“Đừng ồn ào, mở cổng… Đã đến giờ mở cổng! Mong mọi người tự động trở về ký túc xá!” – Cô gái nhỏ cố gắng vươn dài hai tay để ngăn cản đám fan cuồng, đang có chiều hướng ngã xuống đất vì bị xô đẩy. Nhìn thoáng qua cô thật nhỏ xinh và mềm yếu.
Zero Kiryuu lạnh lùng cau mày, mắt lướt qua cả đống người đang giẫm đạp lên ranh giới để tiến vào ký túc xá Mặt Trăng, quát to. “Tất cả câm miệng lại, mau chóng biến về ký túc xá cho tôi!”
“Oaaaaaaaaa. Kiryuu-kun thật đáng sợ!”
“Đáng nhẽ mình không nên gặp cái tên cau có này mới đúng!”
“Ai đỡ tui cái, tui bị ánh mắt đó đóng băng luôn rồi này. ><”
Tuy vậy nhưng trong lời nói của họ không chỉ chứa sợ hãi, mà còn mang theo hưng phấn, cuồng nhiệt và vô vàn cảm xúc linh tinh khác.
Chớp mắt, nhóm người ầm ĩ vắt chân lên chạy trốn tứ phía, cát bụi mù trời múa may những vũ điệu tuyệt vọng cuối cùng trên con đường của học viện, oán than và bất bình rất lâu mới chịu buông mình ngơi nghi.
“Aizz, Nói là fan của chúng ta chẳng bằng nói họ đến là để nghe Kiryuu-kun quát nạt mỗi ngày thì chính xác hơn đấy!” – Ichijou Takuma đập đập cuốn sách lên tay, nheo mắt thưởng thức cảnh vịt chạy đàn của học sinh khối Ngày. “Lại còn có vẻ rất thích thú nữa!”
“Ichijou-senpai đừng nghĩ ai cũng có khuynh hướng biến thái thích ngược như mình.” – Shiki vô cảm nói lên suy nghĩ của mình, một tay cắm vào túi chậm chạp đi tới phòng học.
“Mọi người đi thong thả, hôm nay nhiều người quá, làm phiền tới mọi người rồi!”. Yuuki nhìn các tinh anh khối Đêm nối bước nhau đi, cúi người lễ phép dặn dò. Dù cô đã cố giả vờ như thường nhưng vẫn không thể giấu diếm sự bối rối của mình. Zero Kiryuu thở dài muốn xoa đầu an ủi cô thì một bàn tay trắng muốt khác đã giữ lấy cổ tay cậu, ngón tay dài mảnh làm như vô tình quét qua động mạch xanh tái dưới da, gây cho Zero một cơn tê dại.
“Kiryuu-kun cũng vất vả rồi!” – Đôi mắt màu đỏ ám trầm mang theo nét cười thanh nhã xen lẫn tà tình. Rõ ràng là cười nhưng thấy sao cũng có chút lạnh, cái giá buốt khiến đối phương không thể né tránh.
Hắn im lặng khiến vạn vật thôi chuyển động, hai mắt chẳng hề thấy được sự ấm áp lại toát lên lực hấp dẫn y hệt nam châm, hút chặt lấy mục tiêu, làm tim đập dồn. Loại cảm giác như vậy thật tình không hề dễ chịu, Zero nghĩ thầm. Cậu cúi đầu, giận dỗi rút tay về, đi nhanh ra khỏi cổng.
“Zero!!! Đợi tớ với……….” – Cô gái nhỏ phản ứng chậm nửa giây, sau khi thấy người đứng bên cạnh đã gần khuất dạng thì mới vội vàng đuổi theo. Trước đó còn không quên khựng lại cúi đầu chào. “Xin lỗi Kaname-senpai, tụi em đi trước đây!”
“Ưm…” – Khi Yuuki ngẩng đầu lên vừa lúc chạm vào mắt Kaname Kuran. Hắn đang nở nụ cười tao nhã của riêng mình, dịu dàng mà lặng lẽ.
Chỉ trong tích tắc ấy, dù có là người bộp chộp như Yuuki cũng nhận ra, ánh mắt nụ cười này của Kaname không hề xuất phát từ lễ tiết giao thiệp, càng không phải nụ cười vô cảm thường trực. Nụ cười này của hắn ấm áp và nuông chiều, cứ thế hướng về cổng trường. Yuuki nghi hoặc quay đầu nhìn nơi đó, không một bóng người.
“Làm gì đấy, đồ ngốc!” – Ruka đi cuối cùng bất mãn hất tóc, nối gót Kaname biến mất ở chân cầu thang.
“Xin lỗi Kaname-senpai…” – Nhận ra mình ngớ ngẩn, Yuuki lo lắng lại cúi đầu về hướng Kaname đi, sau đó vội vã chạy đi.
Đúng rồi, đã đến giờ làm việc của sao đỏ.
Bảo vệ sự an toàn cho học viện vào ban đêm, quan trọng hơn, còn là bảo vệ bí mật lớn nhất của học viện – những kẻ yêu thích bóng đêm.
“Hôm nay cũng rất bình thường, không có dấu hiệu của học sinh Khối Ngày đến gần Khối Đêm!” – Cô gái nhỏ đứng trên tầng thượng của học viện, dõi mắt quan sát từ xa, rất ra dáng một sao đỏ trách nhiệm và cần mẫn không biết mệt mỏi.
“Vậy đàn dã thú kia cũng bình thường?” – Zero không cho là đúng. Cậu đang ngồi trên bờ tường tầng thượng, cẩn thận lau chùi Bloody Rose. Dưới ánh trăng, màu bạc kim loại lập lòe, toàn thân súng ẩn hiện ánh sáng mượt mà. “Đặc biệt là Kaname-senpai kia của cậu…”
“Ai chứ?” – Cô gái bị khiêu khích tất nhiên là hơi tức giận, cả sự ngượng ngùng không thể chạy thoát ánh mắt của Zero Kiryuu. “Kaname-senpai không phải là dã thú, senpai đã cứu tớ, senpai là…”
Yuuki ngước mặt lên, đụng vào màu tím nhạt trong trẻo của người kia, thảng hoặc đan xen đùa cợt khiến cô hiểu ra, dứ dứ nắm tay về phía cậu. “Cậu dám cười tớ!”
“Ha ha…” – Zero bật cười không trêu cô nữa, sáng lạn tựa như ánh sáng của những vì sao trên bầu trời đêm tối.
“Zero…” – Yuuki thì thầm gọi tên cậu, không biết phải làm sao, lại càng không thể nhìn đi hướng khác.
Đúng lúc này, những lời muốn nói đã bị Zero dứt khoát cắt ngang.
“Tôi xuống trước, chốc nữa cậu cũng phải về sớm đấy, không cần phải chờ tôi!”
Bốn chữ “Không hiểu gì sất” hiện trên trán Yuuki. “Lúc nào cũng tự ý quyết định!”
Căm phẫn gào lên với bóng lưng của cậu, đáp lại lời cô chỉ có tiếng gió vi vút thổi qua.
Hóa ra một mình giữa đêm đen thật quạnh quẽ vắng lặng. Phòng của Kaname-senpai vẫn sáng đèn kìa… Yuuki ngồi vào chỗ của Zero, hai tay ôm gối thở dài.
“Anh tìm tôi?” – Trăm phần trăm thù địch.
Kaname nâng ly rượu tựa vào cửa sổ, hắn không cần quay lại nhìn hắn cũng biết ai tới. Người có thể gầm gào lên với một vampire thuần chủng như hắn cũng chỉ có cậu mà thôi.
“Yuuki còn trông chừng trên đó đấy, nói to như vậy biết đâu lại bị nghe thấy.” – Nhẹ nhàng kéo rèm che lại, Kaname Kuran xoay lưng đặt ly rượu xuống bàn, tao nhã bước đến trước mặt Zero Kiryuu. “Cậu đói chưa?”
Bàn tay muốn chạm lên mặt cậu bị gạt xuống. “Đừng đánh đồng tôi với đám dã thú các người, tôi còn chưa đến mức mới có mấy ngày không uống máu mà đã đói khát. Nhất là máu của anh, vừa nghe liền nổi da gà!”
“Huhm? Vậy thì thật đáng tiếc!” – Kaname Kuran bỏ qua lời nhạo báng của Zero, vẫn điềm đạm vui vẻ. “Nhưng mà ta lại đang đói.”
Không hề báo trước một câu, cánh tay cậu bị nắm chặt, giây sau cả người đổ ập vào tường, ghim chặt đến nỗi không thể nhúc nhích. Cặp mắt đỏ rượu sà vào, dường như thu cả cơ thể cậu vào nhãn cầu nhỏ hẹp đó.
Không một tiếng động, dứt khoát mau lẹ, đây chính là sức mạnh săn mồi bẩm sinh của thuần chủng sao? Zero Kiryuu cúi đầu cười giễu cợt, săn? Cậu chắc chắn chính là con mồi ngon của hắn.
“Sao? Nghe ta bảo đói mà cậu còn vui mừng?” – Giọng nói thích thú một cách thanh lịch vang lên trên đỉnh đầu. Zero Kiryuu ngước mặt lên đối diện với cặp mắt màu đỏ rượu của hắn, lông mi thật dài vỗ nhẹ, sườn mặt cong mềm.
“Máu của cậu, ngọt ngào bất ngờ.” – Kaname Kuran cúi người chạm tay vào động mạch trên cổ Zero, miệng cười thêm đậm. “Cậu xem, nhìn mặt cậu rất bình tĩnh, nhưng dòng máu ở đây thì khác, chúng đang chảy thật vội vàng vì sợ hãi.”
Hắn xấu xa liếm lên nơi đấy, cảm giác ẩm ướt lan tỏa từ cần cổ khiến cậu run rẩy.
“Không tệ, ta rất muốn thấy Kiryuu-kun lúc sợ hãi.”
“Đồ điên!” – Cố gắng đẩy tên vampire đang đè lên người mình ra, Zero Kiryuu thực sự cho rằng dù có bị hút cạn máu thì vẫn hơn là bị hắn trêu chọc như thế này. Không biết là bắt đầu từ khi nào, thỏa thuận giữa họ đã vượt khỏi việc cho nhau no đủ máu tươi. Tên vampire đáng ghét luôn giở mọi thủ đoạn để đùa bỡn cậu, khiến cậu không chịu nổi, khiến cậu không thể phản bác được, mà căn bản là cậu cũng không tìm được lời nào để phản bác. Vì thế Zero thường xuyên là người cam chịu, chỉ có thể nhìn hắn vui vẻ vì thành công. Ví dụ như lúc này…
Đúng như dự đoán, Kaname Kuran dịu dàng mỉm cười, thậm chí còn dùng ngón tay xoa đầu lông mày đang nhíu chặt của Zero, vuốt ve hốc mắt, thì thào như chỉ nói cho chính mình nghe. “Rõ ràng thật cô đơn, vì sao cứ cố trở nên cáu bẳn?”
Zero khép mắt không nói. Kinh nghiệm tác chiến nhiều lần của cậu chính là giữ im lặng. Loại trò chơi mèo vờn chuột này sẽ chỉ thú vị nếu con chuột liều mạng giãy dụa thôi.
Thời gian chờ đợi thật sự rất dài. Đúng lúc Zero theo bản năng muốn mở to mắt ra xem chuyện gì xảy ra thì một thứ gì đó chợt lướt qua môi cậu, dẫn theo hương thơm ngọt ngào mà vampire say mê.
“Anh!” – Đôi môi vừa hé mở liền bị dịu dàng xâm lấn, máu tươi thơm ngọt chảy vào miệng cậu, thấm ướt lưỡi và khiến nó cùng răng nanh trở nên điên cuồng khát vọng…
Ngón tay dài mảnh trêu đùa cái lưỡi ngô nghê, quẩn quanh truy đuổi nhưng không chịu thỏa mãn nhu cầu gấp gáp của đối phương.
Đột ngột, hương vị ngọt ngào biến mất hầu như không còn. Zero Kiryuu trợn mắt nhìn người thuần chủng tồi tệ đang cười xấu xa. Hắn phe phẩy ngón tay ra vẻ ta đây thắng rồi, vết thương trên ngón tay đang từ từ liền lại.
“Kuran…” – Zero Kiryuu ngơ ngác nhìn ngón tay của Kaname. Trong nháy mắt, nhìn cậu như đứa nhỏ không cẩn thận làm rơi kẹo xuống đất, làm cho người ta không thể không yêu mến. Nhưng ngay lập tức, tất cả chuyển thành phẫn nộ, ánh mắt tím biếc trong suốt nở rộ màu máu.
“Có vẻ như hận thù vẫn phù hợp với cậu hơn đó, Zero.” – Tiếc nuối nói xong, Kaname Kuran giữ cổ áo cậu, khẽ khàng cắn lên xương quai xanh nổi bật và xinh đẹp. Vị máu của đối phương cũng mang cảm giác phẫn nộ, trào vào miệng hắn. Chắc là chỉ có thứ máu nóng cháy này mới khiến băng tuyết ngàn năm trong lòng hắn tan chảy.
Cơn đói được thỏa mãn rồi Kaname mới kịp nhớ ra đứa nhỏ đang xù lông giãy giụa trong lòng – hiện tại đã lâm vào hôn mê – Zero Kiryuu. Ánh mắt đỏ hồng, trống rỗng vô định, khát vọng với máu. Hắn nhíu mày cắn cổ tay, hút máu của chính mình, hôn lên môi cậu.
Bất ngờ… Mềm mại, ấm áp, mê hoặc. Kaname Kuran cười cười, từ từ đứng lên cách xa người sắp sửa xù lông bùng nổ, cách xa cơ thể ấm áp hơn hắn rất nhiều. Đâu phải là chán sống, cần gì phải đặt mình vào tầm ngắm của Bloody Rose, cứng chọi cứng là không nên.
Gió đêm thổi tung mái tóc bạch kim và quần áo phong phanh của thiếu niên, để lộ ra da thịt bên trong mạnh mẽ mà tinh tế, mơ hồ tỏa ra ánh sáng mỏng manh rất đỗi dịu dàng. Một lúc sau, hàng mi động đậy, Zero đưa tay lên xoa hai mắt khô sáp của mình.
“Tỉnh rồi?” – Kaname Kuran cầm ly rượu đứng bên cửa sổ, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hoặc giả, tất cả mọi chuyện nếu có xảy ra cũng chẳng liên quan đến hắn.
Hai mắt từ từ thích ứng được với ánh sáng trong phòng, Zero bám vào tường để đứng dậy. Cơn nóng rực thiêu đốt cơ thể cậu đã dịu xuống, thậm chí Zero còn thấy trời hơi lạnh.
“Còn chuyện gì không? Nếu không tôi đi đây!” – Đang rất buồn ngủ nên Zero chỉ mong có thể nhanh chóng chạy thoát khỏi tên vampire nguy hiểm này, trở về phòng của cậu.
“Ngày mai đi với ta đến Hiệp Hội Thợ Săn.” – Giọng điệu bình tĩnh, giống như không cần phải giải thích lý do. “Thời gian cụ thể ta sẽ bảo Seiren báo cho cậu.”
“Được.” – Hoàn toàn không muốn nói thêm gì nữa.
Zero Kiryuu nhặt áo khoác rơi trên đất lên, lách qua bên người Kaname, đẩy cửa sổ. Trời bên ngoài lạnh như băng đập vào mặt cậu khiến Zero không nhịn được mà kéo áo rộng ra.
“Bên ngoài lạnh, mặc quần áo hẳn hoi rồi hẵn đi.” – Sự quan tâm đột ngột của Kaname khiến Zero rung mình, dứt khoát không thèm mặc cả áo khoác, cứ thể nhảy ra ngoài, gió thổi tà áo phất phơ.
“Có lòng tốt nhắc nhở thôi, đừng hiểu lầm.” – Nụ cười ẩn hiện trong mắt hắn, ánh sáng nhạt nhòa đọng lại cất chứa giảo hoạt của thuần chủng. Hắn nhìn thiếu niên băng qua thiên thai, lướt qua ngọn cây, an toàn hạ xuống trước cửa ký túc xá Mặt Trăng.
“Zero… Zero Kiryuu!” – Quả nhiên, vừa ra liền gặp ngay Hanabusa. Đáng lẽ Hanabusa phải có đủ lý do để chỉ trích kẻ dám ngang nhiên đột nhập vào ký túc xá Mặt Trăng mới đúng. Nhưng không, bây giờ cặp mắt xanh biển còn đang bận soi xét Zero từ trên xuống dưới, còn ngẩng đầu ngẩng cổ nhòm cửa sổ phòng Kaname vài lần, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Mãi sau hắn mới do dự bật được ra một từ. “Máu…”
“Bị cành cây quét qua.” – Zero Kiryuu xoay lưng lại sờ sờ dấu răng trên xương quai xanh, bình tĩnh đáp lại rồi chạy vào rừng cây.
Gió đêm lạnh lùng thổi bay rèm cửa, Hanabusa chăm chăm nhìn, lẩm bẩm. “Nói dối! Rõ ràng là máu của Kaname-sama…”
Đêm thứ nhất – kết thúc.