Tiêu Vân Thiên lập tức biết nhân tố bất ổn mà bản thân sợ hãi đến từ đâu.
Lang vương vừa xuất hiện không chỉ lớn hơn những yêu lang khác mà còn lớn hơn cả đầu lang vương lúc trước, bộ lông cũng đỏ rực, dưới ánh lửa bập bùng lại càng chói mắt.
“Thì ra đây là lý do kiếp trước những người này thất bại, khiến ca ca Hồ Trung Nghĩa táng thân. Một đầu Thanh Phong Lang Vương và một đầu Xích Hỏa Lang Vương, xem ra là một đôi phu thê, lại có thuộc tính hỗ trợ Phong Hỏa.”
Đầu Xích Hỏa Lang Vương kia sau khi xuất hiện lại tru lên, từ đằng xa mơ hồ lại có những tiếng tru đáp lại.
“Nguy rồi, nó đang gọi thêm yêu lang tới.”
Những người khác cũng ý thức được sự việc. Hồ Trọng Trí nuốt viên Bạch Linh Đan thượng phẩm xuống, một dòng nhiệt khí trong đan điền hắn từ từ tản ra, cảm nhận sức lực mới có được này, tâm trạng hắn cũng bình tĩnh lại không ít, lập tức ra quyết định:
- Toàn lực giải quyết những yêu lang còn lại, chuẩn bị đột phá vòng vây. Ta sẽ cầm chân 2 đầu Lang Vương, mọi người tìm cơ hội lập tức bỏ chạy. Nếu để tiếp viện của bọn chúng đến, chúng ta chết chắc.
Mọi người ngây dại, nếu nói trong đám người này, ai có cơ hội thoát khốn nhất thì phải kể đến Hồ Trọng Trí với tu vi Đại Võ Sư, không ngờ tên này lại chuẩn bị hi sinh để mọi người chạy thoát.
Ngược lại Hồ Trọng Trí và Tiêu Vân Thiên biết Hồ Trọng Trí thật ra mới là người khó thoát nhất, bởi vì 2 đầu lang vương này đã tập trung vào hắn rồi, nếu hắn manh động, lập tức sẽ nhận công kích như vũ bão ngay. Con người săn yêu thú lấy yêu đan, xem chúng như con mồi của mình. Bản thân yêu thú cũng xem những võ giả là thức ăn chứa đầy chất dinh dưỡng. Cặp lang vương này vừa tiến vào nhị cấp, nếu thôn phệ được huyết nhục của Đại Võ Sư Cảnh như Hồ Trọng Trí, chính là giảm được 10 năm đến 20 năm tu luyện. Miếng mồi ngon bày trước mắt này khiến chúng nó làm sao có thể quan tâm đến đám người xung quanh. Chỉ lo sợ khi mình đi săn những “con ruồi nhỏ” kia lại khiến con mồi lớn trước mắt chạy thoát.
Thật sự hết cách rồi, đơn thân độc đấu, Hồ Trọng Trí hắn chưa chắc đã giết được 1 đầu lang vương. Cho dù mọi người hợp sức, hắn có thể cầm chân 1 đầu để mọi người giết được đầu kia. Nhưng nếu quân tiếp viện của bọn chúng đến mà mọi người lại chưa thể giải quyết được đầu lang vương nào thì như thế nào? Tất cả mọi người chết chắc. Ngược lại, cho dù đã giải quyết được 1 đầu lang vương thì mọi người đã sức cùng lực kiệt, kết quả chắc cũng không khác biệt.
Lúc này Tiêu Vân Thiên vẫn còn 2 đòn sát thủ. Thứ nhất là hắn còn 1 lọ dược dịch phát nổ tương đương với 1 kích Đại Võ Sư đỉnh phong, thứ hai là một chiêu Tụ Lực Phá Kích. Vấn đề là lọ thuốc nổ kia không phải là công kích tập trung mà lực công kích bị phân tán, ngay cả Tụ Lực Phá Kích cũng chưa luyện tập thành thục, quan trọng là cho dù đòn sát thủ nào cũng cần ít nhất 5 giây tích sức.
May mắn là đầu Xích Hỏa Lang Vương kia dường như chỉ vừa đến, còn chưa biết uy lực của thuốc nổ.
Hồ Trọng Trí thấy 3 đầu yêu lang cuối cùng rất nhanh sẽ bị mọi người hợp sức giết chết. Cho rằng thời cơ đã đến vội vàng xông lên thu hút sự chú ý của cặp lang vương. Và sự thật hắn đã làm được, đầu Xích Hỏa Lang Vương cũng lập tức nhào tới, cận thân bác đấu với hắn. Còn đầu Thanh Phong Lang Vương thì im lặng vòng ra phía sau, chờ Hồ Trọng Trí sơ hở sẽ đánh lén, nó cũng không phải chỉ ngồi không mà liên tục phun ra phong nhận từ xa công kích.
- Chạy, nhanh.
Hồ Trung Nghĩa lúc này đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê được một nam nhân vác trên vai. Hình ảnh cuối cùng của hắn là đại ca của hắn đang đơn độc chiến đấu với 2 con lang vương, Tiêu Vân Thiên lúc này chạy cuối đoàn người lại đột nhiên quay người chạy về phía đại ca hắn. Sau đó Hồ Trung Nghĩa chìm vào hôn mê.
Mọi người cũng không rảnh để ý đến Tiêu Vân Thiên, chỉ cắm đầu chạy ra ngoài sơn cốc. Chỉ có Hồ Trọng Trí là người trong cuộc, thấy Tiêu Vân Thiên chạy về phía hắn, gấp gáp mắng:
- Ngươi làm trò gì thế hả? Tiểu tử, còn không mau chạy?
Tiêu Vân Thiên cũng chẳng còn hơi sức giải thích, lập tức nói:
- Đừng nói xàm nữa, ngươi cầm chân đầu Xích Hỏa Lang Vương kia chờ ta giải quyết đầu Thanh Phong Lang Vương này.
Mặc dù có chút bất ngờ vì cách gọi của Tiêu Vân Thiên thay đổi, không còn lịch sự lễ phép, lại ngông cuồng bảo hắn cầm chân 1 đầu lang vương chờ hắn giải quyết đầu lang vương còn lại nhưng hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Tiêu Vân Thiên vừa lao tới đầu Thanh Phong Lang Vương, vừa cố gắng né phong nhận từ miệng nó. Đây là một loại phản xạ với nguy hiểm của cường giả thừa hưởng từ kiếp trước của hắn. Mặc dù tu vi quá thấp khiến tốc độ hắn chậm hơn rất nhiều, nhưng đại đa số phong nhận chỉ khẽ lướt qua người của hắn, cho dù hiếm hoi lưu lại vết thương cũng chỉ là ngoài da.
Chưa tới nơi, hắn cúi người né tránh một đạo phong nhận, nhân tiện nhặt một hòn đá ném về phía đầu lang vương. Đầu lang vương kia cũng hơi ngừng việc phát ra phong nhận, đưa chân trước tạt ngang ngăn cản viên đá, dường như trong tưởng tượng của nó, thứ Tiêu Vân Thiên ném ra không phải là một viên đá bình thường mà là một viên đá có thể phát nổ.
Tiêu Vân Thiên lập tức tiếp cận khoảng cách 2m, con ngươi gắt gao tập trung vào thân thể lang vương. Đầu lang vương này cũng biết phong nhận rất khó gây tổn thương chân chính cho Tiêu Vân Thiên, cứ như vậy nó sẽ hao hết năng lương trong viên yêu đan chỉ vừa thành hình. Chân sau phát lực, cả thân thể như con trâu nước chồm tới, đối diện nó chỉ là một thiếu niên 13 tuổi khiến vóc dáng 2 bên càng thêm cách biệt. Đầu lang vương đang có ý định “lấy thịt đè người” nhanh chóng hạ gục Tiêu Vân Thiên, quay lại giúp đỡ đồng bạn của nó.
Giờ khắc này phản ứng, ngũ quan, ý thức của Tiêu Vân Thiên như được tăng cường, hành động của đầu lang vương kia dường như cũng chậm lại không ít.
Lại nghiêng người né một trảo tạt chéo từ trên xuống của đầu Thanh Phong Lang Vương, Tiêu Vân Thiên không chút do dự tung quyền vào xương sườn của nó. Điều bất ngờ là kẻ bị phản lực đẩy lui lại là Tiêu Vân Thiên còn đầu lang vương thì không hề hấn gì.
“Khốn kiếp, ngũ hành võ kỹ còn chưa kịp tu luyện một loại nào. Nếu không cũng đâu có yếu ớt thế này.”
Dường như đầu lang vương cũng nhận ra kẻ trước mặt này ngoài nhanh nhẹn ra thì không có tí lực sát thương nào, nó cũng không còn e ngại nữa, lập tức dùng trảo, đuôi, cả miệng ra sức tấn công.
Tiêu Vân Thiên một mặt né tránh, tay phải đưa về phía sau, âm thầm chuẩn bị một chiêu Tụ Lực Phá Kích. Đây là con bài tẩy của hắn rồi, nếu chiêu này hụt, hắn sẽ bại, còn là bại thê thảm nữa.
Hắn lại nhảy lùi, sau đó chân phải đặt ra phía sau hơi cong lại, người quay ngang. Đầu lang vương kia thấy con thỏ nhỏ trước mặt mình cứ nhảy qua nhảy lại khiến mình hoa mắt, đã sớm tức giận không nghĩ ngợi tiếp tục chồm lên.
Tiêu Vân Thiên nuốt xuống viên Bạch Linh Đan thượng phẩm vẫn đang để dưới lưỡi, tiếp đến lại kích thích nửa giọt tinh huyết vẫn yên lặng trong đan điền, khiến lượng chân khí trong cơ thể tăng vọt. Mặc dù không thể chân khí ngoại phóng nhưng chân khí nội chuyển tạm thời cường hóa cơ bắp với Bát Trọng Võ Sĩ như hắn không phải vấn đề gì lớn, tất cả chân khí của Tiêu Vân Thiên dồn vào cánh tay phải, khiến cả cánh tay phải trương phồng lên, nhìn qua còn lớn hơn bắp đùi hắn.
Lại nghiêng người né một trảo tạt chéo xuống, tình huống hoàn toàn không khác gì lần trước. Đầu lang vương này như cũng rút ra được kinh nghiệm lần trước, ngay khi Tiêu Vân Thiên né trảo, miệng nó lập tức đưa tới. Đúng là có ý định nếu Tiêu Vân Thiên lại đấm vào xương sườn của nó thì sẽ cắn đứt tay của hắn luôn. Nhưng đón chờ nó không phải là một quyền thẳng tới như trước mà là một quyền móc từ dưới lên. Không những thế quyền này còn là một quyền vận dụng Tụ Lực Phá Kích, sức công phá hơn xa lúc trước đâu chỉ gấp mười?
Chỉ nghe “bụp”, dưới cằm lập tức nhận một đòn chí mạng khiến con vật lộn nhào về phía sau, té xuống. Xương hàm dưới nát vụn, lập tức tru lên thảm thiết. Mặc dù không chết hay bất tỉnh nhưng vẫn bị choáng váng không cách nào đứng dậy được.
- Ngao ô…
Đầu Xích Hỏa Lang Vương kia trông thây đồng bạn nhiều năm của mình trúng đòn, lập tức giận dữ bỏ qua Hồ Trọng Trí mà lao đến Tiêu Vân Thiên. Hồ Trọng Trí cũng là kinh nghiệm dầy dặn, sau 1 giây thất thần lập tức đuổi theo, sử dụng thanh đao trong tay như ám khí phóng về phía đầu Xích Hỏa Lang Vương hi vọng cứu viện được Tiêu Vân Thiên.
Còn Tiêu Vân Thiên ngay khi tung ra một quyền Tụ Lực Phá Kích kia liền lập tức lùi về phía xa. Trong tay không ngừng nghỉ lấy ra 2 lọ dược dịch, đổ lọ này sang lọ kia. Nhưng hắn cũng không vội ném ra mà cúi người nhặt vài viên đá. Tay trái cầm lọ dược dịch vừa pha trộn, tay phải cầm những viên đá kia ném tới. Viên đá ném ra từ tay phải vốn vừa thi triển Tụ Lực Phá Kích nên không có lực sát thương gì, đầu Xích Hỏa Lang Vương chỉ nhẹ nhàng vung chân đã gạt sang bên.
Đúng lúc này thanh đao của Hồ Trọng Trí từ phía sau bay thẳng tới ghim vao chân sau của lang vương khiến nó lại tru lên một tiếng, nhưng vẫn thề không bỏ qua cho Tiêu Vân Thiên, lại tiếp tục lao tới. Chỉ có điều tốc độ đã chậm hơn một tí.
Tiêu Vân Thiên lại tiếp tục vừa lui vừa ném đá. Lúc này đầu Lang Vương kia dùng cả 4 chân để chạy về phía Tiêu Vân Thiên, đã không quan tâm đến những viên đá hắn ném ra, viên đá lao tới chỉ thuận miệng cắn một phát. Sau đó nghiêng đầu phun vụn đá ra.
Thấy thời cơ đến, Tiêu Vân Thiên lập tức ném ra lọ dược dịch. Mặc dù thấy “viên đá” này hơi khác so với những viên trước, lại có thể phát sáng nhưng Xích Hỏa Lang Vương vẫn dùng miệng cắn tới, thời gian quá ngắn khiến nó không kịp suy nghĩ.
Ngay khi cái miệng của lang vương cắn xuống thì “bùm”, “viên đá” kia chợt nổ tung ngay trong miệng của nó. Sóng xung kích tràn ra khiến Tiêu Vân Thiên lập tức ngã ngửa. Liền sau đó một lang vương không đầu xuất hiện trước mặt Tiêu Vân Thiên, đổ gục cách Tiêu Vân Thiên chỉ 2 bước chân.
Tiêu Vân Thiên nằm ngang dưới đất, tay trái nắm ngực, thở hào hễn, tay phải run rẫy lợi lại, toàn bộ cách tay bắt đầu xuất huyết.
Ngay khi Hồ Trọng Trí đang ngây người vì diễn biến của cuộc chiến thì giọng Tiêu Vân Thiên đã gấp gáp vang lên.
- Mau mau kết thúc con lang vương kia rồi chạy trốn. Bầy yêu lang tiếp viện sắp đến rồi.
Đúng như lời Tiêu Vân Thiên nói, những tiếng tru kia đã rất gần rồi.
Hồ Trọng Trí cũng nhanh nhẹn lao tới xác đầu Xích Hỏa Lang Vương rút thanh đao của mình, đảo một vòng xuất hiện cạnh đầu Thanh Phong Lang Vương, đao hạ xuống.
Hồ Trọng Trí cũng không có thời gian tìm kiếm yêu đan, lập tức lại chạy đến bên người Tiêu Vân Thiên đỡ hắn dậy, mang theo hắn chạy ra ngoài sơn cốc.
Tiêu Vân Thiên nằm ngang trước ngực Hồ Trọng Trí chợt lên tiếng:
- Đừng chạy theo đám người kia, nếu không bọn họ cũng sẽ không thoát.
Sau đó hắn ngất xỉu.
Hồ Trọng Trí cũng không phải người ngu, biết những con yêu lang kia rất có thể sẽ truy đuổi 2 người bọn hắn. Những người còn lại kia đều đã kiệt sức cả rồi, có thể chạy đi đã là rất tốt, làm gì còn sức chiến đấu. Nếu 2 người bọn hắn cũng chạy theo hướng Lạc Nguyệt Trấn, rất có thể cuối cùng hội họp với những người kia, sau đó tất cả lại bị bầy yêu lang không biết bao nhiêu con kia bao vây lần nữa.
Nửa đêm, Tiêu Vân Thiên vẫn đang tu luyện thì Việt Hoàn lúc này vừa thay ca bỗng nhẹ nhàng tiến vào trong lều của hắn lay tỉnh hắn. Thật ra ngay khi Việt Hoàn vừa tiến vào lều thì Tiêu Vân Thiên đã tỉnh. Nhưng vẫn chờ xem Việt Hoàn làm điều gì.
- Tiểu huynh đệ, tình hình có biến. Mọi người chuẩn bị chiến đấu.
Tiêu Vân Thiên nghe thế, có chút nhíu mày, thở dài. Xem ra là xui xẻo thật rồi.
Hắn lấy từ giới chỉ ra một đôi găng tay huyền thiết đeo lên. Đây chính là vũ khí của hắn, chỉ là một món vũ khí còn chưa đạt đến linh khí hạ phẩm, nhưng nó sẽ giúp Tụ Lực Phá Kích phát huy tốt nhất.
Hắn lại lấy vài lọ dược dịch đeo lên người. Những loại dược dịch này hòa vào nhau chính là loại thuốc nổ chậm mà lần đầu gặp Hoắc Vĩ hắn đã đề cập đến, tương đương với một kích Đại Võ Sư đỉnh phong đấy. Thứ này, thật sự không dễ chế tạo tí nào, chỉ cần một chút sai lầm thì sẽ nổ ngay lúc chế tạo chứ không cần chờ đến lúc chiến đấu. Tất nhiên đây chỉ là đề phòng vạn nhất mà thôi. Trận chiến đầu tiên sau khi trọng sinh của bản thân, cũng là trận chiến đầu tiên từ khi bắt đầu tu võ, hắn đâu thể để nó kết thúc đơn giản bằng thuốc nổ được.
Ngẫm nghĩ, hắn lại lấy giới chỉ vốn được xâu chuỗi trên vòng cổ đeo lên ngón tay.
Mang theo tâm trạng hưng phấn, Tiêu Vân Thiên cùng Việt Hoàn bước ra ngoài. Vừa đi vừa hỏi:
- Việt Hoàn thúc thúc, kẻ địch là ai hay yêu thú gì vậy?
- Là một bầy yêu lang, vốn vùng này từ trước đến giờ không thấy yêu lang xuất hiện, không hiểu sao lại xuất hiện một bầy thế này. Xui xẻo hơn nữa là chúng ta lại gặp bọn chúng.
- Một bầy yêu lang? Có bao nhiêu đầu?
- Đoán chừng là đến đầu, và có một đầu Lang Vương dẫn dắt, nếu không thì bọn chúng đã ồ ạt xông vào sơn cốc rồi chứ không phải lẩn quẩn bao vây ở ngoài như thế kia.
“Chỉ đầu? Có lẽ là Việt Hoàn này sợ mọi người hoảng loạn nên báo con số này để trấn an thôi, sợ là phải nhiều hơn, xem ra phải sử dụng thuốc nổ trước rồi.”
Từ lều của Tiêu Vân Thiên đến nơi mọi người đang tập trung cũng rất gần, chỉ hơn bước chân.
- Ồ, tiểu huynh đệ, xin lỗi đã kéo ngươi vào rắc rối thế này.
- Phùng Kỳ thúc thúc nói quá lời. Nếu ta đơn thân độc mã đi đường có khi còn tệ hại hơn nhiều.
Hồ Trọng Trí với tư cách là người có tu vi cao nhất lập tức đảm nhận vị trí chỉ huy:
- Được rồi, không dông dài nữa. Hiện nay chúng ta có tổng cộng nam nhân, nữ nhân và trẻ em. À Vân Thiên, ngươi có vũ khí chưa. Đây đây, cầm lấy cây chiến đao này. Nó ngắn hơn chiến đao bình thường một chút, có lẽ sẽ hợp với vóc người nhỏ nhắn của ngươi.
Tiêu Vân Thiên rất muốn nói, bản thân hắn không còn nhỏ nữa rồi.
“Phải là nam nhân, nữ nhân và trẻ em mới đúng.”
- Những đầu yêu lang kia chỉ tương đương với Võ Sư Tứ Trọng, nhưng rất đông và hung hãn, các ngươi cần phải cẩn thận. Nam nhân lên trước, nữ nhân bảo vệ trẻ em, đặc biệt là đứa trẻ sơ sinh kia.
Một nam nhân, là phụ thân đứa trẻ sơ sinh kia cảm kích nhìn Hồ Trọng Trí:
- May mắn lần này có Hồ Trọng Trí ở đây. Nếu không chúng ta sẽ chẳng có hi vọng gì.
Hồ Trọng Trí không nói lời an ủi gì được, hắn biết trận chiến này sẽ rất gian khổ. Thậm chí hắn có một linh cảm chẳng lành, cứ như đây là sẽ là trận chiến cuối cùng trong đời hắn vậy, nhưng dù là vậy, hắn cũng phải cố gắng hết sức để bảo vệ muội muội và đệ đệ phía sau.
Tiêu Vân Thiên lại gần Hồ Trọng Trí, hắn đưa cho Hồ Trọng Trí lọ đan dược:
- Trọng Trí huynh, trong này là viên Bạch Linh Đan thượng phẩm, mặc dù không phải là loại đan dược chuyên dùng để bổ sung chân khí tức thời khi chiến đấu, nhưng có lẽ huynh sẽ cần đến.
Hồ Trọng Trí ngạc nhiên nhìn qua Tiêu Vân Thiên, sau đó gật đầu cảm kích rồi dốc lọ đan dược kia vào miệng, ngậm sẵn. Lúc cần sẽ nuốt ngay lập tức.
Tương tự hắn đưa cho Phùng Kỳ lọ Bạch Linh Đan trung phẩm chứa hơn viên, bảo Phùng Kỳ phân phát cho mọi người. Không phải hắn tiếc Bạch Linh Đan thượng phẩm mà là cấp bậc Võ Sư bọn họ chỉ có thể dùng trung phẩm mà thôi, dùng thượng phẩm ngược lại là có hại.
Tiêu Vân Thiên đi đến đưa cây chiến đao kia Hồ Trung Nghĩa:
- Cầm lấy, mặc dù bọn họ không để cho ngươi chiến đấu, nhưng là nam nhi, chắc chắn không thể núp sau lưng nữ nhân được. Đúng không?
Tiêu Vân Thiên nhìn ra ngoài sơn cốc, thầm đếm, có lẽ phải gấp đôi số lượng Việt Hoàn vừa báo ấy chứ.
Những đầu yêu lang này từ lúc bao vây sơn cốc vẫn không phát ra tiếng kêu nào. Nhưng hành động dần áp sát của chúng cho thấy bọn chúng sẽ lập tức tấn công thôi.
Hồ Trọng Trí lên tiếng:
- Mọi người dùng xe ngựa che chắn xung quanh lại, đốt lửa lớn để soi sáng, như thế sẽ dễ phòng thủ hơn. Mang những thứ kim loại cồng kềnh đến cửa sơn cốc để cản bọn chúng. Hãy sẵn sàng, bầy yêu lang có lẽ sẽ lập tức tấn công đấy. Vân Thiên, đệ lui về phía sau đi.
Tiêu Vân Thiên cũng lên tiếng:
- Mọi người chờ ta một chút. Ta có quà cho những đầu yêu lang kia đây.
Nói xong Tiêu Vân Thiên lấy ra những lọ dược dịch gây nổ kia ra, đổ lọ này vào lọ kia rồi ném ra, lại lặp lại thêm lần như thế. Những lọ dược dịch vẽ thành hình vòng cung trên bầu trời đêm rồi rơi vào giữa bầy yêu lang. Ngay khi chạm đất, những lọ dược dịch này đột nhiên phát sáng. Bầy yêu lang cũng bị dọa hoảng sợ, nhưng sau khi tránh ra lại thấy ngoài ánh sáng tỏa ra thì không có gì khác, chúng dần tụ lại hiếu kỳ quan sát cái lọ này, có đầu yêu lang còn để mũi vào ngửi ngửi thử.
Ánh sáng ngày càng chói mắt. Qua s, khi đám yêu lang bên ngoài xa cũng bị ánh sáng thu hút tiến lại gần thì “Ầm”, một tiếng nổ khủng khiếp vang lên. Hơn đầu yêu lang gần nhất đang quan sát lập tức hứng chịu trực tiếp công kích từ vụ nổ mà nát đầu, gục xuống. Những đầu gần đó mặc dù không chết ngay lập tức cũng bị sóng xung kích làm trọng thương hoặc choáng váng. Ước tính tổng cộng cũng khiến cho đầu yêu lang mất sức chiến đấu.
Bầy yêu lang thấy vậy, hoảng sợ, vội vàng né tránh lọ dược dịch còn chưa phát nổ kia, nhưng cũng đã muộn. Mặc dù không còn hiệu quả như trước nhưng tổng cộng cũng giết hoặc làm trọng thương khoảng đầu yêu lang nữa.
Mọi người lập tức hoan hô. Phùng Kỳ bật hỏi:
- Tuyệt vời. Còn không? Cho chúng thêm vài phát nữa.
Tiêu Vân Thiên thì đâu lạc quan như vậy.
- Không hiệu quả nữa đâu, bọn yêu lang này đã đề phòng rồi. Mau, mau, chuẩn bị chiến đấu. Bọn chúng sẽ nổi điên lên trả thù đấy.
Thật sự thì hắn vẫn còn bộ thuốc nỗ nữa. Nhưng nó dành cho lang vương, may ra có thể tạo đột biến.
Nếu thật sự chỉ có đến đầu yêu lang thì đám thuốc nổ vừa rồi đã giải quyết sạch sẽ. Nhưng nhìn lại, những đôi đồng tử xanh lục lập lòe trong đêm vẫn còn rất nhiều.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiêu Vân Thiên lập tức biết nhân tố bất ổn mà bản thân sợ hãi đến từ đâu.
Lang vương vừa xuất hiện không chỉ lớn hơn những yêu lang khác mà còn lớn hơn cả đầu lang vương lúc trước, bộ lông cũng đỏ rực, dưới ánh lửa bập bùng lại càng chói mắt.
“Thì ra đây là lý do kiếp trước những người này thất bại, khiến ca ca Hồ Trung Nghĩa táng thân. Một đầu Thanh Phong Lang Vương và một đầu Xích Hỏa Lang Vương, xem ra là một đôi phu thê, lại có thuộc tính hỗ trợ Phong Hỏa.”
Đầu Xích Hỏa Lang Vương kia sau khi xuất hiện lại tru lên, từ đằng xa mơ hồ lại có những tiếng tru đáp lại.
“Nguy rồi, nó đang gọi thêm yêu lang tới.”
Những người khác cũng ý thức được sự việc. Hồ Trọng Trí nuốt viên Bạch Linh Đan thượng phẩm xuống, một dòng nhiệt khí trong đan điền hắn từ từ tản ra, cảm nhận sức lực mới có được này, tâm trạng hắn cũng bình tĩnh lại không ít, lập tức ra quyết định:
- Toàn lực giải quyết những yêu lang còn lại, chuẩn bị đột phá vòng vây. Ta sẽ cầm chân 2 đầu Lang Vương, mọi người tìm cơ hội lập tức bỏ chạy. Nếu để tiếp viện của bọn chúng đến, chúng ta chết chắc.
Mọi người ngây dại, nếu nói trong đám người này, ai có cơ hội thoát khốn nhất thì phải kể đến Hồ Trọng Trí với tu vi Đại Võ Sư, không ngờ tên này lại chuẩn bị hi sinh để mọi người chạy thoát.
Ngược lại Hồ Trọng Trí và Tiêu Vân Thiên biết Hồ Trọng Trí thật ra mới là người khó thoát nhất, bởi vì 2 đầu lang vương này đã tập trung vào hắn rồi, nếu hắn manh động, lập tức sẽ nhận công kích như vũ bão ngay. Con người săn yêu thú lấy yêu đan, xem chúng như con mồi của mình. Bản thân yêu thú cũng xem những võ giả là thức ăn chứa đầy chất dinh dưỡng. Cặp lang vương này vừa tiến vào nhị cấp, nếu thôn phệ được huyết nhục của Đại Võ Sư Cảnh như Hồ Trọng Trí, chính là giảm được 10 năm đến 20 năm tu luyện. Miếng mồi ngon bày trước mắt này khiến chúng nó làm sao có thể quan tâm đến đám người xung quanh. Chỉ lo sợ khi mình đi săn những “con ruồi nhỏ” kia lại khiến con mồi lớn trước mắt chạy thoát.
Thật sự hết cách rồi, đơn thân độc đấu, Hồ Trọng Trí hắn chưa chắc đã giết được 1 đầu lang vương. Cho dù mọi người hợp sức, hắn có thể cầm chân 1 đầu để mọi người giết được đầu kia. Nhưng nếu quân tiếp viện của bọn chúng đến mà mọi người lại chưa thể giải quyết được đầu lang vương nào thì như thế nào? Tất cả mọi người chết chắc. Ngược lại, cho dù đã giải quyết được 1 đầu lang vương thì mọi người đã sức cùng lực kiệt, kết quả chắc cũng không khác biệt.
Lúc này Tiêu Vân Thiên vẫn còn 2 đòn sát thủ. Thứ nhất là hắn còn 1 lọ dược dịch phát nổ tương đương với 1 kích Đại Võ Sư đỉnh phong, thứ hai là một chiêu Tụ Lực Phá Kích. Vấn đề là lọ thuốc nổ kia không phải là công kích tập trung mà lực công kích bị phân tán, ngay cả Tụ Lực Phá Kích cũng chưa luyện tập thành thục, quan trọng là cho dù đòn sát thủ nào cũng cần ít nhất 5 giây tích sức.
May mắn là đầu Xích Hỏa Lang Vương kia dường như chỉ vừa đến, còn chưa biết uy lực của thuốc nổ.
Hồ Trọng Trí thấy 3 đầu yêu lang cuối cùng rất nhanh sẽ bị mọi người hợp sức giết chết. Cho rằng thời cơ đã đến vội vàng xông lên thu hút sự chú ý của cặp lang vương. Và sự thật hắn đã làm được, đầu Xích Hỏa Lang Vương cũng lập tức nhào tới, cận thân bác đấu với hắn. Còn đầu Thanh Phong Lang Vương thì im lặng vòng ra phía sau, chờ Hồ Trọng Trí sơ hở sẽ đánh lén, nó cũng không phải chỉ ngồi không mà liên tục phun ra phong nhận từ xa công kích.
- Chạy, nhanh.
Hồ Trung Nghĩa lúc này đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê được một nam nhân vác trên vai. Hình ảnh cuối cùng của hắn là đại ca của hắn đang đơn độc chiến đấu với 2 con lang vương, Tiêu Vân Thiên lúc này chạy cuối đoàn người lại đột nhiên quay người chạy về phía đại ca hắn. Sau đó Hồ Trung Nghĩa chìm vào hôn mê.
Mọi người cũng không rảnh để ý đến Tiêu Vân Thiên, chỉ cắm đầu chạy ra ngoài sơn cốc. Chỉ có Hồ Trọng Trí là người trong cuộc, thấy Tiêu Vân Thiên chạy về phía hắn, gấp gáp mắng:
- Ngươi làm trò gì thế hả? Tiểu tử, còn không mau chạy?
Tiêu Vân Thiên cũng chẳng còn hơi sức giải thích, lập tức nói:
- Đừng nói xàm nữa, ngươi cầm chân đầu Xích Hỏa Lang Vương kia chờ ta giải quyết đầu Thanh Phong Lang Vương này.
Mặc dù có chút bất ngờ vì cách gọi của Tiêu Vân Thiên thay đổi, không còn lịch sự lễ phép, lại ngông cuồng bảo hắn cầm chân 1 đầu lang vương chờ hắn giải quyết đầu lang vương còn lại nhưng hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Tiêu Vân Thiên vừa lao tới đầu Thanh Phong Lang Vương, vừa cố gắng né phong nhận từ miệng nó. Đây là một loại phản xạ với nguy hiểm của cường giả thừa hưởng từ kiếp trước của hắn. Mặc dù tu vi quá thấp khiến tốc độ hắn chậm hơn rất nhiều, nhưng đại đa số phong nhận chỉ khẽ lướt qua người của hắn, cho dù hiếm hoi lưu lại vết thương cũng chỉ là ngoài da.
Chưa tới nơi, hắn cúi người né tránh một đạo phong nhận, nhân tiện nhặt một hòn đá ném về phía đầu lang vương. Đầu lang vương kia cũng hơi ngừng việc phát ra phong nhận, đưa chân trước tạt ngang ngăn cản viên đá, dường như trong tưởng tượng của nó, thứ Tiêu Vân Thiên ném ra không phải là một viên đá bình thường mà là một viên đá có thể phát nổ.
Tiêu Vân Thiên lập tức tiếp cận khoảng cách 2m, con ngươi gắt gao tập trung vào thân thể lang vương. Đầu lang vương này cũng biết phong nhận rất khó gây tổn thương chân chính cho Tiêu Vân Thiên, cứ như vậy nó sẽ hao hết năng lương trong viên yêu đan chỉ vừa thành hình. Chân sau phát lực, cả thân thể như con trâu nước chồm tới, đối diện nó chỉ là một thiếu niên 13 tuổi khiến vóc dáng 2 bên càng thêm cách biệt. Đầu lang vương đang có ý định “lấy thịt đè người” nhanh chóng hạ gục Tiêu Vân Thiên, quay lại giúp đỡ đồng bạn của nó.
Giờ khắc này phản ứng, ngũ quan, ý thức của Tiêu Vân Thiên như được tăng cường, hành động của đầu lang vương kia dường như cũng chậm lại không ít.
Lại nghiêng người né một trảo tạt chéo từ trên xuống của đầu Thanh Phong Lang Vương, Tiêu Vân Thiên không chút do dự tung quyền vào xương sườn của nó. Điều bất ngờ là kẻ bị phản lực đẩy lui lại là Tiêu Vân Thiên còn đầu lang vương thì không hề hấn gì.
“Khốn kiếp, ngũ hành võ kỹ còn chưa kịp tu luyện một loại nào. Nếu không cũng đâu có yếu ớt thế này.”
Dường như đầu lang vương cũng nhận ra kẻ trước mặt này ngoài nhanh nhẹn ra thì không có tí lực sát thương nào, nó cũng không còn e ngại nữa, lập tức dùng trảo, đuôi, cả miệng ra sức tấn công.
Tiêu Vân Thiên một mặt né tránh, tay phải đưa về phía sau, âm thầm chuẩn bị một chiêu Tụ Lực Phá Kích. Đây là con bài tẩy của hắn rồi, nếu chiêu này hụt, hắn sẽ bại, còn là bại thê thảm nữa.
Hắn lại nhảy lùi, sau đó chân phải đặt ra phía sau hơi cong lại, người quay ngang. Đầu lang vương kia thấy con thỏ nhỏ trước mặt mình cứ nhảy qua nhảy lại khiến mình hoa mắt, đã sớm tức giận không nghĩ ngợi tiếp tục chồm lên.
Tiêu Vân Thiên nuốt xuống viên Bạch Linh Đan thượng phẩm vẫn đang để dưới lưỡi, tiếp đến lại kích thích nửa giọt tinh huyết vẫn yên lặng trong đan điền, khiến lượng chân khí trong cơ thể tăng vọt. Mặc dù không thể chân khí ngoại phóng nhưng chân khí nội chuyển tạm thời cường hóa cơ bắp với Bát Trọng Võ Sĩ như hắn không phải vấn đề gì lớn, tất cả chân khí của Tiêu Vân Thiên dồn vào cánh tay phải, khiến cả cánh tay phải trương phồng lên, nhìn qua còn lớn hơn bắp đùi hắn.
Lại nghiêng người né một trảo tạt chéo xuống, tình huống hoàn toàn không khác gì lần trước. Đầu lang vương này như cũng rút ra được kinh nghiệm lần trước, ngay khi Tiêu Vân Thiên né trảo, miệng nó lập tức đưa tới. Đúng là có ý định nếu Tiêu Vân Thiên lại đấm vào xương sườn của nó thì sẽ cắn đứt tay của hắn luôn. Nhưng đón chờ nó không phải là một quyền thẳng tới như trước mà là một quyền móc từ dưới lên. Không những thế quyền này còn là một quyền vận dụng Tụ Lực Phá Kích, sức công phá hơn xa lúc trước đâu chỉ gấp mười?
Chỉ nghe “bụp”, dưới cằm lập tức nhận một đòn chí mạng khiến con vật lộn nhào về phía sau, té xuống. Xương hàm dưới nát vụn, lập tức tru lên thảm thiết. Mặc dù không chết hay bất tỉnh nhưng vẫn bị choáng váng không cách nào đứng dậy được.
- Ngao ô…
Đầu Xích Hỏa Lang Vương kia trông thây đồng bạn nhiều năm của mình trúng đòn, lập tức giận dữ bỏ qua Hồ Trọng Trí mà lao đến Tiêu Vân Thiên. Hồ Trọng Trí cũng là kinh nghiệm dầy dặn, sau 1 giây thất thần lập tức đuổi theo, sử dụng thanh đao trong tay như ám khí phóng về phía đầu Xích Hỏa Lang Vương hi vọng cứu viện được Tiêu Vân Thiên.
Còn Tiêu Vân Thiên ngay khi tung ra một quyền Tụ Lực Phá Kích kia liền lập tức lùi về phía xa. Trong tay không ngừng nghỉ lấy ra 2 lọ dược dịch, đổ lọ này sang lọ kia. Nhưng hắn cũng không vội ném ra mà cúi người nhặt vài viên đá. Tay trái cầm lọ dược dịch vừa pha trộn, tay phải cầm những viên đá kia ném tới. Viên đá ném ra từ tay phải vốn vừa thi triển Tụ Lực Phá Kích nên không có lực sát thương gì, đầu Xích Hỏa Lang Vương chỉ nhẹ nhàng vung chân đã gạt sang bên.
Đúng lúc này thanh đao của Hồ Trọng Trí từ phía sau bay thẳng tới ghim vao chân sau của lang vương khiến nó lại tru lên một tiếng, nhưng vẫn thề không bỏ qua cho Tiêu Vân Thiên, lại tiếp tục lao tới. Chỉ có điều tốc độ đã chậm hơn một tí.
Tiêu Vân Thiên lại tiếp tục vừa lui vừa ném đá. Lúc này đầu Lang Vương kia dùng cả 4 chân để chạy về phía Tiêu Vân Thiên, đã không quan tâm đến những viên đá hắn ném ra, viên đá lao tới chỉ thuận miệng cắn một phát. Sau đó nghiêng đầu phun vụn đá ra.
Thấy thời cơ đến, Tiêu Vân Thiên lập tức ném ra lọ dược dịch. Mặc dù thấy “viên đá” này hơi khác so với những viên trước, lại có thể phát sáng nhưng Xích Hỏa Lang Vương vẫn dùng miệng cắn tới, thời gian quá ngắn khiến nó không kịp suy nghĩ.
Ngay khi cái miệng của lang vương cắn xuống thì “bùm”, “viên đá” kia chợt nổ tung ngay trong miệng của nó. Sóng xung kích tràn ra khiến Tiêu Vân Thiên lập tức ngã ngửa. Liền sau đó một lang vương không đầu xuất hiện trước mặt Tiêu Vân Thiên, đổ gục cách Tiêu Vân Thiên chỉ 2 bước chân.
Tiêu Vân Thiên nằm ngang dưới đất, tay trái nắm ngực, thở hào hễn, tay phải run rẫy lợi lại, toàn bộ cách tay bắt đầu xuất huyết.
Ngay khi Hồ Trọng Trí đang ngây người vì diễn biến của cuộc chiến thì giọng Tiêu Vân Thiên đã gấp gáp vang lên.
- Mau mau kết thúc con lang vương kia rồi chạy trốn. Bầy yêu lang tiếp viện sắp đến rồi.
Đúng như lời Tiêu Vân Thiên nói, những tiếng tru kia đã rất gần rồi.
Hồ Trọng Trí cũng nhanh nhẹn lao tới xác đầu Xích Hỏa Lang Vương rút thanh đao của mình, đảo một vòng xuất hiện cạnh đầu Thanh Phong Lang Vương, đao hạ xuống.
Hồ Trọng Trí cũng không có thời gian tìm kiếm yêu đan, lập tức lại chạy đến bên người Tiêu Vân Thiên đỡ hắn dậy, mang theo hắn chạy ra ngoài sơn cốc.
Tiêu Vân Thiên nằm ngang trước ngực Hồ Trọng Trí chợt lên tiếng:
- Đừng chạy theo đám người kia, nếu không bọn họ cũng sẽ không thoát.
Sau đó hắn ngất xỉu.
Hồ Trọng Trí cũng không phải người ngu, biết những con yêu lang kia rất có thể sẽ truy đuổi 2 người bọn hắn. Những người còn lại kia đều đã kiệt sức cả rồi, có thể chạy đi đã là rất tốt, làm gì còn sức chiến đấu. Nếu 2 người bọn hắn cũng chạy theo hướng Lạc Nguyệt Trấn, rất có thể cuối cùng hội họp với những người kia, sau đó tất cả lại bị bầy yêu lang không biết bao nhiêu con kia bao vây lần nữa.