Một tiết học nhanh chóng kết thúc.
Sau khi tan học, Lâm Vũ trực tiếp đi đến chỗ của Vương Tuệ.
“Vương Tuệ, bệnh tình của bác gái thế nào rồi?”, Lâm Vũ hỏi.
“Bệnh viện đã sắp xếp thời gian phẫu thuật, ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật”, Vương Tuệ mỉm cười, trông rất vui vẻ.
“Vậy thì tốt”, Lâm Vũ gật đầu.
“Lâm Vũ, tôi quả là may mắn khi liên tục nhận được sự giúp đỡ từ một tập đoàn lớn như tập đoàn Hoa Đỉnh”, Vương Tuệ vui vẻ nói.
Vương Tuệ không biết, cô may mắn như thế vì đã gặp Lâm Vũ, bởi vì những chuyện này đều là Lâm Vũ ra tay giúp đỡ cô.
“Đúng thế”, Lâm Vũ cũng cười.
“Mà này, Lâm Vũ, sáng nay sao cậu không đến lớp.
Có chuyện sao?”, Vương Tuệ nghiêm túc nói.
“Ừ, quả thực là có chút việc bận”, Lâm Vũ sờ sờ mũi.
Lúc này, bạn học nữ ngồi bên cạnh Vương Tuệ mỉm cười hỏi:
"Hai người gần đây rất thân thiết.
Không phải...!yêu nhau đấy chứ?"
Bạn học nữ vừa nói là Tuệ Tuệ, bạn cùng phòng và là bạn của Vương Tuệ.
Vương Tuệ đỏ mặt: "Tuệ Tuệ, đừng nói nhảm, chúng tớ chỉ là bạn thôi!"
"Không phải là tốt nhất, Vương Tuệ, cậu xinh đẹp như vậy sau tìm ai có tiền yêu mà chả được, như Lâm Vũ kia, thoạt nhìn đã thấy không có tương lai rồi, sau này nuôi cậu cũng khó, không làm cậu hạnh phúc được”, Tuệ Tuệ nói.
Sau khi Lâm Vũ nghe thấy vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Thực lòng mà nói, điều mà Lâm Vũ ghét nhất là những người hợm hĩnh như vậy, nhưng vì cô ta là bạn của Vương Tuệ, nên Lâm Vũ không nói gì.
Vốn dĩ Lâm Vũ không định nói gì, nên vờ như không nghe thấy.
Không ngờ, Tuệ Tuệ lại nhìn về phía Lâm Vũ và nói:
"Lâm Vũ, tôi hi vọng cậu biết thân biết phận, cậu không xứng với lớp trưởng Vương Tuệ đâu! Sau này đừng đến quấy rầy Vương Tuệ nữa".
Lông mày của Lâm Vũ nhíu lại, rồi anh cười nhạt nói:
"Tuệ Tuệ, làm sao cậu biết tôi không có tương lai? Làm sao cậu biết tôi không xứng với Vương Tuệ?"
"Lâm Vũ, còn cần tôi nói à? Gia đình cậu sống ở khu ổ chuột, còn là một gia đình đơn thân.
Ngay cả học phí cũng được tích cóp từ tiền làm thêm hè và tiền học bổng.
Nhiều học sinh trong lớp đều biết những điều này", Tuệ Tuệ khinh thường nói.
Tuệ Tuệ tiếp tục: "Mà lớp trưởng Vương Tuệ của chúng tôi, cô ấy xinh đẹp lại có thành tích tốt.
Người theo đuổi cô ấy xếp hàng dài kia kìa, ai cũng hơn cậu hết".
"Tuệ Tuệ! Đừng nói nữa! Tớ với cậu ấy chỉ là bạn thôi", Vương Tuệ kéo tay Tuệ Tuệ.
Ngay sau đó, Vương Tuệ quay đầu nhìn Lâm Vũ, nói:
"Lâm Vũ, tính của Tuệ Tuệ thế đấy, cậu đừng chấp cô ấy nhé".
Vì giọng của Tuệ Tuệ vừa rồi khá to nên nhiều học sinh xung quanh đã nghe thấy.
Một bạn học nữ ngồi sau Vương Tuệ lúc này cũng lên tiếng:
"Lâm Vũ, Tuệ Tuệ nói đúng đấy, cậu chỉ là một thằng kiết xác thôi, cậu thực sự không xứng với Vương Tuệ của chúng tôi đâu".
"Đúng thế.
Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga", cách đó không xa có một giọng nói khác vang lên.
Nhất thời, nhiều học sinh xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
Mà nội dung bàn tán đương nhiên là nói rằng Lâm Vũ không xứng với Vương Tuệ và những câu tương tự, vài câu nói còn khó nghe hơn.
Dưới con mắt của các bạn học, Vương Tuệ xinh đẹp, thành tích xuất sắc và tính tình tốt, trong khi Lâm Vũ chỉ là một cậu trai con nhà nghèo.
Sau khi Lâm Vũ nghe được những lời này, sắc mặt càng thêm ảm đạm.
Bạn tốt của Lâm Vũ, cậu mập, cuối cùng cũng không thể chịu được nữa.
Cậu mập trực tiếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nói lớn:
"Các cậu đang nói nhảm gì vậy! Có biết Lâm Vũ là ai không? Người giấu tên tặng triệu cho trường lúc trước là người anh em Lâm Vũ của tôi đấy! Các cậu là người có thể cười Lâm Vũ chắc?"
"Cái gì? Cậu ta chính là đại gia giấu mặt, người đã quyên góp triệu cho trường học á? Haha!"
Ngay khi cậu mập vừa dứt lời, không những không giải vây được cho Lâm Vũ mà ngược lại còn khiến cả lớp phá lên cười.
"Haha, mập à, điên nó vừa thôi.
Lâm Vũ là người có thể lấy ra triệu người á? Bảo cậu ta lấy là một nghìn tệ thôi đã vất vả lắm rồi ấy chứ!"
"Nếu Lâm Vũ có thể rút ra được triệu thì tôi sẽ đi đầu xuống đất!"
"Đúng đúng!"
...!
Các bạn cùng lớp chế nhạo.
Không ai tin rằng Lâm Vũ chính là đại gia giấu mặt đã quyên góp triệu cho trường.
"Các cậu...!các cậu…"
Cậu mập thấy mọi người không tin mà còn cười dữ dội hơn, giận tím người.
Nhưng không biết phải làm thế nào.
Tuệ Tuệ cũng cà khịa nói: "Mập, cho dù cậu là bạn của Lâm Vũ, thì cũng không cần nói láo thay cho cậu ta đâu".
“Tôi không nói láo!”, cậu mập đỏ bừng mặt.
"Không nói láo? Cậu nghĩ chúng tôi tin à?", Tuệ Tuệ chế nhạo.
“Mập, đừng nói nữa”, Lâm Vũ xoay người nháy mắt với cậu mập, ra hiệu cậu mập đừng nói nữa.
Cậu mập chỉ có thể gật đầu.
Khi Vương Tuệ nhìn thấy rất nhiều bạn học chỉ trích Lâm Vũ, cô cũng rất sốt ruột.
Đồng thời, trong lòng Vương Tuệ cũng thấy tức giận.
“Lâm Vũ, chuyện này...!đều là lỗi của tôi, hại cậu bị mọi người chỉ trích”, Vương Tuyết vẻ mặt áy náy.
Vương Tuệ rất muốn nói thay cho Lâm Vũ, nhưng cô không biết phải nói gì để giải quyết những lời chỉ trích của mọi người đối với Lâm Vũ..