Nửa đêm, Tiêu Vân Thiên vẫn đang tu luyện thì Việt Hoàn lúc này vừa thay ca bỗng nhẹ nhàng tiến vào trong lều của hắn lay tỉnh hắn. Thật ra ngay khi Việt Hoàn vừa tiến vào lều thì Tiêu Vân Thiên đã tỉnh. Nhưng vẫn chờ xem Việt Hoàn làm điều gì.
- Tiểu huynh đệ, tình hình có biến. Mọi người chuẩn bị chiến đấu.
Tiêu Vân Thiên nghe thế, có chút nhíu mày, thở dài. Xem ra là xui xẻo thật rồi.
Hắn lấy từ giới chỉ ra một đôi găng tay huyền thiết đeo lên. Đây chính là vũ khí của hắn, chỉ là một món vũ khí còn chưa đạt đến linh khí hạ phẩm, nhưng nó sẽ giúp Tụ Lực Phá Kích phát huy tốt nhất.
Hắn lại lấy vài lọ dược dịch đeo lên người. Những loại dược dịch này hòa vào nhau chính là loại thuốc nổ chậm mà lần đầu gặp Hoắc Vĩ hắn đã đề cập đến, tương đương với một kích Đại Võ Sư đỉnh phong đấy. Thứ này, thật sự không dễ chế tạo tí nào, chỉ cần một chút sai lầm thì sẽ nổ ngay lúc chế tạo chứ không cần chờ đến lúc chiến đấu. Tất nhiên đây chỉ là đề phòng vạn nhất mà thôi. Trận chiến đầu tiên sau khi trọng sinh của bản thân, cũng là trận chiến đầu tiên từ khi bắt đầu tu võ, hắn đâu thể để nó kết thúc đơn giản bằng thuốc nổ được.
Ngẫm nghĩ, hắn lại lấy giới chỉ vốn được xâu chuỗi trên vòng cổ đeo lên ngón tay.
Mang theo tâm trạng hưng phấn, Tiêu Vân Thiên cùng Việt Hoàn bước ra ngoài. Vừa đi vừa hỏi:
- Việt Hoàn thúc thúc, kẻ địch là ai hay yêu thú gì vậy?
- Là một bầy yêu lang, vốn vùng này từ trước đến giờ không thấy yêu lang xuất hiện, không hiểu sao lại xuất hiện một bầy thế này. Xui xẻo hơn nữa là chúng ta lại gặp bọn chúng.
- Một bầy yêu lang? Có bao nhiêu đầu?
- Đoán chừng là 40 đến 50 đầu, và có một đầu Lang Vương dẫn dắt, nếu không thì bọn chúng đã ồ ạt xông vào sơn cốc rồi chứ không phải lẩn quẩn bao vây ở ngoài như thế kia.
“Chỉ 40 đầu? Có lẽ là Việt Hoàn này sợ mọi người hoảng loạn nên báo con số này để trấn an thôi, sợ là phải nhiều hơn, xem ra phải sử dụng thuốc nổ trước rồi.”
Từ lều của Tiêu Vân Thiên đến nơi mọi người đang tập trung cũng rất gần, chỉ hơn 30 bước chân.
- Ồ, tiểu huynh đệ, xin lỗi đã kéo ngươi vào rắc rối thế này.
- Phùng Kỳ thúc thúc nói quá lời. Nếu ta đơn thân độc mã đi đường có khi còn tệ hại hơn nhiều.
Hồ Trọng Trí với tư cách là người có tu vi cao nhất lập tức đảm nhận vị trí chỉ huy:
- Được rồi, không dông dài nữa. Hiện nay chúng ta có tổng cộng 11 nam nhân, 4 nữ nhân và 3 trẻ em. À Vân Thiên, ngươi có vũ khí chưa. Đây đây, cầm lấy cây chiến đao này. Nó ngắn hơn chiến đao bình thường một chút, có lẽ sẽ hợp với vóc người nhỏ nhắn của ngươi.
Tiêu Vân Thiên rất muốn nói, bản thân hắn không còn nhỏ nữa rồi.
“Phải là 12 nam nhân, 4 nữ nhân và 2 trẻ em mới đúng.”
- Những đầu yêu lang kia chỉ tương đương với Võ Sư Tứ Trọng, nhưng rất đông và hung hãn, các ngươi cần phải cẩn thận. Nam nhân lên trước, nữ nhân bảo vệ trẻ em, đặc biệt là đứa trẻ sơ sinh kia.
Một nam nhân, là phụ thân đứa trẻ sơ sinh kia cảm kích nhìn Hồ Trọng Trí:
- May mắn lần này có Hồ Trọng Trí ở đây. Nếu không chúng ta sẽ chẳng có hi vọng gì.
Hồ Trọng Trí không nói lời an ủi gì được, hắn biết trận chiến này sẽ rất gian khổ. Thậm chí hắn có một linh cảm chẳng lành, cứ như đây là sẽ là trận chiến cuối cùng trong đời hắn vậy, nhưng dù là vậy, hắn cũng phải cố gắng hết sức để bảo vệ muội muội và đệ đệ phía sau.
Tiêu Vân Thiên lại gần Hồ Trọng Trí, hắn đưa cho Hồ Trọng Trí 1 lọ đan dược:
- Trọng Trí huynh, trong này là 1 viên Bạch Linh Đan thượng phẩm, mặc dù không phải là loại đan dược chuyên dùng để bổ sung chân khí tức thời khi chiến đấu, nhưng có lẽ huynh sẽ cần đến.
Hồ Trọng Trí ngạc nhiên nhìn qua Tiêu Vân Thiên, sau đó gật đầu cảm kích rồi dốc lọ đan dược kia vào miệng, ngậm sẵn. Lúc cần sẽ nuốt ngay lập tức.
Tương tự hắn đưa cho Phùng Kỳ 1 lọ Bạch Linh Đan trung phẩm chứa hơn 20 viên, bảo Phùng Kỳ phân phát cho mọi người. Không phải hắn tiếc Bạch Linh Đan thượng phẩm mà là cấp bậc Võ Sư bọn họ chỉ có thể dùng trung phẩm mà thôi, dùng thượng phẩm ngược lại là có hại.
Tiêu Vân Thiên đi đến đưa cây chiến đao kia Hồ Trung Nghĩa:
- Cầm lấy, mặc dù bọn họ không để cho ngươi chiến đấu, nhưng là nam nhi, chắc chắn không thể núp sau lưng nữ nhân được. Đúng không?
Tiêu Vân Thiên nhìn ra ngoài sơn cốc, thầm đếm, có lẽ phải gấp đôi số lượng Việt Hoàn vừa báo ấy chứ.
Những đầu yêu lang này từ lúc bao vây sơn cốc vẫn không phát ra tiếng kêu nào. Nhưng hành động dần áp sát của chúng cho thấy bọn chúng sẽ lập tức tấn công thôi.
Hồ Trọng Trí lên tiếng:
- Mọi người dùng xe ngựa che chắn xung quanh lại, đốt lửa lớn để soi sáng, như thế sẽ dễ phòng thủ hơn. Mang những thứ kim loại cồng kềnh đến cửa sơn cốc để cản bọn chúng. Hãy sẵn sàng, bầy yêu lang có lẽ sẽ lập tức tấn công đấy. Vân Thiên, đệ lui về phía sau đi.
Tiêu Vân Thiên cũng lên tiếng:
- Mọi người chờ ta một chút. Ta có quà cho những đầu yêu lang kia đây.
Nói xong Tiêu Vân Thiên lấy ra những lọ dược dịch gây nổ kia ra, đổ lọ này vào lọ kia rồi ném ra, lại lặp lại thêm 2 lần như thế. Những lọ dược dịch vẽ thành hình vòng cung trên bầu trời đêm rồi rơi vào giữa bầy yêu lang. Ngay khi chạm đất, những lọ dược dịch này đột nhiên phát sáng. Bầy yêu lang cũng bị dọa hoảng sợ, nhưng sau khi tránh ra lại thấy ngoài ánh sáng tỏa ra thì không có gì khác, chúng dần tụ lại hiếu kỳ quan sát cái lọ này, có đầu yêu lang còn để mũi vào ngửi ngửi thử.
Ánh sáng ngày càng chói mắt. Qua 10s, khi đám yêu lang bên ngoài xa cũng bị ánh sáng thu hút tiến lại gần thì “Ầm”, một tiếng nổ khủng khiếp vang lên. Hơn 10 đầu yêu lang gần nhất đang quan sát lập tức hứng chịu trực tiếp công kích từ vụ nổ mà nát đầu, gục xuống. Những đầu gần đó mặc dù không chết ngay lập tức cũng bị sóng xung kích làm trọng thương hoặc choáng váng. Ước tính tổng cộng cũng khiến cho 20 đầu yêu lang mất sức chiến đấu.
Bầy yêu lang thấy vậy, hoảng sợ, vội vàng né tránh 2 lọ dược dịch còn chưa phát nổ kia, nhưng cũng đã muộn. Mặc dù không còn hiệu quả như trước nhưng tổng cộng cũng giết hoặc làm trọng thương khoảng 15 đầu yêu lang nữa.
Mọi người lập tức hoan hô. Phùng Kỳ bật hỏi:
- Tuyệt vời. Còn không? Cho chúng thêm vài phát nữa.
Tiêu Vân Thiên thì đâu lạc quan như vậy.
- Không hiệu quả nữa đâu, bọn yêu lang này đã đề phòng rồi. Mau, mau, chuẩn bị chiến đấu. Bọn chúng sẽ nổi điên lên trả thù đấy.
Thật sự thì hắn vẫn còn 1 bộ thuốc nỗ nữa. Nhưng nó dành cho lang vương, may ra có thể tạo đột biến.
Nếu thật sự chỉ có 40 đến 50 đầu yêu lang thì đám thuốc nổ vừa rồi đã giải quyết sạch sẽ. Nhưng nhìn lại, những đôi đồng tử xanh lục lập lòe trong đêm vẫn còn rất nhiều.
Trên đường từ Lạt Thành đến Lạc Nguyệt Trấn cũng không phải là gần, người bình thường đi bộ thì còn không biết ngày nào mới tới. Nhưng Tiêu Vân Thiên là một Võ Sư Bát Trọng đấy. Tốc độ đi bộ của hắn còn nhanh hơn người thường chạy hết sức nhiều, chứ đừng nói chi hắn đang chạy.
Chỉ là hắn chạy chưa được bao lâu thì bắt gặp một xe ngựa khá lớn, dường như cũng hướng về Lạc Nguyệt Trấn.
Trên xe là nông phu đang trò chuyện, đừng nhìn họ nhếch nhác bụi đất nhưng cũng là Võ Sư cao giai cả đấy. Thấy Tiêu Vân Thiên chạy trên đường, họ cũng kêu lại.
- Này này, tiểu tử kia. Đi đâu đấy? Có phải đến Lạc Nguyệt Trấn không?
- Xin chào vị thúc thúc. Xin hỏi người là đi Lạc Nguyệt Trấn sao?
- Đúng, chúng ta là người Lạc Nguyệt Trấn, vừa vào Lạc Thành bán chút vật phẩm, lại mua chút vật phẩm khác, hiện giờ đang quay về.
Người kia tiếp lời:
- Con đường này, chỉ có đến Lạc Nguyệt Trấn mà thôi. Trên đường cũng không có địa điểm nào khác đáng để dừng lại, trừ khi là Liệp Yêu Giả có mục tiêu gần bên đường. Ta thấy tiểu tử ngươi còn nhỏ thế này, chắc không phải Liệp Yêu Giả, lại đơn thân độc mã đi trên đường thế này, không bằng lên đây, chúng ta cùng nhau về Lạc Nguyệt Trấn cho vui.
Tiêu Vân Thiên đang cầu còn không được, mặc dù là đi theo xe ngựa sẽ kéo dài thời gian ra thành ngày nhưng nếu thật sự chạy một mình ngày, chính hắn cũng cảm thấy vô vị.
- Đa tạ vị thúc thúc.
Nói xong lập tức phóng người nhảy lên xe ngựa.
- Ồ, tiểu tử này rất khá, ta cảm giác thực lực của hắn cũng không thua gì chúng ta đâu.
Ngựa của Đại Việt Quốc thật sự rất khỏe, chỉ con ngựa kéo theo cả xe vật dụng lớn cộng thêm người vẫn rất nhẹ nhàng, cứ gọi là chạy băng băng trên đường, thậm chí còn không có dấu hiệu mệt mỏi nào, cho thấy bọn chúng thật sự vẫn còn dư lực.
Đường dài, xe ổn định, Tiêu Vân Thiên lại không có chủ đề nào chung với những người nông phu này. Trừ những câu hỏi xã giao như Tiêu Vân Thiên tên gì, bao nhiêu tuổi, là người ở đâu, đi Lạc Nguyệt Trấn để làm gì, vài câu khen ngợi tuổi trẻ tài cao, gan dạ một mình xông pha rèn luyện. Sau đó thì người lại bỏ mặc Tiêu Vân Thiên để quay ra nói chuyện nhà nông của mình.
Võ giả và tu tiên giả cũng cần phải ngủ như người thường. Ít nhất Võ giả dưới Võ Tông là như thế, sau Võ Tông thì càng lên cao thời gian ngủ sẽ càng ít. Tu tiên giả thì nhờ tinh thần lực hùng hậu hơn, họ có thể dần dần thay thế giấc ngủ bằng tu luyện khi đạt cấp bậc Kim Đan. Rõ ràng Tiêu Vân Thiên chưa đạt Võ Tông, hắn cũng cần phải ngủ. Đặc biệt là những ngày này quá tập trung tu luyện và mất nhiều tính mạng lực khi ngưng tụ tinh huyết khiến Tiêu Vân Thiên khá mệt mỏi.
Thế nên hiện tại Tiêu Vân Thiên cảm thấy buồn ngủ. Nếu bảo hắn chạy một mình, hắn sẽ chẳng buồn ngủ đâu, nhưng trên xe thì hắn không thể ngăn cơn buồn ngủ lại kéo tới. Hắn cũng không dám tu luyện trước mặt người này, cũng chỉ có thể nhàm chán mà gục lên gục xuống. Nông phu kia cũng là người tinh ý, thấy vậy liền đứng dậy đi vào trong buồng xe dọn dẹp một góc nhỏ, sau đó bảo Tiêu Vân Thiên cứ tự nhiên mà ngủ, nhưng lại vui vẻ đùa rằng bù lại buổi tối phải thức canh chừng cho bọn họ. Thật ra bọn họ có người, nhưng người cũng đang ngủ trong xe kia kìa.
Mặc dù là thế, Tiêu Vân Thiên cũng không dám hoàn toàn buông thả bản thân vào giấc ngủ sâu, hắn chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần một chút.
Tiêu Vân Thiên khởi hành từ lúc trưa. Buổi tối, xe ngựa vừa dừng thì hắn cũng mở mắt. Mọi người xuống xe ngựa.
Xem ra những người này rất quen thuộc con đường, đã vạch sẵn lộ trình rồi. Nên chọn địa điểm họ dừng chân là có chủ đích cả. Đó là một thung lũng nhỏ bên đường, xung quanh bề là núi cao, mặt còn lại hướng ra con đường. Thung lũng không lớn, chỉ bằng lần tiểu viện của Tiêu Vân Thiên, bên trong còn có một con suối nhỏ từ khe núi chảy ra, sau khi chảy một đoạn ngắn trên mặt đất lại quay trở về với mạch ngầm dưới lòng đất.
Thật sự là một địa phương dễ thủ khó công, mặc dù hơi nhỏ.
- Vân Thiên, lại đây ngồi cho ấm nào, chờ một chút sẽ có cái ăn. Tiểu tử ngươi thích ăn thịt luộc hay thịt nướng?
- Đa tạ, Hoàn thúc thúc.
Trước đó Tiêu Vân Thiên cũng đã biết tên người: Việt Hoàn, Phùng Kỳ, Lạc Tiến. Còn người vẫn ngủ kia tên là Hoàng Văn. Đêm nay cũng chính là hắn canh gác trước, sau nửa đêm thì sẽ đến Phùng Kỳ, sau đó là Lạc Tiến.
Mặc dù lúc chiều nói đứa với Tiêu Vân Thiên nhưng chẳng ai thật sự bắt tên nhóc nhìn như tuổi này canh gác cả. Cho dù hắn xung phong nhận việc bọn họ còn chẳng yên tâm nữa là.
Sau buổi tối, cái lều được dựng lên. Tiêu Vân Thiên cảm thấy may mắn vì những nông phu này có đến cái lều dự phòng, cho hắn mượn tạm cái thì vẫn còn dư cái. Nếu không thì hắn sẽ phải lấy lều của chính mình ra, lúc đó sẽ phải lộ ra bản thân có giới chỉ, rất phiền phức. Trời không lạnh lắm, lại thêm mọi người đều là Võ Sư nên cũng chẳng cần chăn đệm làm gì, cứ thế trải một đống cỏ ra rồi người nằm ngủ, người tu luyện. Hoàng Văn thì ở ngay trước lều của mình treo một lồng đèn Vân Miên hỏa, mặt hướng ra phía con đường, ngồi xuống lấy một quyển sách ra đọc.
Tiêu Vân Thiên lúc này cũng tiến vào trạng thái tu luyện, mặc dù không dám chìm vào trạng thái vong ngã.
Nửa đêm khi người nông phu thay ca, hắn cũng cố gắng đi ngủ, nếu không, sinh hoạt của hắn sẽ hoàn toàn bị đảo lộn trở thành cú đêm.
Một đêm không có gì đặc biệt xảy ra. Ngày tiếp theo cũng thế, buổi sáng cả người đều ngồi phía trước nói chuyện. Tiêu Vân Thiên vẫn giống như hôm qua, rất kiệm lời, chỉ khi được hỏi đến mới trả lời.
- Hôm trước vào thành ta thấy dán thông báo tháng sau Vân Trung Giáo sẽ chiêu sinh đấy. Không biết Lạc Nguyệt Trấn của chúng ta có thiếu niên nào đủ tiêu chuẩn không?
- Đúng đúng, ta cũng thấy. Không hiểu sao lần này tiêu chuẩn lại hạ thấp đến như thế. Chỉ cần có linh căn, không cần biết loại nào, phẩm cấp nào đều được thu nhận.
- Ta nghe nói trấn trưởng đại nhân có một linh căn thám trắc thạch đấy. Nếu không thì chúng ta cứ đem con cháu trong nhà tới nhờ ngài ấy kiểm tra giúp một phen.
- Tính cả thì thị trấn chúng ta cũng có đến thiếu niên ấy nhỉ. Như thông báo thì từ đến tuổi cũng đã có người rồi. Nếu ai cũng nhờ đến trưởng trấn thì ta nghĩ ngài ấy sẽ bận rộn chết mất.
- Vì thế bây giờ chúng ta phải tranh thủ trước một chút. Cho con cháu trong nhà được kiểm tra trước đã. Sau đó mới công bố tin tức.
- Cũng chẳng phải chỉ có nhóm chúng ta biết được tin tức đâu, thông báo đã dán cả tháng rồi, trước chúng ta cũng đã có mấy nhóm người vào Lạt Thành buôn bán rồi.
- Hừ, các ngươi đúng là rất chậm tiến. Nhìn cái này. Thấy không? Linh căn thám trắc thạch đấy. Ta đã biết thế nào tin tức cũng sẽ lộ ra ngoài. Cho nên đã gom toàn bộ tiền trong người mua sẵn viên. Bây giờ thế nào, ai muốn mua lại những viên Linh căn thám trắc thạch này?
- A, Phùng Kỳ, ngươi thật là xấu, cơ hội phát tài vậy mà lại không nói cho chúng ta…
- Thử xem nào, ồ, ồ, hay thật, ta cũng có linh căn này. Phàm cấp nhất phẩm. Ha ha, tuy là hạng bét nhưng còn hơn người các ngươi. Đáng tiếc, chúng ta đều qua tuổi rồi.
- Tiểu tử, thử một chút xem nào.
Tiêu Vân Thiên biết rõ vì sao Vân Trung Giáo lại hạ thấp tiêu chuẩn đến như vậy. Nhớ lại kiếp trước của mình, bản thân hắn cũng có linh căn, đáng tiếc lúc ấy não hải bị tổn hại, đến cuối cùng lại không được nhận vào Vân Trung Giáo. Mãi đến năm sau, khi hắn tìm được huyết sâm trong một khu rừng thí luyện của Tiêu gia, não hải được chữa trị thì mới được gia nhập Vân Trung Giáo. Vừa nghĩ, tay hắn đưa ra chạm vào linh căn thám trắc thạch. Cũng giống như kiếp trước, viên thám trắc thạch vẫn lặng lẽ không phản ứng.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, ta thấy tiểu tử ngươi thực lực không hề thua kém chúng ta, cứ ngỡ ngươi sẽ có linh căn chứ…