Răng nanh nhỏ bé đâm vào mạch máu xanh xao bên dưới cổ tay, dòng máu ngọt ngào ấm áp ồ ạt chảy ra, mang theo nỗi nhớ thương người kia cùng mùi vị quen thuộc.
“Ze…ro…” – Cô gái nằm trên giường cuộn tròn người lại, vô thức gọi tên người kia. Bất chợt, cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt màu rượu đỏ bình tĩnh không gợn sóng của hắn, “Vì… sao?”
“Huhm?” – Hắn vẫn dịu dàng như thế.
“Máu của onii-san, vì sao… lại có mùi vị của Zero?”
“Không phải Yuuki đã biết câu trả lời rồi ư?”
“Em muốn gặp cậu ấy…”
“Huhm? Em đang trưng cầu ý kiến của ta?” – Hắn cười, từ chối đáp.
“…” – Đúng vậy, rõ ràng ngày nào cũng ở bên cạnh nhau, đáng nhẽ cậu ấy phải quen thuộc với cô hơn bất cứ ai khác, nhưng mà…
“Xin lỗi em.” – Nhìn cô buồn bã đau lòng, Kaname Kuran thở dài. Cách đây không lâu, hắn cũng nói những lời này với một người khác, mặc dù câu trả lời của người kia mang đến cho hắn tư vị ngọt ngào khó hiểu. Nhưng rồi chính hắn tự tay dịch chuyển quỹ đạo của vận mệnh, trói buộc quân cờ màu bạc này bằng sợi tơ hồng vĩnh viễn không thể xóa mờ. Là đúng hay sai, bây giờ còn chưa biết được.
“Vì sao anh lại nói thế?”
“Không…” – Đứa em gái mà ta yêu nhất, ta có thể cho em mọi thứ, nhưng còn người kia… Cho dù lỗi thuộc về ta, ta cũng quyết không buông tay.
“Kuran-sama!” – Rèm cửa mỏng manh đong đưa, cô gái tóc lam xuất hiện trước mặt Kaname Kuran, kính cẩn hành lễ với hắn rồi đứng dậy. Cô thì thầm vài câu, chớp mắt sau đã biến mất tăm. Chuỗi động tác liên tục gọn gàng, tựa như toàn bộ chỉ là một phen ảo giác.
“Yuuki, đừng sợ. Tất cả mọi người sẽ bảo vệ em.” – Tặng cho cô gái nhỏ cái ôm an ủi, Kaname quay lưng đi khỏi phòng, hoàn toàn không nhìn thấy cánh tay vươn ra bất lực của Kurosu Yuuki.
Onii-san… Tất cả hạnh phúc khi đóng giả làm một con người vô tư không hay biết đều tan thành bọt nước sau khi trí nhớ phục hồi. Nếu kết cục nhất định phải đau thương như thế, cớ gì còn để cho em – một đứa nhát gan như vậy – thưởng thức sự bắt đầu nhiều lắm khát khao?
Khuyên tai bạc dính vết máu màu nâu đã khô cạn nằm trong lòng bàn tay của hắn, ánh sáng chói lóa lụi tàn, tản ra mùi hương của điềm gở.
“Ý gì đây?”
“Boss nói, vụ trao đổi này quả thực là giao dịch lỗ vốn, ngài nhất định sẽ vui vẻ đồng ý!” – Sứ giả quỳ trên đất đón nhận cơn thịnh nộ của quân vương đang cẩn thận truyền đạt lại thông điệp, gã thậm chí còn chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn cặp ngươi đỏ rực đang tức giận kia.
“Ồ? Hắn cũng thật hào phóng.” – Kaname Kuran lau sạch khuyên tai trong tay, nhẹ nhàng cọ sát, giọng điệu lạnh lùng, “Địa điểm và thời gian trao đổi?”
“Boss nói do ngài định đoạt, có điều…” – Gã khó xử đảo quanh, ý muốn nói lại thôi.
“Sao?”
“Hi vọng ngài nhanh chóng trả lời rõ ràng, bằng không…” – Cảm giác được tất cả ánh mắt nguy hiểm đang dồn lên người mình, sứ giả tận chức vẫn quyết định lặp lại nguyên văn câu nói, một bộ sẵn sàng hi sinh, “Bằng không chẳng đợi tới giờ giao dịch, sẽ ăn sạch con chim nhỏ màu bạc…”
Choang……. Cửa sổ thủy tinh ở bốn phía rung lên rồi vỡ vụn, từng mảnh vung vãi khắp nơi, ánh lên thảm đỏ trải sàn, lóe thành màu máu.
“Mười hai giờ đêm mai, hồ nước trung tâm.”
Chờ cho Kaname Kuran biến mất khỏi đại sảnh, sứ giả mới tỉnh táo lại. Gã bất chấp vết thương trên mặt do không khí vô hình cắt qua, lập tức chạy trốn khỏi hiện trường.
“Zero-san, có chuyện này, tôi nghĩ anh nhất định sẽ cảm thấy hứng thú!”
Tầng hầm tăm tối, ẩm ướt lạnh lẽo. Hai tay hai chân của thiếu niên bị khóa chặt vào vách tường, cậu cúi thấp đầu, quần áo trắng tinh bị lem vào từng vết máu cả cũ lẫn mới, nhìn đến ghê người.
“Kurosu Yuuki, à không, hẳn là Yuuki Kuran… Cô ta là em gái ruột của Kaname Kuran, cũng là vị hôn thê của hắn.” – Đợi phản xạ kinh ngạc ngẩng đầu lên của đối phương, Ichiru mới khoái trá đến gần cậu, nâng khuôn mặt tái nhợt kia lên, hai cặp mắt giống hệt đối diện lẫn nhau, không cho phép có sự kháng cự. “Anh có phải nên cảm ơn tôi vì đã giúp thanh mai trúc mã của anh phục hồi trí nhớ không?”
“Đau lòng lắm phải không, onii-chan.” – Ichiru Kiryuu tiếp tục nói. – “Cho nên tôi đang rất lo lắng. Bắt anh làm con tin rồi Kaname Kuran liệu có ngoan ngoãn nghe lời không nhỉ? Anh thử nói xem?”
“Ichiru, ân oán giữa chúng ta đừng liên lụy tới những người khác, được chứ?”
“Huhm? Onii-chan không giết người, cho nên tôi sẽ không giết anh đâu. Sống trong đau khổ còn thú vị hơn nhiều, đúng không?” – Hắn cười dịu dàng. – “Nhưng mà, Kaname Kuran thì phải chết!”
“Chỉ bằng em?”
“Chính tôi. À, đúng ra mà nói thì hẳn là Rido Kuran.” – Hắn vòng tay ra sau đầu rút sợi dây buộc tóc nhỏ, lọn tóc bạc mềm mại tự nhiên rũ xuống, “Sau khi uống xong máu của công chúa, Rido Kuran đã sống lại. Cái giống thuần chủng đúng là lũ quái vật sống dai như đỉa.”
Khuôn mặt in sâu vào mắt cậu, tựa như đang nhìn qua một tấm gương.
“Em… cắt tóc?”
“Còn nhớ ngày xưa chúng ta cũng thường xuyên chơi trò tráo đổi, thật nhớ hồi ấy biết bao.” – Hắn cười xấu xa, ghé sát mặt vào cậu, khiến Zero cảm thấy ghê tởm, “Dường như công chúa rất thích anh, cô ta không hề cảnh giác chút nào.”
Hắn cho Yuuki uống thứ nước trộn lẫn máu và thuốc, thần không biết quỷ không hay trộm lấy dòng máu thuần chủng vừa mới thức tỉnh trong người cô. Mọi việc vô cùng suôn sẻ dưới lốt ngụy trang thành người anh trai đáng tin cậy.
“Nếu Kaname Kuran hiểu lầm rằng chính anh đã hại em gái hắn, không biết hắn sẽ như thế nào nhỉ?”
“Ichiru, khách quan mà nói, em không thắng được hắn.”
Zero cẩn thận ngẫm nghĩ lại toàn bộ các chi tiết nhỏ. Bỏ đi giữa chừng, mất vũ khí, bị phục kích. Trùng hợp đến khó tin. Cậu không thể không nghi ngờ trò chơi này đã bị người nào đó âm thầm thao túng.
“Ha ha ha ha ha, vì sao anh tin tưởng hắn đến vậy?”
“Bởi vì anh hiểu em, cũng hiểu hắn.” – Nói xong, cậu nhắm mắt lại, không muốn giải thích thêm nữa.
“Ồ? Hiểu thế này sao…”
Hai bờ môi ấm áp chạm vào nhau khiến Zero Kiryuu hoảng hốt trợn tròn mắt. Cậu ra sức giãy giụa khiến xiềng xích trên tay phát ra tiếng kêu chói tai, vang vọng trong không gian trống trải xung quanh.
“Ichi… ru…”
“Anh xem, anh đâu có hiểu tôi!” – Khuôn mặt đôi bên gần trong gang tấc, Ichiru Kiryuu thì thầm vào tai đối phương. – “Còn ra vẻ trinh liệt làm gì, chỉ khiến người khác thấy ghê tởm!”
Trăng tròn. Tiếng chuông trên tầng tháp nặng nề gióng đủ mười hai lần.
Nước hồ trong suốt đọng một tầng băng dày, bên trên vương vô số lá cây khô bị gió thổi tới, xơ xác tiêu điều. Đây đó, chỉ có đôi mắt khác màu kia là sáng đến không gì sánh nổi.
“Rất biết giữ lời, đầy tớ của ta.”
“Zero đâu?” – Kaname Kuran hoàn toàn không cảm thấy hơi thở của Zero Kiryuu, hắn cau mày trầm giọng hỏi.
“Nếu ý mi là chú chim non xinh đẹp kia, thì ở đằng đó.”
Nhìn về hướng ngón tay chỉ, hắn có thể nhìn thấy cậu trai tóc bạc cách đó không xa đang bị vô vàn xúc tu màu đỏ trói buộc, cơ thể phong phanh mặc mỗi chiếc áo sơ mi lấm lem vết máu. Vải đen che mắt, khuôn mặt bệch bạc nhìn không rõ biểu cảm.
“Ha ha ha ha ha, đây không phải lỗi của ta. Nếu là ta, ta nhất định sẽ dịu dàng yêu thương hắn.”
Lối nói suồng sã của Rido càng khiến ám dạ vua đối diện sầm mặt.
Kaname Kuran không thèm nhiều lời với gã, hắn cắt ngón tay, vẽ một phù chú phức tạp bằng máu, từ từ đẩy về phía Rido. Nháy mắt, phù chú màu đỏ tựa như lứa cháy, tỏa ra thứ ánh sáng xinh đẹp bừng cả đất trời.
Điều kiện trao đổi – cấm chú giải trừ.
Trong thế giới vampire, có những phù chú đã sớm bị thất truyền. Cũng chỉ còn thủy tổ được tỉnh lại như hắn mới có thể nhớ được thứ chú văn dài dòng phiền phức lại ít được sử dụng như vậy.
Ánh đỏ từ chú văn dần dần tắt trước ngược Rido, bóng đêm trở lại, sức mạnh hắc ám trong cơ thể gã liên tục bùng lên.
Trăng sáng ngời bị mây mù che phủ, đèn đường chợt sáng chợt tối kéo dài bóng dáng trên đất, lặng lẽ đong đưa trong gió lạnh.
“Đúng là người nói được làm được, đầy tớ của ta.” – Tùy tiện vung tay, cây cối ven đường đồng loạt gục xuống, trên nền đường bằng phẳng có thể thấy rõ vết tích tháng năm. Rido Kuran mỉm cười hài lòng, “Phần thưởng đây, trả lại cho mi!”
Xúc tu đỏ xé gió lao tới, bóng người màu trắng bay thẳng về phía Kaname Kuran.
Ánh bạc thoáng hiện, nhắm vào ngực đối phương, hóa ra nó xuất phát từ phía người vốn tưởng đang hấp hối. Kaname Kuran nghiêng người né đòn, một tay nắm chắc lấy bàn tay cầm hung khí của thiếu niên, túm lấy xoay nửa vòng nhằm triệt tiêu lực quán tính.
“Trò lừa bịp này chơi một lần là đủ rồi đấy.” – Ghét bỏ buông tay ra, Kaname lạnh lùng nhìn cặp mặt pha lê không cam lòng của người nằm trên đất, “Liều chết như thế, anh trai cậu sẽ đau lòng.”
“Hừ! Đồ vô dụng!” – Chưa dứt lời, một xúc tu dài vụt tới đâm thẳng vào lưng Ichiru Kiryuu.
Ichiru hoàn toàn không đề phòng, hiện tại dù muốn phản ứng thì hắn cũng không thể tránh thoát được đòn chết gần như vậy.
Xoạc…… Tiếng quần áo bị xé rách vang lên. Trong khoảnh khắc, Ichiru Kiryuu phải trừng to mắt vì kinh ngạc. Một cánh tay xuất hiện trước mặt hắn, chống lại xúc tu màu đỏ, máu tươi chảy ròng ròng trên thân xúc tu.
“…” – Không còn gì để nghi ngờ, chủ nhân của cánh tay này đã cứu mình… Nhưng làm sao có thể?
“Còn chưa tránh ra!”
“Chậc, không ngờ mi cũng có lúc nhân từ như thế.” – Thu hồi xúc tu, Rido liếm máu dính trên đó, cười châm chọc. – “Ở cạnh con người quá lâu rồi sao?”
Hầm ngầm của Nguyên Lão Viện. Không gian u ám, ngọn đèn cầm tay chiếu sáng trong bán kính năm bước, tiếng chân vang vọng quanh quẩn, càng truyền lại càng xa.
“Anh xác định là ở đây chứ, Ichijou-san?” – Giọng nói còn trẻ con của thiếu niên đã trở về, mềm mại và lười biếng.
“Lần trước theo dõi đến đây, có điều chỗ này nhiều ngã ba quá, vị trí chính xác chắc chỉ có người liên quan mới biết.”
“Nhưng mà chúng ta đi qua chỗ này ba lượt rồi.” – Shiki quay đầu chỉ vào một góc tường có ký hiệu, rì rầm kết luận. – “Ichijou-san mù đường.”
“Ách…”
“Ah, đi đằng này!”
“Sao cậu biết?”
“Trực giác!” – Rất hợp lý.
“Ha…”
Không biết là số may hay thật sự tồn tại giác quan thứ sáu, con đường phía trước rộng hơn nhiều, ánh sáng đột ngột ập tới khiến hai người vẫn đang sờ sẫm trong bóng tối phải che mắt lại.
Vào sâu hơn, bên trong là một gian phòng đá. Hai người nhanh chóng giải quyết sạch sẽ đám canh cửa phía ngoài, sau đó đi vào trong phòng.
“Boss nhà mình đúng là liệu sự như thần!”
Nghe thấy có người đến, Zero Kiryuu ngẩng đầu lên, liếc nhìn Ichijou Takuma đang giơ cái đèn, đôi mắt đá khổng tước tràn ngập vui sướng.
“Ồ, Kiryuu-kun.” – Bơ đi ánh mắt không mấy tốt đẹp của Zero, Ichijou vui vẻ bắt chuyện với cậu, “Thoạt nhìn cậu còn rất nhanh nhẹn đấy!”
… Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi nhanh nhẹn?
Nhăn mày, Zero bực bội nhìn tên xông vào với vẻ mặt tôi chỉ đến xem thôi.
“Ichijou-san, anh không định thả cậu ta ra à?” – Nhìn… Zero Kiryuu đã giận đến phát run rồi, Shiki bèn hỏi, “Phỏng chừng không thả ngay ra thì Ichijou-san sẽ chết rất thảm đấy!”
“Khụ khụ… Là thế này, boss nhà mình nói, không xong việc thì không được thả…” – Nhất định thoái thác toàn bộ trách nhiệm! Ichijou tiếp tục cười hớn hở.
“Kuran…” – Tiếng nói khàn khàn cắt đứt đoạn đối thoại vui vẻ (?) của hai người. – “Hắn ở đâu?”
Sau vài giây im lặng, Ichijou đùa: “Ấy, Kiryuu-kun khát nước hả? Cậu có muốn uống…”
Zero vội vàng ngắt lời hắn, “Đi giết Rido Kuran?”
Cậu không hỏi, mà là khẳng định.
“Kaname không bao giờ làm chuyện gì mà ngài không nắm chắc, cậu đừng lo lắng như thế.” – Tránh né ánh mắt của Zero, Ichijou chột dạ đáp lại cậu.
“Nắm chắc mà còn cần trăm phương ngàn kế trộm Bloody Rose?”
“Có lẽ chỉ là để phòng ngừa bất trắc…”
“Vậy hả? Cậu từng thấy hắn dùng súng chưa? Hơn nữa trong súng lại chỉ có một viên đạn!”
Răng nanh nhỏ bé đâm vào mạch máu xanh xao bên dưới cổ tay, dòng máu ngọt ngào ấm áp ồ ạt chảy ra, mang theo nỗi nhớ thương người kia cùng mùi vị quen thuộc.
“Ze…ro…” – Cô gái nằm trên giường cuộn tròn người lại, vô thức gọi tên người kia. Bất chợt, cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt màu rượu đỏ bình tĩnh không gợn sóng của hắn, “Vì… sao?”
“Huhm?” – Hắn vẫn dịu dàng như thế.
“Máu của onii-san, vì sao… lại có mùi vị của Zero?”
“Không phải Yuuki đã biết câu trả lời rồi ư?”
“Em muốn gặp cậu ấy…”
“Huhm? Em đang trưng cầu ý kiến của ta?” – Hắn cười, từ chối đáp.
“…” – Đúng vậy, rõ ràng ngày nào cũng ở bên cạnh nhau, đáng nhẽ cậu ấy phải quen thuộc với cô hơn bất cứ ai khác, nhưng mà…
“Xin lỗi em.” – Nhìn cô buồn bã đau lòng, Kaname Kuran thở dài. Cách đây không lâu, hắn cũng nói những lời này với một người khác, mặc dù câu trả lời của người kia mang đến cho hắn tư vị ngọt ngào khó hiểu. Nhưng rồi chính hắn tự tay dịch chuyển quỹ đạo của vận mệnh, trói buộc quân cờ màu bạc này bằng sợi tơ hồng vĩnh viễn không thể xóa mờ. Là đúng hay sai, bây giờ còn chưa biết được.
“Vì sao anh lại nói thế?”
“Không…” – Đứa em gái mà ta yêu nhất, ta có thể cho em mọi thứ, nhưng còn người kia… Cho dù lỗi thuộc về ta, ta cũng quyết không buông tay.
“Kuran-sama!” – Rèm cửa mỏng manh đong đưa, cô gái tóc lam xuất hiện trước mặt Kaname Kuran, kính cẩn hành lễ với hắn rồi đứng dậy. Cô thì thầm vài câu, chớp mắt sau đã biến mất tăm. Chuỗi động tác liên tục gọn gàng, tựa như toàn bộ chỉ là một phen ảo giác.
“Yuuki, đừng sợ. Tất cả mọi người sẽ bảo vệ em.” – Tặng cho cô gái nhỏ cái ôm an ủi, Kaname quay lưng đi khỏi phòng, hoàn toàn không nhìn thấy cánh tay vươn ra bất lực của Kurosu Yuuki.
Onii-san… Tất cả hạnh phúc khi đóng giả làm một con người vô tư không hay biết đều tan thành bọt nước sau khi trí nhớ phục hồi. Nếu kết cục nhất định phải đau thương như thế, cớ gì còn để cho em – một đứa nhát gan như vậy – thưởng thức sự bắt đầu nhiều lắm khát khao?
Khuyên tai bạc dính vết máu màu nâu đã khô cạn nằm trong lòng bàn tay của hắn, ánh sáng chói lóa lụi tàn, tản ra mùi hương của điềm gở.
“Ý gì đây?”
“Boss nói, vụ trao đổi này quả thực là giao dịch lỗ vốn, ngài nhất định sẽ vui vẻ đồng ý!” – Sứ giả quỳ trên đất đón nhận cơn thịnh nộ của quân vương đang cẩn thận truyền đạt lại thông điệp, gã thậm chí còn chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn cặp ngươi đỏ rực đang tức giận kia.
“Ồ? Hắn cũng thật hào phóng.” – Kaname Kuran lau sạch khuyên tai trong tay, nhẹ nhàng cọ sát, giọng điệu lạnh lùng, “Địa điểm và thời gian trao đổi?”
“Boss nói do ngài định đoạt, có điều…” – Gã khó xử đảo quanh, ý muốn nói lại thôi.
“Sao?”
“Hi vọng ngài nhanh chóng trả lời rõ ràng, bằng không…” – Cảm giác được tất cả ánh mắt nguy hiểm đang dồn lên người mình, sứ giả tận chức vẫn quyết định lặp lại nguyên văn câu nói, một bộ sẵn sàng hi sinh, “Bằng không chẳng đợi tới giờ giao dịch, sẽ ăn sạch con chim nhỏ màu bạc…”
Choang……. Cửa sổ thủy tinh ở bốn phía rung lên rồi vỡ vụn, từng mảnh vung vãi khắp nơi, ánh lên thảm đỏ trải sàn, lóe thành màu máu.
“Mười hai giờ đêm mai, hồ nước trung tâm.”
Chờ cho Kaname Kuran biến mất khỏi đại sảnh, sứ giả mới tỉnh táo lại. Gã bất chấp vết thương trên mặt do không khí vô hình cắt qua, lập tức chạy trốn khỏi hiện trường.
“Zero-san, có chuyện này, tôi nghĩ anh nhất định sẽ cảm thấy hứng thú!”
Tầng hầm tăm tối, ẩm ướt lạnh lẽo. Hai tay hai chân của thiếu niên bị khóa chặt vào vách tường, cậu cúi thấp đầu, quần áo trắng tinh bị lem vào từng vết máu cả cũ lẫn mới, nhìn đến ghê người.
“Kurosu Yuuki, à không, hẳn là Yuuki Kuran… Cô ta là em gái ruột của Kaname Kuran, cũng là vị hôn thê của hắn.” – Đợi phản xạ kinh ngạc ngẩng đầu lên của đối phương, Ichiru mới khoái trá đến gần cậu, nâng khuôn mặt tái nhợt kia lên, hai cặp mắt giống hệt đối diện lẫn nhau, không cho phép có sự kháng cự. “Anh có phải nên cảm ơn tôi vì đã giúp thanh mai trúc mã của anh phục hồi trí nhớ không?”
“Đau lòng lắm phải không, onii-chan.” – Ichiru Kiryuu tiếp tục nói. – “Cho nên tôi đang rất lo lắng. Bắt anh làm con tin rồi Kaname Kuran liệu có ngoan ngoãn nghe lời không nhỉ? Anh thử nói xem?”
“Ichiru, ân oán giữa chúng ta đừng liên lụy tới những người khác, được chứ?”
“Huhm? Onii-chan không giết người, cho nên tôi sẽ không giết anh đâu. Sống trong đau khổ còn thú vị hơn nhiều, đúng không?” – Hắn cười dịu dàng. – “Nhưng mà, Kaname Kuran thì phải chết!”
“Chỉ bằng em?”
“Chính tôi. À, đúng ra mà nói thì hẳn là Rido Kuran.” – Hắn vòng tay ra sau đầu rút sợi dây buộc tóc nhỏ, lọn tóc bạc mềm mại tự nhiên rũ xuống, “Sau khi uống xong máu của công chúa, Rido Kuran đã sống lại. Cái giống thuần chủng đúng là lũ quái vật sống dai như đỉa.”
Khuôn mặt in sâu vào mắt cậu, tựa như đang nhìn qua một tấm gương.
“Em… cắt tóc?”
“Còn nhớ ngày xưa chúng ta cũng thường xuyên chơi trò tráo đổi, thật nhớ hồi ấy biết bao.” – Hắn cười xấu xa, ghé sát mặt vào cậu, khiến Zero cảm thấy ghê tởm, “Dường như công chúa rất thích anh, cô ta không hề cảnh giác chút nào.”
Hắn cho Yuuki uống thứ nước trộn lẫn máu và thuốc, thần không biết quỷ không hay trộm lấy dòng máu thuần chủng vừa mới thức tỉnh trong người cô. Mọi việc vô cùng suôn sẻ dưới lốt ngụy trang thành người anh trai đáng tin cậy.
“Nếu Kaname Kuran hiểu lầm rằng chính anh đã hại em gái hắn, không biết hắn sẽ như thế nào nhỉ?”
“Ichiru, khách quan mà nói, em không thắng được hắn.”
Zero cẩn thận ngẫm nghĩ lại toàn bộ các chi tiết nhỏ. Bỏ đi giữa chừng, mất vũ khí, bị phục kích. Trùng hợp đến khó tin. Cậu không thể không nghi ngờ trò chơi này đã bị người nào đó âm thầm thao túng.
“Ha ha ha ha ha, vì sao anh tin tưởng hắn đến vậy?”
“Bởi vì anh hiểu em, cũng hiểu hắn.” – Nói xong, cậu nhắm mắt lại, không muốn giải thích thêm nữa.
“Ồ? Hiểu thế này sao…”
Hai bờ môi ấm áp chạm vào nhau khiến Zero Kiryuu hoảng hốt trợn tròn mắt. Cậu ra sức giãy giụa khiến xiềng xích trên tay phát ra tiếng kêu chói tai, vang vọng trong không gian trống trải xung quanh.
“Ichi… ru…”
“Anh xem, anh đâu có hiểu tôi!” – Khuôn mặt đôi bên gần trong gang tấc, Ichiru Kiryuu thì thầm vào tai đối phương. – “Còn ra vẻ trinh liệt làm gì, chỉ khiến người khác thấy ghê tởm!”
Trăng tròn. Tiếng chuông trên tầng tháp nặng nề gióng đủ mười hai lần.
Nước hồ trong suốt đọng một tầng băng dày, bên trên vương vô số lá cây khô bị gió thổi tới, xơ xác tiêu điều. Đây đó, chỉ có đôi mắt khác màu kia là sáng đến không gì sánh nổi.
“Rất biết giữ lời, đầy tớ của ta.”
“Zero đâu?” – Kaname Kuran hoàn toàn không cảm thấy hơi thở của Zero Kiryuu, hắn cau mày trầm giọng hỏi.
“Nếu ý mi là chú chim non xinh đẹp kia, thì ở đằng đó.”
Nhìn về hướng ngón tay chỉ, hắn có thể nhìn thấy cậu trai tóc bạc cách đó không xa đang bị vô vàn xúc tu màu đỏ trói buộc, cơ thể phong phanh mặc mỗi chiếc áo sơ mi lấm lem vết máu. Vải đen che mắt, khuôn mặt bệch bạc nhìn không rõ biểu cảm.
“Ha ha ha ha ha, đây không phải lỗi của ta. Nếu là ta, ta nhất định sẽ dịu dàng yêu thương hắn.”
Lối nói suồng sã của Rido càng khiến ám dạ vua đối diện sầm mặt.
Kaname Kuran không thèm nhiều lời với gã, hắn cắt ngón tay, vẽ một phù chú phức tạp bằng máu, từ từ đẩy về phía Rido. Nháy mắt, phù chú màu đỏ tựa như lứa cháy, tỏa ra thứ ánh sáng xinh đẹp bừng cả đất trời.
Điều kiện trao đổi – cấm chú giải trừ.
Trong thế giới vampire, có những phù chú đã sớm bị thất truyền. Cũng chỉ còn thủy tổ được tỉnh lại như hắn mới có thể nhớ được thứ chú văn dài dòng phiền phức lại ít được sử dụng như vậy.
Ánh đỏ từ chú văn dần dần tắt trước ngược Rido, bóng đêm trở lại, sức mạnh hắc ám trong cơ thể gã liên tục bùng lên.
Trăng sáng ngời bị mây mù che phủ, đèn đường chợt sáng chợt tối kéo dài bóng dáng trên đất, lặng lẽ đong đưa trong gió lạnh.
“Đúng là người nói được làm được, đầy tớ của ta.” – Tùy tiện vung tay, cây cối ven đường đồng loạt gục xuống, trên nền đường bằng phẳng có thể thấy rõ vết tích tháng năm. Rido Kuran mỉm cười hài lòng, “Phần thưởng đây, trả lại cho mi!”
Xúc tu đỏ xé gió lao tới, bóng người màu trắng bay thẳng về phía Kaname Kuran.
Ánh bạc thoáng hiện, nhắm vào ngực đối phương, hóa ra nó xuất phát từ phía người vốn tưởng đang hấp hối. Kaname Kuran nghiêng người né đòn, một tay nắm chắc lấy bàn tay cầm hung khí của thiếu niên, túm lấy xoay nửa vòng nhằm triệt tiêu lực quán tính.
“Trò lừa bịp này chơi một lần là đủ rồi đấy.” – Ghét bỏ buông tay ra, Kaname lạnh lùng nhìn cặp mặt pha lê không cam lòng của người nằm trên đất, “Liều chết như thế, anh trai cậu sẽ đau lòng.”
“Hừ! Đồ vô dụng!” – Chưa dứt lời, một xúc tu dài vụt tới đâm thẳng vào lưng Ichiru Kiryuu.
Ichiru hoàn toàn không đề phòng, hiện tại dù muốn phản ứng thì hắn cũng không thể tránh thoát được đòn chết gần như vậy.
Xoạc…… Tiếng quần áo bị xé rách vang lên. Trong khoảnh khắc, Ichiru Kiryuu phải trừng to mắt vì kinh ngạc. Một cánh tay xuất hiện trước mặt hắn, chống lại xúc tu màu đỏ, máu tươi chảy ròng ròng trên thân xúc tu.
“…” – Không còn gì để nghi ngờ, chủ nhân của cánh tay này đã cứu mình… Nhưng làm sao có thể?
“Còn chưa tránh ra!”
“Chậc, không ngờ mi cũng có lúc nhân từ như thế.” – Thu hồi xúc tu, Rido liếm máu dính trên đó, cười châm chọc. – “Ở cạnh con người quá lâu rồi sao?”
Hầm ngầm của Nguyên Lão Viện. Không gian u ám, ngọn đèn cầm tay chiếu sáng trong bán kính năm bước, tiếng chân vang vọng quanh quẩn, càng truyền lại càng xa.
“Anh xác định là ở đây chứ, Ichijou-san?” – Giọng nói còn trẻ con của thiếu niên đã trở về, mềm mại và lười biếng.
“Lần trước theo dõi đến đây, có điều chỗ này nhiều ngã ba quá, vị trí chính xác chắc chỉ có người liên quan mới biết.”
“Nhưng mà chúng ta đi qua chỗ này ba lượt rồi.” – Shiki quay đầu chỉ vào một góc tường có ký hiệu, rì rầm kết luận. – “Ichijou-san mù đường.”
“Ách…”
“Ah, đi đằng này!”
“Sao cậu biết?”
“Trực giác!” – Rất hợp lý.
“Ha…”
Không biết là số may hay thật sự tồn tại giác quan thứ sáu, con đường phía trước rộng hơn nhiều, ánh sáng đột ngột ập tới khiến hai người vẫn đang sờ sẫm trong bóng tối phải che mắt lại.
Vào sâu hơn, bên trong là một gian phòng đá. Hai người nhanh chóng giải quyết sạch sẽ đám canh cửa phía ngoài, sau đó đi vào trong phòng.
“Boss nhà mình đúng là liệu sự như thần!”
Nghe thấy có người đến, Zero Kiryuu ngẩng đầu lên, liếc nhìn Ichijou Takuma đang giơ cái đèn, đôi mắt đá khổng tước tràn ngập vui sướng.
“Ồ, Kiryuu-kun.” – Bơ đi ánh mắt không mấy tốt đẹp của Zero, Ichijou vui vẻ bắt chuyện với cậu, “Thoạt nhìn cậu còn rất nhanh nhẹn đấy!”
… Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi nhanh nhẹn?
Nhăn mày, Zero bực bội nhìn tên xông vào với vẻ mặt tôi chỉ đến xem thôi.
“Ichijou-san, anh không định thả cậu ta ra à?” – Nhìn… Zero Kiryuu đã giận đến phát run rồi, Shiki bèn hỏi, “Phỏng chừng không thả ngay ra thì Ichijou-san sẽ chết rất thảm đấy!”
“Khụ khụ… Là thế này, boss nhà mình nói, không xong việc thì không được thả…” – Nhất định thoái thác toàn bộ trách nhiệm! Ichijou tiếp tục cười hớn hở.
“Kuran…” – Tiếng nói khàn khàn cắt đứt đoạn đối thoại vui vẻ (?) của hai người. – “Hắn ở đâu?”
Sau vài giây im lặng, Ichijou đùa: “Ấy, Kiryuu-kun khát nước hả? Cậu có muốn uống…”
Zero vội vàng ngắt lời hắn, “Đi giết Rido Kuran?”
Cậu không hỏi, mà là khẳng định.
“Kaname không bao giờ làm chuyện gì mà ngài không nắm chắc, cậu đừng lo lắng như thế.” – Tránh né ánh mắt của Zero, Ichijou chột dạ đáp lại cậu.
“Nắm chắc mà còn cần trăm phương ngàn kế trộm Bloody Rose?”
“Có lẽ chỉ là để phòng ngừa bất trắc…”
“Vậy hả? Cậu từng thấy hắn dùng súng chưa? Hơn nữa trong súng lại chỉ có một viên đạn!”