Cậu Ngô thấy không liên lạc được với tên đầu trọc cũng lo lắng đứng lên.
"Bố, chả lẽ...chả lẽ xảy ra chuyện gì rồi à?", cậu Ngô lo lắng.
"Chắc không đâu, kế hoạch của chúng ta không chút kẽ hở, chắc là điện thoại của tên đầu trọc hết pin thôi, chúng ta cứ đợi đã.", Ngô Đại Dũng nói.
"Rầm rầm rầm!"
Đúng lúc này thì tiếng đập cửa ầm ầm vang lên.
"Chắc là đầu trọc về đấy, con đi mở cửa.", cậu Ngô vội vàng đi ra cửa.
Ngô Đại Dũng theo sau.
Cửa vừa mở ra.
Đập vào mắt là Lưu Ba đang đứng ở cửa.
“Lưu...!Lưu Ba! Sao lại là ông.", Ngôi Đại Dũng ngạc nhiên.
"Xin chào, chủ tịch Lâm Vũ bảo tôi nhắn với hai người, giờ cậu ấy rất ổn, mấy cái chiêu trò mà hai người đối phó với cậu ấy vẫn còn kém lắm.", Lưu Ba cười nói.
"Ông...ông nói gì cơ? Cậu ta không sao á?"
Hai bố con Ngô Đại Dũng trợn tròn mắt.
Bọn họ không ngờ kế hoạch kín kẽ như thế mà Lâm Vũ vẫn thoát ra được.
"Đúng thế, cậu ấy không sao, nhưng hai người đã chọc giận cậu ấy, nên hai người chết chắc rồi.", Lưu Ba cười khẩy nói.
Rầm!
Đột nhiên có bảy tám cảnh sát xông vào từ hai bên khống chế bố con họ Ngô và Phương Phương.
"Các anh làm gì thế?"
"Này, các anh làm gì thế hả?"
Ngô Đại Dũng và cậu Ngô hét to.
Phương Phương đứng trong nhà thì sợ xanh mặt.
"Ngô Đại Dũng, mấy năm nay hai bố con ông tham ô bao nhiêu mà trong lòng không đếm hả? Tôi đã nắm được bằng chứng, giờ là lúc tóm gọn hai người.
Số tiền lớn như vậy đủ để hai người ngồi tù nửa đời người đấy.", Lưu Ba cười khẩy nói.
"Gì cơ?"
Ngô Đại Dũng sốc, đương nhiên ông ta biết rõ mình đã tham ô bao nhiêu tiền của công ty rồi.
"Chủ tịch Lâm vốn chỉ định sa thải hai người thôi, cũng không định đi sâu vào điều tra nhưng hai người lại không biết điều, muốn hại cậu ấy, đúng là chán sống.", Lưu Ba lạnh lùng nói.
"Bố, làm sao đây, phải làm sao đây? Con không muốn ngồi tù, con không muốn đâu.", cậu Ngô bị còng tay hoảng sợ nói.
"Bốp!"
"Mày còn nói à, nếu không phải mày cướp bạn gái của Lâm Vũ thì chuyện đến bước đường này à?"
Ngô Đại Dũng tát mạnh một cái vào mặt cậu Ngô.
"Dẫn đi!"
Cảnh sát chỉ huy vung tay lên, dẫn hai bố con bọn họ ra khỏi biệt thự.
Phương Phương đứng trong biệt thự nhìn hai bố con bọn họ bị bắt đi, cô ta đứng ngây ra.
Nếu cậu Ngô ngồi tù thì cô ta sẽ mất đi tất cả.
Lúc này cô ta đã hối hận xanh ruột rồi, nếu cô ta không đá Lâm Vũ đi theo cậu Ngô thì giờ có khi cô ta là phu nhân của chủ tịch rồi ấy chứ.
Tiếc là trên đời không bán thuốc hối hận.
...!
Sáng nay Lâm Vũ không đi học mà đến một cửa hàng ô tô, anh chuẩn bị mua xe.
Dù trước kia Lâm Vũ rất nghèo nhưng là con trai nên anh vẫn có chút hiểu biết về xe.
Anh cũng đã ngắm nghía mua xe gì rồi.
Lối vào cửa hàng Lamborghini S.
"Là nơi này.", Lâm Vũ cười nói.
Lâm Vũ từng nhìn thấy một chiếc siêu xe Lamborghini chạy trên đường, kiểu dáng của nó đã thu hút Lâm Vũ, đến nay anh vẫn còn nhớ như in.
Lâm Vũ chắc chắn đó là chiếc xe đẹp nhất anh từng thấy.
Lúc đó anh tưởng tượng nếu mình có chiếc xe như thế thì quá tuyệt.
Nhưng anh tự biết mình nghèo, có khi cả đời cũng không mua nổi.
Nhưng giờ Lâm Vũ là cháu ngoại nhà giàu nhất Tây Nam, anh có đủ tài chính để biến ước mơ thành sự thật.
Thế nên lúc chuẩn bị mua xe, ý nghĩ đầu tiên của anh là mua một chiếc Lamborghini Daniel, hoàn thành giấc mở của bản thân mình.
Sau đó anh đi thẳng vào cửa hàng.
Cửa hàng xe sang thế này bình thường rất vắng khách, trong cửa hàng cũng vắng vẻ, không có khách, dù sao cũng ít người mua được Lamborghini.
"Đợi đã!"
Vừa đến cửa, nhân viên nam đứng ở cửa đã ngăn Lâm Vũ lại.
"Cậu là...!cậu là Lâm Vũ?" nhân viên nam nhận ra Lâm Vũ.
“Cậu là?”
Lâm Vũ thấy người này rất quen mắt.
"Tôi là Sùng Cương, bạn tiểu học của cậu, cậu không nhớ hả?", anh ta cười nói.
Lâm Vũ vừa nghe thấy tên anh ta thì lập tức nhớ ra.
"Sùng Cương, có vẻ cậu sống cũng ổn phết nhỉ.", Lâm Vũ cười nói.
"Ừ, cũng được.", Sùng Cương cố tình ưỡn ngực.
Anh ta thấy Lâm Vũ mặc đồ chợ thì chắc chắn giờ cuộc sống của Lâm Vũ rất khó khăn, ít nhất là thua anh ta nhiều.
Thế nên lúc đứng trước mặt Lâm Vũ, anh ta cảm thấy mình rất oách, nở mày nở mặt.
Anh ta nhìn Lâm Vũ cười nói.
"À, Lâm Vũ, cậu đến đây làm gì thế? Đến phỏng vấn à? Chỗ chúng tôi bán xe sang, không tuyển người quá lôi thôi luộm thuộm đâu".
Tuy Sùng Cương cười tươi nhưng giọng nói lại có chút khinh thường.
"Cậu nhầm rồi, tôi đến đây mua xe.", Lâm Vũ thờ ơ nói..