Buổi sáng, Tiêu Vân Thiên mở mắt.
Việc đầu tiên hắn nghĩ đến là chữa thương cho Tiêu Hạ Ngưng.
Ra khỏi phòng, vừa đi hắn vừa nghĩ, lại chợt bật cười.
“Hoắc Vĩ, Hoắc Vĩ, ha ha ha”
“Đúng là cơ duyên xảo hợp. Nếu ngươi không nói, ta còn không nhận ra ngươi đâu. Nhân tài như thế, lại ẩn cư trong 1 cửa hàng bình thường của Tiêu gia. Thế mà kiếp trước ta lại không biết nhỉ?”
“Ngươi bỏ hơn nửa thế kỉ, lại nghiên cứu ra 1 đống hỗn tạp để cả luyện dược sư công hội cười chê. 10 năm sau ta chỉ thêm 2 loại dược liệu, lại thêm Ngưng Mạch Đan, lại chế ra 1 dược thủy giá trị kinh thiên”
“Ta chỉ muốn có bằng hữu, kết quả lại có thu được 1 tên đồ đệ. Thế sự… chậc chậc… thật là khó lường”
“Ngươi phải cạo râu, buộc tóc, giảm béo đi thôi”
“Hoắc đại dược sư ngọc thụ phong lâm lại từng là 1 lão béo. Hèn chi hắn không bao giờ nhắc đến quá khứ của mình.Oa ha ha”
Bọn hạ nhân lại thì thầm.
“Tiêu tam thiếu gia, lại lên cơn điên.”
----------
Hoắc Vĩ đã chờ từ sáng sớm trước cổng tiểu viện của Tiêu Vân Thiên.
- Sư phụ. Người đã dậy.
- Sau này đừng gọi ta là sư phụ, nhất là trước mặt mọi người. Gọi ta là tam thiếu gia.
- Vâng, tam thiếu.
Tiêu Vân Thiên và Hoắc Vĩ bước vào phòng Tiêu Hạ Ngưng. Nàng vẫn nhắm mắt ngủ, nhưng khuôn mặt đã trắng bệch, sinh cơ yếu ớt.
- Tam thiếu, nàng thật sự là sư tổ bà sao?
- Nàng chính là tổ bà ngươi đấy.
“Sao mình có cảm giác bị chửi vậy nhỉ”
- Nàng hình như còn rất trẻ mà.
- Nàng hơn ta 6 tuổi.
- Cái này, đây là sao? Nàng thật sự là mẫu thân của tam thiếu sao?
- Nàng không phải mẫu thân ta, nhưng nàng chính là tổ sư bà ngươi đấy.
“…….. hắn rõ ràng là chửi xéo mình”
- Lần trước tam thiếu bảo người cần cứu là mẫu thân của mình mà?
- Ta gọi nàng là mẫu thân từ năm 6 tuổi tới ngày hôm qua. Không nói nhảm nữa. Hi vọng dược dịch này có thể giúp nàng cầm cự 3 tháng.
- Ta chia dược thủy thành 4 phần. Ta sẽ dùng 1 phần, 1 phần ngươi dùng, 1 phần sẽ cho nàng sử dụng ngay bây giờ, 1 phần cuối cần 3 tháng sau phục dụng.
- Ta gọi ngươi đến đây là có việc cần nhờ. Trong vòng 3 tháng này, mỗi 3 ngày ngươi phải giúp nàng hoạt huyết 1 lần. Ta biết với kinh mạch bị thương của ngươi là 1 gánh nặng, nhưng ta không yên tâm để người khác làm việc này.
- Tam thiếu yên tâm, mỗi ngày ta sẽ giúp nàng hoạt huyết 1 lần.
- Không đơn giản vậy đâu. Kinh mạch của nàng còn thảm hại hơn vết thương của ngươi rất nhiều, nàng lại chỉ là Võ Sư Cảnh. Lúc ngươi dùng chân khí, cần phải rất từ tốn, đưa vào từng chút một. Nếu ngươi không phải luyện dược sư có tinh thần lực, lực khống chế cường đại, ta cũng không dám giao cho ngươi việc này.
“Nếu kiếp trước không biết ngươi, ta càng không dám” Tiêu Vân Thiên tất nhiên là không nói lời này ra.
- Trong vòng 6 tháng, ta phải tìm ra phương pháp khác giúp nàng.
- Tam thiếu, vậy thì để cả 4 phần cho nàng dùng đi.
- Không được, thương thế của nàng sẽ ngày càng nặng. Sau 2 lần, ta sợ lần thứ 3 sẽ không còn nhiều tác dụng.
- Nếu không có ngươi hoạt huyết, ta sợ ngay cả đến lần thứ 2 nàng cũng đã không chịu nổi.
- Vậy sau đó thì sao?
- Phương pháp có khá nhiều, nhưng tất cả đều ngoài tầm với của chúng ta. Việc chúng ta làm, mặc dù dễ hơn chút ít nhưng cũng không khác gì phục sinh người chết cả. Đây là nghịch thiên, nào có dễ vậy.
Tiêu Hạ Ngưng đã phục dụng dược thủy, nhưng nhìn nàng vẫn không khác gì lúc chưa dùng. Chỉ có Tiêu Vân Thiên biết thương thế của nàng đã tạm ổn định.
Ngẫm nghĩ 1 lát, Tiêu Vân Thiên lóe ra vô số phương án, lại dần gạt bỏ.
- Băng phách quan, bế tử quan chống lại sự ăn mòn của thời gian như lão tổ Tiêu gia, như vậy có khác nào đã chết? Nhưng có thể kéo dài thời gian chờ cơ hội khác. Nhưng, kiếm đâu ra Băng phách quan đây?
- Bất Tử Thảo? Hoàn Dương Thảo? Còn khó tìm hơn Băng phách quan?
- Trường Sinh Thủy. Ta biết nơi có, nhưng lại không thể với tới. Cũng không dám cho nàng dùng.
- Hoán Linh Thạch. Dễ kiếm hơn 1 chút. Nhưng để làm gì? Lưu giữ linh hồn nàng chờ đoạt xá?
- Đoạt xá? Linh hồn nàng quá yếu.
- Luân hồi kiếm trận ở Tây Bắc bộ đế quốc. Sát trận này, nếu biết lợi dụng có thể khiến một người thường như nàng sau khi chuyển thế đến năm 18 tuổi sẽ phục hồi trí nhớ. Nhưng cũng cần 9 cường giả tu vi ít nhất Hợp Đạo kỳ hoặc 3 Độ Kiếp kỳ làm chủ trận, lại thêm 1 Hợp Đạo kỳ làm tế phẩm. Những người chủ trận phải trả giá tu vi cực cao, ai sẽ nguyện ý.
- Khó, khó thật. Một Tiên Thiên Võ Sư lại gây được loại thương thế này, ta cũng không thể không bội phục ngươi.
- Đúng rồi, đơn giản thế sao không nghĩ ra nhỉ.. Luyện phân thân thuật cộng thêm Đúc Thần Thể thuật. Đúng rồi, còn có thể tham khảo khống thi thuật.
- Cường giả ngay sau khi đánh chết đối thủ, nếu có pháp quyết 1 số loại phân thân thuật đặc biệt. Có thể điều khiển được thi thể này. Khống thi thuật thì không cần là cường giả vừa chết, nhưng nếu là vừa chết cũng càng tốt. Vấn đề là khi tranh đấu, đối thủ thường bị thương rất nặng rồi mới chết. Vì thế những thuật này còn kiêm luôn cả việc chữa trị thi thể.
- Nếu xem nàng là một cỗ thi thể, dùng để luyện phân thân thuật, hoặc khống thi thuật nhưng lại không điều khiển phân thân này mà để quyền điều khiển cho chính nàng. Lại cho nàng luyện đúc thần thể thuật, không phải đã ổn rồi sao. Không những thế, vì ta là người luyện thuật, nên sẽ có liên hệ thần bí với nàng, mặc dù không thể khống chế nhưng có thể cảm ứng được nàng gặp nguy hiểm. Và có Vô Danh Đỉnh, tỉ lệ thành công gần như là chắc chắn.
- Nhưng Võ Vương tinh huyết hoặc Hóa Thần tinh huyết kiếm ở đâu đây. Vô Danh Đỉnh cũng đã cống hiến cho gia tộc, làm sao lấy về. Chẳng lẽ lúc đó lại đi mượn?
- Như vậy, trong 6 tháng cần tìm được 1 trong 2 loại tinh huyết, lại phải tìm đủ các loại dược vật để trung hòa tính cuồng bạo của tinh huyết, khiến cho cơ thể nàng có thể hấp thu. 6 tháng sau, ta cũng cần đạt Trúc Cơ kỳ, hoặc Đại Võ Sư, mới có thể luyện chế. Trong vòng 1 năm, phải tìm được Băng Phách Quan cho nàng. Sau đó lại trong vòng 5 năm phải tìm được U Hồn Hoa, để nhanh thì 5 năm chậm thì 10 năm sau nàng tỉnh dậy vẫn sẽ có trí nhớ.
Thấy sư phụ im lặng, Hoắc Vĩ lại hỏi:
- Đã tìm ra phương pháp nào tốt chưa tam thiếu?
- Có. Ngày mai ta sẽ bắt đầu tu luyện. 2 tháng sau sẽ lên đường. Hi vọng sẽ kịp.
- Trong 2 tháng này, ta sẽ chỉ đạo ngươi luyện đan. Ta bảo đảm với ngươi, Ngưng Mạch Dịch này với thương thế của ngươi có công dụng thần kì. Có lẽ chỉ 1 lần thương thế sẽ khỏi hẳn, không thì cũng sẽ giảm 8 phần. Như vậy cũng đủ để ngươi không lo lắng mà đạt đến Tiên Thiên Võ Giả.
“Tất nhiên rồi, đây là ngươi nghiên cứu ra để trị thương cho bản thân ngươi cơ mà. Mặc dù là sau này ngươi lại dùng phương pháp khác để trị thương. Và cũng là ta đến hoàn thành dược phương chứ không phải ngươi. Nếu Ngưng Nhi cũng có tu vi giống ngươi thì đâu cần rắc rối vậy”
- Tổ sư bà bà sẽ ngủ như vậy trong suốt 6 tháng sao?
- Là phong bế ý thức, không phải ngủ. Mà ngươi vừa gọi ai là tổ sư bà bà vậy? Ngươi không thấy nàng mới 18 tuổi sao?
“Không phải lúc nãy chính ngươi nói sao? Ngươi không phải chửi xéo ta sao? Là tổ sư bà ngươi đấy”
- Trong thời gian này, ngươi nghe ngóng tin tức của Băng Phách Quan, Bất Tử Thảo, Hoàn Dương Thảo, Trường Sinh Thủy, Hoán Linh Thạch, U Hồn Thảo, U Hồn Hoa. Cả Hóa Thần tinh huyết và Võ Vương Tinh huyết nữa. Ngoài ra còn có những dược vật này, chúng nó thì rất dễ tìm thôi, nhưng sẽ hơi đắt đấy.
Tiêu Vân Thiên viết ra 1 bảng danh sách.
- Cái này, không phải hơi đắt đâu tam thiếu, là bán cả Lão Hoắc ta cũng không đủ đấy.
- Ngươi nên đi cạo râu, buộc lại tóc, giảm béo đi. Đừng có suốt ngày lão lão gì gì đó với ta. Còn những dược liệu và khoáng thạch này, đúng là bán 10 người như ngươi cũng chưa đủ. Vì vậy từ mai chúng ta sẽ kiếm tiền.
Hai người đi đến gian phòng phía đối diện cái sân có cánh cổng khố phòng.
Lão béo khẽ gõ cửa, ngay sau đó cửa mở. lão béo cũng sấp sỉ tuổi xuất hiện.
- Lê bàn tử (tên béo) ngươi cần gì?
-
- Hoắc bàn tử, ngươi còn béo hơn ta. Đừng gọi ta như thế.
- Nói chuyện chính, ta đang rất bận.
- Thiếu gia đây muốn nhờ ngươi luyện chế đan dược.
-
Tiêu Vân Thiên bổ sung:
- Là luyện chế dược thủy, dễ hơn đan dược.
Hoắc bàn tử này đánh giá Tiêu Vân Thiên từ trên xuống dưới. Ăn mặc sạch sẽ, có khí chất, nhưng còn quá nhỏ.
- Ngươi muốn luyện chế dược thủy, loại gì?
- Loại mới, chưa đặt tên.
- Hả? Là ngươi nghĩ ra? Còn chưa đặt tên?
- Chính xác. Ta cần ngươi tinh chế những dược vật này.
- Ngươi cho ngươi là ai? Ta vì cái gì phải nghe theo lời của ngươi? Lại còn nghĩ ra dược thủy mới? Thật là nực cười hết sức. Ngươi chỉ mới tuổi nhỉ?
- Ta là chủ của cửa hiệu dược liệu này, cũng là chủ cửa hiệu đan dược của ngươi. Đây là công văn.
- Hừ. Cho dù ngươi là chủ cửa hiệu này, ngươi chỉ có thể thu lợi nhuận từ nó mà thôi. Ngươi vẫn không thể sai khiến được ta. Ngươi có thể đuổi ta đi, nhưng ta cũng chẳng sợ. Gia tộc cầu ta gia nhập cũng không thiếu.
Hắn nói những lời này, là sự thật. Nhưng chủ yếu là vì Tiêu Vân Thiên còn quá nhỏ khiến hắn khinh thường.
- Thật sao? Lê chưởng quỹ, xin mời mở những dược vật này cho Hoắc chưởng quỹ đây nhìn xem.
- Ồ. Tiểu tử, ngươi đang luyện chế độc dược sao? Hay thuốc nổ?
- Đúng, những thứ này, có thể luyện ra độc dược, như là hòa hắc hạt Sa, và Tương Viên Thảo. Cũng có thể luyện ra thuốc nổ như bột Nham Hỏa Thạch cho vào tinh hoa Băng Vụ Thảo. Bùm …
Tiêu Vân Thiên vòng tay biểu hiện vụ nổ.
- Ngươi hiểu? Xem ra ngươi còn nhỏ nhưng rất rành dược tính? Thế ngươi định làm gì với đống dược liệu này?
Rõ ràng là Tiêu Vân Thiên đã khơi dậy được chút hứng thú của vị luyện dược sư này.
- Ta luyện chế dược thủy cứu người.
Câu nói của Tiêu Vân Thiên lại khiến cho chút hứng thú này tan biến.
- Ngươi điên sao? Cứu người? Chưa nói đống dược liệu này hòa vào nhau có phát nổ hay không, cho dù luyện chế ra dung dịch nào đó, đó cũng là độc dược mà thôi. Cứu người?
- Thật là cứu người.
- Tiểu tử. Ngươi biến đi cho khuất mắt ta. Nói hươu nói vượn.
Tiêu Vân Thiên vẫn không nhanh không chậm hỏi:
- Thuộc tính của ngươi là gì?
- Hừ. Là Hỏa Mộc, ngươi hỏi làm gì?
- Thật tốt quá, thế thì bỏ những loại khoáng thạch này không cần dùng nữa rồi. Cũng đỡ tốn rất nhiều công sức.
Tiêu Vân Thiên để loại dược vật dạng khoáng thạch sang bên, tất cả loại còn lại đều là linh dược dạng thực vật.
Hắn mang theo loại khoáng thạch này vì đề phòng đối phương là Hỏa Thổ thuộc tính, không thể tinh luyện vài dược liệu độ khó cao. Như vậy cần có sự thay thế. Chỉ là nó phức tạp hơn nhiều.
- Hừ. Như vậy vẫn có ít nhất cặp dược liệu tương khắc có thể phát nổ, và cặp dược liệu có thể tạo thành thuốc độc.
- Sai rồi. Với đống dược liệu này, ít ra ta có thể tạo ra loại chất nổ, trong đó có loại là nổ chậm, hà hà. Loại này chứa trong bình khác nhau, rất tiện dụng. Khi dùng chỉ cần đổ bình này vào bình kia rồi ném ra. Oành. Tương đương với kích của Võ Sư đỉnh phong đấy. Nếu dùng cả bột Nham Hỏa Thạch này nữa, sẽ là kích của Đại Võ Sư đỉnh phong đấy. Ta còn có thể tạo ra loại chất độc khác nhau. Mặc dù không hại đến tính mạng nhưng cũng vô cùng đau khổ à nha.
- Lão phu không tin. Ngươi nếu chứng minh được. Lão phu sẽ mặc ngươi sai khiến.
Tiêu Vân Thiên lại nhíu mày. “Quả là lão già cao ngạo khó tính, nhưng thời gian còn ngày, cũng đủ, dược vật lại thừa.”
- Được, chứng minh bằng cách nào? Lão sẽ tinh luyện những dược liệu này rồi cho phát nổ xem sao à?
- Đừng mơ tưởng khích ta, như thế có gì khác ta tinh luyện theo ý ngươi đâu, cuối cùng vẫn phải tinh luyện dược vật?
- Thế lão muốn thế nào?
- Đối đáp. Chỉ cần kiến thức ngươi hơn lão phu, lão phu sẽ chịu phục.
- Về dược vật sao?
Nhìn nhìn Tiêu Vân Thiên lúc, Hoắc trưởng quỹ lại nghĩ “mình dù gì cũng đã tuổi. Lại lấy sở trường của mình đối phó với tên tiểu tử tuổi. Có phải là quá ức hiếp hắn không nhỉ?”
- Không cần, bất kì kiến thức gì cũng được. Địa lý, lịch sử, tu luyện, dược tính, luyện đan, bảo vật. Gì cũng được.
- Nhất ngôn cửu đỉnh. Nhưng bao nhiêu vấn đề, thời gian suy nghĩ là bao lâu.
- Mỗi người hỏi vấn đề. phút.
- Được, bắt đầu luôn đi. Ngươi hỏi trước.
- Hoàng Tinh Diệp trong tay ngươi có bao nhiêu năm.
- Đã trên trăm năm, nhưng chưa đến năm.
- Đúng. Ngươi hỏi.
- Ngươi tu luyện đã bao nhiêu năm?
- Cái gì? Đây là câu hỏi của ngươi? Ngươi… ngươi… khốn kiếp.
- Trả lời đi. Nhớ là nhất ngôn cửu đỉnh. Chúng ta đã cá cược.
- Khốn kiếp a. Bản nhân đã tu luyện năm. Đạt được Đại Võ Sư đỉnh phong, mặc dù phần là do đan dược, nhưng nếu ta không chuyên tâm nghiên cứu đan đạo mà nghiên cứu võ đạo thì có lẽ cũng không kém.
- Tốt, chúng ta hòa -. Ngươi có thể ra câu hỏi.
- Hừ hừ. Hỏa Nham Thạch này có thể kiếm được nhiều nhất ở đâu.
- Đơn giản. Miệng núi lửa. Nơi gần nhất chắc là dặm phía tây nam, ngọn núi ấy không còn hoạt động nữa nhưng như vậy càng an toàn. Mặc dù sản lượng hơi ít.
- Đúng. Tiếp đi.
- Lúc ngươi bắt đầu tu luyện, cảm nhận thiên địa linh khí có khó khăn không?
- Không khó, cái khó là dẫn dắt nó trong kinh mạch hoàn toàn bế tắc. Phải xung phá từng chút một. Đến ta. Vân Miên Mộc trộn với Liệt Hỏa Thảo. Công dụng là gì?
- Vân Miên Mộc thuộc tính Mộc, tốt nhất là phơi khô, đôi khi còn nghiền thành bột. Còn Liệt Hỏa Thảo thuộc tính hỏa, chiết xuất tinh hoa dạng dịch, nhỏ lên Vân Miên Mộc có thể tạo nên dạng Vân Miên Kì Hỏa kì lạ, chỉ cần tí bột và dịch sẽ cháy rất lâu. Nhưng nếu ở trong nước thì phải có thêm Lạc Tiên Dịch. Lạc Tiên Dịch hòa với Liệt Hỏa dịch sẽ không tan trong nước. Tác dụng chủ yếu là soi sáng.
- Ồ. Tốt. Ngươi hỏi.
Hoắc chưởng quỹ biết đến Vân Miên Kì hỏa, nó cũng là nguồn sáng được sử dụng rất phổ biến. Mỗi khi trời tối đường phố trong Lạt Thành và tòa thành khác được chiếu sáng cũng là nhờ loại kì hỏa này. Nhưng vấn đề là khi gặp trời mưa thì liệt hỏa dịch sẽ bị hòa tan, không đủ nồng độ để đốt lên Vân Miên kì hỏa nữa. Nước bọt của Lạc Tiên Yến, loài chim sống trên những vách núi gần Vô Tận Hải nhả ra làm tổ, hòa vào nước sẽ tạo thành Lạc Tiên Dịch. Điều này Hoắc chưởng quỹ cũng biết. Nhưng nó chỉ có tác dụng giải khát thôi. Làm sao lại có tác dụng khiến Liệt Hỏa dịch không bị tan trong nước?
Điều này cũng không trách lão. Phải năm sau hoàng gia mới tìm ra biện pháp này. Cũng là vô tình phát hiện mà thôi. Sau đó họ cho áp dụng rộng rãi đến tất cả các tòa thành. Tất nhiên sẽ có nhiều người biết.
Hai người hỏi trả lời. Lão béo này đã nhận ra Tiêu Vân Thiên đang nhân cơ hội này học hỏi chút kinh nghiệm tu luyện của lão. Lão lấy làm lạ. thiếu gia đại gia tộc như Tiêu gia, chẳng lẽ không có trưởng bối chỉ đạo cùng truyền thụ kinh nghiệm hay sao?
Không biết từ lúc nào, lão cũng đã bắt đầu hỏi những câu mà chính lão cũng không chắc chắn đáp án. người này cũng đã vượt qua câu hỏi từ rất lâu nhưng cả đều quên mất ước định ban đầu rồi.
Tên Lê chưởng quỹ thì càng là như say như mê, chăm chú nghe người nói.
- Dừng, dừng lại. Hoắc chưởng quỹ, ta không có nhiều thời gian như vậy đâu. Ngươi đã chịu phục chưa hả?
Hoắc chưởng quỹ vẫn còn có chút tiếc nuối.
- Thiếu gia tài hoa hơn người, học rộng biết nhiều. Lão Hoắc… bội phục.
-
Lê chưởng quỹ cũng lên tiếng:
- Đa tạ. Hôm nay nghe người nói chuyện buổi. Thật sự là không uổng. Lão Hoắc, chuẩn bị tinh luyện dược liệu đi thôi.
- Được, ta lập tức chuẩn bị.
- Khoan đã, Hoắc chưởng quỹ, ngươi tinh luyện cứ tinh luyện, nhưng nhớ, mỗi lần phải rửa thật sạch đan lô của ngươi. Và theo ý ta thì ngươi nên luyện Âm Vụ Hoa, Băng Vụ Thảo, Liệt Hỏa Thảo cách xa nhau ra, tốt nhất là Âm Vụ Hoa và Băng Vụ Thảo luyện đầu, còn thứ kia thì luyện cuối cùng. Thuộc tính bọn chúng xung khắc. Quan trọng là để mỗi thứ vào lọ riêng.
- Như vậy là tinh luyện lần sao? Rất phiền phức.
- Đúng, không thể tinh luyện lần nhiều loại được đâu. Sẽ thành độc chết người đấy.
- Ngươi thật sự đang luyện dược thủy cứu người?
- Tất nhiên.
- Thật sự Lạc Tiên Dịch hòa vào Liệt Hỏa Dịch thì sẽ không còn tan trong nước?
- Thật. Ngươi có thể kiểm nghiệm sau khi tinh chế những dược liệu này.
- Được, ta bắt đầu đây.