Khu ổ chuột, nhà của Lâm Vũ.
Tuần trước, sau khi ông ngoại cho Lâm Vũ một trăm triệu, Lâm Vũ đã lên kế hoạch mua một căn biệt thự để ở nhằm tạo cho mẹ mình một môi trường sống tốt hơn.
Nhưng mẹ nói rằng bà ấy có cảm tình sau khi sống ở đây một thời gian dài.
Mà trong ngôi nhà này có kỉ niệm về người bố đã qua đời của Lâm Vũ, vì vậy bà ấy quyết định tiếp tục ở đây mà không chuyển đi.
Tuy không đổi nhà, nhưng Lâm Vũ đã bổ sung thêm một số đồ đạc mới cho căn nhà, tạo cho tổng thể căn nhà một diện mạo mới.
Khi Lâm Vũ về đến nhà.
ông ngoại đã đợi sẵn ở đó.
"Vũ Nhi, đến đây! Ngồi xuống đi!"
Khi ông ngoại Liễu Chí Trung nhìn thấy Lâm Vũ bước vào, ông ấy nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình kéo Lâm Vũ ngồi xuống bên cạnh.
“Vũ Nhi, một tuần qua cháu thế nào? Hài lòng không?”, ông ngoại Liễu Chí Trung hiền hòa hỏi.
Lâm Vũ cười toe toét: "Ông, thành thật mà nói, cảm giác có tiền tuyệt thật đấy, một tuần qua rất tuyệt ạ".
Kể từ khi Liễu Chí Trung và Lâm Vũ gặp nhau, Lâm Vũ đã thực sự có một tuần trôi qua rất vui vẻ.
Những kẻ thù trước đây đã giẫm đạp lên anh, những kẻ từng khinh thường anh giờ cũng phải nể phục anh, Lâm Vũ cuối cùng đã trở thành con cá chép hóa rồng.
Tất nhiên, trong lòng Lâm Vũ biết rất rõ rằng tất cả những điều này đều là nhờ ông ngoại.
"Haha, tốt quá! Tốt quá!", ông ngoại Liễu Chí Trung bật cười sau khi nghe Lâm Vũ nói thế.
Dừng lại một chút, Liễu Chí Trung lại nói:
"Vậy thì cháu có biết không.
Thực ra, tuần đó, ông ngoại cũng đang bí mật quan sát cháu".
“Quan sát cháu?”, Lâm Vũ hơi kinh ngạc, kỳ thật Lâm Vũ cũng không để ý.
"Ừ, ông đã quan sát cháu một tuần qua.
Thành thật mà nói, biển hiện của cháu đã vượt quá dự tính của ông", Liễu Chí Trung nói.
“Có phải là quá tệ không?”, Lâm Vũ lộ ra một nụ cười gượng gạo.
"Không, tốt ngoài sự mong đợi của ông.
Lúc mới lên làm chủ tịch công ty, có thể loại trừ những kẻ bất đồng chính kiến, đồng thời dùng những phương pháp khôn khéo để thu phục lòng người.
Điểm này khá giống ông lúc còn trẻ đấy”, Liễu Chí Trung cười nói.
“Uh, thật sao?”, Lâm Vũ xấu hổ gãi đầu.
"Nhân tiện, Vũ Nhi, ông có một câu hỏi.
Lần trước cháu bị bắt cóc, sao bọn chúng lại thả cháu đi?", Liễu Chí Trung tò mò hỏi.
Vấn đề này Liễu Chí Trung rất tò mò.
Thư ký của Liễu Chí Trung cũng cho biết:
"Cậu chủ, lão gia nghĩ hôm đó cậu gặp nạn, ông ấy đã chuẩn bị sẵn người ra tay cứu cậu.
Kết quả là cậu chủ đã bước ra khỏi xe của bọn bắt cóc một cách đàng hoàng, điều đó thực sự gây sốc cho tôi và lão gia".
Chuyện mà Liễu Chí Trung nói tới là chuyện hai bố con nhà họ Ngô đã thuê người giết anh.
Lâm Vũ cười: "Ông ngoại.
Có cái gì tiền không giải quyết được sao? Nếu không, vậy chỉ có thể nói là tiền không đủ! Cháu đưa cho bọn bắt cóc mười triệu, thế là chúng đã thả cháu đi, còn khai ra chủ mưu đằng sau nữa".
"Haha, ra là vậy sao, đúng là không có gì mà tiền không giải quyết được! Nói hay lắm!", Liễu Chí Trung đột nhiên hiểu ra liền bật cười.
Liễu Chí Trung càng ngày càng phát hiện ra rằng biểu hiện của Lâm Vũ tốt hơn nhiều so với mong đợi ban đầu.
Ban đầu Liễu Chí Trung cũng không đặt kỳ vọng quá cao vào Lâm Vũ, ông ấy chỉ hy vọng Lâm Vũ không phải một cậu ấm vô dụng, có thể chuyên tâm vào sự nghiệp một chút, sau này có thể giữ vững gia nghiệp là đủ rồi.
Nhưng sự xuất sắc của Lâm Vũ đã vượt qua sự tưởng tượng của ông ấy.
"Vũ Nhi, với thành tích xuất sắc của cháu, ông sẽ cho cháu một tỷ nữa để tiêu vặt".
"Ngoài ra, nếu cháu cần sự giúp đỡ, hãy gọi điện trực tiếp cho ông.
Nói chung là ở trong phạm vi ba tỉnh Tây Nam.
Liễu Chí Trung ông không có chuyện gì không giải quyết được cả", Liễu Chí Trung cười nói.
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung lấy điện thoại di động ra, chuyển tiền cho Lâm Vũ.
"Ding, tài khoản có đuôi được cộng thêm ...".
Nhìn nhiều số không như vậy, Lâm Vũ không khỏi nuốt nước miếng, mới có một tuần, ông ngoại lại cho anh thêm một tỷ rồi?
Sau một tuần này, Lâm Vũ đã hiểu được giá trị của đồng tiền lớn thế nào, cho nên Lâm Vũ cũng không từ chối.
“Cám ơn ông ngoại!”, Lâm Vũ trên mặt tràn đầy ý cười.
“Ngoài ra, ông còn muốn giới thiệu một người quan trọng cho cháu”, ông ngoại Liễu Chí Trung trở nên nghiêm túc.
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung nhìn ra cửa và nói:
"Cô Lang, vào đi!"
Dứt lời, một bóng đen lóe lên, sau đó một người đàn ông gầy gò xuất hiện trước mặt Lâm Vũ.
Người đàn ông gầy gò, xấu xí, trên mặt có một vết sẹo gớm ghiếc, nhưng trong cơ thể lại toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ, làm người ta sợ hãi đến nghẹt thở!
Thành thật mà nói, Lâm Vũ lần đầu tiên phát hiện ánh mắt của một người có thể kinh người như vậy!
“Chủ nhân!”, Cô Lang cúi đầu nắm tay chào Liễu Chí Trung, giọng nói khàn khàn trầm thấp.
“Ông ngoại, ông ấy là?”, Lâm Vũ muốn biết chính xác người này đến từ đâu..