi xuống lấy một quyển sách ra đọc.
Tiêu Vân Thiên lúc này cũng tiến vào trạng thái tu luyện, mặc dù không dám chìm vào trạng thái vong ngã.
Nửa đêm khi 2 người nông phu thay ca, hắn cũng cố gắng đi ngủ, nếu không, sinh hoạt của hắn sẽ hoàn toàn bị đảo lộn trở thành cú đêm.
Một đêm không có gì đặc biệt xảy ra. Ngày tiếp theo cũng thế, buổi sáng cả 5 người đều ngồi phía trước nói chuyện. Tiêu Vân Thiên vẫn giống như hôm qua, rất kiệm lời, chỉ khi được hỏi đến mới trả lời.
- Hôm trước vào thành ta thấy dán thông báo 2 tháng sau Vân Trung Giáo sẽ chiêu sinh đấy. Không biết Lạc Nguyệt Trấn của chúng ta có thiếu niên nào đủ tiêu chuẩn không?
- Đúng đúng, ta cũng thấy. Không hiểu sao lần này tiêu chuẩn lại hạ thấp đến như thế. Chỉ cần có linh căn, không cần biết loại nào, phẩm cấp nào đều được thu nhận.
- Ta nghe nói trấn trưởng đại nhân có một linh căn thám trắc thạch đấy. Nếu không thì chúng ta cứ đem con cháu trong nhà tới nhờ ngài ấy kiểm tra giúp một phen.
- Tính cả thì thị trấn chúng ta cũng có đến 8000 thiếu niên ấy nhỉ. Như thông báo thì từ 10 đến 18 tuổi cũng đã có 4000 người rồi. Nếu ai cũng nhờ đến trưởng trấn thì ta nghĩ ngài ấy sẽ bận rộn chết mất.
- Vì thế bây giờ chúng ta phải tranh thủ trước một chút. Cho con cháu trong nhà được kiểm tra trước đã. Sau đó mới công bố tin tức.
- Cũng chẳng phải chỉ có nhóm chúng ta biết được tin tức đâu, thông báo đã dán cả tháng rồi, trước chúng ta cũng đã có mấy nhóm người vào Lạt Thành buôn bán rồi.
- Hừ, các ngươi đúng là rất chậm tiến. Nhìn cái này. Thấy không? Linh căn thám trắc thạch đấy. Ta đã biết thế nào tin tức cũng sẽ lộ ra ngoài. Cho nên đã gom toàn bộ tiền trong người mua sẵn 20 viên. Bây giờ thế nào, ai muốn mua lại những viên Linh căn thám trắc thạch này?
- A, Phùng Kỳ, ngươi thật là xấu, cơ hội phát tài vậy mà lại không nói cho chúng ta…
- Thử xem nào, ồ, ồ, hay thật, ta cũng có linh căn này. Phàm cấp nhất phẩm. Ha ha, tuy là hạng bét nhưng còn hơn 3 người các ngươi. Đáng tiếc, chúng ta đều qua tuổi rồi.
- Tiểu tử, thử một chút xem nào.
Tiêu Vân Thiên biết rõ vì sao Vân Trung Giáo lại hạ thấp tiêu chuẩn đến như vậy. Nhớ lại kiếp trước của mình, bản thân hắn cũng có linh căn, đáng tiếc lúc ấy não hải bị tổn hại, đến cuối cùng lại không được nhận vào Vân Trung Giáo. Mãi đến 5 năm sau, khi hắn tìm được huyết sâm trong một khu rừng thí luyện của Tiêu gia, não hải được chữa trị thì mới được gia nhập Vân Trung Giáo. Vừa nghĩ, tay hắn đưa ra chạm vào linh căn thám trắc thạch. Cũng giống như kiếp trước, viên thám trắc thạch vẫn lặng lẽ không phản ứng.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, ta thấy tiểu tử ngươi thực lực không hề thua kém chúng ta, cứ ngỡ ngươi sẽ có linh căn chứ…
Chưa kịp hết vui mừng vì xung phá được những huyệt đạo đầu tiên, sắc mặt Tiêu Vân Thiên chợt biến. Trong đan điền hắn dường như xuất hiện một thứ gì đó, vừa xuất hiện nó lập tức bắt đầu hút chân khí còn đang cuồng loạn trong đan điền. Đây còn chưa tính là gì, chân khí mất đi có thể tu luyện lại nhưng ngoài chân khí nó còn hấp thu luôn cả sinh mạng lực của Tiêu Vân Thiên.
Tiêu Vân Thiên hốt hoảng định kiểm tra thì bất ngờ mọi việc lập tức dừng lại. Hắn hiện nay mới là Võ Sư Bát Trọng, còn chưa thể nội thị nên dù cảm nhận vật kia vẫn tồn tại trong đan điền nhưng lại không biết nó là thứ gì.
Chờ qua một lúc lâu không thấy động tĩnh, Tiêu Vân Thiên lại thử tiếp tục thử tu luyện. Phải biết hắn vừa xung phá liên tục huyệt đạo, cả người mệt lã nhưng thứ kì lạ xuất hiện đột ngột kia khiến hắn không thể yên tâm nghỉ ngơi được.
Tiêu Vân Thiên thử vận chuyển công pháp, thật chậm rãi, thật cẩn thận. Ngay khi chân khí vừa vận chuyển thì vật kia lại như sống dậy, nó lại bắt đầu hút chân khí và sinh mạng lực của Tiêu Vân Thiên, tốc độ lần này cũng rất chậm. Tiêu Vân Thiên lại thử tăng tốc độ tu luyện một chút, tốc độ hấp thu của vật kia lại nhanh hơn. Cứ thế qua vài lượt nhanh nhanh chậm chậm, Tiêu Vân Thiên cũng không còn kinh hoảng, hắn đoán vật này có thể là do công pháp tu luyện hoặc do thể chất đặc biệt của mình, có khi là cả hai.
Tâm tình dần bình phục, Tiêu Vân Thiên tiếp tục tu luyện, khi cảm thấy mệt mỏi do mất quá nhiều sinh mạng lực thì hắn dừng lại, ăn một chút, vận động cơ thể một chút, lại bắt đầu tu luyện. Cứ thế trôi qua ngày, Tiêu Vân Thiên cảm thấy rất quái lạ, giống như mình đang nuôi một cái thai vậy. Nghĩ vậy hắn chợt bật cười. Và “cái thai” kia thật sự trưởng thành. Ngay buổi trưa ngày hôm ấy, một tiếng sét nổ trong đầu Tiêu Vân Thiên, hắn liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tinh huyết, một giọt Đại Võ Sư tinh huyết. Chính xác hơn là nửa giọt. Nhưng thông qua liên hệ với nửa giọt tinh huyết này hắn đã có thể nội thị. Phải biết rằng hắn mới là Võ Sư Bát Trọng thôi nha. Tu võ giả bình thường thì phải đến Đại Võ Sư Tứ Ngũ Trọng thì bọn họ mới có khả năng ngưng tụ ra giọt tinh huyết đầu tiên, mà thường đến Võ Sư Bát Cửu Trọng họ mới thật sự ngưng tụ để làm nền tảng đột phá Tiên Thiên Võ Sư. Tu tiên giả mặc dù có thể nội thị ngay khi bước vào Trúc Cơ kỳ, nhưng giọt tinh huyết đầu tiên của họ càng khoa trương, phải đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ tương đương Đại Võ Sư thất trọng mới có thể ngưng tụ, có khi còn phải chờ đến Trúc Cơ đỉnh phong.
Tuy chỉ có nửa giọt tinh huyết, và hiện tại với Tiêu Vân Thiên nó cũng chỉ có tác dụng nội thị, vẫn khiến hắn vui mừng khôn xiết. Ai biết được hiện giờ hắn đã ngưng tụ được nửa giọt, tương lai có thể ngưng tụ thêm bao nhiêu giọt nữa. Đại Võ Sư và Trúc Cơ Kỳ bình thường chỉ có thể ngưng tụ được giọt. Tiên Thiên Võ Sư nếu tu luyện Địa Cấp công pháp trở lên có hi vọng ngưng tụ được giọt, nếu không phải chờ khi đạt được Võ Tông, Võ Vương Cảnh. Võ Hoàng, Võ Đế có thể có giọt. Mà Võ Đế tu luyện thấp nhất cũng là Địa Cấp công pháp rồi, nếu tu luyện Thiên Cấp công pháp thì Võ Đế Thất Trọng có hi vọng ngưng tụ giọt. Ngay cả Võ Thánh và Đại Thành Kỳ nghe đồn cũng chỉ có thể ngưng tụ ra cao nhất là giọt tinh huyết mà thôi.
Tinh huyết, chính là một loại dự trữ đối với cả tu võ và tu tiên giả. Ngoài ra nó rất nhiều tác dụng thần diệu khác, đặc biệt là trong các bí pháp. Có thể nói tinh huyết đại biểu cho tu vi, chiến lực của cường giả bên cạnh những thứ như Kim Đan, Nguyên Anh hay Nguyên Hạch, Võ Hồn các loại. Nhưng ngưng tụ tinh huyết, lại cực kì gian khổ. Cũng có thể nói ngưng tụ tinh huyết chính là tự kéo chậm tốc độ tu luyện của bản thân. Thậm chí khi tấn cấp, lại phải nâng cấp tinh huyết cũ, ngưng tụ tinh huyết mới cũng là một cực hình, rất tổn hại sinh mạng lực và thời gian. Cho nên một số tu luyện giả chỉ qua loa ngưng tụ một ít tinh huyết, thậm chí hoàn toàn bỏ qua không ngưng tụ.
Tiêu Vân Thiên lại không cho rằng như vậy, tinh huyết ngoài dự trữ linh khí, tính mạng lực các thứ còn là một loại củng cố căn cơ bản thân, ôn dưỡng lục phủ ngũ tạng và đan điền, diệu dụng lại không thể nói hết. Không nói gì khác, nhờ tinh huyết mà hắn hiện tại có thể nội thị đấy. Đại Võ Sư tinh huyết với Võ Sư Cảnh cũng chính là thuốc bổ tốt nhất đấy. Tất nhiên Tiêu Vân Thiên cũng không điên đến độ vừa bỏ chân khí và sinh mạng lực ra ngưng tụ tinh huyết lại sử dụng ngay, như thế còn ngưng tụ ra làm gì?
Cũng chính vì những điều này mà Tiêu Vân Thiên chẳng dám đề nghị vị nữ tử thần bí kia tinh huyết, vừa có suy nghĩ này đã lập tức gạt bỏ ngay.
Vui mừng qua đi, Tiêu Vân Thiên mới chợt nhớ bản thân đã “trễ lịch” bao lâu. Chỉ còn khoảng ngày nữa thôi. Vẫn còn kịp. Nhưng phải chuẩn bị xuất phát ngay.
Nghĩ đến mình còn cả ngũ hành võ kỹ chưa luyện tập, ngay cả Tụ Lực Phá Kích cũng chỉ qua loa được ngày, Tiêu Vân Thiên cảm giác thời gian vẫn có chút không đủ dùng.
Đảo mắt nhìn trong căn phòng một chút, cũng không có cái gì cần mang theo trừ vài bộ đồ. Tiêu Vân Thiên bước ra ngoài. Đột nhiên hắn lại quay trở về, mở tủ lấy ra cặp lục lạc Thiên Lý Linh. Thở dài một hơi, Tiêu Vân Thiên cũng cất Thiên Lý Linh vào giới chỉ.
Ghé thăm phòng Tiêu Hạ Ngưng một chốc lát. Nhìn nàng vẫn như tháng trước, có điều do lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời đã trở nên trắng bệch. Tiêu Vân Thiên lại thở dài, hắn ôm nàng ra sân. Một tiểu tử tuổi nhỏ gầy ôm một thiếu nữ tuổi có vẻ khó khăn. Nhưng Tiêu Vân Thiên lại không cảm thấy thế. Hắn là Võ Sư Bát Trọng rồi.
Đặt nàng dưới chỗ ánh nắng, Tiêu Vân Thiên cũng ngồi xuống bên cạnh, trầm mặc suốt nửa canh giờ.
- Mẫu thân, à Ngưng Nhi, ta biết nàng ngay cả lúc sắp ra đi vẫn lo lắng cho ta. Nhưng nàng yên tâm, ta đã trưởng thành, thật sự đã trưởng thành. Không những thế, nàng cũng sẽ sống để chứng kiến sự trưởng thành ấy, chắc chắn.
- Chỉ ngày nữa là sinh nhật của ta rồi. Kiếp trước ngoài Tiêu Như Nguyệt cũng chẳng ai nhớ đến ta, cũng chẳng có ai bên cạnh chúc mừng phế vật không thể tu luyện này.
Tiêu Vân Thiên cười, tiếp tục lẩm bẩm:
- Kiếp này sợ rằng càng không có ai bên cạnh ta trong ngày sinh nhật nhỉ? Nhưng không sao cả, trừ lần này ta phải ra ngoài, những sinh nhật sau này, Ngưng Nhi nàng sẽ ở bên cạnh ta, đúng không?
Tiêu Vân Thiên ôm nàng trở về căn phòng, sau đó dứt khoát quay người rời khỏi Tiêu gia. Ngay cả Hoắc Vĩ hắn cũng không thông báo. Lần trước Hoắc Vĩ đã nói muốn đi cùng hắn, hoặc thay hắn hành động. Nhưng Tiêu Vân Thiên đã từ chối, việc nguy hiểm này hắn phải tự tay làm. Quan trọng nhất là Hoắc Vĩ đi rồi, ai sẽ hoạt huyết cho Tiêu Hạ Ngưng?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trên đường từ Lạt Thành đến Lạc Nguyệt Trấn cũng không phải là gần, người bình thường đi bộ thì còn không biết ngày nào mới tới. Nhưng Tiêu Vân Thiên là một Võ Sư Bát Trọng đấy. Tốc độ đi bộ của hắn còn nhanh hơn người thường chạy hết sức nhiều, chứ đừng nói chi hắn đang chạy.
Chỉ là hắn chạy chưa được bao lâu thì bắt gặp một xe ngựa khá lớn, dường như cũng hướng về Lạc Nguyệt Trấn.
Trên xe là 3 nông phu đang trò chuyện, đừng nhìn họ nhếch nhác bụi đất nhưng cũng là Võ Sư cao giai cả đấy. Thấy Tiêu Vân Thiên chạy trên đường, họ cũng kêu lại.
- Này này, tiểu tử kia. Đi đâu đấy? Có phải đến Lạc Nguyệt Trấn không?
- Xin chào 3 vị thúc thúc. Xin hỏi 3 người là đi Lạc Nguyệt Trấn sao?
- Đúng, chúng ta là người Lạc Nguyệt Trấn, vừa vào Lạc Thành bán chút vật phẩm, lại mua chút vật phẩm khác, hiện giờ đang quay về.
Người kia tiếp lời:
- Con đường này, chỉ có đến Lạc Nguyệt Trấn mà thôi. Trên đường cũng không có địa điểm nào khác đáng để dừng lại, trừ khi là Liệp Yêu Giả có mục tiêu gần 2 bên đường. Ta thấy tiểu tử ngươi còn nhỏ thế này, chắc không phải Liệp Yêu Giả, lại đơn thân độc mã đi trên đường thế này, không bằng lên đây, chúng ta cùng nhau về Lạc Nguyệt Trấn cho vui.
Tiêu Vân Thiên đang cầu còn không được, mặc dù là đi theo xe ngựa sẽ kéo dài thời gian ra thành 4 5 ngày nhưng nếu thật sự chạy một mình 2 3 ngày, chính hắn cũng cảm thấy vô vị.
- Đa tạ 3 vị thúc thúc.
Nói xong lập tức phóng người nhảy lên xe ngựa.
- Ồ, tiểu tử này rất khá, ta cảm giác thực lực của hắn cũng không thua gì chúng ta đâu.
Ngựa của Đại Việt Quốc thật sự rất khỏe, chỉ 2 con ngựa kéo theo cả xe vật dụng lớn cộng thêm 3 người vẫn rất nhẹ nhàng, cứ gọi là chạy băng băng trên đường, thậm chí còn không có dấu hiệu mệt mỏi nào, cho thấy bọn chúng thật sự vẫn còn dư lực.
Đường dài, xe ổn định, Tiêu Vân Thiên lại không có chủ đề nào chung với những người nông phu này. Trừ những câu hỏi xã giao như Tiêu Vân Thiên tên gì, bao nhiêu tuổi, là người ở đâu, đi Lạc Nguyệt Trấn để làm gì, vài câu khen ngợi tuổi trẻ tài cao, gan dạ một mình xông pha rèn luyện. Sau đó thì 2 người lại bỏ mặc Tiêu Vân Thiên để quay ra nói chuyện nhà nông của mình.
Võ giả và tu tiên giả cũng cần phải ngủ như người thường. Ít nhất Võ giả dưới Võ Tông là như thế, sau Võ Tông thì càng lên cao thời gian ngủ sẽ càng ít. Tu tiên giả thì nhờ tinh thần lực hùng hậu hơn, họ có thể dần dần thay thế giấc ngủ bằng tu luyện khi đạt cấp bậc Kim Đan. Rõ ràng Tiêu Vân Thiên chưa đạt Võ Tông, hắn cũng cần phải ngủ. Đặc biệt là những ngày này quá tập trung tu luyện và mất nhiều tính mạng lực khi ngưng tụ tinh huyết khiến Tiêu Vân Thiên khá mệt mỏi.
Thế nên hiện tại Tiêu Vân Thiên cảm thấy buồn ngủ. Nếu bảo hắn chạy một mình, hắn sẽ chẳng buồn ngủ đâu, nhưng trên xe thì hắn không thể ngăn cơn buồn ngủ lại kéo tới. Hắn cũng không dám tu luyện trước mặt 2 người này, cũng chỉ có thể nhàm chán mà gục lên gục xuống. Nông phu kia cũng là người tinh ý, thấy vậy liền đứng dậy đi vào trong buồng xe dọn dẹp một góc nhỏ, sau đó bảo Tiêu Vân Thiên cứ tự nhiên mà ngủ, nhưng lại vui vẻ đùa rằng bù lại buổi tối phải thức canh chừng cho bọn họ. Thật ra bọn họ có 4 người, nhưng 1 người cũng đang ngủ trong xe kia kìa.
Mặc dù là thế, Tiêu Vân Thiên cũng không dám hoàn toàn buông thả bản thân vào giấc ngủ sâu, hắn chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần một chút.
Tiêu Vân Thiên khởi hành từ lúc trưa. Buổi tối, xe ngựa vừa dừng thì hắn cũng mở mắt. Mọi người xuống xe ngựa.
Xem ra những người này rất quen thuộc con đường, đã vạch sẵn lộ trình rồi. Nên chọn địa điểm họ dừng chân là có chủ đích cả. Đó là một thung lũng nhỏ bên đường, xung quanh 3 bề là núi cao, mặt còn lại hướng ra con đường. Thung lũng không lớn, chỉ bằng 5 lần tiểu viện của Tiêu Vân Thiên, bên trong còn có một con suối nhỏ từ khe núi chảy ra, sau khi chảy một đoạn ngắn trên mặt đất lại quay trở về với mạch ngầm dưới lòng đất.
Thật sự là một địa phương dễ thủ khó công, mặc dù hơi nhỏ.
- Vân Thiên, lại đây ngồi cho ấm nào, chờ một chút sẽ có cái ăn. Tiểu tử ngươi thích ăn thịt luộc hay thịt nướng?
- Đa tạ, Hoàn thúc thúc.
Trước đó Tiêu Vân Thiên cũng đã biết tên 3 người: Việt Hoàn, Phùng Kỳ, Lạc Tiến. Còn người vẫn ngủ kia tên là Hoàng Văn. Đêm nay cũng chính là hắn canh gác trước, sau nửa đêm thì sẽ đến Phùng Kỳ, sau đó là Lạc Tiến.
Mặc dù lúc chiều nói đứa với Tiêu Vân Thiên nhưng chẳng ai thật sự bắt tên nhóc nhìn như 10 tuổi này canh gác cả. Cho dù hắn xung phong nhận việc bọn họ còn chẳng yên tâm nữa là.
Sau buổi tối, 5 cái lều được dựng lên. Tiêu Vân Thiên cảm thấy may mắn vì những nông phu này có đến 2 cái lều dự phòng, cho hắn mượn tạm 1 cái thì vẫn còn dư 1 cái. Nếu không thì hắn sẽ phải lấy lều của chính mình ra, lúc đó sẽ phải lộ ra bản thân có giới chỉ, rất phiền phức. Trời không lạnh lắm, lại thêm mọi người đều là Võ Sư nên cũng chẳng cần chăn đệm làm gì, cứ thế trải một đống cỏ ra rồi người nằm ngủ, người tu luyện. Hoàng Văn thì ở ngay trước lều của mình treo một lồng đèn Vân Miên hỏa, mặt hướng ra phía con đường, ngồi xuống lấy một quyển sách ra đọc.
Tiêu Vân Thiên lúc này cũng tiến vào trạng thái tu luyện, mặc dù không dám chìm vào trạng thái vong ngã.
Nửa đêm khi 2 người nông phu thay ca, hắn cũng cố gắng đi ngủ, nếu không, sinh hoạt của hắn sẽ hoàn toàn bị đảo lộn trở thành cú đêm.
Một đêm không có gì đặc biệt xảy ra. Ngày tiếp theo cũng thế, buổi sáng cả 5 người đều ngồi phía trước nói chuyện. Tiêu Vân Thiên vẫn giống như hôm qua, rất kiệm lời, chỉ khi được hỏi đến mới trả lời.
- Hôm trước vào thành ta thấy dán thông báo 2 tháng sau Vân Trung Giáo sẽ chiêu sinh đấy. Không biết Lạc Nguyệt Trấn của chúng ta có thiếu niên nào đủ tiêu chuẩn không?
- Đúng đúng, ta cũng thấy. Không hiểu sao lần này tiêu chuẩn lại hạ thấp đến như thế. Chỉ cần có linh căn, không cần biết loại nào, phẩm cấp nào đều được thu nhận.
- Ta nghe nói trấn trưởng đại nhân có một linh căn thám trắc thạch đấy. Nếu không thì chúng ta cứ đem con cháu trong nhà tới nhờ ngài ấy kiểm tra giúp một phen.
- Tính cả thì thị trấn chúng ta cũng có đến 8000 thiếu niên ấy nhỉ. Như thông báo thì từ 10 đến 18 tuổi cũng đã có 4000 người rồi. Nếu ai cũng nhờ đến trưởng trấn thì ta nghĩ ngài ấy sẽ bận rộn chết mất.
- Vì thế bây giờ chúng ta phải tranh thủ trước một chút. Cho con cháu trong nhà được kiểm tra trước đã. Sau đó mới công bố tin tức.
- Cũng chẳng phải chỉ có nhóm chúng ta biết được tin tức đâu, thông báo đã dán cả tháng rồi, trước chúng ta cũng đã có mấy nhóm người vào Lạt Thành buôn bán rồi.
- Hừ, các ngươi đúng là rất chậm tiến. Nhìn cái này. Thấy không? Linh căn thám trắc thạch đấy. Ta đã biết thế nào tin tức cũng sẽ lộ ra ngoài. Cho nên đã gom toàn bộ tiền trong người mua sẵn 20 viên. Bây giờ thế nào, ai muốn mua lại những viên Linh căn thám trắc thạch này?
- A, Phùng Kỳ, ngươi thật là xấu, cơ hội phát tài vậy mà lại không nói cho chúng ta…
- Thử xem nào, ồ, ồ, hay thật, ta cũng có linh căn này. Phàm cấp nhất phẩm. Ha ha, tuy là hạng bét nhưng còn hơn 3 người các ngươi. Đáng tiếc, chúng ta đều qua tuổi rồi.
- Tiểu tử, thử một chút xem nào.
Tiêu Vân Thiên biết rõ vì sao Vân Trung Giáo lại hạ thấp tiêu chuẩn đến như vậy. Nhớ lại kiếp trước của mình, bản thân hắn cũng có linh căn, đáng tiếc lúc ấy não hải bị tổn hại, đến cuối cùng lại không được nhận vào Vân Trung Giáo. Mãi đến 5 năm sau, khi hắn tìm được huyết sâm trong một khu rừng thí luyện của Tiêu gia, não hải được chữa trị thì mới được gia nhập Vân Trung Giáo. Vừa nghĩ, tay hắn đưa ra chạm vào linh căn thám trắc thạch. Cũng giống như kiếp trước, viên thám trắc thạch vẫn lặng lẽ không phản ứng.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, ta thấy tiểu tử ngươi thực lực không hề thua kém chúng ta, cứ ngỡ ngươi sẽ có linh căn chứ…