Về tới biệt thự, La Mẫn Tuyên vẫn còn ngủ mê mang Tô Hữu Duy phải bế cô lên giường.
Anh cẩn thận lau mặt cho cô, thay cho cô một bộ áo ngủ thoải mái.
Đầu Tô Hữu Duy bốc hỏa đến nơi nhưng vẫn không làm gì quá phận.
Xong xuôi, anh mới nhẹ nhàng khép cửa đi qua thư phòng.
Dưới ngăn tủ cuối cùng bên trái, Tô Hữu Duy lấy ra một quyển nhật kí cũ kĩ không biết đã viết từ ngày tháng năm nào.
Quyển nhật ký dày cộm, giấy cũng ngả vàng.
Tô Hữu Duy do dự lật đến phân nửa quyển sổ.
Đầu tiêu đề ghi:
Ngày thứ viết cho La Mẫn Tuyên
Mẫn Tuyên, hôm nay tôi gặp được một cô gái có đôi mắt rất giống em nhưng cũng vô cùng khác.
Đôi mắt em biết cười, lấp lánh như sao.
Còn đôi mắt của cô ấy lại có gì đó hơi buồn một chút.
Thế nhưng cứ mỗi lần nhìn vào đôi mắt đó tôi lại nghĩ đến em, nghĩ rất nhiều.
Bất quá, tôi biết cô ấy là Hứa Diệu Hàm không phải là em - La Mẫn Tuyên mà tôi yêu.
Phía sau viết rất nhiều nhưng anh không đọc, lại lật đến trang gần đây:
Hôm nay là ngày kết hôn của tôi và em.
La Mẫn Tuyên, trong cuộc đời này của tôi đây có lẽ là ngày hạnh phúc nhất.
Tôi yêu em!
Tôi yêu em!
Tô Hữu Duy bần thần đóng quyển nhật ký lại.
Trong đầu là một mảng hỗn độn.
Một đoạn của quyển nhật ký này nhắc nhở anh đã có lúc anh từng nghĩ tìm đến một ai đó như La Mẫn Tuyên để thay thế cô, để thỏa cái lòng yêu dại của một kẻ hèn nhát tâm lý bất thường.
Thế nhưng bóng hình La Mẫn Tuyên tồn tại sâu tận linh hồn anh quá mức kiên cố cho nên dù cô gái khác có tốt đẹp cỡ nào cũng không thể thay thế được cô.
Rốt cuộc Hứa Diệu Hàm trở về là muốn làm gì?
Anh có linh cảm không được tốt lắm!
Tô Hữu Duy xoa mi tâm gọi cho Phí Dương.
Phí Dương bắt máy rất nhanh dường như chưa được ba giây cuộc gọi đã kết nối.
“Rồng đến thăm nhà tôm đấy à?”
Anh để quyển nhật ký lại chỗ cũ sau đó đáp: “Đừng đùa nữa, có chuyện muốn hỏi cậu.”
Phí Dương: “Tốt nhất là cậu hỏi chuyện gì đó đúng chuyên môn của tôi.”
Tô Hữu Duy nghe Phí Dương nói thế liền ngập ngừng nhưng vẫn hỏi ra khỏi miệng:
“Vợ tôi đột nhiên buồn nôn là làm sao? Bình thường sức ăn của cô ấy rất tốt.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy nôn nhiều như vậy.”
Phí Dương: “...”Rốt cuộc cái tên trời đánh này có để tâm đến lời anh nói không vậy? Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài thườn thượt: “Ông cố của tôi ơi, có thể vợ cậu ăn phải đồ khó tiêu hoặc là bị ôi thiu thì sao?”
Tô Hữu Duy nhíu mày, anh làm sao có thể vô ý để cô ăn phải mấy thứ đồ không tốt đó? “Cô ấy còn chưa kịp ăn.
Chỉ ngửi mùi thôi đã nôn thốc nôn tháo.”
Phí Dương đột nhiên trầm tư, bàn tay đang lật dở hồ sơ bệnh án cũng khựng lại: “Ngoài buồn nôn ra gần đây vợ cậu còn có biểu hiện gì khác không?”
“Biểu hiện khác sao?” Tô Hữu Duy cẩn thận nghĩ: “Hình như chỉ có ngày đèn đỏ của cô ấy chưa tới còn tất cả đều bình thường.”
Gớm nhỉ? Đến ngày đèn đỏ của vợ cũng biết, đủ hiểu bình thường Tô Hữu Duy để ý La Mẫn Tuyên như nào.
À, trước giờ đều để ý như vậy mà.
Phí Dương không khỏi nghĩ đến một khả năng chấn động.
Nhưng anh ta vẫn chưa chắc chắn được.
“Tốt nhất dẫn vợ cậu đi khám tổng quát đi.”
“Cô ấy không thích bệnh viện.”
“Con mẹ nó, cậu đem bác sĩ đến biệt thự là được rồi.”
“Ồ”
Yêu vào IQ đều tuột về âm vô cực như vậy sao?
Tô Hữu Duy nhìn ra bầu trời đêm tối tăm, giọng nói có chút mơ hồ: “Phí Dương, Hứa Diệu Hàm trở về rồi.”
Phí Dương giật mình: “Cô ta trở về? Cô ta có biết cậu kết hôn chưa đó?”
“Hẳn là chưa biết.”
“Haizz, đáng lí ra năm đó cậu nên dứt khoác một chút.
Tôi nghĩ lần này cô ta trở về nhất định chẳng phải chuyện gì tốt.”
Hứa Diệu Hàm mới thực sự là một kẻ tâm thần.
Cô ta mắc hội chứng hoang tưởng người khác cũng yêu mình (erotomania).
Năm đó cô ta cứ khăng khăng Tô Hữu Duy yêu cô ta, còn cảm thấy bản thân phải nổ lực để sánh ngang với anh cùng anh tổ chức lễ cưới thế kỷ.
Sau đó nghỉ việc ở công ty, quyết định đi du học.
Thời gian cô ta ở nước ngoài có liên lạc với Tô Hữu Duy không thì Phí Dương không rõ.
Tô Hữu Duy xoa đôi mắt mỏi nhừ, tâm trạng nặng nề: “Tôi nhất định không để cô ta đụng đến La Mẫn Tuyên.”
Phí Dương cảm khái.
Tô Hữu Duy sẽ không hiểu phụ nữ một khi yêu có thể đáng sợ đến mức nào.
Mong rằng mọi chuyện sẽ ổn.
Tô Hữu Duy khó khăn lắm mới tốt lên một chút, anh ta không muốn đối mặt với Tô Hữu Duy sống dở chết dở năm đó nữa.
Sáng hôm sau, La Mẫn Tuyên cảm thấy khẩu vị cô rất tệ.
Ăn gì cũng thấy buồn nôn.
Cô cố ngoạm một miếng bánh mì sau đó leo lên xe cho Tô Hữu Duy chở tới trường.
Dọc đường Tô Hữu Duy cứ lãi nhãi khuyên cô đi bệnh viện kiểm tra hoặc là anh gọi bác sĩ đến khám cho cô.
La Mẫn Tuyên nghe như nước đổ đầu vịt, nghĩ rằng Tô Hữu Duy lo xa.
Dạo này La Mẫn Tuyên đi học rất thoải mái, mặc kệ lời đồn thành tích của cô vẫn luôn luôn khiến người khác đỏ mắt nhìn.
Kể cũng lạ, bài viết về drama giới nhà giàu đột nhiên bị người ta gỡ bỏ, các tài khoản công kích cô cũng bay màu.
Đúng là ở hiền gặp lành, ông trời có mắt.
La Mẫn Tuyên sau khi thảo luận với Lý Quốc Vinh về ngày mở casting và phim trường liền ôm máy tính lên sân thượng.
Không phải nói, View sân thượng của đại học nghệ thuật S đỉnh của chóp.
Ánh sáng tốt, phong cảnh đẹp, không khí thoáng đãng.
Bình thường sinh viên trong trường không đi học thì cũng đi diễn, chạy show nên có khá ít người lên đây hóng mát.
Thường thì nghĩ ra ý tưởng La Mẫn Tuyên sẽ bắt tay vào viết ngay, bây giờ cũng vậy.
Lúc cô đang tập trung đánh máy, mười đầu ngón tay lướt như gió thì một bóng người đổ rạp lên người cô.
“La Mẫn Tuyên...”
Chẳng hiểu sao cô nghe ra trong giọng nói có chút nhớ nhung.
La Mẫn Tuyên ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Thái Liêm trong chiếc áo sơ mi trắng, dáng vẻ thuần đơn như những năm tháng cấp ba cô yêu thầm cậu.
Vẻ mặt Tiêu Thái Liêm có chút buồn, dường như sau mấy tháng không gặp trông cậu trưởng thành hơn nhiều, ngay cả râu mọc phún phín dưới cằm cũng không cạo.
“Cậu vẫn thích lên đây nhỉ?” Tiêu Thái Liêm nhìn cô hỏi.
La Mẫn Tuyên đóng máy tính lại, mỉm cười: “Thói quen không dễ thay đổi mà.”
Tiêu Thái Liêm im lặng, gió thổi phần phật quanh người cậu giống như muốn cuốn cả tâm trí.
Cô nói thói quen không dễ thay đổi.
Vậy còn tình yêu của cô có đổi thay không? Bởi vì từng thấy dáng vẻ cô vì mình dầm mưa dãi nắng cho nên hiện tại cậu có thể nhìn ra sự khác lạ trong ánh mắt cô.
Tiêu Thái Liêm nhìn xuống mũi giày: “Tại sao cậu không liên lạc với tôi? Thời gian qua tôi nhắn tin cậu không trả lời, gọi điện cũng không liên lạc được.
Rốt cuộc là cậu đang làm gì?” Tiêu Thái Liêm ngẩng đầu đối mặt với cô: “Chẳng lẽ như Châu Sơ Ly nói cậu đang...!tạo quan hệ với mấy kẻ giàu có hay sao?”
La Mẫn Tuyên nhíu mày sau đó bật cười: “Tạo quan hệ với mấy kẻ giàu có? Châu Sơ Ly quả thật khéo nói giảm nói tránh.
Ý của cô ta là bây giờ tôi bị đuổi khỏi La gia nên chỉ có thể leo lên giường đàn ông mà sống hả?”
Tiêu Thái Liêm siết chặt tay không đáp.
Cô khẽ vén tóc ra sau tai, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, đẹp hơn cả những nàng công chúa đình đám trong phim của disney.
Cậu cư nhiên cảm thấy choáng ngợp trước dáng vẻ của cô.
Tại sao bỗng dưng cậu lại thấy La Mẫn Tuyên xinh đẹp bất thường muốn đoạt đi cả linh hồn cậu.
Trời lộng gió, La Mẫn Tuyên chỉ hỏi một câu:
“Tiêu Thái Liêm, cậu tin mình sao?”.